ỐC SÊN CHẠY - CHƯƠNG 09 - ĐIỆP CHI LINH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
ỐC SÊN CHẠY
Tác giả : Điệp Chi Linh
Thể loại: truyện ngôn tình
CHƯƠNG 09: MÙA HÈ NĂM ẤY
Vệ Nam phì cười.
Hứa Chi Hằng thấy Vệ Nam cười liền
áp sát mặt hôn cô. Vệ Nam muốn ngăn lại nhưng bị anh ấy kéo tay ra,
“Ở đây làm gì có ai, cậu sợ gì chứ?”
Vệ Nam nhíu mày:
“Mình phải chuyên tâm học hành, cậu
không được quấy rầy”.
“Cậu thật tẻ nhạt. Nếu đã muốn
chuyên tâm học hành thì gọi người ta đến phòng tự học cùng làm gì?”
“Tự cậu đến đấy chứ”.
Hứa Chi Hằng lạnh lùng nhìn Vệ Nam.
Thấy Vệ Nam thản nhiên cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, anh tỏ vẻ giận rỗi rồi
nằm bò ra bàn ngủ.
Học xong, hai người đi dạo trong
sân trường, ăn đêm, sau đó Hứa Chi Hằng đưa Vệ Nam về ký túc. Trước khi về, Hứa
Chi Hằng thường hôn Vệ Nam, một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng khiến tim Vệ Nam đập
thình thịch, cảm giác ngập tràn trong hạnh phúc ngọt ngào.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trong miệng
anh ấy cũng trở thành mùi vị sâu đậm nhất trong ký ức của Vệ Nam.
Một tháng sau, Vệ Nam thi hết học
phần môn “Bệnh lý học”
Vệ Nam làm bài rất tốt. Hai người
cũng chia tay.
Nhớ lại một tháng ấy, vì áp lực học
hành và thi cử, phần lớn thời gian Vệ Nam và Hứa Chi Hằng ở bên nhau là trong
phòng tự học.
Quãng thời gian hạnh phúc mà hai
người có quả thực rất ngắn ngủi.
Quá ngắn ngủi.
“Hứa Chi Hằng…..”
Nhẹ gọi tên anh ấy, Vệ Nam mơ màng
nắm lấy một bàn tay, không giống với bàn tay lạnh lẽo của Hứa Chi Hằng. Bàn tay
này ấm áp, đốt ngón tay khô và dài, hơi nóng, dường như có thể mang lại cho người
ta niềm an ủi tốt nhất.
Vệ Nam bỏ tay ra nhưng bị bàn tay ấy
nắm chặt.
“Ngốc à, muốn khóc thì khóc đi”.
Vệ Nam không nhớ mình có khóc hay
không, chỉ biết rằng sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mắt cay cay. Ngồi dậy vào phòng
vệ sinh soi gương – hôm nay một quốc bảo mới chào đời. Vết thâm quanh mặt đậm đến
nỗi trông Vệ Nam giống như một chú gấu trúc quý hiếm. (Ở Trung Quốc, gấu trúc
được gọi là quốc bảo^^)
Lục Song và bố mẹ đang ngồi cạnh
bàn ăn bữa sáng. Anh ta mỉm cười với Vệ Nam:
“Ngồi xuống ăn cơm đi”.
Dường như anh ta là chủ nhân của
ngôi nhà còn Vệ Nam là khách.
Lục Song thật là tùy ý, có lẽ trong
từ điển của anh ta không có hai chữ “xấu hổ” mà toàn là “mặt dày”.
Độ dày của da mặt có thể sánh ngang
với bức tường.
Vệ Nam ngồi xuống, cúi đầu gặm bánh
bao.
Mẹ cười:
“Nam Nam, tối qua con uống say về
nhà hành động lung tung làm mọi người sợ hết hồn”.
“Thế ạ?”
“Con cầm gối đập khắp nơi, ôm tivi
gặm lấy gắm để, còn mở cửa sổ trèo ra ngoài, giống như điên vậy….” (Ôi,gặm ti vi, hic hic, dã man
thật )
Vệ Nam nói:
“Cồn kích thích trung khu thần
kinh, dẫn đến ý thức và hành động của cơ thể mất cân bằng. Thế là bình thường”.
Mẹ trợn mắt nhìn Vệ Nam. Lục Song
thản nhiên uống sữa, không hề nhíu mày.
Vệ Nam ngẩng đầu lên hỏi Lục
Song:
“Đúng rồi, tối qua có nôn vào người
anh không?”
“Nôn khắp người, giặt quần áo rồi”.
“Sorry”.
“Không có gì”.
Mẹ Vệ Nam lấy lại bình tĩnh sau nỗi
kinh ngạc lúc nãy, mỉm cười nói với Lục Song:
“May mà hôm qua có Tiểu Song ở đó,
nếu không thì Vệ Nam đã bị cảnh sát bắt vì tưởng là kẻ điên rồi”.
“Không có con cũng chẳng dám uống”.
Vệ Nam bình thản nói:
“Trước đây chưa uống say bao giờ,
không biết sau khi uống say sẽ có những biểu hiện gì, có người ở bên đảm bảo
tính mạng con mới thử xem sao. Mẹ đừng cằn nhằn nữa”.
Mẹ không nói gì, lúc ấy Vệ Nam mới
ngẩng đầu lên nhìn Lục Song:
“Hôm nay có cần em đưa anh đi dạo
phố không?”
“Không cần, em nghỉ đi”.
Ăn cơm xong bố mẹ có việc phải đi,
Lục Song đứng dậy về phòng, khi đi qua chỗ Vệ Nam, anh nhẹ nói:
“Hôm qua em khóc nhiều dã man, nước
mắt nước mũi chảy đầy áo anh, lại còn ôm anh hết đấm rồi lại đá, hết gặm rồi lại
cắn”.
Anh ta giơ cánh tay, vẫn còn
vết cắn rõ rệt,
“Em đúng là con ác thú hung dữ. Nếu
anh không dùng bạo lực trấn áp thì e rằng bây giờ đã biến thành xác chết rồi”.
Vệ Nam cười:
“Xin lỗi, em không nhớ gì hết”.
Lục Song thở dài, đặt tay lên vai Vệ
Nam, vỗ vai và nói:
“Ngoan, khóc xong rồi thì quên
đi”.
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Lời nhắn dưới câu chuyện của anh
là em viết đúng không? Báo cho em tin vui, để thỏa mãn ước nguyện của em, anh
quyết định bỏ chạy”.
Vệ Nam nhìn anh:
“Thôi xin. Em sợ bị độc giả của anh
nguyền rủa đến chết mất”.
Lục Song cười:
“Đùa thôi, anh đang viết kết thúc”.
“Vâng, cố gắng viết hay nhé”.
Bỗng nhiên Lục Song nghiêm túc nói:
“Một câu chuyện kết thúc đồng nghĩa
với việc một câu chuyện mới bắt đầu. Trái đất không vì bất kỳ ai mà ngừng quay,
cuộc sống vẫn mãi tiếp diễn, dù xảy ra chuyện gì, âu sần ủ dột, tìm cách trốn
chạy hay dũng cảm, kiên cường đối mặt đều phụ thuộc vào tố chất tâm lý của mỗi
người”.
Vệ Nam lạnh lùng nói:
“Anh cũng ra dáng nhà văn phết đấy,
triết lý sâu xa. Xét về tâm lý học thì em tinh thông hơn anh nhiều, dám múa rìu
qua mắt thợ”.
Vệ Nam nhếch mép:
“Họ Lục nhà anh là dòng dõi
nho học, trong huyết mạch của anh tràn đầy một thứ gọi là văn vẻ. Thế nào là
văn vẻ? Văn vẻ tức là bốc phét có nghệ thuật”.
Vệ Nam cười.
Lục Song không cười nữa mà nhẹ
nói:
“Thôi, em đi ngủ đi, anh lên mạng hợp
sức với anh trai em chơi game”.
“Chẳng phải anh phải viết phần kết
sao?”
Lục Song đặt tay lên cằm, nghiêm
túc nói:
“Đối với con trai, chơi là quan trọng
nhất. Quan trọng như linh hồn của mình vậy”.
Vệ Nam nhìn dáng anh bước đi, nhẹ
nói:
“Cảm ơn anh”.
Lục Song quay đầu lại, mỉm cười, hất
tóc rất gợi cảm:
“Không có gì, tiện thể nói luôn em
nên giảm béo đi. Lôi em lên cầu thang mà…. Tay anh sắp gãy rồi”.
Sau đó anh quay người, đóng sập cửa.
Vệ Nam rất muốn nói, Lục Song, tuy
anh viết văn về xác chết, nhưng xin đừng dùng từ “lôi” với người “còn sống”.
Vệ Nam nhấc điện thoại trong phòng
ngủ nhấn số của anh trai.
“Alô, bố, mẹ hay em gái đấy ạ?”
Mỗi lần nhấc điện thoại nhà gọi đến,
anh Vệ Đằng đều nói câu ấy.
“Em đây, anh đang làm gì đấy?”
“Em gái à, anh đang phối hợp với Lục
Song chơi Đột kích, sao em dậy sớm thế? Mặt trời mọc ở đằng tây à?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi
nói:
“Hôm qua em uống say, hôm nay vẫn
còn phấn khích nên dậy sớm. Anh cũng máu phết nhỉ, mới sáng sớm ra mà đã đột
kích rồi”.
“Hả? Em nói gì? Em uống rượu say?
Em dám uống rượu say à, con gái con đứa….”
“Thôi thôi em xin anh, mẹ vừa ca cẩm
một hồi rồi. Có Lục Song đi cùng mà. Em không sao cả, anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào:
“Vậy thì tốt. Thế nào, Lục Song được
đấy chứ? Đẹp trai lại cao ráo, phong độ, lễ phép. Nó học phần mềm, rất giỏi, chỉ
cần ném một con virus là có thể làm cho máy tính của em đi đời nhà ma luôn.
Quan trọng là nó chưa có bạn gái. Thực ra nó vẫn chưa chính thức tìm hiểu ai.
Haha, em mà với nó thì coi như là mối tình đầu rồi của nó rồi. Cố lên nhé!”
Đợi anh trai nói xong, Vệ Nam
nói:
“Anh, nếu vượt qua không gian về thời
cổ đại thì anh sẽ biến thành ai nhỉ?”
Vệ Đằng nghĩ một lúc:
“Anh á? Tướng quân chinh chiến bốn
phương? Hoàng đế? Thư sinh thanh bạch?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi mỉm cười:
“Nói cho anh biết câu trả lời này:
Anh rất thích hợp làm tú bà ở lầu xanh, Lục Song là hoa khôi trong lầu xanh của
anh, được anh ba hoa chích chòe, hết lời ca ngợi”.
“Phải khâu cái mồm của em lại mới
được”.
Vệ Đằng bị chọc tức, một lúc
sau mới thở dài:
“Em thật là, anh giới thiệu bạn
trai cho em chẳng qua là muốn tốt cho em. Sau này không ai người ta đến rước bố
mẹ lại chẳng đến chỗ mai mối tìm chồng cho, lúc ấy thì nằm ở nhà mà khóc”.
Vệ Nam cười, bỗng nhiên nghiêm túc
nói:
“Anh, hôm qua em gặp Hứa Chi Hằng”.
“Hả? Hứa Chi Hằng là ai cơ….”
“Anh đừng giả vờ nữa, Lục Song đã
nói cho em biết rồi. Chẳng phải là luật sư Tiêu Phàm điều tra anh ta mới bảo
anh bảo vệ em sao?”
Vệ Đằng im lặng một lúc:
“Haha, Hứa Chi Hằng, uh, em gặp rồi
thì sao?”
Vệ Nam thản nhiên nói:
“Cậu ta có bạn gái mới rồi,
hơn nữa lại còn sống thử. Bạn gái có thai, cậu ta sắp được làm bố rồi. Tuy em
và cậu ta đã từng yêu nhau nhưng chỉ trong một tháng rồi chia tay. Bây giờ chuyện
của cậu ta chẳng liên quan gì đến em cả. Anh yên tâm”.
Vệ Đằng thở phào:
“Vậy thì tốt”.
“Anh…..Họ điều tra vụ án gì vậy?”
“À, vụ án hình sự”.
“Hứa Chi Hằng giết người à?”
Dù Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh
nhưng giọng nói vẫn run run.
“Chuyện ấy anh nói em cũng không hiểu
được đâu, tóm lại là…bọn lưu…à, bọn nó đánh nhau, làm thương một cô gái vô tội.
Nhà cô gái ấy rất “cơ cấu”, mời luật sư nổi tiếng kiện. Khi điều tra vụ án thì
thấy có dính dáng đến Hứa Chi Hằng, chắc là đàn em của bố nó làm. Cụ thể thế
nào đang điều tra. Em gái ngoan của anh đừng quan tâm đến chuyện này nhé, biết
chưa?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nhẹ
nói:
“Vâng, em không quan tâm đâu, anh
yên tâm”.
Vì chủ đề này mà hai anh em không
trêu đùa nhau, không khí có chút nặng nề, một lúc sau, Vệ Đằng cười và
nói:
“À, đúng rồi, bắt đầu học kỳ này là
em phải đến bệnh viện thực tập à?”
“Học kỳ này là kỳ thi tổng hợp chín
môn cuối cùng, thi xong mới đến bệnh viện thực tập”.
“Chín môn? Nhiều thế à…”
“Nội khoa, Ngoại khoa, Phụ sản, Nhi
khoa, Bệnh thần kinh, Bệnh tinh thần….”
“Thôi thôi thôi, đừng kể nữa, kể
xong chắc anh ngất”.
Vệ Nam cười:
“Học ngành Y nhục thế đấy anh ạ”.
“Còn Kỳ Quyên, Tiêu Tinh thì sao, tốt
nghiệp cả rồi chứ?”
“Vâng, khi nào vào học chúng nó phải
chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Tiêu Tinh học ngoại thương, chắc là làm việc ở
công ty của bố nó. Còn Kỳ Quyên định làm luật sư”.
No comments
Post a Comment