ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 25 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN 

Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm

CHƯƠNG 25 :DỰA NHỜ BẠN THÂN - BẪY TÌNH


-"Lan, nhờ mày một việc..."

-"Ừ, mày sao đấy?"

Nghi Lan nhanh chóng nhận ra sự bất thường trong giọng nói của bạn mình, Uyên và cô chơi với nhau từ bé, nhưng thực sự là rất ít gặp mặt.

Vì hoàn cảnh, Nghi Lan sống mỗi nơi một lúc, nhưng dù thế nào cũng vẫn giữ một số điện thoại, thường thì họ ít khi liên lạc, chỉ khi nào một trong hai người có chuyện được cho là khẩn cấp, thì dù người kia có ở đâu, người còn lại cũng lập tức tới, đó là một người bạn hết sức đặc biệt của nàng.

Vội vàng đập cửa, nhìn bạn mình gầy yếu mà cô xót xa.

-"Mẹ, cùng lắm là một thằng đàn ông chứ gì, mày quên mẹ đi...tao mua cho mày rồi đây này."

Uyên gạt nước mắt, nhanh nhẹn vào buồng tắm, lo sợ, hồi hộp nhìn chiếc que.

Một vạch.

Hai vạch.

Nàng chết lặng.

Lan giật lấy, sốt sắng.

-"Của thằng nào, thằng nào sở khanh, để tao cho nó một trận. Đi, đi mau, không phải khóc, ra nông nỗi này phải bắt nó chịu trách nhiệm..."

-"Đừng mày...tao xin mày..."

Uyên vẫn khóc lóc, van xin, cố gắng kéo Lan về, biết nó thương nàng, còn tức giận hơn cả nàng.

-"Mày nghe tao nói..."

Nàng dần dần đem hết sự tình kể với Nghi Lan, ánh mắt cô rực lửa, căm phẫn, vốn là nóng tính, cô phừng phừng đứng dậy.

-"Con ngu, mày ngu lắm...sống tần này mà chưa hết ngu à? Lỗi tại mày à mà xứng mới chả đáng...đi...đi nói rõ với lão Minh, nếu lão không chấp nhận thì lão cũng chẳng đáng...đi...đứng dậy..."

Mặc cho Lan kéo lôi, Uyên nhất định không nghe, cuối cùng cô bạn cũng phải chịu thua nàng, hầm hầm sát khí.

-"Được, mày biết nhà con Ngọc chứ gì, đ... nói nhiều, đưa địa chỉ tới đây tao cho nó một nhát, con chó chết!!!"

-"Không, mày thế tao từ...không được...". 

Uyên vội ngăn cản vì biết cái tính bất cần của Lan lúc nàng nổi nóng.

-"Mày như con điên ý, ngu vừa thôi...đấy là mày tự trút khổ chứ ai làm mày khổ...lựa chọn như con dở hơi ý...tính già rồi mà không hết hâm..."

Mắng một hồi mà nó cũng chẳng tính táo ra, vẫn cái khuôn mặt gầy gò, xanh xao, vàng vọt, cuối cùng nhìn bạn mình mà thương, Lan ôm lấy Uyên, dỗ dành.

-"Thôi, qua nhà tao, ngoan nào, không khóc nữa, tao quá hiểu là mày sẽ không bỏ đứa bé, thôi được, sinh ra đi, chúng ta cùng nuôi...ĐI..."

.....

Những bức ảnh chụp một cô gái nhỏ bé, yếu ớt, bước đi cũng không vững đang cố bám vào bạn mình làm lòng anh quặn đau, nếu cuộc đời nàng mà không có anh? Chẳng phải vẫn vô tư hồn nhiên như trước sao? Minh thở dài buồn bã.

-"Điều tra ra cô ta là ai chưa?"

-"Là bạn chị ấy, quen nhau rất lâu, có vẻ rất thân...nhưng..."

-"?"

-"Thân thế Nghi Lan hơi phức tạp, có dây dưa với nhiều nơi..."

-"Không sao, lúc này cô ấy cần người trò chuyện tâm sự, cứ cho người luôn ở cạnh là được. Còn thầy u tôi?"

-"Da, em xin lỗi, em bất tài, không thể tìm thấy gì cả???"

Đúng là gừng càng già càng cay, mẹ anh đàng hoàng tới gặp người anh yêu, người anh yêu lại bị anh cho theo dõi 24/24. Thế mà người của anh lại không phát hiện được tý manh mối nào?

 Đang lúc chưa biết làm gì, Minh nhận được một bưu kiện, lúc bóc ra, vẻ mặt anh hầm hầm sát khí:

 "Hẹn gặp con trai yêu dấu ở lễ đính hôn, nhớ con nhiều...:X!!!", kèm theo tấm ảnh hai vợ chồng già hạnh phúc ở Pari.

-"Đấy, còn gửi được bưu kiện tới đây mà lại không điều tra được manh mối à, một lũ vô dụng...ép tôi tức chết đây mà."

Duy run sợ trước cơn thịnh nộ của Minh, im lặng một hồi, anh cũng ra chỉ thị.

-"Vẫn cho người theo dõi con Ngọc chứ? Hành động cho chu đáo!!!"

-"Dạ, em biết rồi ạ..."

Đoạn Duy quay đi, Minh chỉ nhấp ngụm rượu, nhếch mép cười.

-"Cô đưa cho người tôi yêu ba liều, giờ tôi chỉ trả lại cô một...xem cái loại lăng loàn nhà cô chống đỡ như thế nào..."

********

Hai đứa lên với nhau từ ấy, vì người con gái này, nó dần trở nên mạnh mẽ, không một ai có thể bắt nạt Ngọc, từ lần gặp đầu tiên đó, nó luôn nuôi ước vọng đó là lần cuối cô bảo vệ nó, sau này nó sẽ là người bảo vệ cô, đúng như nó nghĩ, cô cần gì, luôn có nó ở bên. 

Ngọc bước chân vào showbiz, chứng kiến không dưới chục lần qua tay các đại gia khác nhau, lòng nó chỉ thấy ngứa nhẹ như kiến đốt, vì nó biết rằng, đó là cách duy nhất và nhanh nhất giúp tụi nó vượt tới cái gọi là vinh hoa phú quý. 

Từ một thằng bé ngây ngô Dương trở thành thủ đoạn vô biên, nó và Ngọc ăn rơ mọi chuyện, thuận buồm xuôi gió, đúng là perfect couple!

 Ngọc thăng tiến không ngừng, Ngọc giàu thì nó cũng giàu, Ngọc vui thì nó cũng vui.

Vậy sao? Vậy sao lần này nó lại buồn đau khổ sở tới thế? Phải chăng những lần trước chỉ là chơi vui, lần này nguy cơ mất Ngọc là vĩnh viễn, cô đi lấy chồng, liệu có cần thằng quản lí quèn này không? 

Đã có lần nó mơ, mơ được mặc trang phục chú rể, còn Ngọc trong chiếc váy cô dâu trắng xinh, nhưng mơ chỉ là mơ mà thôi

Ngọc bây giờ, là một thứ, mà mãi mãi tầm tay nó không bao giờ với tới!

Gương mặt ửng hồng, cô chăm chú nhìn người bạn thuở thơ ấu phía trước, nhớ như in cái ngày được một ông bầu có tiếng để ý, người đầu tiên cô nghĩ tới là Dương, giới showbiz phức tạp, cần một người để mình thực tin tưởng là rất khó.

 Cũng may là có Dương, cô biết nó yêu thầm cô, nên vừa coi như hai bên được lợi. Ngọc coi như lơ đi mà lợi dụng cái tình yêu ấy, để mình được an toàn vững bước trong sự nghiệp.

Rượu hẳn là rượu ngon, nhưng quả thật là rượu quý, sao lại có thể mạnh tới như vậy, chỉ tới ly thứ ba mà Dương đã cảm thấy người rạo rực, thú tính nổi lên cuồn cuộn.

-"Ngọc này..."

-"Sao? haha"...Giọng siêu mẫu có vẻ lạc đi...

-"Đã ai bảo là mày rất đẹp chưa???"

-"Chuyện, chưa ai gặp mà không bảo..."

Có đôi chút phổng mũi, vì đây là lần đầu tiên cô được hắn khen, ánh mắt hắn say mê nhìn Ngọc chằm chằm.

Cô cũng không hề né tránh, mặt và tai đều đỏ bừng, vòng tay qua cổ hắn, người cứng đờ của Dương như bị kích thích tới tột điểm, liều mình vòng tay qua eo, trao người con gái hắn đã yêu từ lâu một nụ hôn thật dây dưa, nồng thắm.

Trái với sự tưởng tượng, Ngọc cũng đáp lại, mãnh liệt không kém, lập tức thân hình cao lớn ôm lấy cô người mẫu, mân mê xuyên khắp, nhanh nhẹn chạm tới dây áo mỏng manh, hắn như mãnh thú cắn vào gò hồng đào, rất mạnh, cô cũng trả lại hắn một vết hằn nơi cổ cao.

Hai con người, đam mê cháy bỏng.

.....

Bình minh ló rặng, Dương nhìn Ngọc, cười hạnh phúc, hắn định vòng tay ôm cô vào lòng, đã bị cô hất ra, bộ mặt rất ngạc nhiên.

-"Chuyện hôm qua xem như không có"

Hắn cũng hiểu tính Ngọc, nhưng lần này không muốn cam chịu, với lấy tay siêu mẫu.

-"Đừng kết hôn, anh sẽ lo cho em cả đời..."

-"Nghe thấy ớn, mày bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi, đừng đùa nữa!"

-"Anh nói nghiêm túc, hắn đâu có yêu em?"

-"Yêu? Ha...mày mà cũng nói cái từ mĩ miều à? Mày có chạy Lamborghini Veneno không? Mày có bao nhiêu đất đai? Mày có thể cho tao cái danh phận phu nhân tổng giám đốc không? Tao có thể đi với mày mà đi tới đâu ai cũng phải ngước nhìn đến ấy không?"

-"...."

-"Không được đúng không, vậy thì im mẹ mồm đi, đừng bao giờ nhắc tới chuyện ấy nữa..."

-"Anh có thể cho em một mái nhà ấm áp..."

-"Ấm cái cứt, với tao cứ nhiều tiền là đủ ấm..."

-"Ngọc...đừng đi...anh sẽ rất đau lòng..."

Ngọc vùng ra khỏi cái ôm của Dương, chỉ thẳng vào mặt.

-"Mày giờ muốn sao? Tự dưng lại dở chứng, bực cả mình? Muốn tao làm vợ THẰNG MỒ CÔI ư? Không bao giờ..."

Cái từ được Ngọc nhấn mạnh như dao cứa vào tim Dương, vẫn biết tính cô như vậy, nhưng sao ngày hôm nay, sự thật sao mà gây đau đớn tới thế!

-"Vậy chuyện tối qua, dù sao chúng ta đã..."

-"Quên đi, đã thì tao cũng đã với cả tá, mày cũng chỉ là một trong số ấy, chuyện này tao coi như không có, tình bạn vẫn như xưa...còn nếu mày nhắc lại một lần nữa, chúng ta đường ai nấy đi...giờ mày về đi, tao còn phải đi làm đẹp"

Dương bước khỏi cửa mà lòng trĩu nặng, với những gì hắn có hiện tại, thừa sức sống dư giả, vợ hiền, con ngoan tại sao, tại sao mãi vấn vương cô, đời sao mà trớ trêu?

Hai đứa lên với nhau từ ấy, vì người con gái này, nó dần trở nên mạnh mẽ, không một ai có thể bắt nạt Ngọc, từ lần gặp đầu tiên đó, nó luôn nuôi ước vọng đó là lần cuối cô bảo vệ nó, sau này nó sẽ là người bảo vệ cô, đúng như nó nghĩ, cô cần gì, luôn có nó ở bên. 

Ngọc bước chân vào showbiz, chứng kiến không dưới chục lần qua tay các đại gia khác nhau, lòng nó chỉ thấy ngứa nhẹ như kiến đốt, vì nó biết rằng, đó là cách duy nhất và nhanh nhất giúp tụi nó vượt tới cái gọi là vinh hoa phú quý. 

Từ một thằng bé ngây ngô Dương trở thành thủ đoạn vô biên, nó và Ngọc ăn rơ mọi chuyện, thuận buồm xuôi gió, đúng là perfect couple!

 Ngọc thăng tiến không ngừng, Ngọc giàu thì nó cũng giàu, Ngọc vui thì nó cũng vui.

Vậy sao? Vậy sao lần này nó lại buồn đau khổ sở tới thế? Phải chăng những lần trước chỉ là chơi vui, lần này nguy cơ mất Ngọc là vĩnh viễn, cô đi lấy chồng, liệu có cần thằng quản lí quèn này không? 

Đã có lần nó mơ, mơ được mặc trang phục chú rể, còn Ngọc trong chiếc váy cô dâu trắng xinh, nhưng mơ chỉ là mơ mà thôi.

Ngọc bây giờ, là một thứ, mà mãi mãi tầm tay nó không bao giờ với tới!

Gương mặt ửng hồng, cô chăm chú nhìn người bạn thuở thơ ấu phía trước, nhớ như in cái ngày được một ông bầu có tiếng để ý, người đầu tiên cô nghĩ tới là Dương, giới showbiz phức tạp, cần một người để mình thực tin tưởng là rất khó.

 Cũng may là có Dương, cô biết nó yêu thầm cô, nên vừa coi như hai bên được lợi. Ngọc coi như lơ đi mà lợi dụng cái tình yêu ấy, để mình được an toàn vững bước trong sự nghiệp.

Rượu hẳn là rượu ngon, nhưng quả thật là rượu quý, sao lại có thể mạnh tới như vậy, chỉ tới ly thứ ba mà Dương đã cảm thấy người rạo rực, thú tính nổi lên cuồn cuộn.

-"Ngọc này..."

-"Sao? haha"...Giọng siêu mẫu có vẻ lạc đi...

-"Đã ai bảo là mày rất đẹp chưa???"

-"Chuyện, chưa ai gặp mà không bảo..."

Có đôi chút phổng mũi, vì đây là lần đầu tiên cô được hắn khen, ánh mắt hắn say mê nhìn Ngọc chằm chằm.

Cô cũng không hề né tránh, mặt và tai đều đỏ bừng, vòng tay qua cổ hắn, người cứng đờ của Dương như bị kích thích tới tột điểm, liều mình vòng tay qua eo, trao người con gái hắn đã yêu từ lâu một nụ hôn thật dây dưa, nồng thắm.

Trái với sự tưởng tượng, Ngọc cũng đáp lại, mãnh liệt không kém, lập tức thân hình cao lớn ôm lấy cô người mẫu, mân mê xuyên khắp, nhanh nhẹn chạm tới dây áo mỏng manh, hắn như mãnh thú cắn vào gò hồng đào, rất mạnh, cô cũng trả lại hắn một vết hằn nơi cổ cao.

Hai con người, đam mê cháy bỏng.

.....

Bình minh ló rặng, Dương nhìn Ngọc, cười hạnh phúc, hắn định vòng tay ôm cô vào lòng, đã bị cô hất ra, bộ mặt rất ngạc nhiên.

-"Chuyện hôm qua xem như không có"

Hắn cũng hiểu tính Ngọc, nhưng lần này không muốn cam chịu, với lấy tay siêu mẫu.

-"Đừng kết hôn, anh sẽ lo cho em cả đời..."

-"Nghe thấy ớn, mày bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi, đừng đùa nữa!"

-"Anh nói nghiêm túc, hắn đâu có yêu em?"

-"Yêu? Ha...mày mà cũng nói cái từ mĩ miều à? Mày có chạy Lamborghini Veneno không? Mày có bao nhiêu đất đai? Mày có thể cho tao cái danh phận phu nhân tổng giám đốc không? Tao có thể đi với mày mà đi tới đâu ai cũng phải ngước nhìn đến ấy không?"

-"...."

-"Không được đúng không, vậy thì im mẹ mồm đi, đừng bao giờ nhắc tới chuyện ấy nữa..."

-"Anh có thể cho em một mái nhà ấm áp..."

-"Ấm cái cứt, với tao cứ nhiều tiền là đủ ấm..."

-"Ngọc...đừng đi...anh sẽ rất đau lòng..."

Ngọc vùng ra khỏi cái ôm của Dương, chỉ thẳng vào mặt.

-"Mày giờ muốn sao? Tự dưng lại dở chứng, bực cả mình? Muốn tao làm vợ THẰNG MỒ CÔI ư? Không bao giờ..."

Cái từ được Ngọc nhấn mạnh như dao cứa vào tim Dương, vẫn biết tính cô như vậy, nhưng sao ngày hôm nay, sự thật sao mà gây đau đớn tới thế!

-"Vậy chuyện tối qua, dù sao chúng ta đã..."

-"Quên đi, đã thì tao cũng đã với cả tá, mày cũng chỉ là một trong số ấy, chuyện này tao coi như không có, tình bạn vẫn như xưa...còn nếu mày nhắc lại một lần nữa, chúng ta đường ai nấy đi...giờ mày về đi, tao còn phải đi làm đẹp"

Dương bước khỏi cửa mà lòng trĩu nặng, với những gì hắn có hiện tại, thừa sức sống dư giả, vợ hiền, con ngoan tại sao, tại sao mãi vấn vương cô, đời sao mà trớ trêu?
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.