CHƯƠNG 88 - ANH PHÁT BỆNH RỒI EM ĐẾN ĐÂY! - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
ANH PHÁT BỆNH RỒI
EM ĐẾN ĐÂY!
Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Thể loại: Ngôn tình, trinh thám, nữ cường
Nguồn: Kites.vn, fb.com/queenie.ssk
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
Tô Tử Khiêm rời đi, trên tầng
thượng chỉ còn một mảng yên tĩnh bao phủ hai người bọn họ.
Hứa Luật vòng hai tay trước ngực: “Bây giờ anh thỏa mãn rồi chứ?”
“Một nửa … Một nửa!”, Đường Tố nói thẳng, “Độ hài lòng chỉ đạt năm mươi phần trăm!”
Để Tô Tử Khiêm biết Hứa Luật bây giờ là hoa đã có chủ với anh đã quá mức thỏa mãn, tuy nhiên anh chọc giận cô, đó chính là điều khiến bản thân anh không hài lòng.
“Không phải chúng ta đã giao kèo phải giữ bí mật sao?”
Anh nhìn cô, mấp máy môi.
“Chữ tín của anh ở đâu?”, Hứa Luật vươn tay đấm vào ngực anh: “Đã hứa cho em một khoảng thời gian thích ứng … vậy mà bây giờ thì sao … mới chỉ mấy ngày mà anh đã …”
“Ba ngày, mười tiếng, sáu phút!”, anh nhìn đồng hồ đeo tay.
Hứa Luật: “…”
“Em không đưa ra một tiêu chuẩn nhất định cho cụm từ ‘Một quãng thời gian’, chuyện này không công bằng với anh!”, Đường Tố kháng nghị, sau đó cúi đầu, đút hai tay vào túi áo gió, giống như một con mèo ủ rũ. Với anh ba ngày là quãng thời gian rất dài.
“Vì vậy, anh không thể chịu đựng được?”
Sớm biết định nghĩa về thời gian của anh khác hẳn người thường, cho dù là ‘Hiện tại’ hay ‘Một quãng thời gian’ … đối với người bình thường mà nói ba ngày để thích ứng là rất dài ư?
Đường Tố ngẩng đầu lên, dáng dấp con mèo ủ rũ không còn mà thay vào đó là một con mèo xù lông, ánh mắt lành lạnh phát hỏa: “Anh đương nhiên chịu đựng được!” đối với sự tự chủ của bản thân, anh rất có lòng tin: “Thế nhưng anh ta không nên đề cập đến chuyện muốn em gả cho anh ta. Anh ta có mưu đồ với em, em không nhìn ra sao?”
Hứa Luật sửng sốt.
Nói đúng hơn là cô bị dọa chết điếng, vẻ mặt này của Đường Tố cô chưa từng trông thấy … Rõ ràng là dáng vẻ giận dữ, vẻ mặt giống như bao con người bình thường khác, chất chứa đầy đủ vui buồn đau khổ.
“Chính vì lẽ đó … anh là … đang ghen?”, nét mặt Hứa Luật đầy hoài nghi nhìn anh.
“Ghen?” từ ngữ này khiến anh phải ngừng lại một chút, sau đó nhướn mi: “Tại sao anh phải ghen với anh ta?” Tô Tử Khiêm có gì đáng để anh ghen chứ? Luận tướng mạo, luận thông minh anh đều mạnh hơn nhiều: “Anh chỉ … không thích hành động đó của anh ta!” rồi để bổ sung thêm cảm xúc của chính mình: “Cực kỳ không thích!”
Quá mức cường điệu!
“Há! Không phải ghen … vậy là …”, cô do dự, “Vậy là do ham muốn sở hữu quấy phá? Anh cho rằng em là đồ vật, là vật sở hữu riêng của anh Đường? Là vật cưng của anh? Là tài sản của anh? Là người có thể giúp anh giết thời gian? Vì vậy anh không muốn em thuộc về bất cứ người nào khác đúng không?”, Cô khép mi, bình tĩnh nói lên hết suy nghĩ trong đáy lòng.
Chuyện này cô vẫn không cách nào khẳng định. Cô muốn biết ‘Hứa Luật’ tồn tại như thế nào trong lòng Đường Tố? Anh có hiểu thế nào là ‘Bạn gái’?
Một tràng câu hỏi khiến Đường Tố xụi lơ, anh nhìn cô, môi mấp máy mấy lần … cuối cùng mới bật thốt: “Điều này quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng!”, cô gật đầu: “Cực kỳ quan trọng!”
Cô học anh cách cường điệu!
Hai vai anh buông thõng: “Có điểm khác nhau ư?”, anh bẻ bẻ ngón tay: “Anh nói là vật sở hữu của Đường Tố, vật cưng của Đường Tố, hoặc là tài sản của Đường Tố … Những từ này khác hoàn toàn với ‘Bạn gái Đường Tố’ sao?”
“Hừm! Dĩ nhiên là khác nhau!”, Hứa Luật nhếch miệng, tặng cho anh nụ cười xán lạn, sau đó huơ huơ tay trước mặt anh: “Nói cho anh điểm khác nhau đầu tiên: Hứa Luật là Hứa Luật, không phải là Hứa Luật của Đường Tố, hiểu không?”
Bước thứ nhất, phải để anh rõ ràng một chuyện ‘Bạn gái là một nhân vật đặc biệt’.
*
Sau khi thực hiện đàm phán tại tầng thượng, kết quả là Cục cảnh sát thành phố Giang từ trên xuống dưới nhận ra được Đại thần Đường Tố đã ngừng chiến, không bắn tỉa loạn xạ.
Chuyện đình chiến diễn ra quá mức đột ngột khiến mọi người cảm thấy không quen cho lắm.
Trong lúc tầng tầng lớp lớp người trong cảnh cục bắt đầu suy đoán đại thần xảy ra chuyện gì thì một quà tặng đặc biệt yên lặng tiến đến ‘cửa’ Cục cảnh sát thành phố Giang.
Ngày đầu tiên của tháng hai, thành phố Giang bắt đầu đón lấy nhiệt độ thấp nhất từ trước đến nay. Ban đêm sương rơi lạnh lẽo, sáng sớm gió rét thấu xương, rít qua từng ngóc ngách của thành phố Giang.
Trên dưới Cục cảnh sát bắt đầu một ngày bận rộn.
Một chiếc vali đứng lặng yên trước phòng trực Cục cảnh sát, chỉ chờ đến khi có người phát hiện.
Cảnh viên trẻ tuổi phụ trách ca trực không dám khinh xuất, thông báo bộ phận kỹ thuật dùng tia hồng ngoại dò xét. Đây chính là quy tắc của Cục cảnh sát khi có vật dụng được gửi đến.
Thông qua thiết bị hồng ngoại cho thấy trong vali không chứa đồ vật nguy hiểm.
Khi anh cảnh viên mở chiếc vali ra, phát hiện bên trong có mấy tấm hình và một dĩa CD, vừa nhìn vào bức ảnh, gương mặt anh ta trắng bệch, vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho tổ trinh sát hình sự.
Chiếc vali nhanh chóng được mang đến tổ trinh sát hình sự.
Bức ảnh chụp một thi thể.
Thi thể là một gương mặt rất quen thuộc với tổ trinh sát hình sự: Lâm Bình.
Ngày nào đó, Lâm Bình biến mất không thấy tăm hơi. Ngày hôm nay, một ngày mùa đông lạnh nhất thành phố Giang, hắn lại hiện thân bằng phương thức này.
Bụng hắn bị xé toạc một miếng lớn, bên trong ổ bụng lục phủ ngũ tạng sạch sẽ, còn gương mặt hắn lại nở nụ cười, trơ mắt mà cười, còn dưới bụng hắn giống như một cái miệng lớn, trông thật quỷ dị đáng sợ.
“Mổ bụng! Mổ bụng!”, Tiểu Giang nhìn những bức ảnh còn lại, phát biểu: “Mẹ khiếp! Chết cũng chết khác người.”
Tô Tử Khiêm rút ra tấm ảnh, chỉ lên đó, một dòng chữ bằng máu: CAN – YOU – FIND – ME.
Hứa Luật vòng hai tay trước ngực: “Bây giờ anh thỏa mãn rồi chứ?”
“Một nửa … Một nửa!”, Đường Tố nói thẳng, “Độ hài lòng chỉ đạt năm mươi phần trăm!”
Để Tô Tử Khiêm biết Hứa Luật bây giờ là hoa đã có chủ với anh đã quá mức thỏa mãn, tuy nhiên anh chọc giận cô, đó chính là điều khiến bản thân anh không hài lòng.
“Không phải chúng ta đã giao kèo phải giữ bí mật sao?”
Anh nhìn cô, mấp máy môi.
“Chữ tín của anh ở đâu?”, Hứa Luật vươn tay đấm vào ngực anh: “Đã hứa cho em một khoảng thời gian thích ứng … vậy mà bây giờ thì sao … mới chỉ mấy ngày mà anh đã …”
“Ba ngày, mười tiếng, sáu phút!”, anh nhìn đồng hồ đeo tay.
Hứa Luật: “…”
“Em không đưa ra một tiêu chuẩn nhất định cho cụm từ ‘Một quãng thời gian’, chuyện này không công bằng với anh!”, Đường Tố kháng nghị, sau đó cúi đầu, đút hai tay vào túi áo gió, giống như một con mèo ủ rũ. Với anh ba ngày là quãng thời gian rất dài.
“Vì vậy, anh không thể chịu đựng được?”
Sớm biết định nghĩa về thời gian của anh khác hẳn người thường, cho dù là ‘Hiện tại’ hay ‘Một quãng thời gian’ … đối với người bình thường mà nói ba ngày để thích ứng là rất dài ư?
Đường Tố ngẩng đầu lên, dáng dấp con mèo ủ rũ không còn mà thay vào đó là một con mèo xù lông, ánh mắt lành lạnh phát hỏa: “Anh đương nhiên chịu đựng được!” đối với sự tự chủ của bản thân, anh rất có lòng tin: “Thế nhưng anh ta không nên đề cập đến chuyện muốn em gả cho anh ta. Anh ta có mưu đồ với em, em không nhìn ra sao?”
Hứa Luật sửng sốt.
Nói đúng hơn là cô bị dọa chết điếng, vẻ mặt này của Đường Tố cô chưa từng trông thấy … Rõ ràng là dáng vẻ giận dữ, vẻ mặt giống như bao con người bình thường khác, chất chứa đầy đủ vui buồn đau khổ.
“Chính vì lẽ đó … anh là … đang ghen?”, nét mặt Hứa Luật đầy hoài nghi nhìn anh.
“Ghen?” từ ngữ này khiến anh phải ngừng lại một chút, sau đó nhướn mi: “Tại sao anh phải ghen với anh ta?” Tô Tử Khiêm có gì đáng để anh ghen chứ? Luận tướng mạo, luận thông minh anh đều mạnh hơn nhiều: “Anh chỉ … không thích hành động đó của anh ta!” rồi để bổ sung thêm cảm xúc của chính mình: “Cực kỳ không thích!”
Quá mức cường điệu!
“Há! Không phải ghen … vậy là …”, cô do dự, “Vậy là do ham muốn sở hữu quấy phá? Anh cho rằng em là đồ vật, là vật sở hữu riêng của anh Đường? Là vật cưng của anh? Là tài sản của anh? Là người có thể giúp anh giết thời gian? Vì vậy anh không muốn em thuộc về bất cứ người nào khác đúng không?”, Cô khép mi, bình tĩnh nói lên hết suy nghĩ trong đáy lòng.
Chuyện này cô vẫn không cách nào khẳng định. Cô muốn biết ‘Hứa Luật’ tồn tại như thế nào trong lòng Đường Tố? Anh có hiểu thế nào là ‘Bạn gái’?
Một tràng câu hỏi khiến Đường Tố xụi lơ, anh nhìn cô, môi mấp máy mấy lần … cuối cùng mới bật thốt: “Điều này quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng!”, cô gật đầu: “Cực kỳ quan trọng!”
Cô học anh cách cường điệu!
Hai vai anh buông thõng: “Có điểm khác nhau ư?”, anh bẻ bẻ ngón tay: “Anh nói là vật sở hữu của Đường Tố, vật cưng của Đường Tố, hoặc là tài sản của Đường Tố … Những từ này khác hoàn toàn với ‘Bạn gái Đường Tố’ sao?”
“Hừm! Dĩ nhiên là khác nhau!”, Hứa Luật nhếch miệng, tặng cho anh nụ cười xán lạn, sau đó huơ huơ tay trước mặt anh: “Nói cho anh điểm khác nhau đầu tiên: Hứa Luật là Hứa Luật, không phải là Hứa Luật của Đường Tố, hiểu không?”
Bước thứ nhất, phải để anh rõ ràng một chuyện ‘Bạn gái là một nhân vật đặc biệt’.
*
Sau khi thực hiện đàm phán tại tầng thượng, kết quả là Cục cảnh sát thành phố Giang từ trên xuống dưới nhận ra được Đại thần Đường Tố đã ngừng chiến, không bắn tỉa loạn xạ.
Chuyện đình chiến diễn ra quá mức đột ngột khiến mọi người cảm thấy không quen cho lắm.
Trong lúc tầng tầng lớp lớp người trong cảnh cục bắt đầu suy đoán đại thần xảy ra chuyện gì thì một quà tặng đặc biệt yên lặng tiến đến ‘cửa’ Cục cảnh sát thành phố Giang.
Ngày đầu tiên của tháng hai, thành phố Giang bắt đầu đón lấy nhiệt độ thấp nhất từ trước đến nay. Ban đêm sương rơi lạnh lẽo, sáng sớm gió rét thấu xương, rít qua từng ngóc ngách của thành phố Giang.
Trên dưới Cục cảnh sát bắt đầu một ngày bận rộn.
Một chiếc vali đứng lặng yên trước phòng trực Cục cảnh sát, chỉ chờ đến khi có người phát hiện.
Cảnh viên trẻ tuổi phụ trách ca trực không dám khinh xuất, thông báo bộ phận kỹ thuật dùng tia hồng ngoại dò xét. Đây chính là quy tắc của Cục cảnh sát khi có vật dụng được gửi đến.
Thông qua thiết bị hồng ngoại cho thấy trong vali không chứa đồ vật nguy hiểm.
Khi anh cảnh viên mở chiếc vali ra, phát hiện bên trong có mấy tấm hình và một dĩa CD, vừa nhìn vào bức ảnh, gương mặt anh ta trắng bệch, vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho tổ trinh sát hình sự.
Chiếc vali nhanh chóng được mang đến tổ trinh sát hình sự.
Bức ảnh chụp một thi thể.
Thi thể là một gương mặt rất quen thuộc với tổ trinh sát hình sự: Lâm Bình.
Ngày nào đó, Lâm Bình biến mất không thấy tăm hơi. Ngày hôm nay, một ngày mùa đông lạnh nhất thành phố Giang, hắn lại hiện thân bằng phương thức này.
Bụng hắn bị xé toạc một miếng lớn, bên trong ổ bụng lục phủ ngũ tạng sạch sẽ, còn gương mặt hắn lại nở nụ cười, trơ mắt mà cười, còn dưới bụng hắn giống như một cái miệng lớn, trông thật quỷ dị đáng sợ.
“Mổ bụng! Mổ bụng!”, Tiểu Giang nhìn những bức ảnh còn lại, phát biểu: “Mẹ khiếp! Chết cũng chết khác người.”
Tô Tử Khiêm rút ra tấm ảnh, chỉ lên đó, một dòng chữ bằng máu: CAN – YOU – FIND – ME.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây
chính là hành động khiêu khích cảnh sát một cách trắng trợn.
Đường Tố bước đến, liếc nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, sau đó lui một bước: “Hả?”, thuận tay cầm lên một tấm: “Một dao duy nhất, không do dự, không dây dưa, đao pháp rất tuyệt!”, ngữ khí nghe có vẻ anh đang bàn luận chuyện thời tiết chứ không phải là mạng người.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về Đường Tố, muốn nghe cao kiến từ anh.
Đường Tố: “Chết! Tốt!”. Anh vẫn chưa quên tên này dám bắt Hứa Luật ngay trước mặt mình.
Sau đó Đường Tố rời đi.
Mọi người: “…”
Nghi phạm lớn nhất trong vụ án phanh thây, Lâm Bình đã tử vong, hơn nữa còn chưa xác định được thi thể đang ở đâu.
Tô Tử Khiêm đang chuẩn bị lệnh cho cấp dưới mang những tấm ảnh qua phòng pháp chứng giám định độ chân thật của các tấm ảnh chụp thì Thẩm Mộng vội vã chạy vào
“Đội trưởng Tô … Mọi người mau đến đây, có chuyện lớn rồi!”
Thẩm Mộng đã kết thúc thời gian thực tập, ngày hôm nay đang chuẩn bị bài báo cáo, đang tìm kiến thông tin tư liệu viết bài, một người bạn học đột nhiên gửi tới một tin nhắn, còn nhắn thêm Cục cảnh sát thành phố Giang kỳ này nổi tiếng rồi.
Thẩm Mộng còn đang lơ ngơ chưa hiểu, thì khi click vào liền hiểu rõ mồn một.
Đó là một đoạn video ghi lại cảnh máu me ghê rợn.
Trên màn ảnh là một chiếc giường, trên giường có một cô gái trẻ tuổi, mọi người lập tức nhận ra đó chính là một trong hai nạn nhân trong vụ án Lâm Bình.
Màn ảnh quơ quơ một lúc thì bóng dáng Lâm Bình xuất hiện, dáng vẻ yểu điệu, nếu không phải đã sớm biết hắn là người chuyển giới thì mọi người sẽ không ai hoài nghi giới tính thật sự của hắn.
Lâm Bình ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm về phía cô gái, nhìn rất lâu, thỉnh thoảng lầu bầu chửi thề vài tiếng. Còn cô gái nằm trên giường lâu lâu lại phá lên cười.
Sau đó, hắn cởi hết quần áo trên người cô ta, trèo lên người, hạ thấp thân mình bắt đầu gặm cắn, ăn thịt.
Chẳng mấy chốc, gương mặt cô gái bê bết máu, thế nhưng điều đáng sợ lại là … cô gái không hề cảm thấy đau, suốt quá trình chỉ nở nụ cười.
Những chuyện tiếp diễn phía sau ai nhìn thấy cũng phải giật mình sởn gáy.
Lâm Bình lấy ra một cái cưa điện, nhẹ nhàng phân thây cô gái còn đang sống sờ sờ; ấy vậy mà cô ta vẫn không có một chút xíu mảy may đau đớn.
Sau khi hoàn thành công việc, hắn đứng bên giường cô ta rất lâu, như một nghệ sĩ đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình.
Máu nhuộm đỏ thẫm ga trải giường, trên giường cô gái đã chết. Lâm Bình ôm chặt lấy cơ thể đã bị cắt hết chân tay, trên mặt ám đầy vẻ điên cuồng.
…
Tuy rằng Hứa Luật sớm đã biết thủ đoạn cực kỳ tàn ác của hung thủ, thế nhưng bây giờ được chứng kiến tận mắt trong lòng không khỏi kinh hãi.
Đoạn cuối của clip nhảy ra một hàng chữ, được xử lý trông như dòng huyết thư: Đây không phải lần đầu tiên ta giết người, cảnh sát không bắt được ta; có thể người tiếp theo chính là ngươi!
Không gian vắng lặng như tờ.
Không ai nghĩ được Lâm Bình có thể ghi hình toàn bộ quá trình giết người của mình.
“Đoạn clip đã được tung lên mạng!”, Thẩm Mộng đưa một tin xấu: “Hiện tại trên internet có rất nhiều luồng ý kiến: có người cho rằng là ai đó đùa dai; số khác lại nói đoạn phim này là thật, đồng thời …”
Tiểu Giang: “Đồng thời cái gì???”
Thẩm Mộng không nói, Tô Tử Khiêm tiếp lời: “Đồng thời đưa ra kết luận cảnh sát là chính là lũ ăn hại, không có năng lực … đúng không?”
“Vâng!”, Thẩm Mộng gật đầu, còn cho biết ý kiến này không phải là ít. Bởi có một cao thủ máy tính đã tiến hành phân tích đoạn clip đó, sau đó đăng trên diễn đàn chứng thực cho mọi người thấy đây không phải là đoạn phim được cắt ghép lại, sử dụng ngôn từ chuyên ngành nghĩa là không thông qua xử lý hậu kỳ: “Đội trưởng Tô! Em nghĩ không phải là không có cách … Chẳng phải tên Lâm Bình đã chết rồi sao? Chúng ta công bố những hình ảnh này ra ngoài thì thế nào?”, Thẩm Mộng chỉ vào những tấm ảnh, “Thông báo cho tất cả người dân được biết tên hung thủ đã chết, như vậy phần nào đó ngăn chặn được dư luận!”
“Cô bé à!”, Tô Tử Khiêm còn chưa nói, Tiểu Giang đã lên tiếng bác bỏ: “Cô bé coi đi … sự tình không hề đơn giản như thế!”
“Hả???”, Thẩm Mộng thấy khó hiểu.
“Những bức ảnh này công bố ra ngoài không những không ngăn chặn được dư luận, trái lại như đổ thêm dầu vào lửa khiến dư luận ngày càng dữ dội hơn!”
Lời nói vừa rồi chính là của Hứa Luật tiến vào. Cô vừa ở một hiện trường trở về, sau khi nhận được tin liền mau chóng chạy tới, nhìn ảnh và coi đoạn clip, hàng lông mày cô cau chặt, cuối cùng đôi mắt rơi vào một tấm ảnh trong số đó.
Tuy rằng cảm thấy Lâm Bình làm ra những chuyện ghê tởm đó, chết cũng không hết tội nhưng từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của cha, đồng thời còn mang chức trách của một pháp y, vì vậy cô muốn hung thủ phải được chịu tội trước pháp luật chứ không phải chịu sự trừng phạt như thế này.
“Ừm!”, Tô Tử Khiêm gật đầu tán thành ý kiến của Hứa Luật: “Nếu những tấm ảnh này công bố ra ngoài sẽ tạo thành một sự khủng hoảng trong dân chúng. Cái chết của Lâm Bình quá kỳ lạ, ngoài ra điều quan trọng nhất phải tìm được thi thể của Lâm Bình. Mọi người liên hệ với các ban ngành có liên quan truy tìm nguồn gốc phát tán đoạn clip, đồng thời ngăn chặn nó phát tán.”
Mấy người phân công nhau hành động, lần theo dấu vết của đoạn clip và giám định các bức ảnh đều thuộc sở trường của khoa giám định, còn bên tổ trinh sát hình sự đảm nhận việc tìm kiếm thi thể.
Đây chính là việc khó nhất.
Chỉ dựa vào mấy tấm hình, quá ít chứng cứ.
“Chúng ta đi hỏi giáo sư Đường coi sao!”, Tiểu Giang nêu lên ý kiến. Không phải bọn họ lười biếng … chỉ là, chứng cứ quá ít, cũng không có bất cứ manh mối nào, cứ ở đây xúm đen xúm đỏ quả thật lãng phí thời giờ, không bằng đi hỏi Đường Tố coi xem phát hiện manh mối mới nào không.
Ai nấy đều tán thành vì biết được bản lãnh của Đường Tố, nhưng đồng thời miệng quạ của đại thần mọi người cũng sớm được lĩnh hội. Bây giờ đi ‘thỉnh giáo’ chẳng khác nào muốn ‘đi trong vui vẻ về trong đau khổ’!
Mấy ngày vừa qua mọi người đều hiểu rõ tính tình của đại thần. Người đàn ông quá mức cổ quái, đây là từ ngữ miêu tả chính xác nhất về Đường Tố. Anh làm việc không theo một quy tắc nhất định, nói đúng hơn phải là: Tùy hứng!
“Để tôi đi hỏi Đường Tố!”, Hứa Luật cầm lấy mấy tấm ảnh thu thập lại, hướng về văn phòng của Đường Tố.
Đường Tố bước đến, liếc nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, sau đó lui một bước: “Hả?”, thuận tay cầm lên một tấm: “Một dao duy nhất, không do dự, không dây dưa, đao pháp rất tuyệt!”, ngữ khí nghe có vẻ anh đang bàn luận chuyện thời tiết chứ không phải là mạng người.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về Đường Tố, muốn nghe cao kiến từ anh.
Đường Tố: “Chết! Tốt!”. Anh vẫn chưa quên tên này dám bắt Hứa Luật ngay trước mặt mình.
Sau đó Đường Tố rời đi.
Mọi người: “…”
Nghi phạm lớn nhất trong vụ án phanh thây, Lâm Bình đã tử vong, hơn nữa còn chưa xác định được thi thể đang ở đâu.
Tô Tử Khiêm đang chuẩn bị lệnh cho cấp dưới mang những tấm ảnh qua phòng pháp chứng giám định độ chân thật của các tấm ảnh chụp thì Thẩm Mộng vội vã chạy vào
“Đội trưởng Tô … Mọi người mau đến đây, có chuyện lớn rồi!”
Thẩm Mộng đã kết thúc thời gian thực tập, ngày hôm nay đang chuẩn bị bài báo cáo, đang tìm kiến thông tin tư liệu viết bài, một người bạn học đột nhiên gửi tới một tin nhắn, còn nhắn thêm Cục cảnh sát thành phố Giang kỳ này nổi tiếng rồi.
Thẩm Mộng còn đang lơ ngơ chưa hiểu, thì khi click vào liền hiểu rõ mồn một.
Đó là một đoạn video ghi lại cảnh máu me ghê rợn.
Trên màn ảnh là một chiếc giường, trên giường có một cô gái trẻ tuổi, mọi người lập tức nhận ra đó chính là một trong hai nạn nhân trong vụ án Lâm Bình.
Màn ảnh quơ quơ một lúc thì bóng dáng Lâm Bình xuất hiện, dáng vẻ yểu điệu, nếu không phải đã sớm biết hắn là người chuyển giới thì mọi người sẽ không ai hoài nghi giới tính thật sự của hắn.
Lâm Bình ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm về phía cô gái, nhìn rất lâu, thỉnh thoảng lầu bầu chửi thề vài tiếng. Còn cô gái nằm trên giường lâu lâu lại phá lên cười.
Sau đó, hắn cởi hết quần áo trên người cô ta, trèo lên người, hạ thấp thân mình bắt đầu gặm cắn, ăn thịt.
Chẳng mấy chốc, gương mặt cô gái bê bết máu, thế nhưng điều đáng sợ lại là … cô gái không hề cảm thấy đau, suốt quá trình chỉ nở nụ cười.
Những chuyện tiếp diễn phía sau ai nhìn thấy cũng phải giật mình sởn gáy.
Lâm Bình lấy ra một cái cưa điện, nhẹ nhàng phân thây cô gái còn đang sống sờ sờ; ấy vậy mà cô ta vẫn không có một chút xíu mảy may đau đớn.
Sau khi hoàn thành công việc, hắn đứng bên giường cô ta rất lâu, như một nghệ sĩ đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình.
Máu nhuộm đỏ thẫm ga trải giường, trên giường cô gái đã chết. Lâm Bình ôm chặt lấy cơ thể đã bị cắt hết chân tay, trên mặt ám đầy vẻ điên cuồng.
…
Tuy rằng Hứa Luật sớm đã biết thủ đoạn cực kỳ tàn ác của hung thủ, thế nhưng bây giờ được chứng kiến tận mắt trong lòng không khỏi kinh hãi.
Đoạn cuối của clip nhảy ra một hàng chữ, được xử lý trông như dòng huyết thư: Đây không phải lần đầu tiên ta giết người, cảnh sát không bắt được ta; có thể người tiếp theo chính là ngươi!
Không gian vắng lặng như tờ.
Không ai nghĩ được Lâm Bình có thể ghi hình toàn bộ quá trình giết người của mình.
“Đoạn clip đã được tung lên mạng!”, Thẩm Mộng đưa một tin xấu: “Hiện tại trên internet có rất nhiều luồng ý kiến: có người cho rằng là ai đó đùa dai; số khác lại nói đoạn phim này là thật, đồng thời …”
Tiểu Giang: “Đồng thời cái gì???”
Thẩm Mộng không nói, Tô Tử Khiêm tiếp lời: “Đồng thời đưa ra kết luận cảnh sát là chính là lũ ăn hại, không có năng lực … đúng không?”
“Vâng!”, Thẩm Mộng gật đầu, còn cho biết ý kiến này không phải là ít. Bởi có một cao thủ máy tính đã tiến hành phân tích đoạn clip đó, sau đó đăng trên diễn đàn chứng thực cho mọi người thấy đây không phải là đoạn phim được cắt ghép lại, sử dụng ngôn từ chuyên ngành nghĩa là không thông qua xử lý hậu kỳ: “Đội trưởng Tô! Em nghĩ không phải là không có cách … Chẳng phải tên Lâm Bình đã chết rồi sao? Chúng ta công bố những hình ảnh này ra ngoài thì thế nào?”, Thẩm Mộng chỉ vào những tấm ảnh, “Thông báo cho tất cả người dân được biết tên hung thủ đã chết, như vậy phần nào đó ngăn chặn được dư luận!”
“Cô bé à!”, Tô Tử Khiêm còn chưa nói, Tiểu Giang đã lên tiếng bác bỏ: “Cô bé coi đi … sự tình không hề đơn giản như thế!”
“Hả???”, Thẩm Mộng thấy khó hiểu.
“Những bức ảnh này công bố ra ngoài không những không ngăn chặn được dư luận, trái lại như đổ thêm dầu vào lửa khiến dư luận ngày càng dữ dội hơn!”
Lời nói vừa rồi chính là của Hứa Luật tiến vào. Cô vừa ở một hiện trường trở về, sau khi nhận được tin liền mau chóng chạy tới, nhìn ảnh và coi đoạn clip, hàng lông mày cô cau chặt, cuối cùng đôi mắt rơi vào một tấm ảnh trong số đó.
Tuy rằng cảm thấy Lâm Bình làm ra những chuyện ghê tởm đó, chết cũng không hết tội nhưng từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của cha, đồng thời còn mang chức trách của một pháp y, vì vậy cô muốn hung thủ phải được chịu tội trước pháp luật chứ không phải chịu sự trừng phạt như thế này.
“Ừm!”, Tô Tử Khiêm gật đầu tán thành ý kiến của Hứa Luật: “Nếu những tấm ảnh này công bố ra ngoài sẽ tạo thành một sự khủng hoảng trong dân chúng. Cái chết của Lâm Bình quá kỳ lạ, ngoài ra điều quan trọng nhất phải tìm được thi thể của Lâm Bình. Mọi người liên hệ với các ban ngành có liên quan truy tìm nguồn gốc phát tán đoạn clip, đồng thời ngăn chặn nó phát tán.”
Mấy người phân công nhau hành động, lần theo dấu vết của đoạn clip và giám định các bức ảnh đều thuộc sở trường của khoa giám định, còn bên tổ trinh sát hình sự đảm nhận việc tìm kiếm thi thể.
Đây chính là việc khó nhất.
Chỉ dựa vào mấy tấm hình, quá ít chứng cứ.
“Chúng ta đi hỏi giáo sư Đường coi sao!”, Tiểu Giang nêu lên ý kiến. Không phải bọn họ lười biếng … chỉ là, chứng cứ quá ít, cũng không có bất cứ manh mối nào, cứ ở đây xúm đen xúm đỏ quả thật lãng phí thời giờ, không bằng đi hỏi Đường Tố coi xem phát hiện manh mối mới nào không.
Ai nấy đều tán thành vì biết được bản lãnh của Đường Tố, nhưng đồng thời miệng quạ của đại thần mọi người cũng sớm được lĩnh hội. Bây giờ đi ‘thỉnh giáo’ chẳng khác nào muốn ‘đi trong vui vẻ về trong đau khổ’!
Mấy ngày vừa qua mọi người đều hiểu rõ tính tình của đại thần. Người đàn ông quá mức cổ quái, đây là từ ngữ miêu tả chính xác nhất về Đường Tố. Anh làm việc không theo một quy tắc nhất định, nói đúng hơn phải là: Tùy hứng!
“Để tôi đi hỏi Đường Tố!”, Hứa Luật cầm lấy mấy tấm ảnh thu thập lại, hướng về văn phòng của Đường Tố.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment