ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 22 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 22 : BUỔI LỄ TỐT NGHIỆP - HƯƠNG SEN
Đó là chiều hè tháng 6, ve kêu râm
ran trong khóm phượng hồng, hàng xà cừ hiên ngang sừng sững, bằng lăng yêu kiều
nở, cỏ may dạt dào.
Phía đâu đó, khóm lan tỏa hương
thơm ngát. Khu nhà D4 của trường Bách Khoa hôm nay náo nhiệt lạ thường, những
gương mặt ửng hồng, cười nói râm ran, kẻ hồi hộp, người lo lắng. Nổi bật nhất
có lẽ vẫn là chiếc xe thể thao sang trọng, tuy chủ nhân của nó cố ý đậu lùi bên
dưới khóm liễu, ngay cạnh hồ Tiền, nhưng có lẽ người ấy không biết, đây lại
chính là trung tâm buôn dưa bán lê nổi tiếng của trường.
Đứa chỉ trỏ, đứa tò mò, đứa lại tấm
tắc tự sướng trường mình toàn xe đẹp. Người ngồi trong xe cũng chẳng mấy bận
tâm hay nhận ra sự khác thường, toàn bộ tâm trí và đôi mắt anh đang dán vào màn
hình tablet.
Hình ảnh người con gái mặc áo dài
thướt tha từ từ bước lên làm tim anh xuyến xang.
-"Kính thưa các thầy cô trong
hội đồng phản biện, kính thưa các bạn...."
Anh nghe từng câu, từng chữ nàng
nói như muốn nuốt trọn, chăm chú lạ thường, khát khao lắm chứ, cảm giác được
vào ấy xem nàng bảo vệ, rồi ôm một bó hoa thật tươi lên tặng, chụp thật nhiều
là nhiều ảnh.
Nhưng lại sợ, sợ nàng thấy anh
lại không vui, không tập trung được, đành lặng lẽ ngồi nơi đây, lặng lẽ dõi
theo, lặng lẽ mỉm cười.
-"Cuối cùng, em xin gửi lời cảm
ơn tới gia đình, thầy cô, các bạn, cảm ơn tập đoàn Bảo Minh... "
Uyên thở phảo nhẹ nhõm, vậy là
chính thức kết thúc 4 năm học hành vất vả, từ nay mở ra con đường tươi đẹp.
Trong lúc đợi hội đồng phản biện hội
ý, nàng ngước nhìn phía dưới dưới, không thể ngờ là lại đông thế kia. Hạnh phúc
ngập tràn khi nghe đọc điểm, 9.6, 9.6, 10 nhưng gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng
thoáng ánh lên chút buồn, người ta bảo vệ xong thì có bao nhiêu người chúc mừng,
hỏi han, mình thì...
Mấy ngày bận rộn, lại những chuyện
đau lòng ập tới, rối trí nàng chẳng còn tâm trạng mà báo cho ai biết cả. Sự đời
chẳng như mình nghĩ, chưa kịp âm thầm sầu não ra về thì cô gái bé nhỏ lập tức bị
một đám đông vây kín, chụp ảnh liên tục, người hỏi này, người hỏi nọ, tranh
giành phỏng vấn, ai cũng muốn giật được tin tức nhanh nhất.
Nàng cuống cuồng, thất thần, chẳng
biết phản ứng ra sao? Họ cứ dồn dập, hành động bất chấp, dường như họ đặt câu
không phải với mục đích để hỏi, những áp đặt đầy ác ý, chủ quan, chỉ mong cái gật
đầu hay sơ ý của đối tượng rồi về câu view.
Từ bé nàng luôn tưởng tượng, mơ ước
về ngày hôm nay, không ngờ, ngày hôm nay lại đặc biệt hơn cả giấc mơ của nàng rất
rất nhiều.
Tiếc rằng, đó là cái đặc biệt mà
nàng không hề mong muốn.
Trong lúc nàng còn run rẩy thì một
lực mạnh mẽ lôi ra khỏi cái đống hỗn tạp ấy, người đàn ông còn không quên quay
lại nhìn.
Anh ta không nói nhiều, chỉ quắc mắt,
gương mặt sắc lạnh, ngón trỏ của anh ta dơ lên đầy thách thức. Đám phóng viên
không dám làm tới, nhưng vẫn cố kiết chụp thêm vài tấm ảnh về giật tít, sân trường
càng thêm náo loạn.
Vẫn mùi hương ấy, khuôn mặt chữ điền
đó, vẫn phóng thái hùng hổ như vậy, vẫn là anh, tình yêu của đời nàng.
Bàn tay bé nhỏ bị tay anh nắm chặt,
sao mà ấm áp, hạnh phúc tới thế, mới mấy ngày không gặp, nỗi nhớ anh nó lớn lắm,
dâng trào, khiến nàng khổ tâm vô cùng.
Khó khăn lắm mới dứt ra khỏi thế giới
của anh, vậy mà, hành động này của anh hả chẳng phải thuốc độc xuyên thẳng vào
tim nằng sao? Dùng dằng định bỏ chạy, chạy không xong, lại bị cái người đó nhấc
bổng, khẽ mắng yêu.
-"Bướng quá đấy!!!"
Mọi ánh mắt xung quanh đổ về, thỏ
non xấu hổ, ngoan ngoãn vùi mặt trong ngực cáo già, chỉ mong không gặp ai
thân quen. Đặt thỏ vào trong, cẩn thận thắt dây an toàn, cáo ngang tàn rẽ
khỏi cánh cổng Parabol rồi vút thẳng.
*********
Kể cả đứng xa hay gần thì ấy cũng
là một cảnh hoàn mĩ. Chiếc xe Lamborghini Veneno mở cánh, đứng giữa con đường cỏ
hun hút, hai bên bạt ngàn là sen, một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất trong gió,
hoàng hôn đỏ rực in dấu những cánh cò bình yên bay về tổ.
-"Em muốn về nhà?"
-"Gớm, cái cô này, cô có làm
màu quá không?"
-"Màu gì?" Uyên ngẩn ngơ.
-"Cả quãng đường tới đây, chẳng
thấy ý kiến, giờ lại đòi về là sao?"
-"Hả, người ta hỏi suốt, anh
không thèm trả lời lại còn..."
-"Hỏi gì? Chả nghe thấy gì cả?"
-"Ặc, anh thật...điêu toa vừa
thôi...rõ đây còn thấy ai đó cười tủm cơ...cái mặt rất là đểu...anh phải nhớ...giữa
chúng ta, đã không còn gì"
-"Thì có ai bảo còn gì đâu? Ai
khéo tưởng bở thế?"
Thấy anh cười cợt thản nhiên...nàng
bực tức:
-"Ai thèm...thế về đây, chắc
anh không có ý kiến gì chứ? "
-"Cứ tự nhiên..."
Minh dửng dưng nhìn con đường xa
hun hút, nàng muốn quốc bộ về e là cũng khó, vậy mà tính nàng cũng hâm, lầm lì
xuống xe, đi thẳng.
Anh trầm tư, ngắm nhìn đầy trìu mến
cái dáng nhỏ bé trong tà áo dài thướt tha, một tay xắn ống quần, một tay cầm
dép cao gót, gió khẽ thổi nhẹ khiến mấy lọn tóc lao xao.
Cảm giác như không gian, thời
gian, đang dừng lại ở chính giây phút này. Nàng của anh, một vẻ đẹp tinh khôi
khiến tim anh đập không ngừng.
Vội lấy điện thoại ghi lại khoảnh
khắc ấy, anh mỉm cười cảm nhận hạnh phúc.
Một...hai...ba....một trăm...một
nghìn....hai nghìn...
Quái lạ, đi lâu thế mà con cáo tinh
ranh kia vẫn dửng dưng với ta là sao? Mọi lần thỏ tung chiêu ương bướng, chỉ
vài phút là được cáo chiều chuộng, dỗ dành luôn?
Vậy mà hôm nay, hix.
Mà mày lấy tư cách gì mà đòi anh ấy
chiều nữa hả? Chia tay rồi mà!
Cố gắng gượng, đi mãi mà vẫn chưa
thấy lối ra, tuyệt vọng, thầm hối hận, giá kể cứ ngồi yên phận trong xe thì kiểu
gì một lúc chả được về, giờ giữa cái chốn đồng không mông quạnh này chả biết đường
nào mà lần.
Có vẻ như chính nàng cũng vẫn chưa
thích nghi cái gọi là chia tay, là bị anh bỏ mặc?
Mệt phờ, nàng ngồi phịch xuống, duỗi
thẳng chân, nhắm khẽ đôi mắt.
Mùi sen thoảng qua, thơm quá, nơi
này, yên bình tới vậy, thả lỏng. Lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác này, khẽ hít
thở, cầu mong bầu không khí này sẽ gột rửa đi mọi nỗi đau trong nàng, mang đi nỗi
nhớ và tình yêu nàng dành cho anh, để nàng, có thể thanh thản.
Bỗng một bàn tay chạm chiếc eo
xinh, đôi môi ai đó nhanh chóng đặt lên má hồng, tay còn lại tinh ranh chụp
liên tục, cười hí hửng.
-"Không được...mình chia tay rồi"
-"Ừ, thì sao?"
-"Đưa đây..."
Uyên toan giật điện thoại.
-"Của tôi cơ mà...cái nhà cô
này, chỉ có người yêu tôi mới có quyền động vào điện thoại của tôi thôi...hay
là cô muốn quay lại đây..."
-"Tôi không thèm nhá...đấy là ảnh
của tôi, tôi có quyền xóa"
-"Ảnh ọt gì..."
Anh lanh lẹ đặt làm hình nền, còn
dơ lên trêu tức nàng.
-"Làm người yêu thì có quyền...hehe..."
Lại bị anh trêu, nàng toan đứng dậy
đi tiếp, anh cương quyết giữ lại, giọng buồn buồn.
-"Bạn bè thì không ngồi với
nhau một lúc được sao? Chỉ là đôi bạn đi chơi mừng em tốt nghiệp thôi...Chỉ một
lúc thôi.,..xin em đấy...coi như là em bố thí chút thời gian cho kẻ nghèo này
đi..."
Nàng nhìn anh, rồi lại nhìn đầm
sen, đôi mắt vô hồn xa xăm.
Anh không hiểu, không hiểu chính bản
thân mình có ma lực như thế nào? Anh không hiểu rằng nàng phải vất vả lắm, cố gắng
lắm, kiên cường lắm mới có thể...em không xứng...sống mũi cay xè, khẽ gỡ bàn
tay ấm áp ra khỏi người mình, nàng gượng cười.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment