CẬU DÁM LỪA TÔI - CHƯƠNG 08 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

CẬU DÁM LỪA TÔI


Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã

CHƯƠNG 08:ẢO GIÁC

Người mình yêu bỏ đi, vị hôn phu kỳ lạ xuất hiện. Diệp Phong phải làm sao? 

Anh chẳng có ý nghĩ là sẽ đi học, cả ngày tự nhốt mình trong phòng. Dương Hy bắt đầu thấy lo cho đứa con mình. Bà vào phòng, bấm một số điện thoại quen thuộc. 

- Chị! Em đây! 

 Có lẽ do lời giới thiệu còn hơi mơ hồ khiến đối phương không tài nào nhớ ra được. 

- Em Dương Hy - mẹ Diệp Phong đây. 

[ À! Chị đây, có việc gì không ? ] 

- Diệp Phong, thằng bé cứ nhốt mình trong phòng, không ăn không muốn. Liệu chúng ta có quá đáng không chị? 

[ Ừm... Để chị xem sao... Thế nhé ] 

Hứa Minh Nguyệt tắt máy, chạy đi báo tin cho chồng. Tô Thiên Mặc từ lúc nghe tin thấy vui hẳn lên, vậy là thằng bé cũng có tình cảm với Tô Uyển Như nhà mình. Nhưng ở trong phòng tự kiểm điểm bản thân ư? Ông không hiểu.... 

Về phòng DP 

Anh bần thần đứng dậy, tiến về phía cửa sổ. Quá ngột ngạt! 

" Tí tách " 

Gió hiu hiu thổi kèm với cơn mưa nhỏ. Một giọt nước rời chiếc lá sa xuống mặt đất như tìm kiếm sự tự do. Nhưng nó nào hiểu được...mình sẽ biến mất... Khung cảnh này khiến anh cảm thấy buồn cười. Trước đây, Tô Uyển Như luôn ở bên cạnh anh nên mọi sự chú ý của anh tập trung vào cô, không để ý chúng. Đến khi anh quan tâm đến chúng thì lại buồn đến mức không diễn tả thành lời... ( CHÚNG ở đây chính là KHUNG CẢNH THIÊN NHIÊN ấy nha ) 

Rời cửa sổ, Diệp Phong trở lại mép giường. Ánh mắt anh luôn vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng, giống như cô sẽ có thể bước vào bất cứ khi nào. Ảo giác! Là ảo giác thôi! Cô đã đi rồi... 

Anh đưa tay sờ lên má, nơi được cô hôn tạm biệt trước khi đi. Có một sự đau đớn dằn vặt anh lúc này... 

" Tạch " 

Nghe được tiếng mở cửa, anh thoáng có ý nghĩ đó là Tô Uyển Như. 

- Tô Uyển Như?! Như Như?! 

 Giọng anh khàn khàn, có chút vội vã, anh sợ nếu anh không gọi, cô sẽ lại bỏ anh đi... ( vô duyên baeee ) 

Người đứng sau cánh cửa hơi ngập ngừng, không muốn tiến vào. Diệp Phong liền bật dậy, mở tung cánh cửa khiến đối phương giật mình, lắp bắp nói : 

- Mẹ....là...mẹ.... 

Trong ánh mắt kia, đâu đó vừa xuất hiện sự vui mừng, nhưng giờ chúng đã biến mất, thay vào đó là sự thất vọng... Nói thật, vào giây phút đó, trái tim anh như ngừng đập... Anh cười như không cười với bà, nhẹ nhàng nói : 

- Mẹ, có chuyện gì không ạ? 

Bà thực sự vẫn hơi bất ngờ với anh khi nãy, luống cuống quên mất việc mình định làm, đành trả lời không có gì, rồi đi xuống dưới. 

Anh dựa lưng vào cửa, nhắm mắt định thần lại mọi chuyện. Nụ cười tự giễu xuất hiện trên môi anh, anh hình như hơi vội vàng thì phải... Được một lúc, điện thoại anh vang lên. Anh nhìn vào chúng, là cuộc gọi quốc tế. Một tia hy vọng lóe lên trong anh. Không một chút ngập ngừng, anh nghe. 

- Tô Uyển Như?! Là em đúng không? 

(Con tôi điên quá, gọi em luôn rồi..) 

Thấy đầu dây không trả lời, anh lại tiếp tục nói lớn. 

- Tô Uyển Như?! Trả lời tôi đi!!! 

[ ...Là..ba đây... ] 

Anh dừng lại. Gì chứ? Không phải ba anh vẫn ở dưới nhà chứ? 

- Sao ba lại... 

Hiểu được ý anh, ông trả lời luôn không để anh nói hết. 

[ Ba đã lên máy bay đi Mĩ sáng sớm nay... Thôi, ba tắt máy nhé.... ] 

Lại nữa...anh lại phạm lỗi lần nữa... Ảo giác... Tô Uyển Như đáng ghét dám làm anh ra thế này. Một cuộc gọi nữa đến từ quốc tế. Anh biết, biết thừa là của ba anh, anh không nhầm nữa đâu. 

- Ba, có chuyện gì không ạ? 

Nghe có tiếng thở phì phò vào trong điện thoại, anh tự hỏi không lẽ mình nhầm, định lên tiếng thì đầu dây bên kia hét lên. 

[ Cái tên đáng chết! Không nhớ tôi thì thôi, lại còn gọi tôi là ba!!!! Đấy là mới một ngày, chứ đợi đến lúc tôi về cậu gọi tôi là cụ à!!!!! Đáng chết!! Tôi TÔ UYỂN NHƯ đây!!! ] 

Anh thoáng có chút nhức đầu. Gì mà Tô Uyển Như? Anh đếch tin. 

- Cậu là ai? 

 Giọng anh nhẹ như gió thoảng qua khiến cô chao đảo. Lại đứa nào làm anh mất trí nhớ? 

[ Tô Uyển Như...Không nhớ ư... ] 

Giọng nói này, sự tức giận này, sự dè dặt, lo ngại này khiến anh tìm kiếm được sự thân thuộc. Là cô thật? 

- Tô...Tô Uyển Như sao..? 

Cô sợ rằng anh lại nói câu không quen như mấy năm trước, liền nhanh nhảu nói về đặc điểm ngoại hình, tính cách của cô cho anh nghe. Khóe môi anh nhếch lên. Đúng là cô gái của anh rồi! 

- Cậu là ai? Tôi không quen! Tôi không quen cô gái nào như vậy. 

 Được thể, anh càng lấn át trêu chọc cô. 

Cô, cô biết là anh đang đùa. Có ai nghe thấy không? Cô nghe được tiếng cười khẽ của anh đấy! 

[ Phong ca! Có người gọi tôi đi ăn, tôi đi trước nhé! Tối tôi gọi lại. Nhớ ăn đi nhé! Byee~~ ] 

- Ừ, byee! Tôi sẽ ăn. 

Trái tim anh như nở hoa, như sống lại. Anh thấy thật hạnh phúc! 

- ... 

**********

Sau khi nói chuyện với Tô Uyển Như xong, một Diệp Phong đã trở lại. Anh rời phòng, xuống nhà và "nhảy" vào bàn ăn. Bà Dương Hy đã rất bất ngờ vì sự thay đổi này của con trai. Cũng ngưng mọi việc lại để hỏi chuyện. 

- Tiểu Phong ( Gió nhỏ ), con bị sao vậy? 

Anh thấy kì lạ khi mẹ hỏi vậy. Không phải anh vẫn như mọi ngày sao? Anh trố mắt nhìn bà. 

- Lúc nãy con trông buồn buồn, sao giờ đã vui như vậy? 

- A~ Tô Uyển Như vừa gọi điện cho con =)))) (A hí hí) 

 Anh thoải mái trả lời. 

Bà nhoẻn miệng cười. Ra là thế! Không để anh vui vẻ được lâu, bà đã hỏi anh về chuyện con dâu tương lai - Hàn Kiều Dao. Thực chất, cô gái này là họ hàng nhà bà, bà chỉ nhờ để giả vờ vậy thôi. 

Sắc mặt anh không thay đổi, ung dung trả lời bà. 

- Để con bảo cô ta hủy hôn là xong. 

Nói xong, Diệp Phong ra sức ăn, ăn nhanh, ăn nhiều như bị bỏ đói lâu ngày. Sau đó, anh tăng tăng ra ngoài để đi gặp Kiều Dao. Nhưng anh lại quên mất một sự thật...anh không biết số và cũng chẳng biết cô ta ở đâu... 

10' lang thang 

Tại trung tâm thương mại K.Dao 

Đi được vài bước, Diệp Phong lại mở điện thoại ra xem, Không phải cô bảo sẽ gọi lại? Anh nhíu mày rồi lại thở dài cất điện thoại đi. Vừa nhìn lên, anh thấy cô gái họ Hàn kia đã tay trong tay với một chàng trai khác. Anh lúc trước không có một chút cảm xúc gì với cô gái này, nhưng giờ thì có chút khinh bỉ. 

(Tsaoooo???!!!) 

Đến gần họ hơn, Kiều Dao nhìn anh, tươi cười như bình thường, không hề tỏ ra chút gì gọi là tội lỗi. Anh định lên tiếng vạch mặt cô ta thì đã bị cướp lời. 

- Anh! Em nói chuyện với cậu ta một lúc. Anh đợi nhé? 

- Được thôi. 

 Chàng trai kia trả lời, không có gì gọi là ghen tuông. 

Rule Coffee 

Nhìn cô gái ngồi đối diện cười nhẹ, anh càng chán ghét. 

- Chuyện này là sao? 

- Chuyện gì cơ? 

- Không phải cô là vợ chưa cưới của tôi? 

- Không phải là cậu không thích tôi? 

Anh mệt mỏi, dựa vào ghế, tạm thời nhắm mắt lại. 

- Thôi được rồi. Chịu thôi cậu. Tôi là cháu của cô Hy, thực chất tôi hơn cậu hai tuổi nên đừng nói chuyện như vậy với tôi. 

Anh im lặng, để cô ta tự nói tiếp. 

- Thực chất hôm đó chỉ là màn kịch thôi nên cậu không phải lo lắng. 

- Vậy người kia là bạn trai cô? 

- Đã bảo rồi!!! Kệ việc cháu chắt gì! Cậu phải gọi tôi là CHỊ! 

Mặt anh tối sầm lại. Chị ư? Tính tình quá trẻ con... 

- Thì kia là bạn trai chị? 

- Đúng. 

 Kiều Dao cười một cách hài lòng. 

- Anh ấy là Khuất Dịch Minh, bạn trai tôi. 

Diệp Phong nhận thấy được khi nhắc đến người con trai kia, giọng Kiều Dao trở nên ôn nhu hơn hẳn và ánh mắt cô ẩn chứa một thứ gì mà anh không hiểu rõ. Nhưng mặc kệ, đấy đâu phải chuyện anh cần lo! 

- Vậy thôi, tôi đi trước, tôi không muốn để Dịch Minh phải chờ. Tạm biệt. 

- Tạm biệt. 

Hừ, đã 17:00 rồi, cô vẫn chưa ngừng ăn để gọi điện cho anh sao? Diệp Phong hậm hực ra khỏi quán, bắt taxi ra về. 

23:00 

" Ting " 

Diệp Phong dụi dụi mắt, đọc tin nhắn vừa gửi đến. 

[ Xin lỗi! Tôi ăn xong liền đi chơi, đi chơi xong liền về ngủ. Giờ này mới tỉnh, tôi liền nhắn cho cậu ngay!! ] 

Anh phá lên cười, đúng là con người đãng trí. Anh không nhắn tin trả lời, muốn cho cô biết tay. 

Một lát sau, lại một tin nhắn mới được gửi tới. 

[ Này! Tôi đã nói xin lỗi rồi mà! Trả lời đi chứ!! Còn sớm mà!!! ] 

Sớm.... Tất nhiên, cô ở Mĩ kia mà! 

Tin đã gửi từ lâu mà không có người trả lời, cô ôm cục tức gọi điện thẳng cho anh. 

Lần thứ nhất...không nghe. 

Lần thứ hai...không nghe. 

Tô Uyển Như đang định gọi lần thứ ba thì có người gọi đến, là Kiều Nhu? 

........ 

- Gì cơ??? Mày có chắc không..? Tao thấy không tin được mày cho lắm.... 

[ Tao thấy thì tao nói thôi, tin không tùy mày. Thế nhá, mười một giờ hơn rồi, mẹ tao mà biết tao chưa ngủ thì đánh tao chết. Goodbye~ ] 

Thảo nào! Hóa ra đây chính là lý do anh không nhận điện thoại hay trả lời tin nhắn của cô! Đáng chết! 

---------------- 

Mẩu chuyện bé xíu 1


- Anh này! Em nghe mẹ kể anh gọi mẹ là Tô Uyển Như đúng không? 


- Bao giờ? 


- Cái hôm em gọi anh ý. ~~ 


- Điêu! Điêu! Điêu! 

Mẩu chuyện bé xíu 2


- Mẹ ơi! Sao mẹ khóc? 

 Một bé trai hỏi mẹ của mình. 


- Hỏi bố con. 

Người mẹ bực mình trả lời. 


- Bố ơi! Sao mẹ khóc? 

 Bé trai lại quay sang hỏi bố. 


- Hỏi tác giả truyện. 


- ... - Thằng bé câm nín.

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.