HẢI YÊU - CHƯƠNG 15 - PHẠN TẠP - TRUYỆN VÕNG DU

HẢI YÊU

Tác giả: Phan Tạp
Thể loại: Phiêu lưu, Võng Du

CHƯƠNG 15: KỴ SĨ (2)

Trông thấy con báo con đang nóng lòng muốn thử sức, Hayreddin cười nói: 

"Đi đi, anh ta là của cậu."

Cái váy bị xé làm đôi, rơi xuống biển.

Karl - De - Balaimiyanuo vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm ấy. Người thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên mạn thuyền, vũ khí màu đen giống như con rắn độc to lớn bay lượn quanh cổ tay cậu ta.

Người mà anh vẫn luôn chờ mong từ khi có mặt trên đời. Người mà anh vẫn một mực theo đuổi. Người mà anh vẫn luôn lưu lạc tìm kiếm. Người mà anh thề sẽ dùng cả đời để bảo hộ.

Mất mà được lại.

"Nicole!!!!"

"A? Anh là ai?"

Đội trưởng Nick sờ sờ đầu, vẻ mặt mê mang. Có thể gọi ra tên thật của cô thì chắc là người quen cũ. Nhưng mà tướng mạo thế này... Nick tìm tòi trong ký ức một chút sau đó khẳng định chắc chắn rằng cô chưa gặp người này bao giờ.

"Tôi không biết anh."

Người thanh niên không nghe câu nói của Nick, vẻ mặt anh ta lộ rõ sự khiếp sợ tới cức điểm: 

"Cô, làm sao cô lại ở đây? Cô bị bắt cóc sao? A, cô đã khổ cực rồi, tất cả đều là lỗi của tôi..."

Ánh mắt đầy ắp thâm tình kia dọa Nick dựng hết cả tóc gáy. Đầu người này bị hỏng sao?

"Đội trưởng?"

 Bọn hải tặc vây quanh người thanh niên đang nhìn chằm chằm Nick, chờ đợi mệnh lệnh.

"Anh rốt cục là có muốn đánh hay không đây. Đánh hay đầu hàng thì quyết định nhanh lên."

 Nick không kiên nhẫn nói.

Khi người thanh niên nhìn thấy bọn hải tặc vây quanh Nicole, cũng đã hiểu rõ tình hình. Anh đấu tranh tâm lý một lúc lâu rồi bỏ thanh kiếm nhuốm máu trong tay xuống:

"Tôi đầu hàng."

Nick đi đến bên cạnh anh, đá bay vũ khí trên boong đi. Cứ tưởng sẽ gặp một đối thủ hiếm thấy, ai ngờ đối phương lại hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, giống như là bánh mì trắng ném vào trong nước vậy, nhão nhoẹt làm người ta thấy thất vọng.

"Anh nhận ra tôi sao?"

 Bất kể thế nào thì người có thể biết tên thật của cô rất ít, vẫn nên cẩn thận hỏi một chút.

Người thanh niên cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt màu lam là sự dịu dàng xen lẫn đau đớn. Qua một lúc lâu, anh ta mới nói:

"...Không, tôi... tôi chỉ nhìn thấy bức họa của cô ở Florence."

"À." 

Nick giật mình. Ông lão quái dị kia đã từng hỏi tên thật của cô, mà bức tranh lõa thể kia thì có thể nhìn ra giới tính.

"Này, thế thì anh cũng không cần kích động vậy chứ." 

Biểu hiện ban nãy của anh ta làm cô còn tưởng anh ta may mắn gặp được người thân đã thất lạc nhiều năm.

Người thanh niên ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu rồi trả lời:

"Là thế này, nhìn thấy bức họa của cô, tôi liền trúng sét ái tình, sau đó liền..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, Nick đã quay sang phân phó hai thủ hạ:

 "Trói tên ngốc này lại, đầu anh ta bị nưới vào rồi."

Mất đi sự chống cự của người thanh niên kia, thuyền giáo hoàng nhanh chóng bị đánh hạ. Từng rương châu báu, tác phẩm nghệ thuật quý giá được lôi từ trong khoang thuyền ra. Tâm trạng của Hayreddin vô cùng tốt, anh để bọn tù binh xếp thành hàng đứng trên boong, rồi cười nói với Nick:

"Chất lượng nhóm hàng này rất tốt, chắc cũng kiếm được hai vạn đồng vàng."

Nghe thấy từ 'vàng', hai mắt Nick liền tỏa sáng:

 "Bán nô lệ sao?"

Hayreddin lắc đầu: 

"Một nô lệ da đen mạnh khỏe cũng chỉ có giá ba đồng bạc. Tôi không thích giao dịch đồ có giá rẻ như vậy. Đây toàn là những nhân vật cao quý, người trong nhà họ sẽ đem tiền đến chuộc bọn họ trở về."

Nick thích thú: 

"A? Vậy thì giá cả thế nào? Trước khi chúng ta lên thuyền thì hầu hết bọ họ đã đổi thành quần áo bình dân rồi? Làm sao để phân biệt đây?"

"Lại đây, tôi dạy cho."

Đây là thú vui mà Hayreddin thích nhất. Anh tươi cười đi đến bên một người đàn ông có sắc mặt trắng bệch, chỉ vào ông ta rồi nói:

"Xem này, ông ta tuy mặc một cái áo sơmi có chất lượng kém nhưng mái tóc thì lại óng ả, màu da trắng nõn, đôi tay mềm mại, hiển nhiên là người chưa bao giờ làm việc nặng nhọc dưới ánh mặt trời, còn có hai người thị vệ vẫn luôn theo sau bảo vệ ông ta. Vừa rồi, ông ta còn cố gắng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống rồi ném vào biển, chắc hẳn trên đó có gia huy của gia tộc. Đây chắc chắn là một vị quý tộc có thân phận cao quý, ít nhất phải có giá một ngàn năm trăm đồng vàng."

"A ~~~~~" 

Nick chỉ vào một cô gái mặc trang phục quý giá lộng lẫy rồi hỏi:

 "Cô ta thì sao?"

Hayreddin cười phân tích: 

"Cô gái này được mặc quần áo quý giá nhưng lại không phải là loại hàng tốt. Trên người cô ta có mùi hương thơm nồng nàn nhưng không phải là hương liệu quý giá như trầm hương, xạ hương, long diên hương mà chỉ là cỏ lavender sinh trưởng ở nước Pháp thôi." (4)

Ánh mắt của Nick tỏa sáng, cô đã sùng bái thuyền trưởng đại nhân tới cực điểm.

"Vô liêm sỉ !!!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, là tiếng thét của chàng thanh niên tóc vàng có võ nghệ xuất sắc ban nãy. Karl thấy Hayreddin dạy Nick những điều dơ bẩn đó thì lồng ngực phập phồng đầy lửa giận. Gã thuyền trưởng đó sao có thể dùng mớ tri thức ti tiện đó làm ô nhiễm tâm linh thuần khiết giống như thiên sứ của cô ấy chứ...

"Đồ vô liêm sỉ !!!" 

Karl lập lại một lần nữa.

"Vô liêm sỉ? Ha ha... ta thừa nhận. Nhưng mấy vị đại nhân cao quý như các ngài có thể sẽ chết trong tay tôi đấy."

 Hayreddin cười thật vui vẻ.

Nick ngẩng đầu hỏi: 

"Thuyền trưởng, anh ta là ai vậy?"

"Hãy nhìn tay anh ta đi, rắn chắc mạnh mẽ, lòng bàn tay toàn vết chai. Mấy vết chai này cũng không phải là do làm việc cực nhọc mà do rèn luyện võ nghệ tạo thành. Màu da cổ đồng, tóc bị cháy nắng, quần áo cũ và đôi giày rất tiện dụng. Tuy anh ta không phải là một quý tộc được nuông chiều từ bé nhưng từ khí độ xuất sắc, cho dù đầu hàng vẫn luôn ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt chỉ hận sao không khắc hai chữ "chính nghĩa", tôi chắc rằng anh chàng đẹp trai này chính là một vị Kỵ Sĩ đáng khinh bỉ."

"Bé con, đây là người mà cậu thu phục, hiện tại anh ta sẽ thuộc về cậu." 

Hayreddin khẽ nói với Nick, ngữ khí vô cùng tà ác.

"..."

 Nick vốn đang nghe giảng vô cùng chăm chú đột nhiên lại không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm về một hướng.

"Lại thấy người làm cậu hứng thú sao?"

"Đúng vậy..." 

Nick đi vào đám người, đẩy mấy kẻ cản đường ra, đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên to béo đang núp phía sau cả đám người.

"Để tôi tự phân tích người này nhé."

Nick dùng chân nâng khuôn mặt gần giống đầu heo của người kia lên.

"Dáng người béo mập ục ịch, khuôn mặt ngu xuẩn, vừa nhìn là biết suốt ngày ăn không ngồi rồi. Ánh mắt giả dối gian xảo, môi dầy, đây là vì một ngày đều chân ngòi ly gián, lừa gạt quần chúng."

Người đàn ông nằm sấp trên mặt đất, cứ vung tay vẽ chữ thập, miệng thì thào: 

"Thượng Đế, thánh mẫu Maria phù hộ". 

Nick giơ chân đá lên hông lão ta một cước, một túi đầy tiền và bảo thạch hình chữ thập rớt xuống.

"Sắp chết còn nắm chặt tiền tài không buông, muốn cầm vàng đến kiếp sau sao?"

Tiếp đó, một cước lại dẫm lên bàn tay béo múp của lão ta. Người trung niên lớn tiếng khóc thét lên nhưng Nick vẫn không có phản ứng gì.

"Ngón tay tham lam dâm tục, thu hối lộ, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bức bách người vô tội, éo họ vào đường cùng, che chở cho người có tiền phạm tội."

"A a! Van xin ngài tha cho tôi! Hãy nể mặt thượng đế..."

 Người đàn ông trung niên rốt cuộc không chịu đựng được nữa, khóc rống lên, khuôn mặt béo núc như heo run lên bần bật.

"Thượng Đế chết lâu rồi." 

Nick giễu cợt, đôi mắt màu sẫm tối đen lại, giọng nói của cô vang lên như đang than thở:

 "Giáo chủ Kalitusi, còn nhớ tôi không?"

"Đừng! Giết ông ta sẽ làm ô uế tay mình!"

 Người thanh niên tóc vàng bị trói quặt tay về đằng sau chỉ có thể hét to.

"Nick, ông ta là người đáng giá nhất trên con thuyền này, là chiến lợi phẩm chung."

 Hayreddin nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở.

Nick ngẩng đầu cười cười, nói một cách đơn giản:

 "Ngài xem, nếu cứ như vậy mà không làm gì thì tôi ra khơi cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa."

Lưỡi hái tử thần lướt nhanh như gió, đến cả thần gió cũng không theo kịp.

Đầu người, bay thẳng xuống biển khơi.

Máu tươi, nhuộm đỏ buồm trắng.

Chân tay, chia lìa bốn phía.

Ruột gan, bắn đi khắp boong tàu.

Tiếng máu tươi róc rách phun trào.Chỉ trong nháy mắt, Hải Yêu đã phân vị giáo chủ quyền cao chức trọng kia ra thành từng mảnh nhỏ.

Aiz, chú ơi, tiếc rằng cháu không có nhiều thời gian, đành cho lão ta chết một cách thoải mái như vậy thôi.

Nick buông lưỡi hái xuống, trở về bên cạnh Hayreddin.

"Xin lỗi."

"Lần này, cậu sẽ không được chia chiến lợi phẩm."

 Hayreddin tuyên bố sau đó cúi người nói khẽ bên tai cô: 

"Lần sau mà cô còn chống lại mệnh lệnh của tôi thì sẽ ăn đòn."

"Vâng!"

"Gọi thuyền trưởng."

"Vâng thưa thuyền trưởng." 

Nick cúi đầu.

(1)Trầm hay trầm hương, trầm dó, dó bầu, dó núi (tên khoa học: Aquilaria crassna) là một loài thực vật thuộc họ Trầm. Loài này phân bố ở Đông Nam Á và đảo New Guinea. Tại Việt Nam, cây trầm phân bố nhiều ở Hà Tĩnh, Quảng Bình, Khánh Hoà, An Giang, Kiên Giang (đảo Phú Quốc)…

(2) cỏ xạ hương (Thyme): loài cây thân thảo hay cây bụi nhỏ sống lâu năm, có hương thơm. Tên gọi khoa học của chi này có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp cổ để chỉ một loại cây thân thảo có hương thơm nhưng không rõ là loài nào.

( 3)Long diên hương (Ambergris) là một chất xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng (một loài động vật có vú sống trong môi trường nước ở biển, thuộc bộ Cá voi).

(4) Lavender - Hoa Oải Hương: là một loại cỏ vốn nổi tiếng ở miền Nam nước Pháp, nhưng xuất sứ thật sự của nó là tại Địa Trung Hải. Suốt thời Trung Cổ, nó được xem như là thảo dược của tình yêu.



truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.