CHƯƠNG 32 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 32: THẦN CHẾT CŨNG CÓ NGƯỜI THÂN
Sau cơn mưa dai dẳng lạnh lẽo
suốt một ngày qua thì mặt trời cũng chịu ló dạng, lẫn trốn sau những hàng cây
cao cao. Ánh sáng chiếu qua lớp màn hơi nước trong không khí tạo nên bốn màu sắc
chính đỏ, vàng, xanh lục, xanh dương. Bốn ga màu này hòa trộn với nhau vẽ lên
trên bầu trời chiếc cầu vồng đẹp đẽ.
Ngọc ngồi trong chiếc xe bạc Koenigsegg CCXR Trevita nhìn ngắm cảnh nên thơ bên ngoài, tinh thần được vẻ đẹp thiên nhiên làm dịu đi bớt sự chán ghét, khó chịu với nơi này. Mà còn ngược lại khiến cô vài phần thán phục. Có thể nơi này còn đẹp hơn, tốt hơn trần thế màu sắc hiện đại kia gấp mấy lần. Chỉ có thể thôi nhé! Vì ở nơi này không ai ăn hiếp hay sỉ nhục cô cả, trừ ngài!
Cả chặn đường đều là con đường rộng và vắng, chỉ có xe ngài băng băng với tốc độ cực đại trên đường. Đi qua ngọn đồi xanh mênh mang điểm trên đó là vài bông hoa trắng. Xa xa đã thấy một con sông lớn đang chảy siết. Đường bê tông lại không có lối rẽ, mà đâm đâm phía trước.
Tới gần, Sông ở trước mắt, rất rộng không thấy bờ bên kia, tốc độ xe vẫn giữ nguyên. Ngài không định chạy xe xuống sông chứ?
Ngọc ngồi trong chiếc xe bạc Koenigsegg CCXR Trevita nhìn ngắm cảnh nên thơ bên ngoài, tinh thần được vẻ đẹp thiên nhiên làm dịu đi bớt sự chán ghét, khó chịu với nơi này. Mà còn ngược lại khiến cô vài phần thán phục. Có thể nơi này còn đẹp hơn, tốt hơn trần thế màu sắc hiện đại kia gấp mấy lần. Chỉ có thể thôi nhé! Vì ở nơi này không ai ăn hiếp hay sỉ nhục cô cả, trừ ngài!
Cả chặn đường đều là con đường rộng và vắng, chỉ có xe ngài băng băng với tốc độ cực đại trên đường. Đi qua ngọn đồi xanh mênh mang điểm trên đó là vài bông hoa trắng. Xa xa đã thấy một con sông lớn đang chảy siết. Đường bê tông lại không có lối rẽ, mà đâm đâm phía trước.
Tới gần, Sông ở trước mắt, rất rộng không thấy bờ bên kia, tốc độ xe vẫn giữ nguyên. Ngài không định chạy xe xuống sông chứ?
"Anh... anh lái xe đi đâu vậy?!" cơ thể gồng người ngã ra phía sau, tay thì ôm chặt lên đai an toàn.
"..." ngài im lặng, khuôn mặt lạnh hướng thẳng phía trước, không hề để ý cô đang ngắt quãng giọng nói sợ hãi. Liên tục gia tăng tốc độ lên con số cuối cùng trên đồng hồ vận tốc. Chiếc xe chạy nhanh như báo đen tiến về trước.
"Này!!!!!!!.. Aaaaa..." cô nhắm mắt. Ôi thôi rồi! Phải chết ở đây ư?
Từng giây trôi qua, cô sợ hãi. Chắc gần rớt xuống sông rồi, chuẩn bị chìm rồi, chắc sẽ chết!. Và... không thấy gì cả. Cô hé mắt nhìn, thì xung quanh là trời cao, còn phía dưới là dòng nước chảy siết muốn cuốn trôi mọi thứ. Cô đang lơ lửng trên trời hay nói đúng hơn đang đi trên không khí để qua sông.
Thật siêu nhiên! Mà cũng đúng, ở trong xe này có ai chứ!
Cô đưa mắt về hắn, tên đang lái xe.
"Nhìn gì?!" Thấy bộ dạng như con chuột sợ chết của cô, ngài khẽ cười trong bụng nhưng không biểu lộ ra ngoài.
"Anh muốn tôi chết vì sợ hả?" Cô trề môi trách móc.
"Khì ... trông cô đáng yêu hơn rồi đấy".
Cô ngỡ giật mình trước lời nói như 'rắc thính' của ngài. Cô mắc cỡ quay đi chỗ khác ý không muốn cho ngài thấy bộ dạng cô lúc này. Thì là con gái, ai khen mà không thích chứ.
Được 15 phút, chiếc xe đáp xuống mặt đất rồi đi thêm vài km nữa. Cuối cùng cũng tới một khu vườn cây thông cao. Đằng sau sự che chắn của thực vật là một tòa lâu đài. Xe ngài đi vào, đậu trước cửa chính. Vài tên vệ áo trắng bay tới mở cửa.
Cô vài phần khiếp đảm. Lùi ra phía sau, đụng trúng vòm ngực rắn chắc cùng cánh tay ôm lấy đỡ thân thể mình.
Mấy tên vệ sĩ phát hoảng khi ngài dẫn một cô gái tới, cũng phát hoảng khi nhận ra một con người lại ở dưới địa ngục. Chắc chắn là người rất quan trọng nên mới vinh hạnh được ngài đưa xuống đây - là vợ ngài ư? Hai tên vệ sĩ trẻ tuổi kinh ngạc nhưng không quên chiêm ngưỡng nhan sắc cô mà tạm thời quên đi có người đang khó chịu.
"Rầm" ngài đập tay lên thành ghế. Âm thanh gây sự chú ý của mấy tên vệ sĩ, họ đón nhận đôi mắt máu đang trừng mình đến sợ. Cả đám vội lùi ra rồi biến mất.
Ngài mở cửa xe, chồm người sang, bế cô ra ngoài. Khuôn mặt thì cứ đen xì khó coi. Con tim bé nhỏ lại nơm nớp lo sợ suy nghĩ không biết bản thân đã làm gì sai không. Cô nhớ là sáng giờ mình có gây chuyện gì đâu.
Thật ra là ngài đang khó chịu, vợ của ngài quá mê người. Váy dài quá gối màu trắng kết hợp với chiếc áo len tay dài, tuy không lộ ra da thịt nhưng nhìn vẫn thấy đường cong cơ thể mềm mại phô ra ẩn sau đó. Trên khuôn mặt hồng hào trắng sáng đôi môi được bôi một lớp son mềm nhằm tăng thêm nét quyến rũ không kém phần tinh tế.
Ngài siết chặt cô trong lòng, áp ghì sát cô, thở ra những hơi nặng nề.
Hừ! Mấy tên đàn ông nhìn cô, thật khiến gan phổi tim của ngài cũng nổi máu điên lên. Kiểu này chắc bữa nào cho cô ra ngoài là phải mặc đồ càng xấu càng tốt.
Cô ở phía dưới trực tiếp nhận cái đau từ sự tức giận của ngài, nhưng không dại gì kêu thả ra. Đành ráng nhịn nuốt cơn đau tê tê ở tay vào trong.
Trong tòa lâu đài___
Đúng là phong cách của phụ nữ, các loài hoa trưng khắp nhỏ ngách trong không gian lớn. Ánh sáng nhẹ nhàng vươn lên trên các bông hoa nở rộ càng khiến chúng sắc xảo.
Một người đàn ông tầm đã ngoài 60 tuổi, có chân có tay đầy đủ không thiếu gì đi tới, dẫn theo sau là những cô nàng hầu trong bộ trang phục tươm tất, cúi chào.
Người đàn ông ngước lên đi lại gần cô và ngài thêm chút rồi cúi đầu lần hai:"Chào ngài, phu nhân đang chờ ngài phía trong phòng ăn ạ".
"Ừ" ngài bế cô đi về phía phòng ăn. Các cô hầu vẫn cúi đầu cung kính cho đến khi bóng hai người biến mất. Đó là quy tắc hiếu khách của lâu đài này. Nhưng một cô gái lại làm trái với nó, ngước đầu, đứng thẳng nhìn bóng lưng rộng cùng thân hình nhỏ nhắn ở phía xa mà trong lòng ngập tràn thù hận và ghen ghét.
Phòng ăn được xây theo kiểu
không gian tròn với bức tường là những tấm kính trong suốt lớn bao quát một
vùng sinh thái bên ngoài. Rừng cây màu xanh um của lá, màu đà đen của thân cây,
điểm vào đó là một vài bông hoa dại cùng mấy cây nấm độc đầy sắc màu. Thác nước
đổ từ nơi cao qua mấy tảng đá chảy xuống uốn quanh.
Người ta thường nói nếu chúng ta bị căng thẳng hay quá mệt mỏi thì biện pháp hay là hãy ngồi ngắm rừng cây, màu xanh của lá sẽ khiến tâm trạng bạn tĩnh lặng và tốt hơn. Chắc có lẽ chủ nhân của tòa lâu đài này làm việc rất bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.
Người ta thường nói nếu chúng ta bị căng thẳng hay quá mệt mỏi thì biện pháp hay là hãy ngồi ngắm rừng cây, màu xanh của lá sẽ khiến tâm trạng bạn tĩnh lặng và tốt hơn. Chắc có lẽ chủ nhân của tòa lâu đài này làm việc rất bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.
Bên bàn ăn tròn nhỏ ấm cúng với nhiều món lạ, có thể nói rất ngon mắt. Một người phụ nữ với mái tóc đen hơi ánh đỏ, bờ môi nhợt nhạt vài phần. Hơi quay đầu về phía khu vườn, thấp thoáng ẩn hiện làn da căng mịn. Trông rất trẻ cùng quý phái và xinh đẹp.
Bà ta là dì của ngài ư? Trẻ quá nhìn tầm mới 20 vậy.
Dì nghe tiếng chân, quay sang nhìn người con trai đang bế người con gái. Khuôn mặt hết sức kinh ngạc, sững ra. Hết mấy giây, Dì ta đứng lên, đi những bước dài về phía trước, mặc cho lớp đầm dài bó lấy đôi chân.
"Ngọc nhi! Con con... Vỹ! Con tìm ... thấy Ngọc nhi rồi sao? Ta không mơ chứ?" Dì đưa tay sờ lên cặp má cô, để xác nhận đây có phải thật không, rồi quay sang nhìn Hắc Vỹ hỏi han. Sau nhận được cái gật đầu của ngài xúc động đến nước mắt chảy xuống hai dòng lệ trong suốt. Đôi mắt nheo lại rướm nước, miệng cười tươi. Khuôn mặt hạnh phúc vô cùng nhìn Ngọc rồi quay sang nhìn Vỹ.
Hắc Vỹ cũng nở nụ cười đáp lại, khuôn mặt ngài bỗng trở nên dịu dàng khiến người ta ngẩn ngơ. Nụ cười như luồng sáng nhấn chìm Ngọc vào mộng mị.
Còn người dì khóc, đôi mắt đỏ hoe làm cho cô xót lòng, nhưng thực tế cô không hiểu sao dì ấy lại vui mừng khi gặp cô như vậy. Trước đó cô không hề quen biết người này.
Ông quản gia đi tới, đưa cho dì một chiếc khăn tay. Dì nhận lấy rồi lau đi bớt nước mắt rơi trên mặt nở nụ cười:"Ta xin lỗi, lại để các con thấy bộ dạng này". Cô lắc đầu tỏ ý không sao. "Thôi! Đường xa chắc cũng đã đói, chúng ta vào ăn thôi".
Dì kéo tay Vỹ, khẽ cười, ngài cảm thấy hơi ngại, liền đặt cô xuống. Dì vỗ vai Vỹ một cái mạnh. Vỹ lại cười, hai người như đang nói chuyện bằng ám hiệu. Mà người dì chiếm ưu thế, kiểu như trêu trọc Hắc Vỹ.
Ngồi vào chiếc bàn ăn, mùi thơm phức bốc lên xốc vào mũi khiến bụng cô không kiềm được kêu lên cồn cào. Căn phòng im lặng bỗng vang lên tiếng 'rột rột..' cả hai ánh mắt hướng về cô. Ôi! Cô dị biết bao. Hix.
Ngài ân cần gấp thức ăn cho cô bảo cô ăn đi. Nhẹ nhàng hiền dịu đến cô phát hoảng.
Cô đón lấy, ăn một cách thẹn thùng. Còn ngài lại không ngừng gắp thức ăn bỏ vào dĩa cô. Đến mức cô không thể ăn hết nổi, đồ ăn trong dĩa thì chất thành cả núi, sắp trào.
Dì nhìn hai đứa trước mặt, cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng cháu ta có thể trở nên vui vẻ, địa ngục có thể không u ám nữa. Con nhỏ biến mất mấy ngàn năm nay, tâm tình nó không tốt, gây thù chuốt oán khắp nơi, lao đầu vào công việc mong muốn quên đi nỗi buồn, đến cả người dì này mà đã một ngàn năm nay mới gặp nó chỉ một lần. Haiz~ mà qua ở lại lâu thì không nói gì, đằng này qua thăm dì đưa theo bộ mặt như đưa đám, chào hỏi mấy câu rồi về. Thật làm ta đau lòng!
"Hợp khẩu vị chứ con gái?!" Dì cất tiếng hỏi.
"Dạ rất ngon thưa phu nhân". Cô đáp.
"Đừng nói xa cách vậy chứ. Gọi ta là dì Hàn được rồi. Không ta buồn đấy". Dì Hàn nheo mày.
"Nhưng..." cô chưa nói hết câu, đã bị Hắc Vỹ cắt ngang, nhắc khéo "Em là vợ tôi!" Ngài cười cười, đưa tay qua nhéo má cô thâm tình. Khiến cô giật mình.
"Đúng rồi, phải gọi là cháu dâu rồi nhỉ? Haha.."
Hai người trò chuyện vui vẻ, còn cô chỉ đáp những câu hỏi đơn thuần rồi thôi.
Không khí ấm áp của gia đình lan tỏa mọi ngỏ ngách. Tiếng cười đùa, tiếng cái dĩa, cái nĩa va vào nhau nhẹ nhàng không chút nặng nhọc.
Cô cũng cảm thấy rất lạ, tư vị của bình yên, vì trước giờ chỉ mình Sơ thương và đối xử tốt với cô. Giờ lại có thêm hai người nữa. Dù biết họ không phải người thường, họ đôi lúc còn đáng sợ, nhưng đâu phải lúc nào cũng như vậy.
Bữa ăn trôi qua nhanh. Thoáng cái đến trưa mất rồi. Mà người vẫn còn ngồi trên bàn với cái bụng no căng. Ăn sáng mà hóa thành ăn trưa .
"Dì và Ngọc nói chuyện đi nhé, con đi làm chút việc, luôn thể cho con mượn cái phòng.. khì ". Ngài rời bàn, tiến thẳng lên lầu.
"Này! Công việc cả ngày." Dì Hàn mắng. "Hai dì cháu mình riêng tư đi. Cùng nói xấu nó". Dì cười, lại mở miệng 'vặn' âm lượng to nhất cho Hắc Vỹ nghe thấy.
Hắc Vỹ nhìn dì Hàn rồi đảo mắt qua nhìn cô. Đụng trúng ánh mắt nóng rực của ngài, cô liền đưa mắt 'đi tìm' luồn gió thổi dập tắt cái nóng. Nhưng trước khi 'đi' thì ngài chợt nháy mắt, nở nụ cười.
Và rồi. Trái tim loạn nhịp.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment