TRIỆU HOÁN VẠN TUẾ - CHƯƠNG 01 - HÀ PHI SONG GIÁP - TRUYỆN HUYỀN ẢO
TRIỆU HOÁN VẠN TUẾ
Tác giả: Hà Phi Song Giáp
Thể loại: Huyền ảo, dị giới, triệu hồi
CHƯƠNG 01: XUYÊN VIỆT (1)
Nam Nhạc Dương đang đứng trông thấy
trên bầu trời có bóng người bay qua, hắn ngửa đầu gân cổ hét lớn:
“Lão bà mau
ra xem Thượng Đế!”
Bên này bóng người ngự kiếm phi hành trên không nghe thấy lập
tức nhoàng một cái, suýt té, Nhạc Dương đồng học lại gân cổ:
"Bạn thân, đừng
phi nhanh quá, quần ngươi chưa có kéo khóa a!”
Bên này người nọ trực tiếp nhào đầu xuống hôn đất mẹ….
Nhạc Dương đồng học không đếm xỉa người nọ ra sao, trực tiếp chạy đi nhặt thanh phi kiếm tỏa kim quang lóng lánh, kêu to:
Bên này người nọ trực tiếp nhào đầu xuống hôn đất mẹ….
Nhạc Dương đồng học không đếm xỉa người nọ ra sao, trực tiếp chạy đi nhặt thanh phi kiếm tỏa kim quang lóng lánh, kêu to:
“Sư phụ, phi kiếm tuy là bảo vật
nhưng nếu ném loạn sẽ gây ô nhiễm môi trường nha! Vạn nhất trùng phải vị bạn hữu
nào thì làm sao? Cho dù không có, trúng phải hoa cỏ khiến chúng dập nát cũng
không nên a…, đồ nhi thay ngươi bảo quản tố, yên tâm! Đây là cái gì? Túi càn
khôn loại nhỏ? Ài, sư phụ ngài phàm là bậc tiên nhân anh minh thần vũ há lại
mang cái tíu vải rách này? Đồ nhi thay người hảo hảo bảo quản a!”
Lão đạo sĩ nọ té từ trên trời xuống thiếu điều muốn thổ huyết, sống mấy ngàn năm đây cũng là lần đầu hắn chân chính gặp loại người vô sỉ đến bậc này.
“Sư phụ, đồ nhi năm nay cũng đã đến tuổi lập thân, nhưng khổ nỗi đối tượng chưa có, không biết sư phụ người có cháu gái nào phù hợp với đồ nhi hay không? Ngự tỷ la lỵ cũng không tệ a, ta không quá kén chọn đâu!”
Lão đạo sĩ nọ té từ trên trời xuống thiếu điều muốn thổ huyết, sống mấy ngàn năm đây cũng là lần đầu hắn chân chính gặp loại người vô sỉ đến bậc này.
“Sư phụ, đồ nhi năm nay cũng đã đến tuổi lập thân, nhưng khổ nỗi đối tượng chưa có, không biết sư phụ người có cháu gái nào phù hợp với đồ nhi hay không? Ngự tỷ la lỵ cũng không tệ a, ta không quá kén chọn đâu!”
Nhạc Dương đồng học nhoẻn miệng
cười nói, rốt cuộc thành công chọc giận lão đạo sĩ. Lão giơ chân bay lên đạp một
cước vào bàn tọa Nhạc Dương, phùng mang hét lớn:
“Biến, lăn cho ta!”
Cứ như vậy, Nhạc Dương đồng học đã vượt qua . . .
………..
“A, tỉnh…tỉnh, tiểu tam ca tỉnh.”
Cứ như vậy, Nhạc Dương đồng học đã vượt qua . . .
………..
“A, tỉnh…tỉnh, tiểu tam ca tỉnh.”
Nhạc Dương vẫn chưa mở mát đã nghe thấy âm thanh
thanh thúy vang lên bên tai.
“Sương Nhi, không được vô lễ với ca ca…”
“Sương Nhi, không được vô lễ với ca ca…”
Chưa rõ chuyện gì lại nghe thấy một giọng
nữ thập phần ôn nhu mang theo cưng chìu quát khẽ.
Nhạc Dương từ từ mở mắt, phát hiện lão đạo sĩ thì không thấy đâu nhưng đập vào mắt hắn lại là một tiểu oa nhi trông hoạt bát đáng yêu tựa tinh linh. Tiểu oa nhi này khoảng chừng 6-7 tuổi, phấn nộn, là một tiểu la lỵ thập phần đáng yêu. Bé con mặc một bộ áo ngắn màu xanh nhạt lộ ra hai cánh tay trắng nộn, trên đầu mái tóc dài dùng chỉ đỏ cố định, tếch thành hai bím nhỏ hai bên, trên tay đeo vòng bạc có gắn ba chiếc nhỏ bằng đầu ngón tay lúc cử động lại phát ra âm thanh leng keng.
Tiểu la lỵ dị thường bướng bỉnh định thò tay nhéo mũi Nhạc Dương. Thân hình mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra, ‘leng keng’ tiếng chuông váng lên hòa cùng tiếng cười trong trẻo càng tôn thêm phần thanh thúy.
Ai?
Nhạc Dương cảm thấy kỳ quái, tiểu oa nhi này không lẽ là tôn nữ bảo bối của lão đạo sĩ? Quả nhiên là cực phẩm la lỵ nha! Đang định động thủ đùa một chút thì xuất hiện hai cánh tay phía sau nhẹ nhàng tóm được bàn tay không an phận của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng đánh rớt bàn tay núc ních bé nhỏ một cái coi như là trừng phạt, rồi lại lập tức cưng chìu đem la lỵ ôm vào lòng. Nha đầu nọ còn không biết sợ lại cảm thấy thú vị, cười khanh khách không ngừng, một bên quay qua làm mặt quỷ với Nhạc Dương, trông vô cùng khả ái. Nhạc Dương đưa mắt qua, định thần nhìn kỹ lại, vừa thấy tiểu nha đầu sau lưng nữ nhân nọ thì không khỏi thầm than trong lòng:
Nhạc Dương từ từ mở mắt, phát hiện lão đạo sĩ thì không thấy đâu nhưng đập vào mắt hắn lại là một tiểu oa nhi trông hoạt bát đáng yêu tựa tinh linh. Tiểu oa nhi này khoảng chừng 6-7 tuổi, phấn nộn, là một tiểu la lỵ thập phần đáng yêu. Bé con mặc một bộ áo ngắn màu xanh nhạt lộ ra hai cánh tay trắng nộn, trên đầu mái tóc dài dùng chỉ đỏ cố định, tếch thành hai bím nhỏ hai bên, trên tay đeo vòng bạc có gắn ba chiếc nhỏ bằng đầu ngón tay lúc cử động lại phát ra âm thanh leng keng.
Tiểu la lỵ dị thường bướng bỉnh định thò tay nhéo mũi Nhạc Dương. Thân hình mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra, ‘leng keng’ tiếng chuông váng lên hòa cùng tiếng cười trong trẻo càng tôn thêm phần thanh thúy.
Ai?
Nhạc Dương cảm thấy kỳ quái, tiểu oa nhi này không lẽ là tôn nữ bảo bối của lão đạo sĩ? Quả nhiên là cực phẩm la lỵ nha! Đang định động thủ đùa một chút thì xuất hiện hai cánh tay phía sau nhẹ nhàng tóm được bàn tay không an phận của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng đánh rớt bàn tay núc ních bé nhỏ một cái coi như là trừng phạt, rồi lại lập tức cưng chìu đem la lỵ ôm vào lòng. Nha đầu nọ còn không biết sợ lại cảm thấy thú vị, cười khanh khách không ngừng, một bên quay qua làm mặt quỷ với Nhạc Dương, trông vô cùng khả ái. Nhạc Dương đưa mắt qua, định thần nhìn kỹ lại, vừa thấy tiểu nha đầu sau lưng nữ nhân nọ thì không khỏi thầm than trong lòng:
‘Trời ạ, cực phẩm nương tử…’
Ngồi đối diện Nhạc Dương lúc này là một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi. Nàng một đôi mày liễu xinh đẹp, dung nhan như trăng sáng, một đôi lưu thủy thanh tịnh như tuyền, khóe môi hơi cong lên như mỉm cười, phong thái nhã nhặn lịch sự lại ôn nhu như nước.
Suối tóc đen nhánh được búi cao, bên trên cố định bằng một cây trâm gỗ tím đen hình phượng, mộc mạc mà thanh nhã, lại không mất đi nét hào sảng. Nhìn tổng thể càng thấy được tinh-khí-thần nội ẩn của nàng, cùng với đôi tay bạch ngọc đang ôm tiểu la lị khiến Nhạc Dương càng thêm bùi ngùi thổn thức:
Ngồi đối diện Nhạc Dương lúc này là một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi. Nàng một đôi mày liễu xinh đẹp, dung nhan như trăng sáng, một đôi lưu thủy thanh tịnh như tuyền, khóe môi hơi cong lên như mỉm cười, phong thái nhã nhặn lịch sự lại ôn nhu như nước.
Suối tóc đen nhánh được búi cao, bên trên cố định bằng một cây trâm gỗ tím đen hình phượng, mộc mạc mà thanh nhã, lại không mất đi nét hào sảng. Nhìn tổng thể càng thấy được tinh-khí-thần nội ẩn của nàng, cùng với đôi tay bạch ngọc đang ôm tiểu la lị khiến Nhạc Dương càng thêm bùi ngùi thổn thức:
"Ai mà cưới được một
phu nhân như vậy thử hỏi còn trông mong gì hơn!"
Mỹ phu nhân thấy Nhạc Dương tỉnh, liền thu hồi bộ dáng tươi cười, trên khuôn mặt đều là đau lòng tự trách:
Mỹ phu nhân thấy Nhạc Dương tỉnh, liền thu hồi bộ dáng tươi cười, trên khuôn mặt đều là đau lòng tự trách:
“Tam Nhi, về sau không cho ngươi làm bậy như thế nữa.
Ai cho ngươi lá gan này, nghĩ không thông lại đi nhảy sông, may mà phát hiện cứu
kịp bằng không ngươi bảo ta…bảo ta ăn nói thế nào với tỷ tỷ? Tỷ tỷ năm xưa phó
thác ngươi cho ta chăm sóc, cũng xem như là mẫu thân rồi. Tam nhi, nhiều năm
qua như vậy Tứ nương cũng chưa có đánh ngươi qua một lần nào. Nay ngươi phạm phải
sai lầm như vậy không cho ngươi một hồi giáo huấn để nhớ kỹ, thật tứ nương đã
cô phụ nhờ vã năm xưa của tỷ tỷ rồi. Tháng sau chờ tứ thúc ngươi về, ngươi lập
tức đến từ đường lĩnh phạt gậy đi.”
Tiểu oa nhi bên cạnh nghe đến đó, nhăn nhăn cái mũi lại, nói theo:
Tiểu oa nhi bên cạnh nghe đến đó, nhăn nhăn cái mũi lại, nói theo:
“Đi lĩnh phạt
đó nha, ba ba, đánh cho cái mông nở hoa luôn!”
À?
Nhạc Dương nghe xong lập tức đổ mồ hôi như mưa, mình nào có nghĩ không thông mà đi nhảy sông chứ? Đây là đâu? Lão đạo sĩ đem chính mình đạp đến đâu rồi , nàng có phải hay không nhận lầm người?
Trong lòng chợt thoáng qua một ý niệm:
À?
Nhạc Dương nghe xong lập tức đổ mồ hôi như mưa, mình nào có nghĩ không thông mà đi nhảy sông chứ? Đây là đâu? Lão đạo sĩ đem chính mình đạp đến đâu rồi , nàng có phải hay không nhận lầm người?
Trong lòng chợt thoáng qua một ý niệm:
"Liệu có hay không cái tên kia cùng mình
giống nhau, trùng hợp cùng mình đồng thời rớt xuống sông, sau đó mỹ phụ nay đem
mình cứu lên còn thằng quỷ kia không may làm bữa ăn cho tôm cá rồi?’
Nghĩ đến
đây, trên trán Nhạc Dương lập tức mồ hôi đầm đìa. Cái này là hiểu lầm a. Nhưng
thật là lớn!
Anh chàng nào đó xuyên qua rất sợ mở miệng lộ ra sơ hở, nên không dám nói cái này là hiểu lầm, lại không dám mở miệng hỏi nơi này là nơi nào.Vạn nhất làm cho đối phương phát hiện, mình căn bản không phải bảo bối của nàng Tam Nhi, nói không chừng ngay lập tức sẽ trở mặt, đem chính mình một lần nữa ném xuống sông đi. Aiz, như vậy thì xong rồi!
Mỹ phu nhân trông thấy Nhạc Dương đồng học mặt mũi tràn đầy khẩn trương, đổ mồ hôi hột, mặt đỏlên, làm như đang xấu hổ, trong lòng nhất thời vui mừng, còn tưởng rằng đứa cháu nhỏ này đã hối cải, ngữ khí không khỏi nhẹ hơn rất nhiều:
Anh chàng nào đó xuyên qua rất sợ mở miệng lộ ra sơ hở, nên không dám nói cái này là hiểu lầm, lại không dám mở miệng hỏi nơi này là nơi nào.Vạn nhất làm cho đối phương phát hiện, mình căn bản không phải bảo bối của nàng Tam Nhi, nói không chừng ngay lập tức sẽ trở mặt, đem chính mình một lần nữa ném xuống sông đi. Aiz, như vậy thì xong rồi!
Mỹ phu nhân trông thấy Nhạc Dương đồng học mặt mũi tràn đầy khẩn trương, đổ mồ hôi hột, mặt đỏlên, làm như đang xấu hổ, trong lòng nhất thời vui mừng, còn tưởng rằng đứa cháu nhỏ này đã hối cải, ngữ khí không khỏi nhẹ hơn rất nhiều:
"Tam Nhi, ngươi biết sai là tốt rồi, người trẻ tuổi không sợ phạm sai lầm,
chỉ sợ có lỗi mà không biết hối cải quay đầu. Tứ Nương nhìn ngươi lớn lên, cũng
biết ngươi không phải là cái loại người không phân biệt nặng nhẹ, chỉ là Tuyết
tiểu thư nhà người ta từ hôn, khiến cho…Aiz, ngươi tức giận, nhất thời làm ra
hành động nông nổi là điều khó tránh khỏi…nhưng… Tam Nhi à, Tuyết tiểu thư kia
tuy gia thế có tốt, nhưng nàng tâm đã không ở trên thân thể ngươi, từ hôn cũng
thế, không từ hôn cũng vậy. Giữa phu thê đã không thể đồng cam cộng khổ, hoạn nạn
có nhau, vậy thà không liên can gì nhau, không thành thân có khi lại là chuyện
tốt!
"Lại nghĩ tới, chúng ta Nhạc gia, cũng một trong tứ đại gia tộc, thiên hạ nữ tử nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ còn sợ không tìm ra một khuê tú tốt hay sao?"
"Vâng. . ."
"Lại nghĩ tới, chúng ta Nhạc gia, cũng một trong tứ đại gia tộc, thiên hạ nữ tử nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ còn sợ không tìm ra một khuê tú tốt hay sao?"
"Vâng. . ."
Nhạc Dương đồng học quyết định trước giả mạo cái tên xui
xẻo chết đuối trong sông kia, nói quanh co cho qua, đợi có cơ hội thì chuồn.
"Tam Nhi, ngươi biết nghĩ như vậy là tốt rồi, Tứ Nương cũng an tâm."
"Tam Nhi, ngươi biết nghĩ như vậy là tốt rồi, Tứ Nương cũng an tâm."
Mỹ phu nhân vốn còn nghĩ sẽ mất thêm một ít công phu đi khuyên lơn, không nghĩ
tới đứa nhỏ này dạo quỷ môn quan qua một hồi nay rốt cuộc đã nghĩ thông suốt,
trong nội tâm cảm thấy thực là tổ tông linh thiên phù hộ .
Lại trấn an vài câu, mỹ phu nhân bảo Nhạc Dương nghỉ ngơi thật tốt.Nàng buông tiểu nha đầu ra, đứng lên chuẩn bị rời phòng.
Trong lòng Nhạc Dương thầm than nguy hiểm, may mắn chưa bại lộ, hiện tại cũng tranh thủ được chút thời gian nghĩ biện pháp chuồn êm, bằng không vạn nhất gia hỏa kia nhảy sông không chết quay lại thì thảm a. Đến lúc đó không phải mọi chuyện sẽ bị vạch trần hết sao?
Mỹ phu nhân nắm tay tiểu nha đầu ly khai, đi tới cửa, bỗng nhiên lại quay đầu hỏi:
Lại trấn an vài câu, mỹ phu nhân bảo Nhạc Dương nghỉ ngơi thật tốt.Nàng buông tiểu nha đầu ra, đứng lên chuẩn bị rời phòng.
Trong lòng Nhạc Dương thầm than nguy hiểm, may mắn chưa bại lộ, hiện tại cũng tranh thủ được chút thời gian nghĩ biện pháp chuồn êm, bằng không vạn nhất gia hỏa kia nhảy sông không chết quay lại thì thảm a. Đến lúc đó không phải mọi chuyện sẽ bị vạch trần hết sao?
Mỹ phu nhân nắm tay tiểu nha đầu ly khai, đi tới cửa, bỗng nhiên lại quay đầu hỏi:
"Tam Nhi, ngươi cho ta cái lời cam đoan từ nay quyết không hành động ngốc
nghếch như lần này. Ngươi đó, ngoài mềm trong cứng, mặt ngoài thì hiền hoà,
trong nội tâm lại quật cường, tính ngươi ta rõ nhất, tuyệt đối đừng chờ ta vừa
đi, ngươi lại đi làm việc ngốc kia… ngươi… ngươi thật sự sẽ không lại làm ra
cái chuyện điên rồ đó nữa, thật sao?"
"Không, sẽ không!"
"Không, sẽ không!"
Nhạc Dương lắc đầu như trống bỏi, cam đoan.Mình tại
sao có thể sẽ tự sát? Mình còn phải tìm lão đạo sĩ thúi kia báo thù a!
Mỹ phu nhân xem xét biểu hiện trên mặt Nhạc Dương đặc biệt chăm chú, trong lòng nhất thời lại an ủi vài phần:
Mỹ phu nhân xem xét biểu hiện trên mặt Nhạc Dương đặc biệt chăm chú, trong lòng nhất thời lại an ủi vài phần:
"Tứ Nương tin tưởng ngươi, Tam Nhi, việc ngốc
vạn lần không được tái diễn, cha mẹ ngươi mất sớm, Tứ thúc ngươi lại không có
con trai, ta là đức mỏng vô phúc, Băng Nhi mệnh khổ, Sương Nhi tuổi nhỏ, phụ
thân ngươi cùng Tứ thúc ngươi hai người chỉ có ngươi ngày sau kế thừa hương
khói, hiện tại chỉ có thể dựa vào một mình ngươi rồi, ngươi nhớ kỹ lấy điểm này
a!"
Nhạc Dương đổ mồ hôi như tắm, nghĩ thầm, dựa vào ta có thể không làm được, ta không phải Tam Nhi nhà các ngươi a, Tam Nhi thật đoán chừng sớm đã cho tôm cá ăn, vấn đề nhang lửa này… chỉ sợ quá sức!
Nhạc Dương đổ mồ hôi như tắm, nghĩ thầm, dựa vào ta có thể không làm được, ta không phải Tam Nhi nhà các ngươi a, Tam Nhi thật đoán chừng sớm đã cho tôm cá ăn, vấn đề nhang lửa này… chỉ sợ quá sức!
Đương nhiên nghĩ
thế nhưng miệng nào dám nói ra, chỉ có gật đầu nói phải .
Tiểu la lỵ tựa hồ cảm giác được trong phòng không thú vị,
vung tay thoát khỏi bàn tay bạch ngọc của mỹ phu nhân, tự mình nhảy ra cửa,
thoáng cái đã bỏ chạy mất hút không thấy tăm hơi .
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment