TỰ YÊU - CHƯƠNG 07 - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ YÊU
Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 07:AI ĐÓ BẬN RỒI - BỎ THÌ THƯƠNG ....
Bất hạnh của người phụ nữ hết lòng
vì tình yêu đó là gặp phải một người đàn ông dành tất cả thời gian cho công việc.
-Anh yêu em, nhưng xin lỗi anh bận
rồi...
-Em yêu, em chịu khó ăn cơm một
mình nhé! Thông cảm cho anh...
-Sao em cứ đòi hỏi em phải dành thời
gian cho em vây? Anh còn phải làm lụng để lo cho tương lai của chúng mình mà...
Phụ nữ, tội nghiệp nhất không phải
là khi chưa tìm được người yêu thương mình. Họ tội nghiệp nhất là khi đã lựa
chọn một người để gắn bó cuộc đời rồi, nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang... Một
ngày không ngờ trước, họ phải cô đơn lủi thủi trong c8an nhà đã từng là mái ấm.
Mâm cơm nguội ngắt, một nửa chiếc giường trống không, phụ nữ âm thầm lặng ngắm
cái bóng chính mình già nua theo năm tháng.
Thật ra, cái phụ nữ thực sự cần
không phải là một tương lai sang giàu, mà họ cần hơn là một hiện tại không thiếu
thốn. Phụ nữ là loài ưa sống theo cảm xúc nhất thời, họ không đủ kiên trì để
theo đuổi những thứ mong luân xa vời, trong khi bản thân thì đang sống trong lẻ
loi nguội lạnh. Thiếu thốn sự quan tâm là một trong những lý do khiến phụ nữ rồi
bỏ đàn ông, dù cho trái tim họ vẫn còn yêu nhiều lắm.
Đàn ông là một loài ưa chinh phục,
khi mới yêu thì ngon ngọt dỗ dành, khi ấy trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một
suy nghĩ, đó là chiếm hữu được trái tim người phụ nữ đã khiến anh ta động lòng.
Nhưng đàn ông cũng thường rất tham lam, khi có được điều mình muốn rồi, anh ta
sẽ hướng ánh mắt của mình tới những mục tiêu khác. Đó là lý do vì sao yêu nhau
một thời gian, phụ nữ thấy đàn ông bận rộn hơn, bí ẩn hơn và lạnh nhạt hơn. Bởi
mối bận tâm của anh ta không chỉ còn là cô ấy nữa. Để rồi khi sức chịu đựng của
người phụ nữ vượt quá giới hạn, họ không thể sống mãi trong sự cô
đơn và tâm trạng ức chế bởi vô vàn thứ ghen tuông, nỗi buồn giày vò tâm trí... họ sẽ nói những lời
bất cần, chối bỏ. Đàn ông chỉ chờ có thế, họ vội vã cho rằng phụ nữ đổi
thay, không còn là người một lòng một dạ
nghe theo mình, thông cảm cho sự "bận
rộn" của mình nữa. Rất nhiều người đàn ông rời bỏ người phụ nữ đã từng yêu
thương mình theo cách đó.
Phụ nữ không có nhiều cơ hội để lựa
chọn người đàn ông cuối cùng của đời mình, vậy nên đừng vội vã, đừng xuề xòa, đừng
để một ngày chỉ còn biết ngửa mặt lên trời, nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ
lòng "thôi thì là duyên mệnh".
Là đàn ông, vùng vẫy bên ngoài thế
nào không cần biết, nhưng để cửa nhà lạnh tanh, vắng đi tiếng cười của người phụ
nữ yêu thương mình, thì anh ta đã sống một cuộc đời thất bại.
Ai đó bận rồi, cô gái nhỏ kia ơi!
Cô cứ nhiều lời làm người ta cau
có...
Ai đó chẳng còn chút thời gian nhỏ
Để lo lắm xem cô đang hạnh phúc,
hay buồn.
Ai đó bận rồi, ai đó phải đi luôn.
Đừng ngoái nhìn theo bóng người ta
nữa,
Đừng một mình đứng trông ngoài
khung cửa,
Ai đó muốn đi, không chắc đã muốn về...
Ai đó bận rồi, bận theo đuổi đam
mê,
Bận tìm niềm vui ở phương trời xa
khác.
Cô có lẽ loi, có đau lòng, hay đi lạc,
Ai đó chẳng bận tâm như ngày cũ nữa
rồi...
Đến bao giờ mới chịu hiểu, cô ơi!
Trong chuyện tình này có một người
đã chán.
Chỉ có một người dối mình qua năm
tháng,
Rằng sẽ có một ngày ai đó rảnh...
... để tiếp tục chung đôi.
Nhưng ai đó bận luôn đến hết kiếp này rồi!
Thì ra có những người cứ dần dần xa
cách, từ từ bỏ mặc, chậm chậm quên đi mình, không phải vì họ nghĩ thương mình
mà không muốn dứt khoát một câu, mà bởi vì họ không đủ can đảm để nhìn vào sự
thật rằng họ là kẻ thay lòng bội bạc.
Thôi thì, nếu có thể, hãy cho họ một
sự giải thoát. Bởi rốt cuộc thì ai là người nói chia tay đi chăng nữa, thì cũng
là để cả hai tìm một người khác, người sẽ cùng ta cố gắng để ngày càng gần lại,
chứ không phải tìm mọi cách để có cớ giãn ra...
***********
Anh và cô yêu nhau, tình yêu từ thuở
đại học. Như bao cặp đôi khác, họ cũng từng hứa hẹn rất nhiều điều, rằng sẽ mãi
mãi không thay lòng, rằng sẽ mãi mãi không thay lòng, rằng khi ổn định sự nghiệp
sẽ tính tới chuyện gắn bó cả cuộc đời với nhau. Thời gian trôi qua mau, dần dần tình yêu của họ không còn là màu hồng
của những mộng mơ, Hẹn ước mà bị phai nhạt bởi vô vàn thứ gia vị của cuộc sống.
Anh không hề rung động trước những cô gái khác, nhưng anh cũng thấy mình không
còn sâu đậm với cô.
Ngày trước, mỗi lần đi chơi, họ tranh nhau nói
về suy nghĩ của mình, nói về hoài bão của cả hai, nói về cuộc sống tương lai
khi về cùng một căn nhà nhỏ. còn bây giờ, chỉ một mình cô nói, cô vẫn ngây thơ
và yêu anh như vậy, vẫn đinh ninh rằng tình cảm của anh còn vẹn nguyên như vậy.
Còn anh, dường như anh trầm ngâm hơn, nghĩ tới những điều xa xôi hơn, Ví dụ như
Làm thế nào để nói ra Lời chia tay mà nụ cười trên môi cô không biến thành tiếng
nức nở...
Theo thời gian, anh trở nên lạnh lùng hơn, thờ
ơ và lãnh đạm hơn. Thứ anh dành cho cô không còn cuồng si mãnh liệt như trước,
bởi trong anh không còn tình yêu mà chỉ có trách nhiệm, không còn tình thương
mà chỉ còn lòng thương. Cô lờ mờ nhận ra có gì đó rất khác, nhưng cô không dám
tin, cũng không biết sẽ phải thế nào nếu một ngày nhận ra sự hồn nhiên của mình
là thật. Anh cũng không đủ can đảm để dứt khoát,Mỗi lần định đối diện thì sự hồn
nhiên của cô lại làm anh đau đớn. Anh không nỡ làm đau cô, nên anh đành tự dằn
vặt tổn thương chính mình.
Tình yêu của họ ngày càng rơi vào
những tháng ngày u tối, không có lối thoát. Có lẽ cái kết sẽ là một người mãi cảm
thấy có lỗi vì không thể đem hạnh phúc cho người ta, còn một người mãi oan
trách người kia vì đã không cho mình biết sự thật ngay từ đầu. Có lẽ... hai người
đã từng thề nguyện làm bạn đời của nhau, cuối cùng ngay cả làm bạn của nhau đến
hết đời cũng làm không được.
Đừng bao giờ đối với một người theo
kiểu " bỏ thì thương, vương thì tội". Bởi khi ấy, cái mà bạn dành cho
họ không còn là tình yêu, lại càng không phải sự cao thượng, mà đó là
"thương hại" và "tội nghiệp".
Nếu không thể cho ai đó một tình
yêu chân thật, thì hãy cho họ biết một sự thật chân thành. Và, nếu không thể
thương yêu, thì cũng đừng thương hại.
Bởi vì một người đã dốc hết lòng để trao gửi
tình yêu cho mình đáng để nhận về nhiều hơn thế.
Tình yêu bắt đầu khi cả hai người
cùng nghĩ rằng có nói bao nhiêu điều với nhau cũng là không đủ, và kết thúc khi
một người nghĩ rằng có nói điều gì với người kia cũng là vô ích.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment