TRẠI HOA VÀNG - CHƯƠNG 10 - NGUYỄN NHẬT ÁNH - TRUYỆN THIẾU NHI
TRẠI HOA VÀNG
Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Truyện Thiếu Nhi, truyện teen
CHƯƠNG 10:
Như vậy, Cẩm Phô không phải là cô
công chúa hợm mình như tôi đã nghĩ oan cho nó . Nó không mời tôi vô nhà là để
giữ thể diện cho "người yêu" của nó, chứ không phải sợ tôi làm bẩn
sàn nhà. Rõ ràng tình cảm của nó dành cho tôi rất sâu đậm. Y hệt tình cảm của
công chúa Tiên Dung dành cho gã thuyền chài họ Chử ngày xưa .
Ngày xưa Chử Đồng Tử nghèo đến
không quần mà mặc, khi đánh cá phải trầm mình dưới sông cho nước ngập ngang lỗ
rốn, gặp con gái vội vàng đánh bài "độn thổ", vùi mình trong cát che
thân, vậy mà rốt cuộc vẫn khiến Tiên Dung mê tít. Tôi ngày nay, trừ mỗi vụ
"tam giác Béc-muđda" xúi quẩy kia, còn quần áo nói chung vẫn đàng
hoàng, kín đáo, lẽ nào bạc phước hơn họ Chử .
Không, Cẩm Phô đối xử với tôi rất đặc
biệt. Nó không chê tôi là con nhà buôn đồ đồng nát. Chắc nó từng nghe bài hát
"em yêu anh không kể giàu nghèo" và bây giờ nó đem ra áp dụng. Nó
cũng bất chấp cả sự canh gác và theo dõi ngặt nghèo của ba mẹ. Nó cố tình đưa
xe nó cho tôi tông để được làm quen với tôi, để được nói với tôi vài lời tình tứ
. Vậy mà tôi nỡ trách nó , lại gán cho nó bao nhiêu ý nghĩa xấu xa, tội nghiệp
nó ghê !
Tôi kể lại sự tình với nhỏ Châu .
Nhỏ Châu không tin. Tôi liền đợi trời
tối chở nó chạy ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát.
Tới trước cửa tiệm, tôi phóng một
cái vèo, rồi quay đầu lại:
- Mày thấy chưa ?
Nhỏ Châu không trả lời thẳng câu hỏi
của tôi . Mà xuýt xoa cảm thán:
- Tội nghiệp chỉ ghê !
Tôi mới tội nghiệp Cẩm Phô , bây giờ
tới phiên nhỏ Châu tội nghiệp "chị hai" nó . Bất giác sinh lòng cảm
khái, Tôi chép miệng ngậm ngùi:
- Biết làm được! Đã yêu là phải chấp
nhận thử thách! Chỉ tội cho Cẩm Phô , giờ này bị nhốt trong nhà , chắc nó nhớ
tao phát khóc!
Tôi tưởng sau khi nghe câu nói não
lòng của tôi, nhỏ Châu sẽ xúc động mà sụt sùi phụ họa . Nào ngờ tôi vừa nói
xong, nó hớt hơ hớt hải la lên:
- Đừng, đừng!
- Mày bảo đừng cái gì ?
Tôi ngạc
nhiên.
- Anh đừng giễu nữa! Em tức cười
quá !
Vừa nói nhỏ Châu vừa cười hích hích
khiến tôi tức muốn ói máu .
Nhưng nhỏ Châu chỉ trêu tôi về cái
tật khoác lác, nói năng một tấc đến trời . Còn những lúc tôi ngồi tỉ tê với nó
về Cẩm Phô , nó đều lắng nghe nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại hùa theo tôi khen
"chị hai" nó một câu khiến tôi nức lòng nức dạ. Dạo này nó chẳng nhắc
gì đến chuyện "nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm" nữa, không rõ vì
nó sợ tôi buồn hay vì nó quên bẵng chuyện đó rồi!
Nhưng "đề tài Cẩm Phô"
nói hoài cũng cạn. "Mối tình" giữa tôi và Cẩm Phô kể từ sau vụ đụng
xe hôm nọ chẳng tiến triển gì thêm. Nhiều hôm tôi đến chơi nhà Phú ghẻ , ngồi
trước hiên thấy Cẩm Phô đi ra đi vô nhưng chẳng dám kêu . Ở trường, tôi lại
càng không dám hó hé . Lũ nữ quái 10A2 lúc này đã không chòng ghẹo tôi nhưng nếu
thấy tôi lân la gạ chuyện Cẩm Phô, chắc chắn tụi nó sẽ không tha . Tôi chỉ dám
liếc trộm Cẩm Phô trong giờ ra chơi để sung sướng biết rằng thỉnh thoảng nó
cũng quay đầu lại nhìn tôi chứ không chỉ riêng tôi quay đầu về phía nó . Nhưng
tất cả cũng chỉ có thế thôi .
Rốt lại, những buổi "nói chuyện
chuyên đề" của tôi với nhỏ Châu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu:
- Tên Cẩm Phô đẹp ghê mày hén?
Tôi nói .
- Ừ , đẹp ghê !
Nhỏ Châu phụ họa
.
Tôi lại nói:
- Tên cũng đẹp mà người cũng đẹp!
- Ừ , cái gì cũng đẹp!
Tôi sờ cằm:
- Tính tình lại hiền nữa!
- Ừ , hiền nhất thế giới!
Nhỏ
Châu tiếp tục a dua .
Cứ thế , hai anh em người tung kẻ hứng
suốt buổi . Lúc đầu, kiểu đối đáp này khiến tôi khoái tít mắt. Nhưng càng về
sau, tôi càng đâm chán. Cứ hết đẹp lại hiền, hết hiền lại đẹp. Chẳng có gì mới
mẻ.
Nhỏ Châu chắc cũng chán không kém
gì tôi nhưng sợ tôi nổi đóa, nó không dám hỏi han lôi thôi, hễ tôi khen cái gì
nó khen theo cái đó.
"Mối tình" giữa công chúa
Cẩm Phô và chàng Chử Đồng Tử thời đại đang có nguy cơ lâm vào bế tắc thì dịp
may đột ngột xuất hiện.
Bữa đó , tôi và Phú ghẻ đang chở
nhau chạy ngang qua rạp hát Thống Nhất, bỗng nghe tiếng con gái gọi giật:
- Phú ghẻ !
Phú ghẻ dừng xe lại, hoang mang đảo
mắt nhìn quanh. Trước nay chỉ có bạn trai, mà phải bạn thân như tôi và thằng Cường
mới gọi Phú ghẻ bằng cái biệt danh khó nghe đó. Bữa nay cái tiếng đó lại từ miệng
một đứa con gái thốt ra, lại kêu oang oang giữa đường giữa chợ , khiến Phú ghẻ
không khỏi chột dạ.
- Phú ! Chuẩn!
Lần này, hai đứa tôi nhận ngay ra
giọng thằng Cường. Nó đang đứng trước hiên một căn nhà nằm kế rạp hát, với một
lô một lốc những đứa khác. Thấy tôi và Phú ghẻ dòm qua, nó ngoắt lia:
- Vô đây chơi!
Tôi liếc Phú ghẻ :
- Nó đứng với tụi nào vậy mày ?
- Tao không rõ !
Phú ghẻ nhún vai
- Qua bển là biết liền chứ gì !
Vừa nói, Phú ghẻ vừa dắt xe băng
qua đường. Tôi đi sau lưng Phú ghẻ , mới nửa đường đã đầu hoa mắt váng. Hóa ra
tụi đứng chung với thằng Cường, tôi quen mặt không sót một đứa: Cẩm Phô, thằng
Luyện, con nhỏ miệng móm và một con nhỏ tóc dài 10A2 khác.
Phú ghẻ cười cười chào cả bọn, rồi
quay sang Cường:
- Làm gì tụ tập đông quá vậy ?
- Tụi tao định đi coi phim.
- Coi phim sao còn đứng đây ?
- Chưa hết xuất!
Rồi Cường nheo mắt,
rủ
- Tụi mày đi không?
Trong khi tôi và Phú ghẻ đang ngần
ngừ thì con nhỏ miệng móm đã nhanh nhẩu:
- Mời hai bạn vô nhà ngồi chơi rồi
tính! Mấy khi rồng đến nhà tôm.
Con nhỏ miệng móm vừa cất tiếng,
tôi và Phú ghẻ không hẹn nhau mà cùng giật mình đưa mắt nhó nhau, không phải vì
lối ăn nói pha trò của nó mà vì chúng tôi nhận ngay ra nó chính là đứa gọi xách
mé cái biệt danh "Phú ghẻ" vừa rồi .
Thằng Cường không hiểu tâm sự của
hai đứa tôi . Thấy tôi và Phú ghẻ lộ vẻ ngẩn ngơ, nó tưởng tụi tôi bỡ ngỡ trước
"người lạ", liền vồn vã giới thiệu:
- Đây là Liên.
Nghe nhắc đến mình, con nhỏ miệng
móm tỉnh bơ "bổ sung":
- Tên thường gọi là Liên móm!
Một lần nữa, tôi và Phú ghẻ liếc
nhau, nhưng lần này cả hai đứa đều cố mím môi để khỏi phì cười .
- Liên học chung trường với tụi tao
chứ đâu phải học chung trường với mày mà mày giới thiệu kỹ thế !
Phú ghẻ làm Cường cụt hứng. Nó ngắc
ngứ một hồi rồi chỉ tay vào con nhỏ tóc dài:
- Vậy tụi mày biết ai đây không?
Tôi thù 10A2 vô hạn. Vì vậy, lần
này Phú ghẻ chưa kịp đáp, tôi đã vọt miệng:
- Nữ quái 10A2 ai mà không biết!
Câu nói vừa thốt ra, tôi biết ngay
là mình lỡ lời nhưng không làm sao thu lại kịp. Quả nhiên, Liên móm nhảy dựng:
- Ông nói cái gì nữ yêu, nữ quái đó
?
Trong khi tôi đứng chết trân và thầm
rủa mình không tiếc lời về cái tội ngứa mồm nói bậy thì Phú ghẻ liền kịp thời
"cứu bồ". Nó quay sang tôi, giả vờ nạt nộ :
- Cái thằng này! Mày đọc truyện Tàu
riết rồi cứ lộn "nữ sinh" với "nữ quái", "con
gái" với "con yêu" hoài!
Thằng Cường có vẻ sốt ruột khi thấy
tụi tôi chuẩn bị lạc đề. Nó xua tay lia lịa:
- Thôi, thôi, đừng cãi nhau nữa! Tụi
mày không cho tao giới thiệu, vậy tụi mày nói thử xem có đúng tên bạn này
không?
Thấy thằng Cường cứ nói lòng vòng về
con nhỏ tóc dài hoài, tôi nhăn mặt:
- Chung trường chứ phải chung lớp
đâu mà biết tên!
- Vậy mà cũng nói!
Cường hừ giọng,
lên lớp
- Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe tao giới thiệu nè
: Bạn này là Thùy Dương, hoa khôi của trường Trần Cao Vân tụi mày đó !
Lời "quảng cáo" của Cường
khiến Thùy Dương mắc cỡ đỏ mặt, còn Liên móm và Cẩm Phô che miệng cười khúc
khích. Riêng tôi, tôi tức muốn ói máu . Thằng Cường đúng là đồ mắt lé. Con nhỏ
Thùy Dương kia mặt mày nói chung coi cũng được nhưng bảo là hoa khôi trường tôi
thì bảo là bá láp! Cẩm Phô của tôi mới là người đẹp nhất, không những đẹp nhất
trường mà còn đẹp nhất thì trấn nữa .
Tôi tức Cường nhưng không nói ra .
Tôi chỉ nhìn nó gườm gườm. Đồng thời tôi cũng ngạc nhiên không hiểu sao nó học
bên Huỳnh Thúc Kháng mà lại rành đám con gái trường tôi quá vậy . Mãi sau này
tôi mới biết Cường "để ý" con nhỏ Thùy Dương và nó thường léng phéng
tới chơi nhà Liên móm với hy vọng gặp Thùy Dương ở đó.
Trong khi tôi đang đực mặt nghĩ ngợi
thì lũ bạn lục tục kéo nhau vào nhà. Đến khi Liên móm thò cổ ra kêu:
- Ông Chuẩn ới ời!
Tôi mới giật mình lẽo đẽo đi theo,
bụng nhũ "May mà nó không kêu mình bằng cái tên "Béc-muđda" như
bữa trước!".
Nhưng tôi quá vội mừng. Liên móm
không kêu tôi là "ông Béc-muđda" nhưng nó "giết" tôi bằng
cách khác. Tôi vừa ngồi xuống ghế, nó đã cười hì hì :
- Cẩm Phô vô trong này từ lâu rồi,
ông không biết hay sao mà còn đứng ngóng?
Liên móm làm tôi chết điếng. Tôi ú ớ
như bị ai nhét giẻ vào mồm:
- Đâu có.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment