CHƯƠNG 5 - ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN
Tác giả: Stein
Thể loại: Ngôn tình hài hước
CHƯƠNG 5: TIẾP TỤC GẶP RẮC RỐI
Sang ngày là thứ hai, tôi tự động xóa bỏ hai ngày
trước đó, cuộc sống đại học của tôi quyết định sẽ bắt đầu từ hôm nay. Hai ngày
trước chỉ là làm nóng cơ thể thôi, không tính không tính. Sáng sớm, chúng tôi tập
hợp ở cửa giảng đường 3. Hôm nay thầy Võ đến rất sớm, đại khái là lần đến muộn
vào ngày đầu tiên của tôi đã làm cho anh ta chú ý, xa xa nhìn thấy tôi đi đến,
trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười nhạt khó nắm bắt, nhìn thái độ ấy giống như
anh ta đã biết về sự tích anh hùng của tôi ngày hôm qua rồi ấy.
Sau khi mỗi sinh viên chuyển ghế từ khoa mình vào tập hợp, thầy Võ hỏi:
“Trong khoa ai biết âm nhạc? Giơ tay!”
Có mấy người giơ tay, thầy Võ vừa lòng cười cười, nói:
“Mấy người các em, đi với lớp trưởng chuyển cái kệ kia đến hội trường đi, rồi
quay về chuyển ghế!”
“Không phải chứ!” Mấy sinh viên giơ tay lên kia bất mãn, rồi đi theo lớp trưởng.
“Nhân tài biết âm nhạc hiểu được tầm quan trọng của nhạc khí, mới có thể cẩn thận
chuyển đồ được.”
Sau khi bọn họ đi, thầy Võ giải thích cho chúng tôi. Anh ta tiếp tục hỏi:
“Ai biết vẽ tranh?”
Vừa rồi mọi người đều trơ mắt nhìn mấy sinh viên trước đó sập bẫy, lần này thì
rất lâu không có ai giơ tay, tám phần nghĩ rằng, kêu bọn họ chuyển đồ là việc
nhỏ, với cách suy nghĩ của thầy Võ, kêu mấy người biết vẽ tranh phụ trách sơn lại
tòa nhà cũ nát của khoa vật lý là điều có thể xảy ra!
Sau một lúc lâu không có ai giơ tay, có một nam sinh trắng trẻo từ từ giơ tay
lên, với tình huống như vậy còn dám giơ tay, tôi không thể không khâm phục cậu
ta, vội vàng tìm từ điển Tiểu Dư hỏi thăm xem cậu nam sinh này tên là gì, khoa
nào, để tôi còn sùng bái.
Thì ra đúng là lớp của bọn tôi, người Quý Châu, tên là Viên Duyệt. Hâm mộ cậu
ta rồi, tôi phát hiện cậu ấy nhìn còn rất đẹp trai, bộ mặt chữ điền cương nghị,
dáng vẻ rất đàn ông lại mang theo chút phong độ của người tri thức, bước đầu
quyết định sau này sẽ theo đuổi cậu ta để từ từ sùng bái. Lúc này mọi người đều
háo hức chờ đợi phán quyết cho cậu nam sinh xui xẻo này, lúc này nghe thầy Võ
tuyên án:
“Đôi tay của họa sĩ rất quan trọng, đưa ghế của em cho sinh viên bên phải, để cậu
ấy cầm cho em!”
Không chỉ có sinh viên ở bên phải trợn tròn mắt, chúng tôi những sinh viên khác
cũng rơi cả kính.
(Sinh viên bên phải: Mẹ kiếp, tôi trêu chọc ai hả? Mấy con heo đứng bên cạnh cậu
ta tay đã cầm hai cái ghế rồi. Cái này thôi không nói nữa, ê, tác giả, nhân vật
phụ ít nhiều gì cũng cho một cái tên chứ!
Mấy sinh viên biết âm nhạc: Bọn tôi cũng chưa giới thiệu đâu đấy!)
“Trong khoa còn ai biết vẽ tranh không?”
Thầy Võ lại hỏi, lần này có hai sinh viên sảng khoái giơ tay lên.
“Hai cậu đi chuyển ghế ở trong khoa đi, giúp giáo viên trong khoa mang đi.”
Không phải chứ! Cùng nghề mà không cùng mệnh rồi! Nhân lúc hai sinh viên còn
chưa đi xa, anh ta lại nói với hai sinh viên:
“Sau lễ chào đón sinh viên mới, đến bảng tin báo danh đi! Các cậu phải được dạy
dỗ cẩn thận, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình không để ý đến sinh viên khác.”
Thầy Võ quay mặt về phía chúng tôi trịnh trọng nói:
“Còn các em, từ chuyện này phải thấu hiểu điểm ấy, làm việc phải dũng cảm một
chút, đừng quá chú ý đến áp lực bên ngoài, càng không thể bị sự vật không rõ
nguyên nhân cản trở dũng khí làm việc, hơn nữa nghiên cứu vật lý, lại càng cần
tinh thần như vậy!”
Ý đầy đủ nên là, còn không phải anh lừa dối sao, dũng khí của mọi người đều lừa
dối sạch rồi! Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, khi nói những lời
này, lúc mắt anh ta đảo qua mọi người hình như dừng lại chỗ tôi một chút. Không
phải chứ, chẳng lẽ nói việc hôm kia tôi bơi ở hồ Nam Khai được coi như một ví dụ
tích cực của lòng dũng cảm sao? Được anh ta vô tình khen ngợi?! Tôi thật sự muốn
khóc, tôi lại bị thầy giáo ‘Cầm thú’ biến thái khen ngợi!
(Tác giả: Được biến thái khen ngợi cũng là tất nhiên thôi! Thật ra những người
biến thái vẫn không biết là mình biến thái, hơn nữa chỉ có thể thấy những kẻ biến
thái khác biến thái, nhưng lại duy nhất không thấy được chỗ biến thái của chính
mình, nguyên nhân rất đơn giản, mỗi kẻ biến thái đều biến thái khác nhau, biến
thái đa dạng!)
Sau đó chúng tôi xếp hàng theo thứ tự đi đến hội trường. Lớp chúng tôi là lớp
cuối cùng, mà số thứ tự của nữ sinh xếp sau nam sinh, vì thế ba người khoa tôi
đi đến gần chót. Đội ngũ luôn là như vậy, phía trước đi rất sát nhau, càng đến
phía sau càng giãn, mà qua quãng thời gian giữ đội hình, thường thường những
người đi phía sau luôn phải chạy theo đội, những người ở chót vẫn mệt nhất, bởi
vì phải chạy theo ở khoảng cách xa nhất. Bọn tôi ba nữ sinh vóc dáng không đủ
1m6 bê ghế ở cuối nhóm, đôi khi phải chạy theo đội, có khi bị bỏ rơi mất một đoạn.
Lớp trưởng Vương Cát thúc giục:
“Đi nhanh lên một chút!”
Tôi và Tiểu Dư hai người lập tức mặc kệ, nhưng vẫn bước nhanh lên vài bước để
theo kịp Giả Họa. Tôi nhịn cậu! Đội ngũ đi được một lúc, gần như bọn tôi phải
chạy bộ liên tục mới có thể đuổi kịp. Vốn ở chót nhóm đã đủ bực rồi, Vương Cát
cứ một lúc lại đến giục một lần. Nhẫn nại của tôi về điểm này đã đến cực hạn!
(đúng là chỉ có một chút …) . Tôi ném ghế xuống đất, ngồi lên ghế, lớn tiếng
nói:
“Tôi không phải con lừa của anh, ầm ĩ cái gì. Chân tôi không dài như chân anh,
muốn tôi đi nhanh lên à, anh bê thay tôi đi, nếu không đừng có ở đấy mà chạy
như chó chăn dê như thế!”
Vương Cát không ngờ tôi lại ầm ỹ như vậy, đột nhiên sửng sốt, nam sinh phía trước
lại ồ lên. Lúc này tôi mới cảm thấy có phải tôi đã quá bốc đồng không? Không ngờ
chút động tĩnh ấy lại gọi ‘Cầm thú’ đến. ‘Cầm thú’ đẩy đẩy cặp kính, đi tới, chủ
động cầm lấy ghế của tôi, trêu chọc tôi nói:
“Không ngờ trong khoa của chúng ta lại gặp được một nữ sinh có tư tưởng bên vực
phái nữ của Anh thế này! Vốn tôi nghĩ rằng chuyện nhận sách ngày hôm qua chỉ là
ngẫu nhiên, không ngờ đúng là tất nhiên của tất nhiên!”
Quả nhiên chuyện ngày hôm qua đã lọt vào tai anh ta rồi. Đúng là chuyện tốt
không ai biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Mà lúc này Viên Duyệt cũng nhận lấy trong tay Tiểu Dư, không nói nhiều quay về
hàng ngũ, đại khái trong tay mỗi người đều cầm ghế, chỉ có duy nhất cậu ta
không có, ngược lại cũng làm cho cậu ta không được tự nhiên. Đội ngũ tiếp tục
đi lên, nhưng đội ngũ nam sinh phía trước cũng không bình tĩnh như lúc trước nữa,
bọn họ bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Tiểu Dư đến bên cạnh tôi, cười nói:
“Ngày hôm qua đầu tiên là cậu trách giáo viên hướng dẫn đến muộn, sau đấy dọa lớp
trưởng sợ, hôm nay lại đe dọa lớp trưởng, cậu sắp đánh đâu thắng đó, bất khả
chiến bại rồi! Nhưng mình cũng được hưởng lây hào quang của cậu, ha ha…”
Cô nàng không phải cầm gì xem ra tâm trạng rất tốt, ngược lại, tôi bị mấy câu
nói của cậu ta đả kích nghiêm trọng! Mẹ à, con lại thất thủ rồi! Chẳng lẽ tôi
thật sự là điển hình của một đứa ngốc không biết dùng đầu óc suy nghĩ, cứ tùy
tiện làm rồi sau đấy lại hối hận không ngừng sao?!
Đến cửa hội trường, thầy Võ bắt đầu nói:
“Tôi biết lãnh đạo thay nhau đọc diễn văn có vẻ dài dòng nhàm chán, yêu cầu của
tôi với các em không cao, chỉ cần: ‘Lúc lãnh đạo nói chuyện, có thể ăn vặt,
nhưng không được phát ra âm thanh, có thể ngủ, nhưng không được ngáy, cũng
không được nói mớ. Những sinh viên cố gắng nắm bắt thời gian học tập, có thể đọc
sách, nhưng tuyệt không được thảo luận vấn đề, chỉ được tự học’.
Những tiết mục chào đón người mới sau đó, tôi biết có vài tiết mục sẽ hơi nhạt
nhẽo, nhưng lúc các em xem, nhất định phải nhiệt tình, nhưng không được cổ vũ!
Lúc đại hội kết thúc, có thể tiếp cận các nữ sinh, nhưng nhớ là, tốt nhất lần đầu
tiên làm quen đừng để lộ mình là sinh viên khoa lý! Còn nữa, nhớ là trước khi
tiếp cận, đưa ghế của cậu nhờ sinh viên khác mang về khoa hộ! OVER! Mọi người
vào đi!”
Đúng là cẩn thận! Tiểu nữ bội phục rồi….
Lễ tốt nghiệp không có gì đặc biệt hấp dẫn người xem, mọi người tuân thủ theo
quy định của thầy Võ, nam sinh vẫn khá hơn, ngắm mấy cô nàng xinh đẹp đang biểu
diễn là tinh thần phấn chấn, còn nữ sinh bọn tôi lại buồn ngủ, đến một nửa anh
đẹp trai cũng không thấy đâu cả, thỉnh thoảng có mấy tài tử đi lên, lại là điển
hình của những người có nét đẹp nội tâm, không được xem là khó coi, nhưng tuyệt
đối không phải là ‘người đẹp khiến cảnh vui lây’.
Ngay lúc tinh thần đại hội đi xuống, lúc tiếng vỗ tay thưa thớt dần, tôi đang
mơ màng ngủ thì đột nhiên bị tiếng xôn xao của hội trường đánh thức, trên sân
khấu là ban nhạc ba người, một ca sĩ đứng giữa sân khấu, bên phải của anh ta là
một tay ghita, còn tay trống đứng phía sau sân khấu, ba người đều đeo một cái
kính râm hình dạng khác nhau, trên mặt trang điểm rất đậm, làm cho người khác
không thể thấy rõ khuôn mặt thật.
Âm nhạc vừa vang lên, hội trường cũng đã sôi sục lên theo. Âm nhạc có độ rung rất
mạnh cùng với ca khúc có tiết tấu nhanh đã mang đến một cao trào chưa từng có
trong đại hội, khơi dậy từng tế bào trong mỗi tân sinh viên. Mà lúc này từng giọt
máu trong huyết quản của tôi đều đập theo từng tiếng trống dữ dội, dòng máu say
ngủ bắt đầu kích động. Tầm mắt của tôi không thể rời khỏi người tay trống, trái
tim đập thình thịch theo từng nhịp trống, tôi đã trở thành một khán giả điên cuồng
trong hội trường, lớn tiếng hò hét, thét lên chói tai, huýt sáo, nhảy múa theo
nhịp điệu cao thấp, tất cả đều phát điên theo âm nhạc, toàn bộ thế giới đều chấn
động trong tiếng âm nhạc kim loại nặng.
Lúc âm nhạc chấm dứt, tôi lại không tự chủ được đi theo một số ít nữ sinh chạy
lên sân khấu, thấy ba người bọn họ hét lên điên dại, tôi cũng học đòi theo, hô
to với tay trống ở góc cuối:
“Tay trống, tay trống!”
Không ngờ tay trống giống như nghe thấy tiếng la hét của tôi, từ phía sau đi tới
chỗ tôi, tôi càng thêm kích động, kêu lên:
“Ca ca, em yêu anh!”
Bước chân của tay trống hơi khựng lại. Tôi thấy nữ sinh khác đúng là đến có chuẩn
bị, trong tay cầm bó hoa tươi lớn, tôi đánh giá mình từ trên xuống dưới, lại
không phát hiện ra mình có cái gì có thể đem tặng, tôi âm thầm mắng, ít nhiều
gì thì cũng phải mặc cái quần có dây lưng chứ, có thể cởi cái dây lưng để tặng
cho người ta, bây giờ thì còn có cái gì có thể cởi đây? Hay là áo ngực? Dù sao
thì mặc hay không mặc tác dụng cũng không lớn lắm!
(Tác giả: Hoàn toàn mất lý trí rồi!)
Đột nhiên, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa quan trọng của khăn quàng đỏ,
thì ra là đồ mang theo người để đi tặng phải chuẩn bị trong bất cứ tình huống
nào! Không kịp hối hận vì mình lúc trước đã lấy cái khăn quàng đỏ cuối cùng để
buộc miệng túi, lúc này anh ta đã cúi thấp người xuống, lửa cháy đến nơi rồi,
tôi mặc kệ tất cả, kéo mấy bông trong bó hoa của nữ sinh bên cạnh. Ai ngờ anh
ta thật sự vươn tay nhận lấy hoa của tôi, lúc này tôi kích động đến mức hai gò
má nóng bỏng, thấy anh ta lộ ra một nụ cười mà tôi vô cùng quen huộc, nói:
“Em nói thật đấy hả? Không nói cho em biết đâu!”
Sau khi nghe thấy mấy chữ ấy, đầu tôi đột nhiên ầm ầm nổ, một sự tức giận xộc
lên, tôi vô thức hô lên:
“‘Cầm thú’!”
Giật mạnh hoa về, hung hăng ném lên đầu hắn ta. Nữ sinh ở xung quanh kinh ngạc
nhìn về phía tôi, sự ồn ào trong hội trường trong nháy mắt biến mất. Trước khi
mọi người phản ứng lại, tôi đã che mặt chạy mất rồi. Lúc bỏ chạy, tôi không thể
không nhớ đến điểm tốt của cái khăn quàng đỏ, thì ra lúc xảy ra sự cố ngoài ý
muốn giống tôi lúc này, nó còn có thể dùng để che mặt.
(Ghi chú: liên tục vài năm về sau, tôi rất thích đeo khăn quàng lụa.)
Chạy một mạch về ký túc xá, nằm trên giường chưa được một lát, mấy cô nàng kia
đã quay về rồi.
“Tiểu Vưu, cậu mạnh mẽ đến mức mình không thể nói gì được rồi! Nhưng cậu lại đắc
tội với nữ sinh trong trường mất rồi! Chắc là cậu chưa nghe nói nhỉ, ban nhạc
ba người kia là ban nhạc bí ẩn, vào mỗi lần đón tân sinh viên hàng năm mới biểu
diễn một lần, thân phận rất bí ẩn, không ai biết ba người kia ở khoa nào, tên
gì! Không phải là cậu quen tay trống kia đấy chứ?” Ánh mắt thăm dò của Tiểu Dư
chợt lóe lên.
Chẳng lẽ nói với cậu ta đấy là thầy Võ? Vậy chẳng may cậu ta đến hỏi thầy Võ
thì không phải sẽ biết được sự tích tôi là cái đứa ngốc đi bơi ngày đầu nhập học
sao? Bốn năm sau này tôi làm sao mà sống được ở đây chứ? Tôi quanh co nói:
“Mình nhận nhầm người nên gây ra chuyện đáng cười như vậy đấy. Đúng rồi, mình
quên mang ghế về rồi, mình phải nhanh chóng mang nó về khoa Lý đã.”
“Thầy Võ mang về giúp cậu rồi! Thật đấy à, chỉ nhận nhầm người thôi à? Vậy chuyện
cười này có thể bị phóng đại rồi!”
“Mình mới đến trường vài ngày, có quen được vài người! Thời tiết lạnh, mình phải
về nhà lấy mấy bộ quần áo mùa thu!” Sợ ở lại trường học bị Tiểu Dư thẩm tra cả
đêm, tôi quyết định lại về nhà.
“Từ tối hôm nay trong khoa bắt đầu năm ngày học khiêu vũ liên tiếp.” Giả Họa
nói.
“À, hôm nay mình xin phép nghỉ, ngày mai nhất định tham gia.” Giả Họa hình như
cũng rất thông cảm với tôi nên không nhiều lời.
Về nhà, lúc mẹ thấy tôi bước vào cửa, hít một hơi, không nói năng gì, tôi một
chữ cũng không dám nói, chỉ cúi đầu đi vào phòng. Qua rất lâu, mẹ tôi cuối cùng
cũng phát tác, đẩy cửa phòng tôi ra, nói:
“Mẹ mặc kệ ở trường học con thế nào, nhà mình cũng phải trả tiền nhà đấy, con
không thể ngày nào cũng về nhà được, từ ngày mai không được về nhà, ở trường học
một tuần rồi nói tiếp!”
Vừa định đóng cửa lại, hình như đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, còn nghiêm túc hỏi
tôi:
“Con gái à, mẹ có một chuyện đây, con có biết ‘khiêm tốn’ có nghĩa là gì
không?”
Thấy tôi gật đầu chắc chắn, bà mới nói:
“À, biết là tốt rồi, mẹ còn sợ quan trọng là con không hiểu đúng ý nghĩa của từ
này đấy.”
Lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày, cuộc sống đại học của tôi từ ngày đầu
tiên đã bị ‘Cầm thú’ quấy rầy rồi sau đấy gặp rắc rối liên tiếp, anh ta đúng là
làm cho người ta hận thấu xương, nhưng hình dáng anh ta chơi trống lại quanh quẩn
mãi trong tâm trí tôi. Một lúc lâu sau, tôi mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment