CHƯƠNG 4 - LINH VỰC - TRUYỆN HUYỀN ẢO
LINH VỰC
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Thể loại: Dị giới, Huyền ảo
CHƯƠNG 4: VÔ PHÁP VÔ NIỆM
Trên Dược Sơn.
Gia chủ Lăng gia bỏ mặt nạ ra, mang vẻ mặt trầm ngâm nói ra phát hiện ở hang động
cùng hai lần ra tay với Tần Liệt.
"Đại ca không nhìn lầm đấy chứ? Đột nhiên tăng lên hơn mười lần số đường
hang đá? Làm sao có thể?" Lăng Thừa Chí không dám tin, lắc đầu: "Chỉ
với hai ông cháu nhà họ sao? Cho dù có khai khẩn ngày đêm đi chăng nữa thì cũng
không thể nào mở ra nhiều hang đá thế được!"
"Nếu Tần Sơn là một tên võ giả mạnh mẽ, cảnh giới thật sự tầm cỡ Phá Toái
Kính thì ngươi xem có khả năng không?" Gia chủ Lăng gia nghiêm nghị nói.
"A!" Đột nhiên Lăng Thừa Chí phát hoảng, đôi môi khô khốc, hai mắt trợn
trừng, nói giọng khàn khàn: "Đại ca, hắn, sao hắn có thể đạt tới cấp độ cảnh
giới cao thế được? Nếu thật sự là nhân vật đạt tới cấp bậc ấy thì còn đến trấn
Lăng gia chúng ta làm gì?"
"Ngoại trừ khả năng đó ra thì ta không thể nghĩ ra khả năng nào
khác." Lăng Thừa Nghiệp cũng nói giọng run run. "Chỉ có trở thành kẻ
mạnh mẽ đạt tới cảnh giới xa xa ấy thì mới đủ khả năng trong thời gian ngắn mở
ra nhiều đường hang đá vậy. Thật ra ta đã sớm nghi ngờ Tần Sơn rồi...Trong tộc,
rất nhiều tiền bối nghĩ việc chữa trị linh khí dễ dàng hơn luyện chế linh khí rất
nhiều. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu có thẻ chữa thành công linh khí do người
khác rèn luyện ra thì chắc chắn người luyện khí phải có tài nghệ cao siêu
hơn."
"Ý huynh là?" Lăng Thừa Chí thầm hãi.
"Có khả năng này." Gia chủ Lăng gia gật đầu. "Ông nội không đơn
giản, cháu trai cũng kỳ lạ. Cái khác bây giờ chưa thể xác định nhưng chắc chắn
là Tần Liệt có thân thể cực kỳ rắn chắc! Ta cảm thấy khí lực của hai huynh đệ Đỗ
Hằng, Đỗ Phi còn lâu mới mạnh bằng hắn!"
"Xem ra chúng ta phải chú ý tới Tần Liệt nhiều hơn. Suy đoán của ngươi rất
có thể đúng. Cây cỏ trên Dược Sơn khô héo cực kỳ có khả năng liên hệ với Tần Liệt."
Gia chủ Lăng gia mang vẻ mặt phức tạp nói.
"Tỷ nói xem người áo trắng kia có lai lịch thế nào đây? Sao hắn có thể ra
tay với tên ngu này được? Người này thật là vô sỉ."
Lăng Ngữ Thi có dáng người cao gầy uyển chuyển, nếu so với Tần Liệt thì lớn hơn
hai tuổi thành ra vóc dáng cũng cao hơn Tần Liệt một ít, lại là luyện thể cấp bảy
nên theo đạo lý thì cõng một người gầy yếu như Tần Liệt sẽ cực kỳ đơn giản.
Nhưng chỉ có mình nàng là biết, thật ra nàng phải cố hết sức mới cõng được...
"Thật ra ta chỉ không đồng tình với quyết định của phụ thân chứ không hề
có vấn đề gì với tên ngốc này. Tên ngốc này cũng rất đáng thương. Ta không phải
kẻ độc ác vô sỉ đâu." Lăng Huyên Huyên dịu dàng nói.
Hai nàng cũng không hề để ý rằng Tần Liệt đã mở mắt ra từ lúc nào. Đôi mắt kia
như ánh sao băng, trong suốt rõ ràng, không hề còn chút u ám nào nữa.
Một lần sau chính là lúc trước khi Tần Sơn đi, chủ động làm hắn tỉnh lại. Mà
lúc vừa rồi, hắn bị Lăng Thừa Chí tấn công nên cũng bị kích thích tỉnh táo lại.
Nghe thấy tiếng nói cười nhỏ nhẹ của hai tỷ muội, ngửi được mùi hương như hoa
Lan từ Lăng Ngữ Thi, hai đôi mắt của Tần Liệt dần nhắm lại, cảm thụ một ít tình
trạng của cơ thể, rồi đôi mắt của hắn khép chặt lại.
Hai mi mắt dần khép lại, từng hình ảnh xẹt qua trong đầu hắn, ký ức trong gần
hai năm như dòng thủy triều tràn qua...
Hắn và ông nội Tần Sơn luôn sống bên nhau. Hắn chỉ nhớ được ký ức sau mười tuổi.
Ký ức trước mười tuổi bị phong ấn ở Trần Hồn Châu giữa huyệt ấn đường. Theo lời
của Tần Sơn thì ngay cả ông cũng không thể mở ra ký ức này, chỉ có Tần Liệt tự
mình cố gắng thì mới có thể mở ra.
Tần Sơn nói cho hắn biết được rằng khi tìm ra hắn thì ký ức đã bị phong ấn rồi.
Tần Sơn không hề nói cho hắn biết gì về những việc có liên quan tới thân phận,
lai lịch, cha mẹ của hắn. Chỉ nói rằng những thứ đó đều bị phong ấn trong đầu hắn.
Sau này hắn sẽ từ từ mà mở ra.
Năm năm trước, Tần Sơn dẫn hắn vào trấn Lăng gia, truyền thụ cho hắn 'Thiên Lôi
Cức', lấy một chỗ đặc biệt ở Dược Sơn trấn Lăng gia để hỗ trợ hắn tu luyện.
Ngoại trừ việc phong ấn mười năm ký ức thì Trấn Hồn Châu ở huyện ấn đường kia cực
kỳ có ích. Hạt châu đó giúp hắn luôn có trạng thái tu luyện cực tốt: Vô pháp vô
niệm!
Cái gọi là vô pháp vô niệm chính là chỉ cảnh giới đặc biệt khi người tu luyện
tiến vào. Trong truyền thuyết, võ giả có thể tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm
thì tinh thần thoát ly khỏi cơ thể, tiến tới một không gian đặc biệt, quan sát
được cả cơ thể của mình.
Mà khi đó, tinh thần đã thoát khỏi khả năng kiểm soát của cơ thể nên có thể suy
diễn ra toàn bộ những tinh hoa võ học mà mình đã tu luyện, dùng tinh thần hay
còn gọi là ý thức của võ gia để quan sát việc mình tu luyện.
'Thiên Lôi Cức' là một loại
linh quyết cực kỳ bá đạo khủng bố, dẫn động sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống
rèn luyện thân thể. Người thường tu luyện 'Thiên Lôi Cức' sẽ gần như đau khổ
không chịu nổi, hoặc là linh hồn vỡ nát, hoặc là biến thành kẻ ngu. Cho dù là
người có nghị lực cực lớn thì cũng vẫn rất khó để tiếp tục tu luyện.
Chỉ cần là người thì gần như là không thể chịu được thời gian dài đau khổ khi bị
sấm sét đánh xuống, nhất là võ giả mới tu luyện càng khó có thể chịu nổi.
Bởi vì võ giả mới vào nghề đều có thân thể gầy yếu, không thể nào chịu nổi tra
tấn từ sấm sét cho nên tới nay chưa từng có ai tu luyện 'Thiên Lôi Cức' thành
công cả.
Mà Tần Liệt do có tác dụng kỳ lạ từ Trấn Hồn Châu nên đã tu luyện 'Thiên Lôi Cức'
suốt năm năm.
Muốn tu luyện 'Thiên Lôi Cức' thì phải dùng linh lực dẫn sấm sét. Từng lần rèn
luyện thân thể, gân mạch, khung xương làm cho linh lực tích góp được của hắn
trong mấy năm đều theo tia sét tràn hết vào trong gân mạch xương ốt.
Cho dù không tu luyện nhưng do thân thể bị sét đánh dẫn tới đau đớn nên vẫn cần
phải có linh lực cải thiện, hồi phục.
Lúc trước, khi hắn rời mỏ quặng thì linh lực đã tiêu hao sạch thành ra Lăng Thừa
Nghiệp và hai cô con gái không hề phát hiện ra linh lực trên người hắn.
Bởi vì không thể trữ linh lực thời gian dài nên hắn không biết rốt cuộc mình
đang ở luyện thể cấp mấy đây. Trong khi đó, bởi vì linh hồn thoát ly, ánh mắt u
ám nên ai cũng coi hắn là kẻ ngu, bị mọi người coi thường, thậm chí là cả chán
ghét.
Trong năm năm qua, tổng cộng hắn chỉ có tỉnh lại hai lần.
Lần này là lần hắn tỉnh lại thứ hai.
"Sẽ nhanh thôi. Chỉ cần qua ba tháng để sét đánh xuống nữa là có thể thật
sự xuống núi. Tới lúc đó không cần phải chui rúc trong mỏ quặng núi Dược Sơn để
tu luyện nữa. Tốc độ tu luyện của ta còn nhanh hơn cả dự tính của ông nội. Đáng
tiếc là ông nội đã đi hai nẳm ồi. Hai năm qua, không biết ông nội ra sao rồi..."
"Hai vị muội muội. Sao các ngươi lại quay lại từ Dược Sơn vậy. Ô, Ngữ Thi,
sao Tần Liệt lại trên lưng ngươi?"
Đầu trấn Lăng gia có huynh đệ Đỗ Hằng cùng vài tên võ giả được Đỗ Hải Thiên bố
trí ở Lăng gia đang nhàn nhã đứng. Đỗ Hằng vừa nhìn thấy dáng người uyển chuyển
của Lăng Ngữ Thi nhưng trên lưng có tên ngốc Tần Liệt thì trên gương mặt gọi là
anh tuấn của y hiện lên vẻ hung ác.
Y đã sớm biết phụ thân thật sự của mình là Đỗ Hải Thiên chứ không phải Lăng Thừa
Huy nên cũng hiểu ra mình không hề có quan hệ huyết thống với tỷ muội Lăng gia.
Mà từ nhỏ, Lăng Ngữ Thi đã có dung mạo bất phàm, càng lớn càng đẹp mê người,
càng làm người khác tương tư, nên cũng làm cho y phải thầm nhỏ dãi, sinh lòng
ngấp nghé.
Vừa nhìn thấy Lăng Ngữ Thi cõng Tần Liệt tới thì y như ăn phải con ruồi, hận
không thể xé tên ngu kia thành từng mảnh.
"Chúng ta tới chỗ Dược Sơn tìm dược thảo, trên đường thấy có người tấn
công Tần Liệt. Hắn bị thương nên chúng ta cõng hắn trở về..." Lăng Ngữ Thi
chưa bao giờ gọi Đỗ Hằng một tiếng đại ca. Nàng chỉ giải thích đơn giản rồi
lách qua đám người Đỗ Hằng, không thèm quan tâm tới một câu.
"Thật thú vị. Người nào lại đi tấn công tên ngu đây?" Đỗ Hằng trầm
ngâm, hô lên: "Nhìn ngươi cõng có vẻ khá mệt, để ta cõng thay tên ngốc này
về cho."
Nói xong, hắn không đợi Lăng Ngữ Thi trả lời, người đã lao tới cạnh Lăng Ngữ
Thi, dùng tay kéo Tần Liệt qua.
Sau khi Đỗ Hằng vác Tần Liệt lên lưng, xoay người một cái thì phải hét thảm một
tiếng.
Y không thể nào ngờ được Tần Liệt lại nặng tới vậy. Y thấy như có một ngọn núi
đang đè trên lưng. Do không kịp đề phòng nên Đỗ Hằng bắt đầu hoa mắt chóng mặt.
Cả bộ áo gấm dính đầy bụi bẩn, bộ dạng cực kỳ chật vật.
"Không cần ngươi giúp." Lăng Ngữ Thi nhanh tay nhan mắt, ngay lúc Đỗ
Hằng đang ngu ngơ thì đã cõng lại Tần Liệt, nhìn Lăng Huyên Huyên một cái rồi
hai tỷ muội cùng vượt qua đám người.
"Đại ca, vừa rồi huynh làm sao thế?" Sau nửa ngày, Đỗ Phi ngạc nhiên
hỏi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment