CHƯƠNG 56 - BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN - VŨ LẠC ÁI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN
Tác giả: Vũ Lạc Ái
Thể loại: Xuyên không đến tương lai, trinh thám, quân nhân
CHƯƠNG 56: SỰ ĐÊ TIỆN CỦA LÃO ĐẠI
Gió biển mặn mùi vị của muối,
cái nắng gay gắt làm mọi người ai cũng trở nên khô khan vừa được ân xá là nhảy
ngay xuống biển. Thuyền lênh đênh trên mặt biển mênh mông, chúng tôi cách bọn tội
phạm khoảng 20 hải lý nhờ vào siêu năng lực của Trịnh Vĩ Bình phát ra xung động
làm cho các loài cá từ lớn đến bé không dám bén mảng đến gần tàu nên việc tắm
biển rất an toàn không phải sợ có cá mập hay cá sấu tấn công... khụ.... biển
làm gì có cá sấu nhỡ.
“Không có đồ bơi mình không tắm đâu!” Tần Tuyết từ chối Hứa Yên, tiếp tục thả
câu.
“Tần Tuyết, cá bị Vĩ Bình làm chạy hết rồi chị câu làm gì?” Tôi mỉm cười tinh
ranh.
“Ái Thi, chúng ta xuống biển đi” Hứa Yên nắm tay tôi.
“Em không biết bơi” Tôi nhỏ giọng, thật ra tôi bơi rất giỏi, tôi thích nhất là
làm nữ hiệp đánh đấm với bơi lội mà. Với tôi nữ hiệp là cái gì cũng phải biết
chút ít, vừa vặn bơi lội tôi rất nổi trội.
“Hả? Sếp Diêu cũng không chịu đi, vậy chị đi với ai đây? Sếp Mạch thì khỏi nói
rồi, chị ấy bảo mình già bơi không nổi” Hứa Yên chu môi, xụ mặt.
“Tần Tuyết, chị đi bơi với Hứa Yên đi, biết đâu khi bơi sẽ được mấy sếp chú ý một
bước lên cao như em thì sao?” Tôi đá lông nheo với Tần Tuyết.
“Thật không? Tần Tuyết đi thôi, biết đâu sếp Trần sẽ để ý mình hay sếp Kỷ cũng
không tồi nha” Hứa Yên chạy đến nắm tay Tần Tuyết kéo đi.
Tần Tuyết bị Hứa Yên và tôi dụ dỗ nên không nói một câu phản đối đã theo Hứa
Yên nhảy ùm xuống nước với bộ đồ ngủ trên người vì không có đồ bơi. Tôi ôm bụng
nhìn dáng bọn họ nhảy xuống nước cười một buổi <Dáng chuẩn ghê, như hai con ếch
vậy>
Thật lòng tôi cũng cầu cho có sếp nào đó để ý hai cô gái dễ thương đó để chúng
tôi “về chung một nhà”, hai cô ấy chẳng tệ chút nào, quan trọng là tấm lòng mà.
Mọi người ai cũng xuống nước bơi trông rất vui vẻ chỉ thiếu mỗi nữ chính Diêu
Khúc Lan, nam chính Diệp Gia Thành và nam phụ Trần Ngạn Quân. Sếp Mạch giờ này
chắc đã ôm chăn đi ngủ.
“Sếp Trần, sao anh không xuống biển?” Tôi đến gần Trần Ngạn Quân, anh ta đang
nhìn mặt biển rộng thênh thang có vẻ thất thần.
“À, không có gì thú vị” Trần Ngạn Quân quay đầu mỉm cười với tôi.
“Sếp Trần....” Tôi nhìn Trần Ngạn Quân với ánh mắt gian xảo.
“Có chuyện gì à?” Trần Ngạn Quân nhướn mài.
“Sếp Trần.... anh thích sếp Diêu có đúng không?” Tôi nháy mắt.
“Khụ... khụ... ai nói với em điều đó?”
“Đâu cần ai nói, em có thể nhìn ra mà” Tôi bật cười vỗ vai Trần Ngạn Quân.
“Sếp Trần nếu anh thích sếp Diêu thì cứ mạnh dạn bày tỏ đi, nếu không mất vợ
như chơi nha, mấy hôm trước em thấy sếp La có ý đồ ve vãn sếp Diêu rồi đó” Tôi
tặc lưỡi.
“Nói bậy gì đó, anh không có...” Trần Ngạn Quân chau mài.
Tôi bĩu môi, rõ ràng thích muốn chết mà bày đặt chối bay chối biến. Tôi bĩu môi
cười đểu, chổ Trần Ngạn Quân đứng vừa vặn là nơi không có lang can bảo vệ, nước
biển tràn lên mặt sàn duới chân anh ta rồi nói đúng hơn nơi này rất rộng khi
tàu cập bến phần này sẽ tiếp xúc với đất liền trước, tôi không rành về tàu nên
cũng chẳng biết nó là cái gì, chỉ biết nó chìm trong nước tới cổ chân sếp Trần
rồi.
“Không có thì thôi.... ahhh con cá lớn quá” Tôi hét lên.
Trần Ngạn Quân quay đầu nhìn xuống biển nhân cơ hội tôi tung chân đá anh ta rơi
ùm xuống nước. Tôi đứng trên boong tàu cười hả hê “Sếp Trần, sao anh bất cẩn vậy?
Nước biển có lạnh lắm không?”
“Lô Ái Thi, em giỏi lắm, ép cung không được nên ám hại người khác à?” Trần Ngạn
Quân chập chờn trên mặt biển nhìn tôi hô lớn.
“Sếp Trần, là do anh bất cẩn có ai làm chứng ah, anh coi chừng cá mập xơi tái
nhé...” Tôi nhếch môi, chơi xỏ người khác là sở thích của tôi mà.
“Ngạn Quân, cậu lớn đầu còn bị đánh lén” La Thúc Khiêm bơi tới chổ Trần Ngạn
Quân bật cười chế giễu.
“Có ai đó hôm qua cũng bị đá vào mông...” Trần Ngạn Quân nhếch môi khinh bỉ.
La Thúc Khiêm liếc xéo lặn xuống biển. Tôi nhìn hai anh em kình nhau cười khoái
chí.
“Em ngày càng hư hỏng!” Giọng nói lười biếng vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu nịnh bợ “Ông xã, anh cởi đồ xuống biển bơi mấy vòng cho người ta
xem đi”
“Làm gì?” Diệp Gia Thành né tránh bàn tay tôi, ánh mắt đề phòng. Anh nghiêng người
đưa ống nhòm lên mắt. <Không tin bà đây không đạp được ngươi xuống biển>
Tôi cười mỉm nhìn sếp Diệp. Áo sơ mi trắng, quần bò nếu rơi xuống nước với thân
thủ của Diệp lão đại chỉ là việc nhỏ. Vì thế tôi quyết định sẽ tung cước đá sếp
Diệp văng xuống nước, nhưng lại không đành lòng vì thế tôi chọn cách đẩy.
Tôi cắn môi nhẹ nhàng đi tới sau lưng Diệp Gia Thành giơ hai tay nhắm ngay vai
sếp Diệp đẩy thật mạnh. Người phía trước bỗng bước sang trái tôi mất đà bay về
phía trước chụp ngay lang can tàu.
“Ah.... may thật có lang can...” Tôi hú hồn.
Diệp Gia Thành nhíu mài bước những bước dài tới trước mặt tôi.
“Xem ra không dạy dỗ em không được rồi!”
“Anh.... anh muốn gì... đừng tới đây nha...” Tôi run sợ nhìn sếp Diệp đang nhếch
mép cười.
Cả người tôi bị ôm lên, giọng nói nghiêm khắc của lão đại vang lên “Luôn có
hành động đánh lén kẻ khác, có ý định xấu ám hại kẻ khác, gian xảo, ba hoa...”
“Tha cho em đi, em hứa sẽ không tái phạm nữa...” Tôi mếu máo.
“Tha? Có kẻ ngốc mới tin em!” Diệp Gia Thành đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn tôi. Cả
người tôi bị tung mạnh lên không trung, tôi òa khóc....
“Móa nó.... Diệp Gia Thành... em không biết bơi....” Cho anh hết hồn chơi, dù rằng
tôi biết bơi nhưng trong giây phút ‘căm hờn’tôi muốn sếp Diệp hối hận không
thôi vì đã nghiêm khắc với tôi.
Tôi rơi ùm xuống nước, vừa chìm xuống tôi đã nhanh tay bịt lấy mũi rồi quyết
tâm không ngoi đầu dậy mà bơi khỏi chỗ mình vừa rơi xuống. Nhớ lúc xưa còn ở
nhà, Lô gia chúng tôi có một hồ bơi rất lớn tôi thường dụ dỗ mấy anh của mình
ra hồ rồi tung chân đá mấy anh rơi xuống, cảm giác ấy tôi rất thích , nhìn quần
áo anh trai bị ướt mà tôi thấy hưng phấn. Sở thích quả là có chút biến thái.
Diệp Gia Thành nhíu mài thảy ống nhòm trên tay xuống rồi nhảy ùm xuống biển
nhưng không thấy bóng dáng cô vợ ngỗ ngáo đâu. Trong khi đó....
Tôi bơi tới chỗ mấy vị mỹ nhân đang tắm đưa tay kéo chân ngọc thon dài, không
biết là chân của ai kéo đại thôi. Tuy chỗ mọi người tắm cách thuyền không xa
nhưng vị trí tôi rơi là phía sau tàu nên không ai hay tôi đã có mặt gần bọn họ,
tôi vô cùng đắc ý.
“Ahhhh...” Hứa Yên bỗng hét lên làm mọi người ai cũng quay đầu nhìn cô ấy.
“Có ai đó kéo chân em...” Hứa Yên lo sợ lên tiếng.
Trong chúng tôi vì là những kẻ có siêu năng lực nên thời gian có thể lặn dưới
nước lâu hơn người bình thường rất nhiều, vốn định kéo thêm vài cái cho Hứa Yên
la to gây rối loạn hơn nhưng eo tôi đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi bơi
đi rồi kéo tôi lên mặt biển. <Chết rồi, bị bắt rồi>
“Buông ra...” Vừa ngoi lên mặt biển tôi đã giãy giụa.
“Em còn làm càng anh sẽ không khách khí” Diệp Gia Thành giọng nói băng lãnh.
“Nước biển làm anh lạnh à?” Tôi chu môi, thái độ đó là sao?
“Lên bờ!” Giọng điệu ra lệnh rõ ràng khiến tôi giật mình bởi tiếng rít qua kẽ
răng lạnh buốt.
“KHÔNG... LÊN...” Tôi trừng mắt, giọng nói nhấn mạnh.
Diệp Gia Thành nhìn tôi ánh mắt lóe lên, anh không nói gì bàn tay khẽ chụp lấy
eo tôi. Tôi quyết không theo mệnh lệnh nên túm lấy sếp Diệp nhấn xuống nước
<Cho anh hung dữ với chị này>
Người đàn ông này mạnh thật, ở dưới nước mà vẫn không yếu thế, thấy Diệp Gia
Thành vẫn sừng sững mà không bị tôi nhấn chìm tôi rất uất ức. Thế là bản thân
ra kế sách hèn hạ, bỉ ổi hơn nữa. Tôi nhào lên người sếp Diệp, chiếc áo thun trễ
vai màu trắng ướt đẫm để lộ chiếc áo ngực màu đen bên trong tuột xuống vì cú nhảy
lên bất ngờ của tôi.
Bờ vai trống rỗng, tôi ah lên một tiếng chẳng biết vì sao lại ôm lấy đầu Diệp
Gia Thành thật chặt. Khi nhìn lại mới mắc cỡ đỏ mặt vì tôi đã ôm lấy mặt anh
vùi vào ngực của mình. Hốt hoảng tôi buông vội hai tay ra trầm mình xuống biển
chỉ để lộ cái đầu nhìn sếp Diệp. Mọi người cách một khoảng không xa đang nhìn
chúng tôi diễn trò cười bí hiểm.
“Em định dùng sắc quyến rũ để được tha tội à?” Diệp Gia Thành nhếch mép nhìn
tôi.
“Đâu có, chỉ là sự cố bất ngờ thôi!” Tôi chu mỏ.
“Giờ có lên hay không?” Diệp Gia Thành nghiêm mặt.
“Tại sao em không thể tắm?” Tôi chớp mắt.
“Ăn mặc như vậy không được phép!” Diệp Gia Thành nhíu mài, trầm giọng.
“Em mặc kệ anh...” Tôi xoay người bơi đi, phía sau có tiếng rẽ nước rồi sếp Diệp
ôm lấy tôi không cho tôi chạy thoát dù chỉ một giây.
“Diệp Gia Thành... anh buông ra... Lão Diệp xấu xa, đê tiện...” Tôi gầm gừ
không ngừng giãy giụa.
Diệp Gia Thành không nói gì bàn tay thun lợi chui vào áo tôi, vì đang ở dưới nước
nên rất dễ dàng cho lão Diệp giở trò đồi bại. Một tay ôm chặt eo tôi một tay bắt
lấy bên tròn trịa bắt đầu nhào nặn thật mạnh.
“Ah... tên đê tiện....” Tôi bắt lấy bàn tay đang làm bậy cố không cho nó nhào nặn
nữa. Cứ như vầy trái đào của tôi sẽ bung ra khỏi áo ngực mất thôi. Áo ngực chỉ
ôm lấy 2/3 quả đào tròn.
“Buông ra mau...” Tôi nghiến răng, mọi người đang nhìn kìa có thấy không hả,
tôi uống mấy ngụm nước biển vì sợ mọi người nhìn thấy nên tôi chỉ biết trầm
mình xuống nước.
“Có lên không?” Diệp Gia Thành nhếch mép, dường như bóp rất đã tay thì phải nên
tâm trạng sếp Diệp tốt hơn rất nhiều.
Lực tay vẫn không giảm, bàn tay Diệp Gia Thành liên tục di chuyển sang bên này
rồi lại bên kia, hai bên tròn trịa vì nước biển lạnh mà căng tròn giờ lại bị Diệp
Gia Thành không ngừng nhào nặn nên dây áo trượt xuống bờ vai tôi, một bên tròn
trịa nhanh chóng bung ra khỏi Bra. Bàn tay Diệp Gia Thành chạm trực tiếp lên da
thịt, tôi điên đầu giơ cờ trắng đầu hàng.
“Em lên... em lên liền... xin anh buông nó ra.... huhu”
“Ngoan!” Diệp Gia Thành nhếch mép cười ôm tôi vào lòng rồi nhìn mọi người “Tiếp
tục tắm đi, tôi đưa cô ấy lên trước!”
Cả đám ái muội gật đầu, tôi bị áp tải lên tàu hai tay giữ chặt lấy ngực, lên tới
tàu gió thổi làm tôi không kìm được run lên, hắt xì mấy cái. Giận dỗi tên sói
già tôi chạy vào phòng tắm nước nóng và thay quần áo. Diệp Gia Thành cũng vào
phòng Trần Ngạn Quân tắm rửa thay quần áo mới.
Phân cách tuyến....
“Em lạnh à?” sếp Diệp ngồi xuống giường nhìn tôi.
Tôi bĩu môi trùm chăn kín người không thèm trả lời. Diệp Gia Thành cau mài:
“Anh cưng chìu em nên em sinh ra hư hỏng, ngang bướng rồi!” Chăn trên người bị
hất tung, người tôi bị một cơ thể ấm áp đè lên.
“Anh muốn gì, cút!” Tôi mím môi.
“Muốn dạy dỗ em một chút!” Diệp Gia Thành nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh, bàn tay lần
mò vào cơ thể tôi, tôi run lên.
“Lần sau nếu còn không nghe lời, anh sẽ khiến em đi không nổi! Bây giờ phải nếm
thử hình phạt thì em mới biết!” Ai đó hôn lên trán tôi giọng nói thâm trầm.
“Em biết lỗi rồi...” Tôi lí nhí trả lời.
“Biết thì tốt, mang ‘bánh bao’ ra chiêu đãi anh nào!” Con sói già nhỏ giọng.
“Ahhh... anh đi chết đi!” Tôi hét lên.
“Nếu không sợ mọi người vào thấy anh đang được em chiêu đãi món ‘bánh bao’ thật
ngon thì em cứ hét đi!” Sếp tổng ra giọng uy hiếp.
“Diệp Gia Thành, anh quá đê tiện... huhu” Tôi ấm ức.
Một hình phạt quá tàn khốc, hình phạt suốt mấy tuần vì bận vụ án nên con sói
không được ăn. Lần này con sói già tham ăn, ăn quá mức khiến tôi ngay cả đi
cũng liêu xiêu. Ăn xong con sói giũ đuôi “Nếu em trái lời anh, hình phạt là như
thế đấy, có hơn chứ không kém...”
<Xong vụ án này tôi sẽ về nhà, tôi sẽ cho anh tìm mệt luôn... hứ...>
Trong lòng tôi đang âm thầm sắp đặt một kế hoạch trả thù con sói già đê tiện Diệp
Gia Thành. Sắp tới sinh nhật 70 của bà nội rồi, bà nói lúc đó tôi nhất định phải
mang chồng mình về ra mắt bà. Quá 2 năm kết hôn mà không mang về ra mắt là bà nội
sẽ ‘cho con biết mùi lợi hại’ vì thế tôi bắt buộc phải đóng gói tên sói già này
mang về nhà. Nhưng tôi sẽ đi trước để cho tên chết dầm này vác xác đi tìm. Ai
kêu chọc giận tôi, tôi ghi hận lâu lắm đấy nhé!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment