VỢ NGỐC - CHƯƠNG 03 - A BỐI - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

VỢ NGỐC 

Tác giả: A Bối
Thể loại : Ngôn tình, tình cảm, sủng

CHƯƠNG 03:


Nhạc Ân 8h đã lên giường, nhưng không ngủ sớm, cô sẽ ngắm mấy ngôi sao trên nhà cho đến khi nào muốn ngủ.Thím Trương nhìn lại cửa phòng ngủ lần nữa, bật chiếc đèn ngủ trong phòng khách để tắt bóng đèn lớn, bà đóng cửa đi về nhà.

Thím Trương làm ở đây 7 ngày nhưng chỉ thấy Diệp Hạo hai lần, một lần là lúc bà đến nhận việc, có ông bà Nhạc và cả Diệp lão cũng ở đó, và một lần là ngày hôm sau ông bà Nhạc về nhà, lúc đó chính Diệp Hạo là người xách hành lí ra xe cho ông bà của vợ mình, lúc ông bà Nhạc đi thì Diệp lão cũng căn dặn vài câu rồi đi, Diệp Hạo đã nói với bà là anh phải đi làm cả ngày nhờ bà chăm sóc Tiểu Ân rồi cũng đi luôn.

Thím Trương cũng chỉ là người giúp việc nên không dám quan tâm đến chuyện của nhà chủ, nhưng quả thật bà cũng cảm thấy có nhiều điều không đúng. Ví như, trong nhà không có ảnh cưới, ví như những ngày sau đó Diệp Hạo có về nhà ngủ nhưng lại đi sớm về khuya bà không một lần đụng mặt, lại ví như hai vợ chồng hai phòng, ... nghĩ đến cô gái nhỏ ngu ngơ Nhạc Ân,bà đoán đến chín phần là hôn lễ của 2 người Diệp lão bắt cháu mình cưới. Bà chẳng biết căn bệnh tự kỉ là thế nào, nhìn Nhạc Ân bị bệnh đó bà chỉ thấy cô hơi ngây ngô mà thôi , làm theo lời dặn của bà Nhạc thì mọi chuyện đều dễ dàng, cô còn dễ chăm sóc hơn cả người bình thường.

Bước đi trên con đường nhỏ, nhìn vào từng ngôi nhà đang rộn ràng tiếng cười , thím Trương thầm mong hạnh phúc cho cô gái nhỏ Nhạc Ân .

..........

Diệp Hạo không ở nhà, mấy hôm nay văn phòng của anh nhận lời trang trí cho một cửa tiệm cafe sắp mở, đúng là anh không thế về nhà sớm được. Thời gian trang trí khá dài vì đây là một quán cafe khá lớn, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng.

" Anh Diệp Hạo, ba em muốn mời các anh đi nhà hàng để cám ơn các anh đã giúp đỡ " 

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo vài phần tinh nghịch của một cô gái trẻ.

Diệp Hạo đang dọn dẹp cọ vẽ và thùng sơn ngẩng đầu nói với Tư Ưu, con gái của chủ quán .

" Cho anh chuyển lời cám ơn, nhưng hôm nay anh xin thất lễ trước không đi cùng mọi người , anh đã có hẹn " 

Xong liền cúi người tiếp tục dọn dẹp.

Tư Ưu nhìn người đàn ông trước mắt. dù áo quần còn có vết sơn loang lổ cũng không làm giảm đi vẻ bề ngoài thu hút , cô cắn răng nói, giọng nói đã pha chút thất vọng :

" Nói sao anh cũng là thợ vẽ chính, đồng nghiệp của anh ai cũng đi cả mà, anh đi cùng cho vui, ngày mai anh cũng không còn làm .. ở đây nữa .." 

Những lời cuối mang theo nuối tiếc, khuôn mặt khả ái, đôi mắt buồn bã thật khiến người khác không can tâm làm trái .

Diệp Hạo cũng thu dọn xong, vác túi đồ lên lưng, tay xách chiếc thùng sơn nhìn cô gái trước mắt , mặt không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt mở miệng .

" Để anh đi xin lỗi ba em "

Nói xong liền đi thẳng để mặc cô gái đứng sau nhíu mày bặm môi bất mãn.

…..

Thành phố đã lên đèn rực rỡ , Diệp Hạo sau khi ghé về văn phòng để thay đồ liền rời đi. Chiếc xe hơi hòa vào dòng xe vẫn còn đông đúc đi về phía sôi động nhất của thành phố.

Trong một quán bar sang trọng , từ xa Diệp Hạo đã trông thấy Từ Gia Huy ngồi một mình. Từ Gia Huy cũng kịp nhìn thấy bạn mình đang đi lên, anh mĩm cười, Diệp Hạo chưa đi đến đã bị ném cho một thứ, chụp lại thì thấy đó là một gói thuốc hảo hạng.

Nhìn Diệp Hạo châm thuốc hút zpng, Từ Gia Huy mới mở miệng, giọng điệu đùa giỡn quen thuộc .

" Diệp nhị thiếu gia thật khó gặp mặt, tôi hẹn với cậu lần thứ 101 mới được gặp đấy "

Diệp Hạo thong thả nhả khỏi thuốc, thong thả rót cho mình một ly rượu, cũng không quan tâm ly rượu đã cạn của bạn mình, từ từ uống, từ chối cho ý kiến. Dù đã quen thuộc nhưng một màn này cũng khiến cho Từ Gia Huy muốn nổi điên,gương mặt đẹp trai nhăn nhở dở khóc dở cười, cuối cùng tự rót rượu cho mình rồi nói.

" Hôm nay là ngày cuối cùng "

Lúc này Diệp Hạo mới mở miệng .

"Ừ , hôm nay tôi rãnh rỗi để chiều cậu "

" Vẽ trang trí mà ngày nào cũng làm tới hơn 10h, tôi không nghĩ cái văn phòng cậu làm ăn thế nào nữa, chẳng có công ty nào lại bắt nhân viên mình làm việc như thế " 

Từ Gia Huy làm điệu bộ tỏ vẻ bất mãn .

" Đó chỉ là một cái văn phòng nhỏ với 6 người , không phải là công ty, quan trọng hơn,nơi tôi làm khác những nơi khác , còn khác cái gì thì như cậu vừa nói " 

Diệp Hạo thản nhiên đáp lời

Từ Gia Huy nghe xong chỉ biết nhìn bạn mà á khẩu, bạn mình không nói thì thôi, nói ra câu nào cũng làm anh không thể nói tiếp, đã hơn 1000 lần anh tự hỏi mình sao lại kết bạn với loại người này cơ chứ . Diệp Hạo nhàn nhã liếc người đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt tự hỏi , không quá quan tâm tiếp túc uống rượu.

Từ Gia Huy đương nhiên biết văn phòng Diệp Hạo làm việc rất thất thường, có công việc là làm không ngừng nghĩ, không phân biệt thời gian như công ty bình thường. Anh cũng biết dạo gần đây văn phòng Diệp Hạo luôn có việc. Lâu lâu bạn mình mới có thời gian để cùng ngồi uống ly rượu nên anh phải biết trân quý. Thế là thôi không châm chọc Diệp Hạo nữa, Từ Gia Huy bắt đầu tán đủ chuyện.

Tiếng ca sĩ vang lên nhẹ nhàng, như nhớ ra điều gì, Từ Gia Huy rút ra một tấm vé đặt lên mặt bàn trước mặt Diệp Hạo, cười thần bí. Nhưng không kịp đợi Diệp Hạo mở miệng đã nói ra một câu mang đậm mĩa mai

" Tam thiếu gia Diệp gia thật tình cảm, đứng ra tổ chức triễn lãm tranh cho vợ chưa cưới, cậu nói xem nhà họa sĩ, tranh của Chu Lệ Băng có thể dùng để triển lãm được chưa " ,

Trên bàn là tấm vé mời đến dự triển lãm tranh, người mời Diệp Bảo và Chu Lệ Băng,

Diệp Hạo nhìn tấm vé mời trên bàn, lại nhìn gương mặt đang chờ xem cuộc vui của bạn nhìn mình thấy thật tức cười,cầm lấy tấm vé mời xem xét, trong đôi mắt luôn thờ ơ có chút biến đổi.

Từ Gia Huy nghiêng đầu đánh giá Diệp Hạo đang suy nghĩ điều gì, chính anh cũng đang suy nghĩ . Chu Lệ Băng, Chu Lệ Băng … cô gái anh từng gặp mấy lần, một người con gái xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, quả thực đáng để cho cả đám đàn ông yêu thương, nhưng điều đó không đủ để anh lưu tâm đến con gái nhà Chu gia, mà là việc cô từng là người yêu của người bạn không tim không phổi trước mặt anh đây, anh còn nhớ như in lần đầu tiên biết Chu Lệ Băng là bạn gái Diệp Hạo, lúc đó anh và Diệp Hạo hẹn nhau ăn cơm, anh đến nơi thì thấy hai người ngồi chờ anh. 

Hôm đó anh đã nhìn mãi mà chẳng thấy mặt trời lặn ở hướng Đông , cuối cùng phải chấp nhận sự việc người bạn 25 năm không một mảnh tình đã có bạn gái. Người có thể rung động được Diệp Hạo là một người đặc biệt, nhưng anh không ngờ người đặc biệt đó giờ lại là em dâu của Diệp Hạo, anh không hiểu nguyên nhân gì xảy ra, sau lần gặp đầu tiền đó, anh cũng chỉ gặp cô đi cùng Diệp Hạo thêm 1 lần nữa, chuyện giữa hai người anh không hay biết tất cả, nhưng anh biết Diệp Hạo không bao giờ phản bội trước , anh vẫn đứng về phía bạn mình, vẫn chờ một ngày biết sự thật .

" Gia Huy, có bao nhiêu người biết tôi là con trai của Diệp Thiên Minh ?"

Câu hỏi bất ngờ làm Từ Gia Huy bừng tĩnh cảm xúc, anh khó hiểu nhìn bạn, nhưng đúng là việc Diệp Hạo là con trai của Diệp gia rất ít người biết, năm đó lúc Diệp lão gia đưa Diệp Hạo về cả nhà mới biết anh là con trai Diệp Thiên Minh, nhưng trong nhà không ai tiết lộ điều gì, trong thành phố này người họ Diệp không thiếu, lúc đó anh ở với Diệp lão gia , được người của Diệp lão đưa đi học , không người ngoài nào ngờ được anh là con ruột Diệp Thiên Minh. Sau đó, 5 năm sau anh một mình về lại căn nhà cũ của 2 mẹ con rồi sống, rồi sau đó nữa lại đi du học, chỉ mới trở về gần 2 năm đây… nhưng chuyện này có ý nghĩa gì ?  Từ Gia Huy nhìn bạn mình thắc mắc .

Diệp Hạo nhãn nhã nhấp rượu, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười khinh khỉnh, không thèm liếc Từ Gia Huy sau khi đã quăng cho bạn một vấn đề khó hiểu, anh chỉ nghĩ 

"Từ Gia Huy à, cậu thật là ngốc, tôi chỉ là không muốn thấy vẻ mặt hí hửng của cậu mà thôi."

No comments

Powered by Blogger.