BẾN XE - CHƯƠNG 25 - THƯƠNG THÁI VI - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BẾN XE
Tác giả : Thương Thái Vi
Thể loại: Ngôn tình, ngược
CHƯƠNG 25:
Hiệu trưởng Cao nói xong, cả căn
phòng chìm vào không khí tĩnh lặng tuyệt đối. Ánh mắt mọi người đều tập trung
vào Liễu Địch. Liễu Địch vẫn ngồi bất động một chỗ. Cô phảng phất đang cố gắng
suy nghĩ điều gì đó. Cô rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người đối diện hoảng
hốt, khiến người đối diện sợ hãi, khiến người đối diện đau khổ.
Hiệu trưởng Cao là người đầu tiên không thể kiềm chế, ông bước đến trước mặt Liễu Địch, cất giọng tự trách:
Hiệu trưởng Cao là người đầu tiên không thể kiềm chế, ông bước đến trước mặt Liễu Địch, cất giọng tự trách:
"Liễu Địch, đây là toàn bộ sự thật. Văn Tuấn nói
đúng đấy, vụ tai nạn xe cộ và chuyện xảy ra trước đó không liên quan. Nếu tinh
thần không bị đả kích nặng nề, Chương Ngọc không thể nào nghe nhầm âm thanh. Nếu
em muốn oán trách, thì hãy trách thầy.Thầy không nên phân lớp của Khiên Khiên
cho Chương Ngọc. Là một hiệu trưởng, thầy nên nghĩ ra, với tính cách của Khiên
Khiên, con bé sớm muộn cũng xảy ra va chạm với Chương Ngọc. Là một hiệu trưởng,
thầy không biết dự phòng trước khi sự việc xảy ra, bó tay bất lực sau khi xảy
ra sự việc. Nhất Bạch à..."
Hiệu trưởng Cao gọi tên bố thầy Chương:
"Tôi không chỉ hại anh, mà còn không thể bảo vệ con trai duy nhất của
anh!"
Văn Tuấn đi đến bên Liễu Địch, nói thành khẩn:
Văn Tuấn đi đến bên Liễu Địch, nói thành khẩn:
"Liễu Địch, em muốn nói với
chị, trước khi sự việc xảy ra, em thật sự tin vào lời đồn giữa chị và thầy; lúc
sự việc xảy ra, em nửa tin nửa ngờ; sau khi sự việc xảy ra, em hoàn toàn hoài
nghi; đến bây giờ gặp chị, em không tin dù chỉ một từ. Em cảm thấy, dù chị và
thầy có tồn tại tình yêu, cũng là tình cảm thuần khiết đẹp đẽ. Chị hãy tin em,
sau khi thầy Chương qua đời, chẳng còn ai nói này nói nọ, thậm chí có người chủ
động đứng ra đính chính tin đồn. Mọi người rất đồng tình với chị và thầy. Xin lỗi,
em lại dùng từ "đồng tình". Ý em là, mọi người đều tin tình cảm giữa
thầy và chị là thuần khiết và chân thành. Mọi người có thể nhất thời bị kẻ tiểu
nhân che mắt, chứ không thể bị che mắt vĩnh viễn. Nhân tính tuy tàn khốc nhưng
cũng có khía cạnh tốt đẹp."
Liễu Địch hơi động đậy người. Cô thè lưỡi liếm bờ môi sớm không còn một chút sắc hồng, phảng phất muốn tăng thêm sức sống cho bản thân. Sau đó, cô mở miệng, thanh âm khàn khàn và bình ổn:
Liễu Địch hơi động đậy người. Cô thè lưỡi liếm bờ môi sớm không còn một chút sắc hồng, phảng phất muốn tăng thêm sức sống cho bản thân. Sau đó, cô mở miệng, thanh âm khàn khàn và bình ổn:
"Em không oán trách bất cứ người nào. Em chỉ
oán trách số mệnh. Thầy Chương một đời chống lại số mệnh, tuy thầy đã thất bại,
nhưng thầy không khuất phục. Dù ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, thầy cũng
có những bước đi và hành động đẹp đẽ. Em không dám oán trách số mệnh không công
bằng, bởi thầy Chương chưa từng thốt ra một lời ai oán, dù số mệnh quả thực quá
hà khắc với thầy. Em chỉ oán trách, tại sao số mệnh không cho em một cơ hội, để
em và thầy Chương cùng nhau chiến đấu chống lại bóng tối. Em biết, chúng em có
thể thất bại, nhưng em nguyện bị cuốn vào bóng tối vô biên, nguyện cùng thầy chết
một cách oanh liệt."
Mọi người đều chấn động bởi câu nói của Liễu Địch. Văn Tuấn là người xông lên trước tiên, cậu nắm tay Liễu Địch:
Mọi người đều chấn động bởi câu nói của Liễu Địch. Văn Tuấn là người xông lên trước tiên, cậu nắm tay Liễu Địch:
"Liễu Địch, em rất ngưỡng mộ thầy
Chương. Có một tình yêu sâu sắc và thánh thiện như vậy, thầy chết cũng không hối
tiếc."
Hiệu trưởng Cao nói với Liễu Địch bằng ngữ khí chân thành:
Hiệu trưởng Cao nói với Liễu Địch bằng ngữ khí chân thành:
"Liễu Địch, em
khiến mọi người đều cảm động, khiến chúng tôi cảm thấy bản thân trở nên dung tục
và nhỏ bé trước em và Chương Ngọc. Tuy nhiên, em đừng buồn, em tự nguyện cuốn
vào bóng tối, Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em bị hủy hoại. Vì vậy, em hãy
coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện của cậu ấy."
Bờ môi Liễu Địch run run, cô rút khỏi tay Văn Tuấn, cất giọng dịu dàng và kiên quyết:
Bờ môi Liễu Địch run run, cô rút khỏi tay Văn Tuấn, cất giọng dịu dàng và kiên quyết:
"Em muốn một mình đi dạo quanh sân trường, mọi người đừng đi theo
em."
Sân trường vô cùng yên tĩnh. Liễu Địch đón ngọn gió thu, đứng bất động ở đường biên sân thể dục, ngắm nhìn sân thể dục rộng lớn, ngắm nhìn tòa nhà ở phía nam, ngắm nhìn "khu vực nguy hiểm" giữa hai cầu môn. Trong lúc mơ hồ, cô lại cảm nhận thấy tâm trạng hốt hoảng mỗi khi dắt thầy Chương đi qua nơi này. Một trận gió thổi qua, cuốn theo cát bay mù mịt. Liễu Địch mơ hồ quay trở lại buổi trưa mùa hè năm đó, buổi trưa thầy cho bài văn của cô điểm 0, buổi trưa thầy bình thản kể câu chuyện cuộc đời, thầy chủ động đưa tay về phía cô, hai thân hình dìu đỡ nhau đi vào trong gió cát, và cả tiếng hát rõ ràng vang vọng khắp không trung:
Anh hãy đưa tay, Để em nắm lấy Đi qua sa mạc hoang vắng,Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu..."
Thầy Chương, bây giờ thầy đang cô độc một mình trên đường xuống suối vàng, liệu có người dìu đỡ thầy không?
Gió thu ngừng thổi, cát vàng ngừng bay, Liễu Địch đột nhiên phát hiện, dưới gốc cây ngô đồng ở phía tây bắc sân trường có một nữ sinh nhỏ bé đang ngồi. Nữ sinh ngồi ngẩn ngơ ở đó, trong tay cầm quyển vở bài tập, biểu cảm trên mặt tương đối phức tạp: bất lực, hối hận, không cam lòng, bi ai, đau khổ, phản kháng, quật cường...Liễu Địch chưa từng gặp một gương mặt nào mâu thuẫn như vậy. Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, sắc mặt cô lập tức bị lớp sương mù dày đặc che phủ, nhất định là cô bé đó!
Liễu Địch nhẹ nhàng tiếng lại gần. Nữ sinh vẫn không hề phát giác.
Sân trường vô cùng yên tĩnh. Liễu Địch đón ngọn gió thu, đứng bất động ở đường biên sân thể dục, ngắm nhìn sân thể dục rộng lớn, ngắm nhìn tòa nhà ở phía nam, ngắm nhìn "khu vực nguy hiểm" giữa hai cầu môn. Trong lúc mơ hồ, cô lại cảm nhận thấy tâm trạng hốt hoảng mỗi khi dắt thầy Chương đi qua nơi này. Một trận gió thổi qua, cuốn theo cát bay mù mịt. Liễu Địch mơ hồ quay trở lại buổi trưa mùa hè năm đó, buổi trưa thầy cho bài văn của cô điểm 0, buổi trưa thầy bình thản kể câu chuyện cuộc đời, thầy chủ động đưa tay về phía cô, hai thân hình dìu đỡ nhau đi vào trong gió cát, và cả tiếng hát rõ ràng vang vọng khắp không trung:
Anh hãy đưa tay, Để em nắm lấy Đi qua sa mạc hoang vắng,Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu..."
Thầy Chương, bây giờ thầy đang cô độc một mình trên đường xuống suối vàng, liệu có người dìu đỡ thầy không?
Gió thu ngừng thổi, cát vàng ngừng bay, Liễu Địch đột nhiên phát hiện, dưới gốc cây ngô đồng ở phía tây bắc sân trường có một nữ sinh nhỏ bé đang ngồi. Nữ sinh ngồi ngẩn ngơ ở đó, trong tay cầm quyển vở bài tập, biểu cảm trên mặt tương đối phức tạp: bất lực, hối hận, không cam lòng, bi ai, đau khổ, phản kháng, quật cường...Liễu Địch chưa từng gặp một gương mặt nào mâu thuẫn như vậy. Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, sắc mặt cô lập tức bị lớp sương mù dày đặc che phủ, nhất định là cô bé đó!
Liễu Địch nhẹ nhàng tiếng lại gần. Nữ sinh vẫn không hề phát giác.
"Tôi
đoán, em là Hàn Khiên Khiên phải không?"
Liễu Địch lên tiếng hỏi nữ sinh,
thanh âm của cô lạnh lẽo như tảng băng.
"Tôi cũng biết chị là Liễu Địch!"
"Tôi cũng biết chị là Liễu Địch!"
Nữ sinh lập tức đứng dậy, trừng mắt
với Liễu Địch, gương mặt đầy vẻ cảnh giác và phản kháng:
"Không sai, tôi
chính là Khiên Khiên, chính tôi đã mắng chửi Chương Ngọc ở lớp học, chính tôi
đã bảo bố tôi đuổi Chương Ngọc ra khỏi trường, chính tôi đã nhổ cây hoa nhài mà
Chương Ngọc coi như bảo bối. Chị định làm gì tôi nào?"
"Tôi chẳng định làm gì cả. Tôi chỉ muốn nhìn xem, em rốt cuộc là người thế nào?"
"Tôi chẳng định làm gì cả. Tôi chỉ muốn nhìn xem, em rốt cuộc là người thế nào?"
Thanh âm của Liễu Địch vẫn lạnh lẽo không thay đổi.
"Được, thế thì chị nhìn đi, nhìn từ đầu đến chân đi!"
"Được, thế thì chị nhìn đi, nhìn từ đầu đến chân đi!"
Khiên Khiên cất
cao giọng:
"Chị hãy nhìn cho kỹ đi, tôi không phải là hung thủ, cũng không
phải là tội phạm. Cái chết của Chương Ngọc chẳng liên quan đến tôi. Lẽ nào anh
ta bị xe đâm chết, tôi nên bị khiển trách, bị công kích hay sao? Là tôi bảo người
lái xe máy đó đâm anh ta à? Anh ta đánh tôi là anh ta không đúng, anh ta không
thể dạy học ở trường này. Mấy ngày nay, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Mọi người đều
chỉ trích tôi, cứ như tôi là thủ phạm giết chết Chương Ngọc, còn Chương Ngọc trở
thành người vô tội. Chị có biết tại sao không? Bởi vì Chương Ngọc chết rồi. Ai
mà không đồng tình người chết? Ai đi nói xấu người chết? Anh ta chết rồi, mọi
người chỉ nghĩ đến điểm tốt của anh ta. Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng
sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong con mắt của người khác, chị mãi mãi là
người phụ nữ không trong sạch. Bây giờ thì hay rồi, tình cảm của hai người trở
thành thuần khiết. Còn tôi thì sao? Lẽ nào Chương Ngọc chết đi là có thể phủ sạch
mọi sai lầm của anh ta? Sai lầm vĩnh viễn là sai lầm."
Nữ sinh đột nhiên
hét lên:
"Anh ta không nên đánh tôi! Anh ta không nên dạy học. Tôi không
có lỗi, ba tôi không có lỗi! Chúng tôi đều không có lỗi! Anh ta mới là người có
lỗi..."
Khiên Khiên hét không ngừng nghỉ. Nhưng từ trong tiếng gào thét đó, Liễu Địch nghe ra sự hối hận đè nén trong lòng. Cô nữ sinh này đang dùng cách cực đoạn để bảo vệ hư vinh và sự kiêu ngạo của bản thân, che giấu sự sám hối trong lương tâm. Nếu không phải nghe ra điều này, có lẽ Liễu Địch đã cho cô ta một bạt tai từ lâu.
Đến khi Khiên Khiên gào khản cổ, Liễu Địch mới cất giọng lạnh lùng:
Khiên Khiên hét không ngừng nghỉ. Nhưng từ trong tiếng gào thét đó, Liễu Địch nghe ra sự hối hận đè nén trong lòng. Cô nữ sinh này đang dùng cách cực đoạn để bảo vệ hư vinh và sự kiêu ngạo của bản thân, che giấu sự sám hối trong lương tâm. Nếu không phải nghe ra điều này, có lẽ Liễu Địch đã cho cô ta một bạt tai từ lâu.
Đến khi Khiên Khiên gào khản cổ, Liễu Địch mới cất giọng lạnh lùng:
"Nghe
nói bài văn của em được 98 điểm, tôi có thể xem bài văn đó không?"
Khiên Khiên lại cất cao giọng, đồng thời ném quyển bài tập cho Liễu Địch:
Khiên Khiên lại cất cao giọng, đồng thời ném quyển bài tập cho Liễu Địch:
"Chị xem đi! Chị đừng tưởng chị nhắc đến 98 điểm là có thể khiến tôi có cảm
giác tội lỗi. Chị đừng nằm mơ! Mọi người đều nói Chương Ngọc rộng lượng, lấy đức
báo oán. Lấy đức báo oán gì chứ? Tôi đạt 98 điểm là bởi vì tôi viết hay, anh ta
buộc phải cho tôi điểm số cao. Chị cứ đọc đi, xem bài văn của tôi có xứng đáng
đạt điểm cao hay không?"
Liễu Địch chẳng để ý đến lời nói của Khiên Khiên. Trầm mặc đọc bài văn một lát, cô quay sang hỏi Khiên Khiên:
Liễu Địch chẳng để ý đến lời nói của Khiên Khiên. Trầm mặc đọc bài văn một lát, cô quay sang hỏi Khiên Khiên:
"Em có nhớ bộ dạng của người con trai đã cứu
em không?"
Khiên Khiên ngẩn người, cô không ngờ Liễu Địch lại đề cập vấn đề này. Ngẫm nghĩ một lúc, cô nói:
Khiên Khiên ngẩn người, cô không ngờ Liễu Địch lại đề cập vấn đề này. Ngẫm nghĩ một lúc, cô nói:
"Tôi không nhớ rõ. Lúc đó tôi quá hoảng loạn, quá sợ hãi,
chỉ muốn trốn thoát. Có điều, tôi vĩnh viễn không quên đôi mắt đó, đôi mắt kiên
cường, trấn tĩnh và sáng ngời trong ngọn lửa. Nếu có cơ hội gặp lại anh ấy, tôi
nghĩ tôi sẽ nhận ra anh ấy qua đôi mắt."
Khiên Khiên đột nhiên trở nên cảnh
giác:
"Sao vậy, việc này có liên quan gì đến chị? Tôi nói cho chị biết,
đây là câu chuyện chân thực, tuyệt đối không phải đạo văn."
Liễu Địch lặng lẽ rút ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Khiên Khiên:
Liễu Địch lặng lẽ rút ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Khiên Khiên:
"Em
xem, người cứu em có phải là người này không?"
Khiên Khiên sững sờ. Cô quan sát kỹ lưỡng, sau đó cô bất chợt giật tấm ảnh úp vào ngực. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, gương mặt đầy vẻ xúc động và vui mừng:
Khiên Khiên sững sờ. Cô quan sát kỹ lưỡng, sau đó cô bất chợt giật tấm ảnh úp vào ngực. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, gương mặt đầy vẻ xúc động và vui mừng:
"Đúng là anh ấy! Đúng là anh ấy! Đôi mắt đó, đôi mắt đó...không sai, chính
là anh ấy! Người khác không thể có đôi mắt như vậy."
Khiên Khiên đột nhiên túm tay Liễu Địch, cất giọng phấn khích:
Khiên Khiên đột nhiên túm tay Liễu Địch, cất giọng phấn khích:
"Mau nói
cho em biết, anh ấy là ai? Anh ấy đang ở đâu? Em xin chị, chị hãy nói cho em biết.
Em muốn gặp anh ấy, em nhất định phải gặp anh ấy!"
Nhìn khuôn mặt vui mừng của Khiên Khiên, trong lòng Liễu Địch không rõ có mùi vị gì. Thầy Chương, thầy đúng là người kiêu ngạo và lương thiện biết bao. Đến phút cuối cùng, thầy cũng không nỡ khiến học trò đã từng tàn nhẫn chà đạp thầy cắn rứt lương tâm.
Thấy Liễu Địch im lặng, Khiên Khiên bỗng nhiên hoảng sợ. Cô kéo tay Liễu Địch, nói khẩn cầu:
Nhìn khuôn mặt vui mừng của Khiên Khiên, trong lòng Liễu Địch không rõ có mùi vị gì. Thầy Chương, thầy đúng là người kiêu ngạo và lương thiện biết bao. Đến phút cuối cùng, thầy cũng không nỡ khiến học trò đã từng tàn nhẫn chà đạp thầy cắn rứt lương tâm.
Thấy Liễu Địch im lặng, Khiên Khiên bỗng nhiên hoảng sợ. Cô kéo tay Liễu Địch, nói khẩn cầu:
"Em biết chị hận em! Chị đánh em mắng em cũng được. Nhưng
xin chị hãy nói tên người đó cho em biết, để em gặp anh ấy. Anh ấy...là ân nhân
cứu mạng của em."
"Em đã từng gặp, nhưng bây giờ em vĩnh viễn không thể nhìn thấy người đó."
"Em đã từng gặp, nhưng bây giờ em vĩnh viễn không thể nhìn thấy người đó."
Liễu Địch nhìn Khiên Khiên bằng ánh mắt lạnh nhạt pha lẫn bi ai:
"Người ấy chính là thầy Chương, người thầy em từng nhục mạ và xúc phạm. Thầy
đã bị mất đi đôi mắt trong vụ hỏa hoạn đó."
Nói xong, Liễu Địch nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
Nói xong, Liễu Địch nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment