BẾN XE - CHƯƠNG 18 - THƯƠNG THÁI VI - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BẾN XE

Tác giả : Thương Thái Vi
Thể loại: Ngôn tình, ngược

CHƯƠNG 18: 



Bên bờ hồ Vị Danh, cây liễu rủ, cây hoa hòe, cây bạc quả trải đầy lá vàng trên lối đi. Rừng phong ở hòn đảo nhỏ giữa hồ một màu lá đỏ. Yến Viên đã chìm ngập cảnh sắc cuối mùa thu.

Một buổi chiều trời mây quang đãng, gió thổi mát lạnh, ánh nắng dịu dàng tràn ngập khắp không gian, Liễu Địch lần đầu tiên rời khỏi cánh cổng trường Bắc Đại kể từ khi nhập học đến nay.

Đi khỏi trường để làm gì? Liễu Địch không biết. Có lẽ, cô muốn xem thế giới ở bên ngoài Bắc Đại. Hai tháng nay, cô chìm đắm trong cuộc sống đại học, gần như quên mất bên ngoài bờ tường của Yến Viên là một thế giới rộng lớn hơn.

Hôm nay là thứ sáu, ngày thanh thản nhất trong tuần. Thời tiết rất tuyệt, trời xanh mây trắng, làn gió thu mát rượi, ánh nắng chan hòa, Liễu Địch tựa hồ nghe thấy một tiếng gọi nào đó từ trong tiềm thức. Thế là cô vô ý thức đi khỏi khuôn viên của Bắc Đại.

Rời khỏi cánh cổng phía Tây của Yến Viên cổ kính, Liễu Địch cảm thấy bản thân trở về một thế giới xa cách đã lâu. Trên đường phố rộng lớn, xe cộ qua lại như mắc cửi, hai bên đường đều là những tòa nhà cao tầng, người đi lại tấp nập. Đây vốn là cuộc sống đô thị quen thuộc với Liễu Địch. Nhưng hôm nay, cô bất chợt cảm thấy có phần xa lạ. Giống như ở trong tháp ngà voi quá lâu, Liễu Địch lãng quên mọi thứ ở bên ngoài tòa tháp.

Liễu Địch chậm rãi đi trên vỉa hè trong cảm giác như cách một thế kỷ. Không biết bao lâu sau, cũng không rõ đi đến nơi nào, Liễu Địch chợt phát hiện trước mặt cô là một trạm xe buýt. Bến xe? Từ này chạm đến sợi dây thần kinh nào đó từ đáy sâu trong tâm linh Liễu Địch, đánh thức hình bóng chôn sâu trong tầng ký ức của cô. Bến xe buýt ở Bắc Kinh lớn gấp mấy lần quê nhà, ở đây có mái che, có ghế ngồi đàng hoàng. Liễu Địch ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi xuống ghế, ý thức của cô vẫn mơ hồ. Bên cạnh bến xe là cây hoa hòe rất lớn, lá vàng rơi đầy trên mặt đất. Là hoa hòe chứ không phải cây dương liễu.

Liễu Địch nhìn ngó xung quanh, phảng phất muốn tìm kiếm điều gì đó. Một trận gió thổi qua, lá hoa hòe bay xuống, rơi cả vào lòng Liễu Địch. Liễu Địch lặng lẽ cầm một phiến lá đưa lên mũi ngửi. Phiến lá tuy đã ngả màu vàng nhưng vẫn có mùi hương nhàn nhạt. Chạm vào đầu mũi, Liễu Địch còn có cảm giác ấm áp. Đột nhiên, cô phảng phất nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô: 

"Mỗi phiến lá rơi đều có mùi của mặt trời".

Liễu Địch đứng bật dậy theo phản xạ, cô buột miệng gọi tên một người đã lâu không nhắc tới:

 "Thầy Chương!" 

Cô hốt hoảng quan sát xung quanh. Không, ở đây không có thầy Chương, chỉ có mấy người đang đợi xe buýt nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Trong một khoảnh khắc, Liễu Địch không rõ rốt cuộc cô đang ở đâu. Ý thức của cô lại chìm vào hư vô mờ mịt. Nơi sâu thẳm trong linh hồn cô, có thứ gì đó đang vẫy gọi, ngày càng mãnh liệt, ngày càng rõ ràng. Liễu Địch cảm thấy một tình cảm ẩn giấu trong tâm linh của cô đang sống lại, nảy mầm và lớn lên. Liễu Địch phảng phất có thể chạm vào tình cảm đó, nhưng cô không thể nói rõ đó rốt cuộc là gì. Cô vô ý thức rời khỏi bến xe, vô ý thức quay lại cánh cổng phía Tây của Yến Viên. Cô không biết bản thân cô đang đi đâu, cô chỉ bước đi theo cảm giác mơ hồ, theo tiếng gọi từ đáy sâu tâm hồn.

Cứ như vậy, Liễu Địch vô ý thức đi xuyên qua Yến Nam Viên, đến thẳng khu vực có sáu tòa nhà hành chính trung tây kết hợp. Đây là văn phòng làm việc của các khoa trong trường. Liễu Địch dừng lại trước một tòa nhà. Cô ngước nhìn ngôi nhà có ý vị cổ điển, nhưng cũng mang phong cách kiến trúc phương Tây. Trong lúc ngẩn ngơ, Liễu Địch cảm thấy cô đang đứng trước tòa nhà phía Bắc cũ kỹ của ngôi trường cấp ba, trong lòng cô đột nhiên trào dâng một sự xúc động khó diễn tả. Liễu Địch không nghĩ ngợi, lập tức chạy vào cầu thang của tòa nhà, lên thẳng tầng bốn. Cô phảng phất quay trở lại những năm tháng trước đây. Ba năm liền, ngày nào cô cũng chạy lên cầu thang như vậy.

Đến một văn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang trên tầng bốn, Liễu Địch thở hổn hển. Cô giơ tay lau mồ hôi trên trán và điều hòa hơi thở theo thói quen rồi giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Cánh cửa đột nhiên mở ra. Liễu Địch giật mình...đây không phải sự việc trong phạm vi thói quen của cô. Một người đàn ông trung niên từ văn phòng đi ra. Ông ta nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt nghi hoặc, đồng thời mở miệng hỏi: 

"Bạn sinh viên này, em đến đây làm gì?"

"Mình đến đây làm gì nhỉ?" 

Liễu Địch hỏi bản thân. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cửa: Văn phòng khoa Trung văn. Mình đến văn phòng khoa Trung văn làm gì? Làm gì nhỉ? Liễu Địch hoang mang tự vấn.

Bắt gặp bộ dạng hồn bay phách lạc của Liễu Địch, người đàn ông trung niên không yên tâm, lại hỏi một câu: 

"Em muốn tìm thầy cô nào phải không?"

Tìm thầy cô nào? Liễu Địch bừng tỉnh ngay lập tức. Đúng rồi, cô muốn tìm một thầy giáo, một thầy giáo ở trong lòng cô, một thầy giáo mãi mãi tồn tại trong ký ức của cô. Mọi ký ức bị lãng quên thức tỉnh trong tích tắc, mọi tình cảm bị phong kín hồi sinh trong tích tắc. Liễu Địch lại nghe thấy tiếng gọi từ đáy sâu linh hồn. Lúc này, nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, lặp đi lặp lại bên tai cô:

 "Đi tìm thầy Chương! Đi tìm thầy Chương!"

Liễu Địch lập tức quay người chạy khỏi tòa văn phòng làm việc. Cô vừa chạy vừa sốt ruột tìm kiếm. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy một box điện thoại công cộng. Liễu Địch nhanh chóng lao đến nhấc điện thoại, nhét thẻ từ và bấm một dãy số.

Điện thoại kết nối, Liễu Địch nghe thấy một thanh âm già nua: 

"Xin hỏi muốn tìm ai?"

Là giọng nói quen thuộc của ông Lý. Liễu Địch liền hét vào ống nghe:

 "Ông Lý, cháu là Liễu Địch! Cháu muốn tìm thầy Chương, cháu tìm thầy Chương Ngọc!"

"Cháu...cháu tìm thầy Chương Ngọc sao?" 

Ông Lý có vẻ không tiện mở miệng.

"Vâng ạ! Cháu muốn tìm thầy! Cháu muốn nói chuyện với thầy ngay lập tức, cháu muốn nghe thấy giọng nói của thầy ngay lập tức!"

 Liễu Địch sốt ruột vô cùng:

 "Cháu xin ông nhanh lên, nhanh một chút có được không ạ?"

"Được!"

 Ông Lý dường như hơi phân vân: 

"Để ông đi tìm thầy ấy."

Tim Liễu Địch phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thầy Chương sắp đến rồi, cô sắp được nghe giọng nói của thầy. Thời gian chậm chạp trôi đi. Liễu Địch nhìn đồng hồ, kim phút vẫn không hề nhúc nhích. Chờ đợi, chờ đợi...mỗi giây mỗi phút chờ đợi như trăm ngàn nỗi giày vò. Cho đến bây giờ, Liễu Địch chưa từng trải nghiệm sự chờ đợi mãnh liệt như vậy.

Một lúc sau, Liễu Địch dường như nghe thấy ở đầu kia điện thoai có rất tiếng thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khẽ. Đã đến giờ tan học rồi sao? Hình như không phải, tiếng nói chuyện cố ý hạ thấp giọng đó có vẻ rất kỳ lạ. Nhưng mặc kệ, thầy Chương sắp đến rồi! Thầy Chương...sao vẫn chưa thấy đâu cả? Mặc dù trời hơi lạnh nhưng Liễu Địch vẫn đổ đầy mồ hôi. Lần đầu tiên cô có cảm nhận, hóa ra thời gian cũng có thể giết người. Tiếng nói chuyện xì xào ở đầu kia điện thoại đột nhiên biến mất. Liễu Địch nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trái tim cô như ngừng đập. Sau đó, cô nghe thấy thanh âm trầm thấp vô cùng quen thuộc:

 "A lô! Tôi là Chương Ngọc!"

Sống mũi Liễu Địch cay cay, nước mắt trào ra, cổ họng tắc nghẹn. Cô vô cùng xúc động, nhịp tim mỗi lúc một nhanh, máu trong huyết quản sôi sục. Bàn tay cầm ống nghe điện thoại của cô run run, trái tim cô cũng run rẩy kịch liệt. Cô muốn hàn huyên vài câu, nhưng vừa mở miệng, tâm trạng xúc động trào ra theo tiếng nói:

"Thầy Chương, em là Liễu Địch! Em đang ở Bắc Đại gọi điện cho thầy. Em không rõ tại sao em lại gọi cuộc điện thoại này, em chỉ biết em không thể không gọi. Em muốn nghe giọng nói của thầy, muốn đến phát điên! Thầy có khỏe không ạ? Công việc có thuận lợi không? Thầy đang dạy lớp mấy? Ai giúp thầy chấm điểm bài văn? Ai tiễn thầy ra bến xe đợi xe buýt? Ai quét dọn văn phòng thầy? Ai lĩnh lương hộ thầy? Thầy còn chơi ghita không ạ? Còn hát không ạ? Có nhớ Bắc Đại không ạ? Thầy Chương..." 

Liễu Địch đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cô thốt ra ba từ bằng tất cả linh hồn của mình:

"Em nhớ thầy."

Hai đầu điện thoại cùng trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai bên. Liễu Địch hít một hơi sâu, cô chưa bao giờ trải qua tình cảm mãnh liệt, cũng chưa bao giờ thể nghiệm tâm tình cuồng nhiệt như vậy. Nước mắt chảy dài xuống gò má của cô. Thứ tình cảm ẩn giấu trong lòng cô vừa đâm chồi, được giọt lệ tưới nước, trưởng thành nhanh chóng. Liễu Địch lau khô nước mắt, đôi mắt cô lúc này ngời sáng. Sau đó, cô tiếp tục mở miệng:

"Thầy Chương! Em ở Bắc Đại rất tốt. Thầy nói đúng, Bắc Đại thật sự là một thánh đường. Hiện tại em đang sống ở Trúc Ngâm Cư của giáo sư Tô, đó là một nơi thần tiên. Vợ chồng giáo sư Tô đối xử với em rất tốt, coi em như con gái của họ. Em biết nhiều giáo viên, cũng làm quen với nhiều bạn bè. Đúng rồi, thứ bảy tuần trước, em còn gặp giáo sư Quý Tiện Lâm ở Trúc Ngâm Cư. Em đã nói chuyện với ông cả buổi chiều. Em nghĩ, trong bốn năm tới, em nhất định thu hoạch nhiều điều từ Bắc Đại, em sẽ dùng nó để tạo ra tương lai xán lạn của mình. Thầy Chương, thầy có tin em không?"

(Quý Tiện Lâm (1911-2009) là giáo sư Đại học Bắc Kinh, nhà ngôn ngữ Trung Quốc, dịch giả văn học, chuyên gia chữ Phạn và ngôn ngữ Pāḷi)


Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng.

"Thầy Chương!"

 Liễu Địch nói tiếp: 

"Thầy hãy kể cho em về thầy đi, được không ạ? Thầy vẫn ở văn phòng tầng bốn tòa nhà phía Bắc đấy chứ? Ở đó có lạnh không? Học sinh mới giúp thầy có trách nhiệm như em không? Chậu hoa nhài của em vẫn tươi tốt đấy chứ? Cây dương liễu và hoa đinh hương ở bến xe chắc rụng lá rồi, chúng..." 

Liễu Địch đột nhiên ôm miệng. Hoa nhài, dương liễu, đinh hương là những thứ thầy không nhìn thấy. Cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: 

"Thầy Chương, thầy kể về cuộc sống của thầy đi ạ."

Đầu kia điện thoại vẫn không một tiếng động.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.