TỰ YÊU - CHƯƠNG 13 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ YÊU
Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 13:EM KHÔNG VỀ NỮA ĐÂU - KHÔNG CÒN BÙNG CHÁY NỮA - TRONG KÝ ỨC MỘT NGƯỜI
-Chúng ta còn cơ hội trở về bên
nhau chứ?
Anh nhìn cô, đôi mắt sũng nước.
-Chúng ta có thể về bên nhau, nhưng
cũng những kỷ niệm tươi đẹp nhất, những khoảnh khắc hạnh phúc nhất sẽ vĩnh viễn
không thể về lại với chúng ta nữa rồi.
Cô cười chua chát.
-Tại sao chứ?
Anh bóp chặt cánh tay cô, đau điếng.
-Vì trở về bên nhau là quyết định của
chúng ta, còn có hạnh phúc được nữa hay không lại là quyền sắp đặt của định mệnh.
Em nghĩ, không phải vô duyên vô cớ mà chúng ta dừng lại. Thôi thì đã dừng lại,
hãy rẽ sang hướng khác mà đi, đừng cố tìm về bên nhau để nối lại những gì đã đứt.
Cô thở nhẹ, khẽ gỡ bàn tay anh ra
khỏi cánh tay mình rồi đi thẳng.
Hôm nay mưa đầy trời, trắng xóa
lòng cả hai.
Nếu biết em không về anh có đợi nữa
không?
Chẳng có ai một lòng đếm đong sự hư
vô đâu nhỉ!
Chuyện tình yêu trên đời vốn dĩ
Không có chuyện đợi chờ mà hóa đá
trăm năm...
Nên nếu em không về anh sẽ chẳng bận
tâm
Rồi anh sẽ thành chồng của một cô vợ
khác
Chuyện dĩ vãng ngày xưa theo thời
gian phai nhạt
Có lẽ chẳng bao giờ anh bất giác gọi
tên.
Nhưng nếu em không về, em cũng chẳng
thể quên
Những đắm say, những êm đềm, lời
anh hứa.
Chỉ là...em biết mình có về đi
chăng nữa
Thì chuyện cũ qua rồi, và hay đứa...
...cũng chẳng thể bên nhau.
Đừng đợi, anh à! Em không về nữa
đâu.
*************
Bạn đã bao giờ ở vào hoàn cảnh thế
này chưa: Yêu một người và làm tất cả để người đó hiểu được tình cảm của mình
chân thành đến thế nào, đến mức chính bạn cũng không tin nổi mình đã thay đổi
thành một con người hoàn toàn khác từ bao giờ nữa, vậy mà cái bản thân nhận lại
chỉ là sự phủ nhận, hoặc thậm chí thờ ơ và im lặng tàn nhẫn đến đau lòng.
Bạn có hiểu cảm giác bất lực của việc
cố gắng bao nhiêu cũng không đủ để lay động trái tim một người không? Đơn giản
là trong lòng họ không hề nghĩ tới bạn, không lưu tâm đến sự cố gắng của bạn.
Đơn giản là bạn không thể thuộc về họ, bắt đầu là như vậy và mãi mãi là như vậy.
Hãy dừng lại và đừng cố gắng nữa.
Có những sự cố gắng đem lại sự rung động từ đối phương, nhưng có những sự cố gắng
chỉ đem lại niềm tin mù quáng nơi bản thân mình mà thôi. Hãy trao nhiệt tình
yêu của mình cho một người sẵn sàng giang tay đón bạn vào lòng. Chứ đừng mãi chạy
theo kẻ sẵn lòng gạt bạn ra khỏi vòng tay bất cứ khi nào có thể!
Em chẳng còn khờ dại giống ngày
xưa,
Tự đóng vai người thừa rồi đổ cho định
mệnh.
Em sẽ thôi không một mình chịu lạnh,
Đứng co ro để đợi bóng anh về.
Em chẳng còn khao khát lửa đam mê,
Nhen nhóm mãi một tình yêu mù
quáng.
Giờ em hiểu đâu mới là giới hạn
Của sự đơn phương, cố chấp đến đau
lòng...
Em từng mệt mỏi níu giữ nhưng
có-không,
Để nhặt về toàn chất chồng hụt hẫng.
Giờ chấp nhận đi buông, em thấy
lòng nhẹ bẫng.
Lẽ ra nên làm vậy từ lâu lắm rồi...
Em lại trở về góc nhỏ của em thôi,
Lặng lẽ ngắm bầu trời không ngấn nước.
Em sẽ yêu đời và yêu em như trước,
Để đón bình yên trở lại mỗi đêm về.
Anh đã thuộc về vùng ký ức ngủ mê
Còn mãi đó. Nhưng không bùng cháy nữa..
**********
Người yêu tới nhà chơi, vô tình tìm
thấy một album ảnh cũ kĩ mà rất lâu tôi không còn nhớ mình đã cất ở đâu nữa. Cô
ấy lật giở từng trang, chăm chú xem với vẻ rất phấn khích và cưới không ngớt. Bất
chợt, cô ấy dừng lại ở một tấm hình, nhìn ngắm thật lâu rồi hỏi tôi:
-Anh ơi! Ảnh này anh chụp với ai
đây?
-Một...người bạn cũ.
Tôi ngần ngừ, không biết phải dùng từ nào cho
chuẩn xác.
-Em thấy anh có rất nhiều ảnh chụp
cùng chị ấy, chắc hai người thân rất thân. Nhưng không bao giờ thấy anh nhắc tới.
-Ừ, đã từng rất thân.
Tôi quay trở lại bàn làm việc, để lại
cô người yêu tiếp tục khám phá những bức ảnh về quá khứ đã qua của mình. Nhưng
tôi không sao tập trung vào công việc được, hình ảnh về cô gái trong bức ảnh cũ
cứ bủa vây lấy tâm trí, bao nhiêu kỷ niệm tưởng như đã ngủ say từ lâu lắm bỗng
chốc hiện về. Thì ra, tôi đã bước đi những bước rất dài, rất xa, đến nỗi có những
người thân thuộc từng đi qua mà tôi vô tình quên mất sự hiện diện của họ ở một
phần trong ký ức của mình.
Trong một thời điểm nhất định nào
đó, chúng ta tự nhiên thân thiết với một người, dành nhiều thời gian để trò
chuyện, lắng nghe họ, thậm chí đã từng nghĩ rằng bản thân mình thật may mắn khi
được được biết tới họ, mong rằng sẽ cùng họ đi tiếp những tháng năm sau này. Rồi
như là sự sắp đặt của định mệnh, ta vô tình rời xa họ, là vô tình, bởi lẽ ta
không muốn điều đó, chắc hẳn họ cũng không muốn, nhưng cuộc sống cứ đẩy hai người
đã từng rất thân về hai hướng ngược nhau, đến khi nhận ra thì bóng họ chỉ còn
là một chấm nhỏ mờ khuất, tất cả những gì đọng lại chỉ là cảm giác thân thuộc
và những nuối tiếc bởi chẳng hiểu vì sao.
Có lẽ vậy cũng tốt, ít ra những gì
ta nhớ về họ đều là những thứ rất đẹp và vô cùng ấm áp. Được là một phần trong
ký ức của một người cò hơn bước qua nhau mà không ngoái đầu nhìn lại một lần.
Sau tất cả, người ta vẫn sẽ tìm lại được nhau, không phải ở ngoài đời thì cũng
là trong kỷ niệm. Có một người để cùng tận hưởng những khoảnh khắc trong cuộc đời,
đôi khi, như vậy cũng đã là quá đủ.
Có hai người chưa từng nói thương
yêu
Dẫu từng bước bên nhau qua rất nhiều
kỷ niệm
Bởi hai người vẫn luôn luôn tâm niệm:
Hạnh phúc giản đơn không định nghĩa
mới bền.
Rồi một ngày cô gái có tình duyên
Chàng trai cũng tìm được miền êm ấm
Họ dành thời gian của mình để yêu
đương say đắm
Rồi lặng lẽ quên người khác sống
thế nào...
Những khi buồn họ cũng nhớ tới nhau
Nhưng cũng chỉ lắc đầu: "Chắc
người ta đang bận!"
Năm tháng cứ trôi tưởng chừng như bất
tận
Họ nhắc nhớ về nhau qua ký ức tỏ mờ...
"Có một người từng quan trọng
với anh cơ"
"Cô ấy đâu? Chẳng bao giờ em
thấy..."
"Cô ấy thuộc về cuộc sống
riêng cô ấy,
Chắc chẳng quan tâm tri kỷ cũ đâu
mà."
"Em cũng từng quý mến một người
nha!
Anh ấy cũng là người em từng không
muốn mất."
"Anh ấy đâu rồi, mau cho anh gặp
mặt"
"Anh ấy...chắc đang vui bên một
nửa của mình."
Có hai người từng mơ mộng linh tinh
Sẽ mãi ở bên nhau cùng chuyện tình
không tên gọi
Chẳng biết có chuyện gì mà không ai
thèm đợi
Để lại dấu vết nhau trong mải miết
kiếm tìm.
Những ký ức ngày nào còn đẹp mãi
trong tim...
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment