BẾN XE - CHƯƠNG 22 - THƯƠNG THÁI VI - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BẾN XE
Tác giả : Thương Thái Vi
Thể loại: Ngôn tình, ngược
CHƯƠNG 22:
Ba
người đều giật mình kinh ngạc, đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào. Một cậu
bé tầm mười sáu mười bảy tuổi từ bên ngoài đi vào. Cậu bé tương đối cao, gương
mặt đỏ ửng, mở to mắt nhìn mỗi người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và
quật cường.
Liễu
Địch nhìn cậu bé không chớp mắt, cô cảm thấy cậu ta hơi quen mặt. Cậu bé chú ý
đến ánh mắt của Liễu Địch nên mở miệng trước:
"Em
biết chị chính là Liễu Địch. Vừa rồi em đã nhìn thấy chị khi chị đi lên cầu
thang, vì thế em đi theo chị lên trên này."
Đúng
rồi, ban nãy khi Liễu Địch chạy lên cầu thang, có một cậu bé cứ nhìn cô chằm
chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? Không đợi Liễu Địch lên tiếng, hiệu
trưởng Cao nghiêm giọng:
"Văn
Tuấn, em lên đây làm gì?"
Văn
Tuấn không bận tâm đến hiệu trưởng Cao, cậu nói với Liễu Địch:
"Em xin tự giới thiệu. Em tên là Văn Tuấn, học sinh lớp
10 , cũng là người đại diện của thầy Chương. Một ngày trước khi thầy Chương qua
đời và buổi sáng hôm thầy qua đời, em đều ở bên cạnh thầy và tận mắt chứng kiến
nhiều chuyện. Em vốn không định nói cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi,
em nghĩ chị có quyền biết những sự việc này. Em xin thề, lời em nói đều là sự
thật. Chị có muốn nghe hay không?"
Người
đại diện? Liễu Địch ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc
về cô. Cô liếc qua hiệu trưởng Cao, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ
nào...Liễu Địch mím môi, nói với Văn Tuấn:
"Chỉ
cần là sự thật, dù tàn khốc đến mức nào, chị cũng muốn nghe."
Văn
Tuấn nhíu mày nhìn Liễu Địch, ánh mắt cậu vụt qua một tia khâm phục. Sau đó cậu
mở miệng:
"Đầu tiên, em xin nói rõ, em không thích thầy Chương.
Cũng giống các bạn cùng lớp, em chỉ thích nghe thầy giảng bài chứ không thích
con người thầy. Chúng em cũng muốn yêu quý thầy, nhưng thầy khiến chúng em
không yêu quý nổi. Hơn nữa, em phát hiện thầy cũng không thích em. Thầy không
cho em đón thầy sau khi tan học, không cho em tiễn thầy ra bến xe buýt. Thầy
chỉ cho phép em giúp thầy làm công việc nhận xét và chấm điểm bài văn vào buổi
trưa. Em nghĩ nếu không phải vì bất đắc dĩ, chắc thầy cũng không để em làm việc
này. Mỗi buổi trưa đi giúp thầy chấm bài tập, quả thật dùng từ "ngồi trên
đống lửa" cũng không quá đáng. Bởi vì em cảm nhận rõ thầy không thích em
ngồi vào cái ghế kia, thậm chí không thích em ở trong văn phòng này. Vì vậy,
việc chấm bài văn đối với em là một cực hình. Thứ duy nhất thầy thích, có lẽ
chỉ là chậu hoa nhài trên cửa sổ. Em thường thấy thầy dò dẫm đi lấy nước về
tưới hoa. Mặc dù thầy tưới ra ngoài một nửa nhưng thầy vẫn không cho người khác
giúp thầy. Mọi người đều nói, thầy thích chậu hoa nhài là bởi vì, chậu hoa đó
do chị tặng thầy."
Liễu
Địch không lên tiếng, cô biết đây là sự thật. Đáng sợ hơn, mọi người cũng biết
rõ sự thật này. Liễu Địch chợt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.
Giáo sư Tô
liền đỡ cô ngồi xuống ghế.
"Về tin đồn giữa chị và thầy Chương..."
Văn
Tuấn liếc cô một cái rồi nói tiếp:
"Đã ầm ĩ từ lâu, chẳng ai không biết. Mọi người đều bàn
tán sôi nổi, đa phần là những lời khó nghe. Xin thứ lỗi em không thể kể ra lời
đồn ở đây, bởi vì sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, em cảm thấy tin đồn
đúng là vô căn cứ. Nhưng lúc đó chúng em không có năng lực phán đoán, ai nấy
đều nửa tin nửa ngờ. Hơn nữa, nhiều thầy cô cũng khẳng định, nên chúng em không
thể không tin. Vì vậy, thanh danh của chị và thầy Chương nói thật chẳng ra sao
cả. Tuy nhiên, thầy Chương không hề hay biết điều đó. Thứ nhất, bởi vì thầy
không tiếp xúc với mọi người. Thứ hai, thầy thanh cao như vậy, ai dám nói năng
linh tinh trước mặt thầy? Mọi người chỉ bàn luận chuyện của chị và thầy sau
lưng thầy. Họ nói chị và thầy rất kinh khủng."
Liễu
Địch cuộn chặt hai bàn tay. Tình cảm giữa cô và thầy Chương thuần khiết như
vậy, trong con mắt người khác biến thành kiểu gì? Khó nghe như thế nào? Kinh
khủng ra sao? Cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Vào giây phút này, cô nhận
ra con người là động vật tàn nhẫn biết bao.
Văn
Tuấn thở dài một hơi, nói tiếp:
"Sự việc xảy ra vào tiết ngữ văn sáng ngày thứ
sáu. Khi vở bài tập làm văn được phát cho cả lớp, Khiên Khiên phát hiện bài văn
của cậu ta bị thầy Chương cho không điểm..."
"Khiên
Khiên là ai?"
Liễu
Địch hỏi.
"Cậu ta ngồi cùng bàn với em, là con gái của chủ nhiệm
Ủy ban giáo dục thành phố, đứa con cưng của nhà trường, bảo bối của các thầy cô
giáo, công chúa nhỏ không ai dám động vào."
Văn
Tuấn nói một hơi rồi liếc qua hiệu trưởng Cao. Xem ra, nữ sinh tên Khiên Khiên
không được lòng các bạn học.
"Bài
văn của Khiên Khiên em đã đọc rồi."
Văn
Tuấn nói tiếp:
"Thầy Chương chỉ nghe đoạn mở đầu liền cho không điểm.
Hơn nữa, thầy còn phê năm chữ:
"Đạo văn đáng xấu hổ".
Nghe nói thời cấp hai, môn ngữ văn của Khiên Khiên đều
đạt điểm rất cao. Lên đến cấp ba, gặp phải thầy Chương, không những điểm số của
cậu ta rớt xuống, mà còn chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi, cậu ta bất mãn
thầy Chương đã lâu. Bây giờ, thầy Chương còn cho cậu ta "không điểm",
lại nói cậu ta "đáng xấu hổ". Đây là điều Khiên Khiên không thể chịu
đựng nổi. Cậu ta cầm bài văn đi tìm thầy Chương lý luận, bắt thầy Chương đưa
chứng cứ, nếu không có nghĩa thầy đặt điều, hủy hoại danh dự của cậu ta. Thầy
Chương bị ép buộc, cuối cùng cũng nói ra tác giả của bài văn, thậm chí cả thời
gian phát biểu bài văn đó. Em không nhớ rõ, hình như bài viết đăng trên một
cuốn tạp chí nào đó từ mấy năm trước. Tác giả tên là...à đúng rồi, tên là Hải
Thiên."
"Trời
ạ!"
Liễu
Địch và giáo sư Tô đồng thanh kêu lên một tiếng. Văn Tuấn nhìn họ bằng ánh mắt
kỳ lạ, không hiểu tại sao họ kinh ngạc như vậy. Nhưng cậu không thắc mắc, mà kể
tiếp:
"Tóm lại lúc đó Khiên Khiên chỉ biết há hốc mồm.
Chứng cứ của thầy Chương khiến cậu ta á khẩu. Từ lúc vào trường, cậu ta được
các thầy cô giáo coi như hòn ngọc trên tay, chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như
vậy. Thế là cậu ta thẹn quá hóa giận, đột nhiên thốt ra một câu:
"Thầy Chương, thầy chỉ bắt nạt những người như chúng em
mà thôi. Nếu Liễu Địch làm vậy, liệu thầy có cho chị ta điểm 0 hay không?"
Liễu
Địch giật mình thảng thốt.
"Sắc mặt thầy Chương tái nhợt. Thầy cuộn hai bàn tay,
mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân. Sau đó, thầy bình tĩnh trả lời:
"Cô ấy cũng từng bị tôi cho không điểm làm văn."
"Mọi người đều đờ ra. Chẳng ai nghĩ ra nguyên nhân tại sao bài văn của chị lại bị thầy Chương cho không điểm. Khiên Khiên một lần nữa cảm thấy thất bại. Cậu ta bất chợt bướng bỉnh hét lên:
"Nhưng thầy từng dụ dỗ chị ta."
Ầm
một tiếng, nắm đấm của Liễu Địch đập mạnh xuống mặt bàn. Cô không thể chịu đựng
sự sỉ nhục từ câu nói này. Thân hình cô lảo đảo, tựa hồ sắp ngã xuống đất. Giáo
sư Tô vội đỡ cô từ đằng sau. Văn Tuấn giật mình, cậu hết nhìn Liễu Địch lại
nhìn giáo sư Tô, không biết có nên kể tiếp. Liễu Địch định thần, sắc mặt cô tái
nhợt đến cực điểm. Nhưng cô cất giọng kiên quyết:
"Em
kể tiếp đi!"
"Cậu ta vừa nói ra câu đó, cả lớp chúng em đều sửng
sốt. Nhưng Khiên Khiên cứ như bị ma nhập, tiếp tục hét lớn tiếng:
"Thầy Chương, thầy bị mù thật sao? Thầy bị mù mà thầy
biết nữ sinh nào xinh đẹp nhất trường, sau đó thầy cho người ta làm đại diện
của thầy rồi quyến rũ người ta. Hai người ở trong văn phòng đóng chặt cửa tình
tình tứ tứ, ôm ôm ấp ấp ở bến xe, ở nhà thầy càng không biết làm ra chuyện bẩn
thỉu gì. Thầy tưởng thầy có thể che mắt thiên hạ hay sao? Lẽ nào thiên hạ cũng
đui mù giống thầy? Là một nhà giáo, vậy mà thầy đi dụ dỗ học sinh. Thầy có tư
cách gì đứng ở đây nói tôi "đáng xấu hổ?" Thật ra, kẻ đáng xấu hổ
nhất là thầy và Liễu Địch. Thầy và chị ta một người dụ dỗ mê hoặc, một người tự
nguyện lao vào vòng tay của thầy giáo mình; một kẻ hạ lưu đê tiện còn một kẻ vô
liêm sỉ; một kẻ ra vẻ đạo mạo còn một kẻ giả vờ đứng đắn. Nhưng thực ra đều là
đồ dơ bẩn..."
"Sau đó một tiếng bốp vang lên, thầy Chương cho Khiên Khiên một bạt tai!"
"Sau đó một tiếng bốp vang lên, thầy Chương cho Khiên Khiên một bạt tai!"
"Tát
rất đúng!"
Giáo
sư Tô lên tiếng. Nếu Khiên Khiên có mặt ở đây, chắc ông cũng lập tức cho cô ta
một bạt tai. Liễu Địch không lên tiếng, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, cô
có cảm giác nghẹt thở. Những lời vô căn cứ này, tại sao có thể lan truyền, sao
có thể nói ra một cách tàn nhẫn như vậy?
Văn
Tuấn nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt đồng tình:
"Liễu Địch, chị đừng tức giận. Thật ra, những lời này
sớm muộn cũng có người nói, Khiên Khiên chỉ là người đầu tiên dám thẳng thừng
thốt ra miệng mà thôi."
Liễu
Địch rùng mình, cô cảm thấy khí lạnh lan tỏa tới mỗi tế bào trên thân thể. Cô
đột nhiên hiểu ra, tình cảm của cô và thầy Chương không được xã hội thừa nhận;
thậm chí còn bị bóp méo, xuyên tạc và phỉ báng. Lúc cô vẫn chưa ý thức được
tình yêu, dư luận đã hủy diệt tình cảm của cô. Đến lúc này, Liễu Địch thật sự
lĩnh ngộ mặt tàn khốc của xã hội.
Văn
Tuấn thở dài, tiếp tục câu chuyện của cậu:
"Cái bạt tai của thầy Chương vừa mạnh vừa chuẩn xác,
khiến một bên má Khiên Khiên sưng vù. Lần đầu tiên em chứng kiến bộ dạng phẫn
nộ của thầy. Sắc mặt thầy đanh lại, hơi thở phì phò, giống một con bò đực bị
chọc giận.
Thầy nghiến răng nói từng câu từ chữ một:
"Trước khi tôi cho em cái tát thứ hai, mời em mau cuốn
xéo khỏi phòng học này."
"Thầy Chương không nói nhiều, nhưng mỗi từ như phun ra
ngọn lửa, mang uy lực có thể thiêu cháy tất cả. Khiên Khiên hoàn toàn sững sờ,
cậu ta không ngờ mình lại bị đánh. Một lúc sau, cậu ta mới có phản ứng. Nhưng
đứng trước thầy Chương đang nổi giận, cậu ta không dám mắng thêm một câu.
Cuối cùng, cậu ta gào khóc:
"Chương Ngọc, thầy cứ đợi đấy!".
Nói xong, cậu ta chạy khỏi phòng học.
"Có thể tưởng tượng, chuyện Khiên Khiên bị thầy Chương
đánh nhanh chóng lan ra toàn trường. Buổi trưa, em đến văn phòng thầy Chương
sớm hơn thường lệ. Không hiểu tại sao, em hơi lo lắng cho thầy. Em biết, câu
"thầy cứ đợi đấy" của Khiên Khiên không phải nói chơi. Về phần tại
sao "không phải nói chơi", bản thân em cũng không rõ. Thầy Chương
không giống mọi ngày, thầy không phải sợ hãi, mà là có nhiều tâm sự, tựa hồ
trong lòng có gánh nặng gì đó. Thầy không lập tức chấm điểm bài văn mà ngồi
trầm tư rất lâu.
Sau đó, thầy đột nhiên hỏi em:
"Văn Tuấn, em hãy nói thật cho thầy biết, tin đồn về
thầy mà Khiên Khiên nói ngày hôm nay, có phải đã lưu truyền một thời gian dài
hay không?"
"Em không ngờ thầy Chương tinh ý như vậy. Em chẳng có
cách nào che giấu thầy, cũng không dám giấu giếm, đành nói sự thật:
"Vâng ạ, lúc mới nhập học, em có nghe phong thanh một
số chuyện, bây giờ đã lan truyền khắp trường, hơn nữa còn rất khó nghe".
Thầy Chương nhè nhẹ gật đầu, sắc mặt thầy nặng nề, tựa
hồ lời của em chứng thực suy nghĩ trong lòng thầy. Sau đó, em và thầy bắt đầu
chấm điểm bài văn. Một điều khiến em rất khâm phục là, xảy ra chuyện lớn nhưng
thầy Chương vẫn bình tĩnh nhận xét bài văn, phảng phất không bị ảnh hưởng. Tuy
em không thích thầy, nhưng không thể không kính phục dũng khí của thầy."
Làm đến quyển bài tập thứ ba, cửa văn phòng đột nhiên bị đá
bật ra. Khiên Khiên và anh họ của cậu ta xuất hiện ở cửa. Anh họ của Khiên
Khiên là huấn luyện viên tán thủ (võ tự do) của thành phố. Anh ta vừa xuất
hiện, em biết ngay nguyên nhân vì sao.
Quả nhiên, anh họ của Khiên Khiên nói:
"Chương Ngọc, thằng chó này dám đánh em gái tao, mày
không muốn sống rồi phải không? Mày dám giở trò trên đầu ông nội mày. Hôm nay
nếu không dạy dỗ mày, mày cũng không biết tao là ai?"
No comments
Post a Comment