CHƯƠNG 115 - ANH PHÁT BỆNH RỒI EM ĐẾN ĐÂY! - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

ANH PHÁT BỆNH RỒI 
EM ĐẾN ĐÂY!

Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Thể loại: Ngôn tình, trinh thám, nữ cường

Nguồn: Kites.vn, fb.com/queenie.ssk

Chương 115: Nhược điểm


Mắt vẫn còn nhắm Hứa Luật đã phát hiện ra điểm bất thường.

Điểm bất thường này bắt nguồn từ cảm giác khó chịu trên miệng. Miệng cô bị ghìm chặt, không cách nào nói được như bình thường.

Tiếp đó, cô ý thức được cánh tay mình bị kéo cao hơn đỉnh đầu, mất đi tính tự chủ, cổ tay cứng ngắc mang theo cảm giác lạnh lẽo, cảm giác này cô khá quen thuộc … Là chiếc còng tay.

Khẽ giãy dụa, rất chắc, không phải là loại đồ chơi tình dục trong mấy cửa hàng người lớn, mà là loại chuyên dụng của cảnh sát.

BINGO! Trúng phóc!

Trong đầu nghĩ đến đó, rồi cô ngẫm nghĩ một chút, ở cùng Đường Tố đã lâu nên sức chịu đựng cũng khác hẳn người thường, ngay cả thời khắc quỷ dị này mà vẫn còn nghĩ được những chuyện bên lề như thế.

Cô biết tình huống trước mắt không chút nào lạc quan … coi như cô có sức lực hơn người, nhưng cũng không tài nào dám đoán đây chỉ là một trò đùa dai.

Hơn nữa, cô càng không thể nhớ ra tại sao mình đến nơi này. Tuy đầu óc của cô không bằng Đường Tố nhưng cô biết mình không hề mắc chứng Alzheimer, chỉ trong một thời gian ngắn mà quên hết tất cả.

Chí ít cô còn nhớ những chuyện đã qua.

Cô còn nhớ mình ở trong Cục cảnh sát chờ Đường Tố, còn nhớ ở đó cô gặp Đường Túc. Đường Túc đến cục để phối hợp điều tra vì Chu Tây là nhân viên của cô ta, và án phát sinh khi Chu Tây đang ở phía sau hậu trường trong buổi biểu diễn của cô ta.

Thế nhưng … cô vẫn chưa nhớ ra tại sao cô lại có mặt ở đây? Là ai đưa đến?



Cô không mở mắt ra ngay, bởi vì cô không muốn làm kinh động đến kẻ đã đưa cô đến đây, cô muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Một giây sau, cô cảm giác có người đang tiến lại gần, mười đầu ngón tay xuyên qua mái tóc cô, cô vô thức căng cứng sống lưng. Trong vài giây, trong đầu cô chỉ muốn nghĩ đây chỉ là cơn ác mộng, cô vẫn đang nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của Mạc Thông ngủ một giấc chờ Đường Tố trở về vuốt ve mái tóc của cô …

Thế nhưng … những ngón tay này đã đánh tan tất cả ý nghĩ còn sót lại, đây không phải là tay của Đường Tố. Ngón tay Đường Tố dài hơn một chút, anh xoa xoa đầu cô cũng rất nhẹ nhàng.

“Đừng giả bộ, tôi biết cô tỉnh rồi!”, thanh âm bên cạnh cô vang lên.

Là giọng nam, có chút lạnh lùng, cũng hơi quen tại, ngữ khí của hắn còn mang vài phần hưng phấn --- Hưng phấn? Cô chỉ mong là mình nghe lầm bởi vì cảm giác hưng phấn kia của hắn khiến cô bất giác lạnh gáy.

“A!!!”, cô rất muốn nhắm chặt mắt, tiếp tục vờ như không nghe thấy câu nói kia của hắn. Tuy nhiên, đầu ngón tay đang đan vào mái tóc của cô kia đột nhiên thu lại, cô không thể không mở mắt.

Ánh đèn chói mắt, Hứa Luật phải chớp mắt vài lần để thích ứng, một lúc lâu sau, mới từ từ mở mắt ra. Khuôn mặt trước mắt cô đây … Hứa Luật sững người … Cô không ngờ mình lại nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc đến thế.

Thi Thụy!!!

Cô trợn tròn mắt, không dám tin. Khi còn nhắm mắt trong đầu cô luôn tưởng tượng người trước mắt mình sẽ là hạng người thế nào … không ngờ lại là người mình quen biết.

Không đúng! Nói quen biết không chính xác, phải nói rằng đã từng giáp mặt vài lần.

“Chào!”, thanh âm Thi Thụy nhẹ nhàng, ngữ khí vui vẻ, nở nụ cười nhàn nhạt, buông bàn tay đang siết mái tóc của cô chuyển sang phía kéo mạnh cằm, buộc cô phải ngồi dậy, rồi cúi đầu chào: “Surpirse … Lady!”

Hắn cực kỳ thỏa mãn khi chính mình tạo ra được màn kịch kinh hỉ này, vừa nói vừa nở nụ cười quỷ dị.

Hứa Luật theo dõi hắn, nhìn thẳng mặt người đàn ông mình đã từng gặp qua hai lần. Lần đầu tiên nhìn cảm giác hắn là người đàn ông gầy yếu vô hại, nhẹ nhàng, ẻo lả.

Đúng rồi!

Ở trong Cục cảnh sát cô cũng trông thấy hắn.

Đại não Hứa Luật vụt qua một hình ảnh, đúng là Thi Thụy đi cùng Đường Túc đến cảnh cục. Chỉ mới đây thôi sao cô lại quên mất?

Sau đó thì sao …

Hắn đã làm gì với cô?

Hứa Luật hoảng hốt khi cô phát hiện tất cả những trí nhớ của mình liên quan đến Thi Thụy đều bị ‘cắt’ mất sạch sẽ.

“Tôi có thể nhìn ra được cái đầu nhỏ nhắn kia đang xoay chuyển, xoay chuyển”, Thi Thụy ngồi lên sofa trước mặt Hứa Luật, ngón trỏ vẽ mấy vòng tròn lên không trung: “Thế nhưng …”, hắn làm bộ thở dài: “Xoay chuyển chưa đủ nhanh … quá chậm … quá chậm … Cô cần phải nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa.”

Thanh âm lạnh lẽo, không từ ngữ nào có thể miêu tả được, không giống với giọng của Đường Tố, ngữ khí này của hắn khiến Hứa Luật thấy khó chịu.

Hắn liếc cô một cái đầy ghét bỏ.

Chính xác là cực kỳ ghét bỏ: “Chẳng biết cậu ấy coi trọng cô ở điểm nào.”

Trong nháy mắt Hứa Luật cảm nhận được, tên này là do quá yêu Đường Tố nhưng không thành nên mới đem mọi oán hận đổ hết lên người cô, bày ra trò bắt cóc này.

Dĩ nhiên, suy nghĩ này chỉ dừng lại trong não bộ cô hai giây rồi tan biến, nhưng một điều cô dám khẳng định, chuyện này rất liên quan đến Đường Tố.

Thi Thụy đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn cô, lặng im chốc lát, rồi lắc lắc đầu, bật cười, vừa như muốn nói với cô, vừa như lẩm bẩm một mình: “OK! Không có chuyện gì! Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ tìm đáp án!”

Hắn như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một trò chơi thú vị mới.

Ánh mắt quỷ dị của hắn khiến Hứa Luật nổi hết gai ốc. Vừa thoát khỏi tầm mắt của Thi Thụy, thừa dịp này cô đưa mắt đánh giá vị trí hiện tại của mình.

Cô ở trong một gian phòng khá rộng nhưng trống trải, bốn phía chỉ còn tường và sàn xi-măng, đèn neon treo trên đỉnh đầu, sáng chói mắt.

Nơi đây có thể là một nhà xưởng.
Bây giờ cô vẫn đang ở thành phố Tân sao? Cô không dám chắc, tất cả cửa sổ đều đóng kín, cô không nhìn thấy được sắc trời bên ngoài, nên không thể đoán ra được thời gian cụ thể.

Đường Tố!

Đường Tố chắc chắn đã phát hiện cô mất tích rồi.

Hứa Luật nhắm chặt mắt, cô bình tĩnh lại, cô tin anh, tin anh sẽ nhất định cứu được cô.

“Sặc! Nhìn vẻ mặt của cô lúc này đi!”

Thi Thụy một lần nữa đưa mắt nhìn Hứa Luật, đồng thời mang theo một chiếc camera, ấn nút quay, thu lại vẻ mặt của Hứa Luật: “Cô tin Đường Tố sẽ đến cứu cô sao …”, hắn áp sát cô, giống như chiếc máy bay đang hạ cánh: “Như siêu nhân từ trên trời rơi xuống cứu cô, làm anh hùng cứu mỹ nhân…” Nói đến đây hắn ngừng một chút rồi bật cười ha hả: “Bảo bối, tại sao từ ngữ này lại xuất hiện trên một người luôn đả kích cả xã hội thế này … Thú vị quá đi mất!”

Miệng Hứa Luật bị bịt chặt, không tài nào lên tiếng, chỉ còn cách trợn trừng mắt nhìn hắn. Hai chữ ‘Bảo bối’ phát ra từ miệng hắn khiến cô buồn nôn, muốn nôn sạch sẽ toàn bộ cơm cô đã ăn từ tối hôm qua.

Thi Thụy càng cười lớn, không bị ánh mắt của Hứa Luật dọa sợ, trái lại còn cao hứng nói với cô: “Cô thật sự rất dũng cảm!”

Thanh âm nhẹ dịu nỉ non: “Cô có thể dũng cảm được đến khi nào đây?” Hắn tiếp lời, có hơi kích động.

Dáng vẻ của hắn thay đổi trong nháy mắt lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của cô: Tên này đúng là một kẻ thần kinh.

Đường Tố đã từng nói với cô, những tên tội phạm biến thái yêu thích nhìn phản ứng trên người người bị hại, nạn nhân càng tỏ rõ xúc cảm hắn càng hưng phấn, lại càng dằn vặt nạn nhân, vòng đi vòng lại cho đến khi xúc cảm ấy không còn tác động được lên dây thần kinh của hắn thì giá trị lợi dụng của nạn nhân cũng không còn.

--- Vì vậy, khi đối mặt với mấy tên tội phạm thần kinh, việc em cần làm chính là đừng đưa ra bất kỳ phản ứng nào, coi thường tất cả.

Khi Đường Tố nói những lời đó, Hứa Luật không ngờ có một ngày cô được phát huy, áp dụng nó vào thực tế.

Hứa Luật ngẫm nghĩ trong đầu, đồng thời ánh mắt biến đổi, không nhìn thẳng hắn, học theo Đường Tố, gương mặt không chút cảm xúc. Cô nghĩ mình đã làm rất tốt vì nụ cười trên gương mặt Thi Thụy từ từ biến mất, ánh mắt sáng quắc đầy tức giận.

“Đừng chọc tới tao … Con nhóc!”, Thi Thụy dùng sức kéo tóc cô để đầu cô ngửa hẳn ra phía sau, mạnh đến mức Hứa Luật cảm giác, da đầu của mình như bị lột xuống khiến cô rên nhẹ một tiếng.

Tiếng kêu đau của cô làm Thi Thụy càng hứng thú, càng dùng sức kéo tóc của cô, lại giống như một đứa trẻ, càng chơi càng thích.

Hứa Luật cắn chặt răng cố kìm lại tiếng rên la, quyết định không phát ra bất kỳ thanh âm nào thỏa mãn sự hưng phấn của hắn.

Đầu đau như búa bổ, da đầu muốn lìa khỏi cơ thể.

Đột nhiên hắn ngừng động tác, ánh mắt nhìn vào cổ Hứa Luật, trên đó có một dấu màu đỏ: “Nhìn đi tôi phát hiện ra gì nè ….”

Hắn thả tóc cô ra, ánh mắt vẫn dừng trên cổ cô, lưỡi vươn ra phía ngoài, liếm liếm môi.

Tâm trạng Hứa Luật chìm hẳn xuống, khi hắn ghé sát vào cô, cô ngưng thở, cả người cứng đờ --- Cô buộc mình không được phép đếm xỉa gì đến những hành vi của hắn, thế nhưng phản ứng của cơ thể không đi theo sự hướng dẫn của đại não.

Khi môi hắn dán lên cổ cô, cảm xúc của Hứa Luật tê rần. Lưỡi hắn liếm láp cổ cô, Hứa Luật buồn nôn, cô muốn thét lên, muốn ói, muốn phỉ nhổ hành vi ghê tởm này.

Gương mặt vặn vẹo của Thi Thụy khiến người ta hoảng sợ. Cô muốn nhắm mắt lại, nhưng trong lòng cô rõ một chuyện, ‘nhắm mắt’ là đại diện cho điều gì.

Đại diện cho sự hoảng sợ, mà điều này thành công sẽ khiến hắn càng thêm hưng phấn, tiếp đến sẽ thêm nhiều phản ứng dây chuyền khác.

Cô chỉ còn cách mở to đôi mắt, không ngừng nói với bản thân: Cứ nghĩ là con súc sinh liếm láp, cứ coi như mình là một con cá chết, …

Nhờ có vậy mà lại thành công để Thi Thụy lần nữa tức giận, miệng hắn rời khỏi cổ của cô.

Tạ ơn trời đất!

Nếu như chỉ một giây nữa thôi, Hứa Luật biết mình sẽ không chịu đựng được nữa.

Thi Thụy mím chặt môi, ánh mắt tàn khốc nhìn Hứa Luật nằm yên đó không nhúc nhích, hắn giáng cho Hứa Luật hai tát tai thật mạnh: “Ái chà … Xin lỗi! Tôi không nên thất lễ như thế.” Nhìn vết lằn tay hắn trên gương mặt cô, hắn cực kỳ ảo não, vươn ngón tay sờ sờ lên má cô: “Tôi chỉ muốn biết, rốt cục tại sao hắn lại coi trọng cô … Cô có điểm gì đặc biệt chứ?” Ánh mắt lại giống như Đường Tố đang đi quan sát hiện trường, chăm chú, cực kỳ chăm chú.

“Cậu ấy đặc biệt như vậy … Còn cô …”, hắn cau mày, sắc mặt biến đổi, soi mói, như đang nhìn mấy món đồ quá hạn trong siêu thị, cần phải loại bỏ: “Cô là cái thá gì? Lại được cậu ấy dụng tâm như vậy .. À … Không đúng, phải nói rằng … Cô đã trở thành trái tim của cậy ấy!”, Hắn nhíu mày, giải thích lại: “Thế nhưng bây giờ, cậu ấy làm mất ‘tim’ của mình rồi .. Không đúng, không đúng, là … Là tôi trộm mất trái tim cậu ấy.” Hắn ta cực kỳ thỏa mãn với lời giải thích như vậy: “Bây giờ …. Tôi tiêm cho cô một mũi.” Thi Thụy mang theo bộ mặt giả tạo, từ trong túi áo rút ra một ống chích nhỏ, kim tiêm dưới ánh đèn sáng lấp lánh, một giọt chất lỏng trong suốt thuận thế trượt xuống.

Trong thời khắc hắn rút ra ống tiêm là sự mạnh mẽ trong lòng Hứa Luật sụp đổ.

Cô có thể chịu đựng được hắn ra tay với cô, nhưng chí ít cô còn tỉnh táo, có thể quan sát được hành động của đối phương, có thể quan sát được tâm trạng của đối phương … Còn thứ chất lỏng trong ống tiêm kia là gì cô không hề biết rõ.

Nhận thấy sự hoảng sợ của cô, Thị Thụy bật cười lớn, hết sức sung sướng khi chứng kiến biểu hiện này của cô: “Sợ? Đừng sợ … Nói cho cô biết, cái này là do cậu ấy nghiên cứu ra!” Thi Thụy quơ quơ ống tiêm trong tay.

Đường Tố nghiên cứu?

Câu này chẳng khiến người khác vui mừng hay hoan hỉ.

Đường Tố nghiên cứu ra …

Đường Tố là loại người thế nào Hứa Luật quá rõ. Trong thời gian ở chung biệt thự với anh cô đã tận mắt chứng kiến những thí nghiệm nghiên cứu vượt xa người thường của anh, các bộ phận cơ thể rất nhiều, anh còn kể có lần thí nghiệm suýt chút nữa nổ tung phòng thí nghiệm … Sau này khi dời đến nhà của cô, vì thiết bị không đầy đủ nên anh mới không tiến hành những thí nghiệm ấy nữa.

Vì vậy, đồ vật Đường Tố nghiên cứu ra, cô không dám tưởng tượng.

Thế nhưng, cô không được phép cự tuyệt, giãy dụa dưới con mắt Thi Thụy căn bản chẳng có bất kỳ tác dụng gì.

Hắn lật mạnh người cô, sau đó ngồi lên lưng, dùng sức kéo mạnh tóc cô để cổ ngửa về sau, đau đớn cực độ, trong thời điểm cô chưa kịp phản ứng hắn đâm kim vào người.

“Game start!” Hắn khẽ lẩm bẩm.

Đồ điên! Kẻ biến thái!

Cô biết hắn làm như vậy không chỉ muốn đả thương cô mà hại luôn Đường Tố. Trên người cô sử dụng dược phẩm do chính Đường Tố nghiên cứu ra, một công đôi ba chuyện thế này với anh mà nói không biết anh sẽ phản ứng thế nào.

Muốn đối phó với Đường Tố, đánh thẳng trực tiếp chưa hẳn có tác dụng. Nếu là Đường Tố của ngày trước, cảm tình của nhân loại chính là một điều phiền toái, anh chưa bao giờ hiểu, lý trí tỉnh táo, lạnh lùng, vô tình, vì vậy anh không sợ những thủ đoạn uy hiếp kiểu này. Thế nhưng bây giờ, vì có cô, cũng chính là nhược điểm của anh.

Cô trở thành nhược điểm của anh.

Đây chính là điều Thi Thụy muốn truyền đạt cho cô ư? Mục đích hắn ám hại cô không phải là cô, mà muốn Đường Tố phải chịu tổn thương.

Cô là nhược điểm, cô chính là nhược điểm của Đường Tố.

Hứa Luật cảm giác sự chú ý của cô bắt đầu chạy loạn, cô lắc lắc đầu, cảm thấy choáng váng, cảm xúc này còn đau hơn lúc Thi Thụy kéo tóc cô.

Cô biết rõ, thuốc đã phát huy tác dụng.

“Tác dụng sẽ rất nhanh thôi!”, Thi Thụy nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nhìn thẳng Hứa Luật, khiến người ta bất an.

Đường Tố …

Hứa Luật thầm kêu tên anh, cô gắng gượng, cô không thể để mình trở thành điểm yếu của Đường Tố.

*

Khi Đường Tố và Mạc Thông quay về Cục cảnh sát thì Hứa Luật đã mất tích.

Không ngờ hung thủ dám chọn Cục cảnh sát để ra tay bắt người.

Tuy nhiên, điều này cũng dễ dàng giải thích. Nếu ở bên ngoài, sẽ có người của Đường Tu bảo vệ, tuy nhiên nếu là Cục cảnh sát, những vệ sĩ đó sẽ không theo vào vì nghĩ, tội phạm là khắc tinh của cảnh sát, nơi đây là nơi an toàn nhất, thế nhưng sự thật lại là nơi yếu kém nhất.

Đường Tố hít sâu một hơi, mím chặt môi, cố gắng khắc chế tâm trạng kích động.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ trải qua cảm xúc mãnh liệt như thế này, vì vậy anh không có kinh nghiệm trong phương diện này, anh cảm thấy khó có thể ứng phó.

Ngu ngốc!

Đây là từ ngữ anh hay dùng với người khác, vì ngu ngốc nên phạm phải sai lầm, không theo kịp tốc độ suy nghĩ của anh, do vậy anh chẳng hơi đâu mất thời gian giải thích cho bọn họ.

Vậy mà thời khắc này, anh chỉ muốn dùng từ này để mắng chửi mình. Ngu xuẩn! Chính anh đã bị chi phối làm phân tán tư duy.

Ba là con số giới hạn.

Một hiện tượng được lặp lại ba lần sẽ tạo thành một suy nghĩ có tính quán tính. Tên hung thủ dùng những vụ án mô phỏng để tạo thành quán tính, che giấu mục đích thực sự của hắn.

Đường Tố thở dài một hơi, cố gắng khắc chế cảm xúc.

Mạc Thông đã lấy được camera quan sát.

Trong màn ảnh, Thi Thụy sóng vai cùng Hứa Luật, hai người cùng nhau tiến vào thang máy đi xuống lầu. Đến bãi đậu xe của cảnh Cục, lên xe, nghênh ngang rời đi.

Mạc Thông để ý trong đoạn ghi hình Hứa Luật không gặp bất kỳ uy hiếp nào, trái lại, cô hành động như bình thường, từ từ cất bước, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bị ép buộc. Ông ta cảm thấy không hiểu, rất khó tin: “Tại sao lại như vậy?”

“Xem ra pháp y Hứa chủ động đi cùng người này!”, các cảnh viên đứng xung quanh đều có cảm giác giống nhau.

“Hay là hiểu lầm?”, một người đưa ra một ý kiến khác: “Pháp y Hứa và anh Thi nhìn qua có vẻ quen biết nhau.”

“Chưa được hai mươi bốn tiếng, không thể lập án.”

“Hay là chờ một chút coi sao, không chừng lát nữa sẽ quay trở về.”



Đường Tố đừng bên ngoài, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, dù là nhỏ nhất. Anh nhìn chằm chằm lên bóng dáng quen thuộc kia, không chớp mắt.

Tất cả những lời thảo luận sôi nổi kia anh đặt ngoài tai, chỉ có hình ảnh Hứa Luật trên màn ảnh mới có thể tác động được lên thần kinh của anh. Anh chú ý đến gương mặt của cô, quá bình tĩnh, quá sức bình tĩnh, tròng mắt đen mất đi vẻ sống động thường ngày.

Không có bất cứ thái độ chống cự nào, cùng Thi Thụy rời khỏi cảnh cục.

Không phải do cô biết Thi Thụy, cũng không phải cô tự nguyện theo hắn, mà là cô bị thôi miên.

Ánh mắt Đường Tố tối xầm.

Anh biết, có một người đang lẩn khuất trong bóng tối.

Trong vụ án Vương Lệ Hoa hắn đã xuất hiện, một đoạn nhạc kỳ quái vang lên từ phòng phát thanh của trường học. Rồi Hứa Luật từng nói, biểu hiện của Lâm Chí Cường khi ấy đã thôi chống cự, cuối cùng vẫn đột nhiên nhảy lầu.

Tiếp đến vụ án La Cẩm Vinh, hắn lại xuất hiện, nhưng chỉ dùng cách làm rối loạn phương hướng điều tra, thôi miên một người không quan hệ, nhằm đánh lạc hướng cảnh sát, mục đích hắn muốn đối mặt với anh.



Từ trước đến nay, anh chỉ nghĩ đến bản thân mình, anh háo hức, hăng say với các vụ án biến thái, anh không quan tâm đến cảm thụ của người khác, cũng chẳng cần cân nhắc an nguy của bọn họ, bởi vì anh chỉ có một mình.

Vì vậy, khi phát hiện có một nhân vật như thế tồn tại, anh không có bất cứ buồn phiền nào, ngược lại anh còn vui mừng chào đón nhân vật thần bí đó. Như công thức có chứa ẩn số X, sự tồn tại của ẩn số biến đổi X này khiến vụ án gia tăng thêm hứng thú.

Theo từng vụ án, anh từng bước suy nghĩ những thay đổi của ẩn số X, như bài toán rắc rối, rườm rà, từ những manh mối đó, có thể tìm ra hung thủ, anh thực sự thấy hưng phấn khi giải đề toán này.

Theo anh suy luận, anh đã nắm khá nhiều tin tức về ẩn số X, chân dung của ẩn số ngày một hoàn thiện: Nam tính, từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, có học thức cao, có khả năng đã từng du học nước ngoài. Ngoại hình rất đẹp, nhất định có sức hấp dẫn với phái nữ.

Điều kiện kinh tế tốt, có tiền của và thời gian để nghiên cứu các án lệ trong lịch sử.

Hắn ra tay trong rất nhiều vụ án, rồi lại tự do đứng bên ngoài, đặc biệt là bốn vụ án gần đây, mô phỏng hình thức phạm tội. Tuy nhiên, hắn không gắng sức mô phỏng cho giống với nguyên bản mà hắn chỉ làm theo; bởi với hắn, những vụ án này chỉ là công cụ thể hiện sự ngạo mạn, tự luyến, coi mình là người đặc biệt nhất, có nhân cách phản xã hội.

Hắn rất coi trọng bề ngoài của mình, khá nhạy cảm, lý do giống như trên vì hắn học thức cao, lại ngạo mạn nên luôn tự coi mình là đúng.

Hắn có sự hiểu biết nhất định về tâm lý học và thôi miên, muốn đạt đến trình độ như hắn, phải học theo một phương pháp nhất định, không phải chỉ cần tự học là được …



Chỉ là không ngờ đến, ẩn số X này đã lan đến Hứa Luật.

Bây giờ, đáp án bài toán đã có, ẩn số X cũng tự mình xuất hiện, đồng thời bày ra một ván cờ mới. Trong ván cờ này, ẩn số X chính là Hứa Luật, điều này buộc anh không thể không tham gia trò chơi ấy.

Theo các nghiên cứu của anh, trong quá trình làm việc, nếu một người để cảm tình ảnh hưởng sẽ khiến sự việc dễ dàng phạm sai lầm, không đạt được hiệu quả tốt nhất, cảm xúc nảy ảnh hưởng rất lớn đến tư duy, và năng lực phán đoán, anh không thích loại cảm xúc này.

Với anh, tình cảm nhân loại chính là một vòng lẩn quẩn; trong khi đó dưới con mắt người khác, họ coi anh là loại người dị dạng.

Bây giờ, chính anh đang nằm lẩn quẩn trong vòng tròn đó. Anh lo lắng cho Hứa Luật, rất lo cho Hứa Luật, vì vậy ván cờ này anh rất nôn nóng. Anh một mặt phải đoán được bước tiếp theo của đối phương, đồng thời phải loại ngay tâm trạng ngột ngạt đang ùa đến, anh buộc mình không được phạm vào lối suy nghĩ sai lầm ‘Quan tâm ắt loạn’ đó.

Đường Tố đưa tay che chặt mắt, tim quặn thắt đau đớn.

Mạc Thông nghe thấy âm thanh phát ra phía sau, quay đầu nhìn lại trông thấy Đường Tố đang rời đi, đôi chân thon dài, xoải từng bước gấp gáp, do vội vàng nên anh va vào chiếc ghế.

“Đường Tố ….”, Mạc Thông đuổi theo, “Cậu đi đâu?”

“Về ngủ!”, ngữ khí của anh phảng phất sự khó chịu.

Đường Tố cố gắng tỉnh táo, hít một hơi thật sâu, anh không quay đầu lại. Anh cần phải để mình tỉnh táo, phục hồi tâm trạng để ứng phó trận cờ này.

Nhưng anh không tài nào điều khiển bộ não mình suy nghĩ logic, chỉ cần hơi động não một chút, đại não sẽ phát ra tín hiệu ‘Hứa Luật đang nằm trong tay một tên ác ma biến thái’, ý niệm đó khiến anh không thể nào giữ được bình tĩnh.

Mạc Thông còn muốn nói gì nữa, thế nhưng Đường Tố không cho ông ta cơ hội, nhanh chóng bước ngang qua ông, rời khỏi Cục cảnh sát.

*

Về khách sạn, mở cửa, đóng cửa.

Anh đi vào phòng ngủ, sáng sớm hôm nay, Hứa Luật vẫn còn nằm cạnh anh trên chiếc giường này, vậy mà bây giờ …

Anh thả mình xuống giường, trên nệm vẫn còn thoang thoảng mùi hương thuộc về cô, trái tim anh lại đau nhói. Anh vùi mặt vào chiếc gối Hứa Luật nằm, hít một hơi thật sâu …

Là mùi vị của Hứa Luật.

Nếu như Hứa Luật là Hứa Luật, chắc chắn cô sẽ không bị nguy hiểm; chỉ vì cô trở thành Hứa Luật của Đường Tố … Tất cả những nguy hiểm này là do anh tạo ra …

Sự tồn tại của anh vốn dĩ sẽ như một pháo đài, ngăn cách tất cả mọi hiểm nguy cho Hứa Luật. Không ngờ lần này, anh mới là nguyên nhân đem lại gây nguy hại cho cô. Tất cả những điều phát sinh chỉ vì một lý do duy nhất: Vì anh yêu cô, rất yêu cô.

Tình yêu của anh đã đem lại nguy hiểm cho cô.

Thế nhưng, cho dù là như vậy, anh nhất quyết sẽ không buông tha cô.

Cô là của anh, bất luận một người nào cũng không có quyền cướp cô khỏi tay anh. Cô phải trở về bên cạnh anh.

Nhất định!

*

Nghe hung tin, Tô Tử Khiêm gấp rút chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang, không tìm được Đường Tố, nên nhanh chóng tìm Mạc Thông tìm hiểu tình hình.

“Đường Tố đâu rồi?”, Tô Tử Khiêm cất tiếng hỏi, xảy ra sự việc này Đường Tố không phải là người nên túc trực tại cảnh cục, chủ trì đại cục ư.

“Cậu ấy về khách sạn trước …. À ….!”, Mạc Thông kéo Tô Tử Khiêm đang chuẩn bị rời đi: “Cậu đừng đi tìm cậu ấy, hãy để cho cậu ấy có thời gian suy nghĩ. Đội trưởng Hứa biết chuyện này chưa?” Đội trưởng Hứa ý nói ba của Hứa Luật, tuy rằng bây giờ Mạc Thông không còn là cấp dưới của ba Hứa Luật, nhưng ông ta đã quen cách xưng hô thế này.

“Vẫn chưa nói cho hai bác ấy biết!”

“Đừng nói cho bọn họ, đừng khiến bọn họ lo lắng.”

“Ừm!”, quan điểm này cả Tô Tử Khiêm và Mạc Thông đều đồng lòng: “Đã liên hệ bên cảnh sát giao thông chưa. Tìm thấy chiếc xe ấy rồi thì nhanh chóng kiểm tra hướng xe rời đi.”

“Đã tra, nhưng không ra!”, Mạc Thông làm cảnh sát đã nhiều năm, chuyện nhỏ này làm sao ông không cân nhắc qua chứ. Tuy rằng thời gian mất tích chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không thể lập án, nhưng Mạc Thông vẫn có thể dựa vào quan hệ để tìm được camera ghi hình, chỉ có điều chiếc xe ấy di chuyển ở điểm mù của camera, không ghi được bất cứ thông tin gì.

Rõ ràng, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng mà đến, đã tìm hiểu rất rõ hệ thống đường phố của thành phố Giang, đã lên kế hoạch trốn thoát hoàn hảo.


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.