TỰ YÊU - CHƯƠNG 10 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ YÊU
Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 10:BÙ ĐẮP TỔN THƯƠNG - KHÔNG CÒN TIN ĐƯỢC NỮA
Cô nói lời chia tay anh, lí do là
không còn yêu nữa. Nhưng cô không muốn mất đi một người rất quan tâm mình,
không muốn trở thành kẻ xa lạ với anh. Cô muốn anh hứa rằng dù không thể tiếp tục
yêu nhau nữa nhưng hai người vẫn làm bạn tốt. Anh đồng ý, vì anh vẫn còn yêu
cô.
Thời gian đâu, hai người vẫn dành
thời gian cho nhau, chỉ là ít hơn một chút, xa cách hơn một chút. Anh vẫn nuôi
một tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó nơi cô, còn cô thì cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng,
vì hơn lúc nào hết cô được sống theo những gì trái tim mình mách bảo.
Một thời gian sau, cô có người yêu
mới. Niềm hạnh phúc bên anh chàng người yêu chiếm hết thời gian của cô, cô
không còn quan tâm tới anh nữa. Anh buồn, vì anh vẫn đang trên con đường thực
hiện lời hứa của mình, còn cô thì có lẽ đã quên rồi.
Ba người họ vô tình gặp lại nhau
trong một quán cà phê thân thuộc, một chút sững sờ, anh toan tiến tới chào hỏi,
nhưng gần như ngay lập tức cô khoác tay anh chàng người yêu mới lướt qua anh
như chưa hề quen biết.
Khoảnh khắc đứng chôn chân với nụ
cười chưa kịp mở, anh chợt nhận ra rằng thì ra bấy lâu nay cô chỉ quan tâm anh
như một sự bù đắp vì cô cảm thấy có lỗi. Đến nay, thời hạn bù đắp đã qua rồi,
cô phải sống thật với cảm xúc của mình. Sự thật là lúc cô nói rằng không còn
yêu anh, cũng là lúc cô không cần tới sự góp mặt của anh trong cuộc đời mình nữa.
Khi hai người không thể tiếp tục ở
bên nhau, có một người sẽ luôn luôn nhắn nhủ rằng "chúng mình đừng trở
thành kẻ xa lạ, hãy cứ quan tâm nhau như bạn bè," rằng "tôi luôn ở
bên bất cứ khi nào người cần tới," rằng "chúng ta sau này chắc chắn sẽ
vui vẻ nhìn thấy nhau hạnh phúc bên một người khác tốt hơn".
Thế rồi rất nhanh thôi, chính người
đó lại là người quên đi và rời đi trước. Vì sao ư? Có lẽ vì những lời hứa hẹn
kia được thốt ra khi họ còn đâu đó một chút day dứt, một chút tự trách mình. Để
rồi khi khoảnh khắc đó quá đi, họ thản nhiên sống thật với cảm xúc của bản thân
mà không hề biết rằng mình đã gieo trong người kia không ít những hụt hẫng vì những
hy vọng nửa vời không bao giờ thành hiện thực.
Nếu đã không còn yêu, đừng gieo
thêm niềm tin vào bất cứ một điều gì cả. Nếu có thể, hãy lặng lẽ âm thầm ở bên
họ, đừng hứa, đừng để họ đã mất đi tình yêu có mất thêm cả niềm tin vào những
gì đã từng là rất đẹp.
-Anh còn yêu em không?
-Anh không biết!
-Chúng ta còn cơ hội chưa?
-Hãy để thời gian trả lời...
Là bản thân đã không còn muốn gắn
bó với họ nữa, tại sao lại để họ tự gieo thêm ảo tưởng cho mình làm gì? Chẳng lẽ
không còn yêu họ mà cũng không để cho họ được thanh thản rẽ sang lối khác hay
sao?
"Không biết" hoặc "để
thời gian trả lời" chỉ là cách nói khác đi của "tôi muốn người hướng
về tôi mãi mãi". Đó Không còn là tình yêu, đó là sự ít kỷ và tham lam,
không đành lòng buông bỏ.
Sau tinh yêu, tốt nhất người ta chỉ
nên nói với nhau rằng
"Mọi thứ đã kết thúc. Ký ức đẹp đã dừng lại. Đừng
ngoái lại. Hãy bước đi."
***********
Hắn ôm eo tình tứ với người bạn
thân của cô trước mặt cô, khi chỉ trước đó nửa tiếng, trong điện thoại, hắn lấy
lí do đi làm về mệt, buồn ngủ để hẹn cô một buổi đi chơi khác. Cô lặng im đứng
nhìn hai người họ tay trong tay hạnh phúc, hai mắt nhòe ướt từ bao giờ. Cô cứ
tưởng mình đóng vai nữ chính trong câu chuyện của hai người, hóa ra cô lại là nữ
phụ trong câu truyện của ba người. Cô biết trong tinh yêu thương thế này vẫn
thường xảy ra, nhưng không bao giờ nghỉ tới một ngày hành nhân vật chính lại là
người mà cô yêu thương nhất và nơi mà có trân trọng nhất.
Cô không phải là người ưa giành giật,
nhất là những thứ không phải của mình. Cô lặng lẽ gửi một tin nhắn với tất cả
những gì tỉnh táo còn sót lại trong đầu lúc đó:
"Em nhìn thấy rồi. Mình
chia tay anh nhé! Chúc hai người hạnh phúc."
Gần như ngay lập tức, người bạn
thân gọi điện thoại cho cô. Cô không nghe máy, tiện tay chặn số của hai người họ.
Cô không phải là người mạnh mẽ, nhưng cô tin mình là một người dứt khoát. Dẫu bản
thân không đứng được vững, đang phải khuỵu xuống vì đau khổ, cô vẫn biết mình cần
phải làm gì.
Người bạn thân sau đó không bao giờ
liên lạc hay xuất hiện trước mặt cô nữa. Nhưng ngươi yêu cũ thì không buông tha
cho cô dễ dàng như vậy. Hắn dùng số điện thoại khác gọi cho cô liên tục, rồi gửi
những email dài cả chục trang giấy mà không đọc cô cũng biết đó là những lời ỉ
ôi xin lỗi, gợi lại kỷ niệm xưa, hứa sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia và đền bù
lại cho những sai lầm đã phạm phải.
Cô nghĩ mình là một người dứt
khoát, nhưng không phải như vậy. Phụ nữ, không có người nào lại dứt khoát, nhất
là khi phải đối diện với người mình đã mang hết tất cả trái tim mình cho họ. Cô
nhận lời gặp hắn, "để xem anh ta còn tiếp tục chuyện trò gì."
Hắn quỳ xuống xin cô một cơ hội, hắn
nói hai người họ chưa có gì cả, chỉ mới đi chơi cùng nhau vài lần. Hắn nói nếu
cô không tha thứ cho hắn thì cả đời hắn sẽ không thể tha thứ cho mình, hắn nói
thiếu cô hằng không thiết sống nữa, hắn nói, hắn nói...
Cô cười, rồi nhìn những giọt nước mắt
hối lỗi của hắn, cô lại khóc theo hắn. Trước khi đến gặp hắn, cô đã nghĩ rằng lần
này sẽ là lần cuối, bởi cô không muốn mình hối hận khi trách lầm hắn, trong cô
vẫn còn đâu đó một chút xíu hy vọng. Chẳng thế mà khi hắn thừa nhận, cô thấy
tim mình đau nhói, cô không nghĩ mình sẽ vì hắn mà lại phân vân, nhưng sự thật
thì...
Cô tha thứ. Không phải vì hắn xứng
đáng với điều đó, mà vì bản thân cô không có cách nào xa hắn nổi. Cô không bắt
hắn hứa sẽ không phản bội cô lần nữa, cô chỉ đơn giản là đánh cược một lần, bởi
hình như cô cũng không còn sự lựa chọn nào cả.
Họ lại trở về như bình thường, có vẻ
như hắn đã cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ kia, cô thấy hắn quan tâm mình
hơn, chiều chuộng mình hơn. Cô đã nghĩ rằng bản thân chọn đúng, cho đến một
ngày...
Cô đến nhà hắn chơi, hắn đang tắm nên
bảo cô ngồi trong phòng khách đợi. Cô thấy máy điện thoại của hắn liền cầm lên
xem, vô tình nhìn thấy clip của hắn và một người phụ nữ xa lạ, hai người họ
đang ở trong nhà nghỉ. Tay chân cô rụng rời.Hắn vội vàng chạy đến giật lấy điện
thoại, cô khóc oà thành tiếng, nhưng hắn không nghe thấy. Mắt hắn đỏ sọng, hắn
lao vào đẩy cô ra ghế, cô chống cự để chạy ra ngoài nhưng không được, làm sao một
người phụ nữ mảnh mai yếu đuối như cô có thể thoát khỏi vòng tay của một kẻ đang
điên cuồng giận dữ.
Tối hôm đó, cô lê từng bước trên vỉa
hè, dưới cơn mưa mùa đông lạnh buốt. Đôi môi cô trắng bệch, vì lạnh và vì cả
đau, đôi mắt cô sưng to, dường như không còn mở ra được nữa. Cứ thế, cô lầm lũi
đi, không biết điểm đến là nơi nào. Vậy là cô đã mất hết, mất bạn thân, mất người
mà cô yêu, mất luôn cả thứ quý giá mà cô hằng nghĩ sẽ giữ gìn để trao cho hắn
trong ngày cưới. Cô đã đánh cược và cô biết mình thua rồi, thua một cách vô
cùng thảm hại.
Có những sự tha thứ đem lại
niềm tin, nhưng cũng có những sự tha thứ chỉ đem lại niềm đau vô hạn, và chút
hy vọng ít ỏi còn lại cũng theo đó mà tan đi mãi mãi. Cô hiểu từ bây giờ, cô
không còn đủ can đảm để tin vào bất cứ một người đàn ông nào nữa.
Là đáng ông, yêu thật lòng cũng được,
giả dối cũng đành, nhưng khi rời đi thì hãy đề người phụ nữ yêu mình hiểu rằng
cô ta đã chọn một người chưa thực sự phù hợp, chứ đừng để cô ấy phải thốt ra
câu:
"Từ giờ trở về sau, không còn tin vào người đàn ông nào được nữa."
Đã mang đến đổ vỡ, đừng lấy đi tất
cả niềm tin. Phụ nữ, muốn quên, muốn buông, muốn bắt đầu lại...tất cả đều dựa
vào chút niềm tin ít ỏi đó.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment