CẬU DÁM LỪA TÔI - CHƯƠNG 05 - ĐÀO ĐÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

CẬU DÁM LỪA TÔI


Tác giả: Đào đào
Thể loại: Ngôn tình , truyện teen, thanh mai trúc mã

CHƯƠNG 05:  BIẾT HẾT RỒI




Như mọi ngày, tôi vẫn đặt chuông báo thức lúc 6h và dậy lúc 7h kém.... Sau đó, chắc ai cũng biết, tôi phải vắt chân lên cổ mà chạy!!!! Nhưng tôi không hiểu....vắt chân lên thì chạy kiểu gì? Người xưa cũng lạ hết sức... Quay lại vấn đề chính, thì mọi chuyện vẫn như bình thường nhưng...tôi không còn sang rủ Diệp Phong như trước nữa. Sau chuyện đó, cậu ta cố tình tránh mặt tôi, mà tôi cũng ngại, vậy nên tình hình bây giờ là như vậy đó... 

Đồng thời, cậu bạn Phong Hàn gì gì đó cứ suốt ngày bám lấy tôi. Thực ra, không hẳn là bám....chỉ là quan tâm quá mức ư? Chúng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau quá hai lần. Sáng nào cậu ta cũng sang lớp tôi kèm một túi đồ ăn sáng - tất nhiên là mỗi hôm một thứ, đến giờ ra chơi hay giờ nghỉ trưa cũng đều xuất hiện trước mắt tôi. Thậm chí có hôm giáo viên còn chưa ra ngoài, tôi đã thấy cậu ta xuất hiện. Đã ai nghe câu "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" chưa? Đó, dần dần tôi cũng quen về sự có mặt của cậu ta, với cả tôi cũng muốn Diệp Phong ghen. Hí hí ~ Ghen đi ~ Ghen đi a ~ Nhưng có vẻ tôi chưa hiểu ra mấu chốt của vấn đề, nếu cậu ấy - Diệp Phong không thích Trương Mẫn mà thích tôi thì phải nói ngay chứ! Đằng này, hơn tuần kể từ hôm đó rồi...Ừm...Tôi đưa tay lên sờ sờ cằm rồi chìm trong những suy nghĩ của bản thân. 

- Này ! Này ! 

 Ai đó vừa gọi vừa lấy tay cốc vào đầu tôi. 

Hừ!! Lại cô giáo ư? Chết mất! 

- Dạ, em xin lỗi cô ạ. 

 Chưa thèm nhìn xem đó là ai, tôi liền nói như vậy, nhỡ lại như lần trước... 

- Hahahahaaa ! 

 Một tiếng cười sảng khoái vang lên nhưng ngay lập tức, khuôn mặt ấy lại trở về trạng thái ban đầu, cất tiếng nói 

- Cô ư?! 

- Dạ, em xin lỗi thầy 

 Từ nãy đến giờ tôi chỉ cúi đầu, ai dám ngẩng chứ... Nghe được giọng điệu này hơi hơi quen nhưng tôi vẫn đoán là thầy, hẳn là thầy đang tức giận vì tôi lỡ đổi giới tính của thầy... 

- Không trêu cậu nữa. Ngẩng mặt lên đi Uyển Như. Xem ai này. 

Tôi ngẩng lên, ngay tức khắc, con người đứng trước mặt tôi liền làm động tác ... đáng yêu, nhưng đa phần là buồn nôn... Cố gắng cười, nhưng khó quá. Tôi mắc ói!!!! Đẩy người cậu ta ra, tôi chạy thục mạng về phía nhà vệ sinh!!!! 

- Oimeoi~ Thoải mái quá 

 Nôn ra hết bữa trưa quý giá rồi nhưng còn đỡ hơn là không ra được... 

Đi ra chỗ rửa tay, nhìn lên gương, tôi thấy bên cạnh mình là một người con trai với ngũ quan nói chung là đẹp. Cơ mà sao lạnh lùng thế? Thư giãn đi bạn nam ơi ~ 

1s. 

2s. 

3s. 

- Aaaaaaaaaaaa!!!!!! Biến thái!!!!!! 

 Tôi hét lên. Cậu ta liền lấy tay bịt mồm tôi lại, với bản mặt...còn lạnh hơn lúc nãy nhưng xen trong đó có một chút giận dữ thì phải... 

- Sao cậu ở đây? 

 Giọng tôi có chút run run.

- Đây là nhà cậu chắc? 

 Cậu ấy tỉnh bơ trả lời tôi.

- Nhưng đây là nhà vệ nữ mà...? Hay cậu bị GAY? 

 Tôi cố nhấn mạnh từ GAY để trêu tức cậu ta. Ố hố! Mặt đen thùi lùi luôn.

- Này, mới mấy ngày không gặp tôi nên nhớ phát điên luôn à? Đây là nhà vệ sinh NAM. 

Cậu ta vừa nói vừa nhái giọng tôi lúc nãy, nhấn mạnh từ NAM. Hừ. Ta không chấp ngươi. Nheo mắt để nhìn rõ, đến gần cậu ta để nhìn rõ hơn, dí mặt vào nhau để nhìn rõ hơn nữa. Ú chà chà! Mới HƠN TUẦN mà Phong của tôi đẹp trai ra hẳn. Tôi thật kì lạ!!! Tại sao không nhận ra Phong chứ! À quên, cậu ấy vừa bị chuyển sang lớp của Trương Mẫn. Không gặp nhiều là đúng. Nhưng cũng một phần là do tôi vô tâm!!! Theo phản xạ định đưa tay lên véo má Diệp Phong một phát. Đột nhiên, phía cửa nhà vệ sinh thấp thoáng một bóng người. 

- Như Như! Xin lỗi cậu! Đáng lẽ tớ không nên làm như vậy!! 

 Phong Hàn xin lỗi tôi với thái độ vô cùng thành khẩn vì hành động "dễ thương" lúc nãy... 

- Ồ! Diệp Phong, cậu cũng ở đây à? 

- Hai người nói chuyện thong thả, tôi đi trước. 

Diệp Phong nói rồi quay 180° đi ra ngoài luôn, không thèm nhìn tôi chứ. Aaa~ Đừng đi mà!! Véo má trước đã chứ!! 

- Như Như, hôm nay cậu làm sao vậy? 

 Vừa nói, Phong Hàn vừa đưa cho tôi cốc trà sữa. 

- Nếu một ngày cậu vào nhầm nhà vệ sinh nữ thì cậu có vui được không?? 

 Tôi lườm cậu ta. Hỏi thông minh chút đi. 

Nghe tôi nói như vậy, Phong Hàn chỉ cười trừ. Ầy! Đây lại là kiểu nhường tôi giành phần thắng khi cãi tay đôi đây hả? Thường thì Diệp Phong có chết cũng phải thắng được tôi. 

"Trong từ điểm của tôi không có chữ "nhường" !" 

 Cậu ấy nói vậy đấy. Chẳng nam tử hán chút nào.

Tự nhiên lại nghĩ về cậu ấy, quay sang Phong Hàn, hai người này chả giống nhau gì cả! Người thì quá bá đạo, người thì quá hiền lành, có khi để tôi trèo lên đầu cũng được ấy chứ. (chỉ đối với con thì hiền thoi :3) 

Hey! Còn chuyện kia kia thì sao? Rõ ràng hôm ấy tôi dùng câu hỏi nghi vấn mà? Có người hỏi thì cũng phải có người trả lời chứ. Được rồi, chẳng có gì to tát, tí tôi chặn đường về nhà của cậu ấy là OK =))))) Quyết định vậy đi. 

Sau khi lên kế hoạch một cách "chi tiết", mặt tôi lại hớn hở như mọi ngày. Và sự thay đổi này khiến Phong Hàn phải đơ mất mấy giây mới tiếp nhận được. Bình thường mà? 

********

Hôm qua, tôi đã lập ra kế hoạch chặn đường Diệp Phong để hỏi rõ mọi chuyện. Dễ thôi! Bình thường, Phong toàn đi bộ, cùng lắm là lôi chiếc xe đạp ra đi. Nhưng cậu ấy lười lắm, chẳng có thời giờ mà đi xe đạp đâu. Vậy nên, kế hoạch của tôi càng dễ dàng thực hiện.

NHƯNG...có điều tôi chưa tính đến...là Phong Hàn. Ngày nào, cậu ta cũng nằng nặc đòi đưa tôi về nhà với lý do để bảo vệ tôi khỏi bọn yêu râu xanh. Cơ mà...tôi làm gì có gì để bọn chúng để ý? Đến cái mặt tiền còn chả có... Mà tôi không chịu..thì.... "Nếu cậu không để Phong Hàn tôi đưa về thì tôi lại làm mặt đáng yêu cho cậu xem" Ôi! Nghĩ lại thôi cũng thấy rùng mình! Bởi chính sự SIÊU CẤP "ĐÁNG YÊU" ấy mà tôi vào nhầm nhà vệ sinh nam... Thế hôm nay phải làm thế nào??? 

Giờ ăn trưa. 

- Phong Hàn à, Phong Hàn ơi 

~ - Nghe được giọng điệu õng ẹo này liệu cậu ta có nhận ra mưu đồ của tôi không? 

- Có chuyện gì ? 

 Ô ô, tôi giận nha! Cậu dám lạnh lùng với tôi ư?! Hay là...

- Hôm nay để tôi về một mình nhé... 

 Bỗng nhiên có một suy nghĩ hiện ra trong đầu tôi "Cậu ta biết trò của ngươi rồi!" khiến giọng tôi run run. Mẹ ơi! Con sợ!!! 

Thay vì trả lời, cậu ta lườm tôi một cái rồi bỏ đi, không buồn quay lại. Tôi thở ra một cách nặng nề, thế là không đồng ý rồi. Tôi nằm dài ra bàn, nhìn về phía sân bóng rổ, vẫn bóng dáng quen thuộc ấy mà sao giờ có vẻ xa vời quá vậy? Là do tôi hay do cậu ấy? Hay...tôi đừng níu kéo cậu ấy nữa? Như vậy Diệp Phong có lẽ sẽ thoải mái hơn chăng? Giúp cậu ấy được thoải mái...nhưng...ngược lại...tôi càng thêm đau mà thôi... Trong trường hợp này, tôi có bị coi là ích kỷ hay không? 

Từng giọt...từng giọt rơi xuống. Tôi không có cách nào ngừng nó! Càng nghĩ, nước mắt trào ra càng nhanh! Tim tôi đau như bị ai siết chặt vậy! Cũng đúng thôi, có ai khi quyết định sẽ rời xa người mình yêu mà vui vẻ được đâu. Sau khi tự an ủi bản thân hồi lâu, tôi tiện tay lau qua loa "bãi chiến trường" rồi tiến về phía lớp học. 

Tôi tự thấy bản thân mình thật giả tạo! Trước mặt Diệp Phong, tôi luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thỉnh thoảng thì thật đáng yêu. Nhưng bình thường, tôi là như vậy, yếu đuối, tẻ nhạt! Tô Uyển Như tôi sâm một vai phản diện cũng đâu đến nỗi! 

"Dumb Dumb Dumb Dumb Dumb.."

 Tôi nhìn số gọi đến, đôi môi không tự chủ mà nhếch lên, nhưng xét cho cùng, nó là giả. 

- Alo 

[Cuối giờ gặp tôi được không ?]

- Nếu tôi nói không thì sao? 

Truyền đến tai tôi là giọng cười khúc khích của một cô gái. Hừ, hận không thể bẻ răng cô ta! 

[Thì cậu sẽ hối hận] 

Giờ thì nó lại lạnh lùng khiến tôi phải rùng mình. Được, được thôi! Muốn tôi đi thì tôi đi! Tôi đếch sợ bố con thằng nào ~ 

Coffee ABCXYZ

- Có chuyện gì ? Nói đi! Đừng vòng vo 

 Vừa nói tôi vừa giả vờ liếc đồng hồ. Trong đầu tôi lại nghĩ :

 "Nói chậm thôi"

- Haha, tôi biết là cậu sẽ đến mà 

 Một điệu cười hết sức thoải mái nhưng lại tạo cho đối phương cảm giác khó chịu cực độ. 

- Diệp Phong nhớ rồi. 
 
Ôi cái con người này! Trương Mẫn! Cậu mang tiếng là học lớp giỏi đấy! Sao có thể nói chuyện thiếu đầu thiếu đuôi thế nhỉ? 

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu nhưng đa phần là ngu ngu của tôi, cô ta phải nói thêm: 

- Biết rằng tôi không phải bạn thuở nhỏ của cậu ấy. 

- Ừ. Liên quan đến t.... 

 Nói được một nửa, tôi mới nhận ra được mấu chốt của vấn đề này. Diệp...Diệp Phong nhận ra rồi ư?! 

..... 

Lững thững ra về, tôi chợt nhớ lại lời Trương Mẫn "Cậu ấy đã nhớ tất cả". Liệu nhớ tất cả nhưng lại trừ tôi ra không? Không! Nhưng tại sao nhớ ra rồi mà thái độ còn tệ hơn trước? Tôi ôm đầu ngồi thụp xuống. Thật đau đầu muốn chết! Muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong... Bà nội nó! Đã mệt mỏi thì chớ lại có thằng điên nào cứ đá đá vào người bà! Mặc kệ nó, khi nào chán tức khắc nó bỏ đi. 

... 

Tức! Nó không buông tha cho tôi! Thình lình tôi bật dậy khiến ai kia cũng giật mình theo. 

- Cái gì vậy? Sao cứ trêu tôi hoài? Để tôi yên được không? 

 Đối diện với tôi chẳng phải đứa nào mà là bác bảo vệ cửa hàng bên cạnh, thấy tôi có vẻ tức giận, giọng bác run run: 

- Cậu kia nhờ tôi gọi cháu... Thôi, đi ra gặp nó đi. Nó đứng đợi cháu nãy giờ rồi đấy. 

 Nhìn theo hướng tay của bác bảo vệ, tôi thấy một hình bóng mà tôi đã từng quyết định buông tay hơn một giờ trước. 

Đến trước mặt cậu ta, nhìn thẳng vào mắt cậu, không còn né tránh như mọi lần. 

- Cậu ở đây làm gì ? 

- Vì cậu ở đây. 

Lại là thương hại như lần trước ư?

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.