TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 15 - TẬP 02 - LÃO THẦY BÓI MÙ
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 02: LÃO THẦY BÓI MÙ
Tarzan cười ngượng nghịu:
- Chỉ vì một “dòng họ thần bí”, thưa thầy Meinert. Em... em
không thể giải thích chuyện này ra đây được. Nhưng em rất cần biết tiểu sử của
bà Editha Eleonora Phôn Brabant. Đáng tiếc là đọc đến cuốn thứ năm em vẫn chưa
tìm thấy cái mà mình muốn tìm.
- Editha Eleonora Phôn Brabant... Sao? Tôi chưa từng nghe
cái tên này lần nào...
- Em thì... đã biết sơ về bà ta, nhưng em tin ở kiến thức Sử
học của thầy. Bà Editha gì đó sống cách đây năm trăm năm và là một... nữ công
tước.
Meinert sửng sốt. Gần hai mươi năm trong nghề dạy Sử, ông
nghĩ rằng mình đã thuộc lòng cả những nhân vật kì cục và dễ bị quên lãng nhất
của lịch sử nước Đức. Vậy thì người đàn bà mệnh danh là nữ công tước mà Tarzan vừa
xác định với ông là có thật hay không? Bà là ai hỡi Phôn Brabant danh giá? Lần
đầu tiên Meinert phải lúng túng:
- Peter Carsten, em...
- Em... chào thầy, và rất cảm ơn thầy. Dù sao đi nữa, em
cũng phải tìm thêm tư liệu về bà Editha Eleonora Phôn Brabant ngoài thư viện.
Tarzan biến ra hành lang nhanh như một con sóc. Hắn có vẻ
hài lòng về trò chơi hiểm hóc vừa rồi. Chắc chắn thầy Meinert sẽ điên đầu và
hắt hơi liên tục vì... một đống Bách khoa toàn thư trên cái giá sách đáng ghét
kia. Ông có sặc bụi từ trưa cho đến tối cũng đừng hòng bắt “mụ” nữ công tước lộ
diện. Bà ta chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của tà thuật thì làm sao có mặt
được trong tiểu sử các danh nhân. Tarzan hiểu được “chân lý” trên thì đã quá
muộn, nhưng vẫn còn sớm hơn thầy... Meinert.
Hắn thở phào lẩm bẩm:
- Cũng tại cái dòng họ Krause quái gở...
Đúng là tại “cái dòng họ Krause quái gở” chứ còn gì nữa, hết
Volker Krause biểu diễn thần kinh thép trên thành cầu xe lửa bây giờ đến mẹ của
nó: bà Edith Krause. Ai đời đang là phu nhân có tiếng tăm của ông chủ thầu xây
dựng Krause giàu nứt đố đổ vách, bà Edith lại cho rằng mình chính là hóa thân
từ nữ công tước Editha Eleonora Phôn Brabant. Có nghĩa tiền kiếp của bà còn
“quý tộc” hơn vị trí hiện nay nhiều. Mà cũng tại hắn không dưng nổi máu tò mò
đi tìm tung tích bà công tước. Giờ thì thảm bại rồi Tarzan ơi!
*************
Tarzan vừa rút lui về “Tổ đại bàng” là tháo ngay đôi giày
thể thao ra và ngồi chồm hỗm trên giường. Hắn lặng lẽ liếc nhìn sang nhân vật
có kích thước tới “một người rưỡi”. Còn phải hỏi, thằng Tròn Vo khổng lồ cái
bụng mang tên Kloesen chứ ai. Nó đang ngắm ngía Tarzan đầy thán phục, có điều
đừng xâm phạm đến thanh sôcôla mà nó đang nhai nhóp nhép. Nó với Tarzan vốn đặt
tình bạn trên cơ sở “tôn trọng và hiểu biết lẫn nhau” cơ mà.
Kloesen phát biểu liền:
- Lý lịch nữ công tước Phôn Brabant ra sao?
- Mày nhả thanh kẹo đi rồi tao nói... Ê, làm gì có “mụ”
Editha trong biên niên gia tộc của nước Đức cổ đại. Mẹ thằng Volker đã... chế
tạo ra hoàn toàn. Tao đã “nghiên cứu” cả năm cuốn Bách khoa toàn thư và cả...
trí nhớ siêu đẳng của thầy Meinert. Vô ích... Ờ... có vấn đề này...
Tarzan đột nhiên khựng lại. Trong một giây chớp nhoáng hắn
định tiết lộ cho Kloesen Tròn Vo về “trò chơi tử thần” của thằng điển trai
Volker chiều hôm qua trên thành cầu xe lửa nhưng hắn kiềm chế kịp. Chỉ chút nữa
là hắn đã mang tội “bội tín” vì không giữ lời hứa với Volker.
Kloesen tròn xoe mắt:
- Mày đang có cái gì giấu tao phải không đại ca? Chắc là mẹ
thằng Volker còn...
- Không phải bà Edith mà là thằng bạn học của chúng ta:
Volker Krause. Cái máu TKKG của mày đâu Tròn Vo? Mày không để ý thời gian gần
đây Volker thế nào à? Nó là thằng thông minh cỡ một chín một mười với thằng
Karl Máy Tính Điện Tử mà niên học này phải “đúp” lại lớp 10. Vầng trán bác học
của nó cũng chẳng thèm nhăn nhó trước những điểm hai và bốn thường xuyên ở hầu
hết các môn học. Tại sao nó có thể thay đổi tính tình nhanh chóng như vậy chứ?
- Có lẽ nó xấu hổ vì bà mẹ nó!
Tarzan vỗ đùi khoái trá:
- Mày có quyền nhai thêm một thanh sôcôla nữa vì ý kiến sáng
suốt đó. Tao cũng nghĩ giống vậy. Mày coi, cha của Volker là một ông chủ thầu
xây dựng lớn nhất thành phố, mê chuyện làm ăn hơn sinh hoạt với gia đình, ông
ta không bao giờ có mặt trong nhà. Còn bà mẹ Volker thì là... một chuyên gia
bói bài năm mươi hai lá, tin vào ma quỷ hơn tin vào con người, lúc nào cũng mơ
mộng rằng mình đang mang linh hồn của một người khác từ kiếp trước. Thằng
Volker của chúng ta biết làm gì trong cái tổ ấm đó bây giờ? Nó dửng dưng bất
chấp cuộc đời là... hợp lý chứ sao! Bữa nay, nó lại trốn giờ Toán nữa rồi.
- Đó là chuyện tất không lạ, thưa đại ca. Mày có thể đạt
mười điểm trong môn Toán, chứ tao và thằng Volker chỉ có nước... chịu chết.
Tao... rộng lượng về vấn đề “cúp cua” của nó. Nó làm sao dám can đảm chịu “cặp
trứng vịt” to tướng như tao được.
- Thôi, dẹp qua một bên “dòng họ quái đản Krause” đi. Cuộc
hẹn với Công Chúa Gaby và Karl Máy Tính chiều nay tại hồ bơi, tại sao tao có
thể quên nhỉ, mày chuẩn bị “xiêm y” đi. Việc của tụi mình bây giờ là... lên
đường.
- All right!
Thằng Kloesen hào hứng ca lên một câu tiếng Anh “tán đồng”.
************
Khi chúng đạp xe vào đến thành phố thì mây đen đã che kín
mặt trời. Như thường lệ, nhà Gaby Glockner vẫn là “sào huyệt’ đầu tiên của TKKG
Tứ quái. Tarzan bấm chuông và cũng như thường lệ, con Oskar của Gaby luôn luôn
đóng vai trò gia chủ đầu tiên. Nó thò cái đầu ngộ nghĩnh chỉ còn một mắt mở
thao láo và sủa vang trời đất ngay cánh cửa sổ.
- Gâu, gâu!
Oskar sủa cụt ngủn đúng hai tiếng. Đó là mật hiệu ám chỉ
người quen. Ba tiếng là ám chỉ khách mới đến chơi một vài lần. Còn “gâu, gâu,
gâu, gâu” bốn tiếng ư? Là... khách lạ hoặc kẻ thù chứ còn phải hỏi.
Cô chủ Gaby cứ theo mật hiệu của Oskar mà sửa soạn thái độ.
Coi, đến giờ này Công Chúa mới chịu gỡ sợi xích buộc cổ con chó.
- Đợi chút nghe, mình xuống cầu thang ngay.
Mới liếc vào phòng Công Chúa, Tarzan và Tròn Vo đã cảm thấy
nóng mặt. Cái thằng Karl quân sư đã... tồn tại ở đó từ bao giờ. Nó đang thao
dợt các trò chơi điện tử trong cái đầu Máy Tính.
Tiếng Kloesen cay cú:
- Tại sao bao giờ mày cũng qua mặt tao và Tarzan hết vậy...
quân sư?
Máy Tính Điện Tử cười ha hả:
- Tao chỉ cần đến trước giờ hẹn năm phút là... uy tín. Ở đời
muôn sự của chung, hơn nhau một tiếng anh hùng... lẹ chân. Phải không... Gaby?
Gaby giảng hòa một cách rất... con gái:
- Nè, đừng mất đoàn kết TKKG nghe. Phần thưởng cho Karl đã
có rồi, hay các bạn cũng muốn tham dự trò chơi điều tra bằng điện tử như cái
đầu Máy Tính của nhị quái? Chắc là không chứ Kloesen, mình hiểu bạn mà, trong
tủ lạnh tôi đã để dành cho bạn một thỏi sôcôla vĩ đại. Chịu chưa?
Cô bé quay sang Tarzan:
- Phần... người hùng, tôi đoán là có chuyện gì mới xảy ra
khiến bạn chậm trễ cuộc hẹn tới... mười phút. Có thể là một “đặc vụ thứ hai” hở
Tarzan, kể cho Gaby nghe đi?
Không có gì xấu hổ khi khuất phục bởi... một cách làm lành
dễ thương, Tarzan tự hiểu như vậy. Hắn trở nên quá sức hiền lành:
- Gaby đoán đúng. Có chuyện về gia đình Volker.
Đúng vào lúc đó thì cánh cửa mở. Người cha cao lớn và bí ẩn như
điệp viên 007 của Công Chúa ngó vô bất ngờ. Gaby reo:
- Ba mới về!
Tarzan, Máy Tính Điện Tử, Tròn Vo gần như lên tiếng cùng một
lượt:
- Tụi con chào chú!
Emil Glockner cao hơn một mét tám, thân thể cân đối trong
lứa tuổi bốn mươi. Đôi mắt không xanh biếc như con gái nhưng hấp dẫn như có ma
lực. Khi ông cởi áo măng-tô ra thì cả đám thiếu niên thấy Emil Glockner giống
một tài tử xi-nê hơn là một viên thanh tra kiểu mẫu của ngành cảnh sát. Ông gần
gũi đám nhóc còn ở giọng nói. Giọng ông ấm áp và thân mật lạ lùng:
- May quá, các con còn đủ mặt ở đây. Tôi có chuyện cần đến
các con đó!
Ông thở dài thật lâu sau đó nói tiếp:
- Cậu bạn học sinh của các con là Volker Krause hôm nay
không đến lớp, đúng không?
Kloesen nhìn ông miệng há hốc. Nó có linh tính chẳng lành.
Tarzan hồi hộp hơn nhiều, hắn thăm dò ngay lập tức:
- Có lẽ Volker bị bịnh, thần kinh của nó dạo này khá sa sút,
hoặc... con nghĩ rằng nó muốn tránh né môn Toán như đã từng tránh. Nó vẫn
thường cáo bịnh khi có bài kiểm tra.
Emil Glockner gật đầu. Ông nhìn ra cửa sổ một cách khó hiểu.
Mặt trời đã ló ra khỏi đám mây, còn ông, ánh mắt chỉ chạm toàn sương mù. Giọng
ông chợt trở nên nghiêm trọng:
- Trước hết tôi yêu cầu các con giữ im lặng tuyệt đối. Đây là “chuyện công việc”.
Bốn quái TKKG cảm thấy trái tim đập
nhanh hơn lúc bình thường. Chúng kiên nhẫn chờ đợi.
- Volker Krause không bị bịnh. Thằng bé đã... mất tích.
Gaby vội hỏi:
- Mất tích hả ba?
Viên thanh tra gật đầu:
- Từ đêm hôm qua, Gaby ạ. Lúc đó cha mẹ Volker không có nhà.
Ông Krause đi dự một cuộc họp của hội bắn súng thể thao. Bà Krause cùng người
quen đi coi bói. Có lẽ các con đã biết ông bà Krause là người thế nào... Họ
thích sống cho sở thích của mình hơn cho người thân... Khoảng nửa đêm, họ gặp
và cãi cọ nhau trong một quán rượu. Khi về tới nhà, họ không ngó vào phòng
Volker nữa. Theo lời Suzanne Hivers, cô gái người Paris sống cùng gia đình
Krause ở phòng trên gác thì... cô đã lên giường từ lúc chín giờ và không hề hay
biết gì cả. Như vậy có nghĩa rằng Volker đã bị bắt cóc từ đêm hôm qua.
Tròn Vo hoảng hồn. Nó có cảm tưởng như mình cũng sắp bị mất
tích.
- Bắt cóc! Con chưa hiểu, thưa chú Glockner.
- Đáng tiếc là sự thực đúng như vậy. Vì sáng nay cha Volker
đã nhận được một bức thư tống tiền. Chúng đòi tới 100.000 mark tiền chuộc. Đích
thân ông Krause phải chuẩn bị sẵn số tiền. Tên bắt cóc sẽ thông báo thời gian
và địa điểm trao đổi sau.
Tarzan yên lặng ngồi nghe. Trong một giây hắn cảm thấy
choáng váng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment