TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 774 - HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU
TOÀN CHỨC CAO THỦ
Thể loại: truyện võng du
CHƯƠNG 774: LỊCH HUẤN LUYỆN
Ngụy Sâm thức dậy rất sớm, sớm nhất
trong cả bọn. Lại còn vừa dậy đã níu lấy Diệp Tu ồn ào, coi như đánh thức tất cả
dậy luôn. Cả đám đều giống Diệp Tu, quen cày đêm nên buổi tối không ngủ được,
lúc này đều ngái ngủ rời khỏi phòng, nhìn theo hai người Diệp Tu và Ngụy Sâm vừa
liến thoắng vừa đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Đi đâu vậy?”
Mọi người đều thắc mắc.
“Hôm nay không có BOSS xuất hiện nhỉ?”
“Hôm nay không có BOSS xuất hiện nhỉ?”
Có đứa ngó lịch.
“Không có.”
“Không có.”
Đứa khác khẳng định chắc chắn.
“Thế ngủ tiếp nhé?”
“Ô kê…”
Tất cả bò về phòng.
Mãi tới khi hai người đến tiệm net Hưng Hân, suốt dọc đường Diệp Tu đã nói rất nhiều về các phương pháp xuất hiện sau khi Ngụy Sâm giải nghệ, mà nếu không thuộc câu lạc bộ chắc chắn sẽ không tiếp xúc được. Ngụy Sâm lập tức vắt não nghĩ xem cách nào có thể áp dụng trong game.
Không thể không nói, vì Ngụy Sâm vẫn luôn lăn lộn trong game sau khi giải nghệ, gã hiểu rõ về game hơn một tuyển thủ chuyên nghiệp như Diệp Tu. Còn Diệp Tu thì sao? Cũng giống như việc vào phó bản còn phải xem hướng dẫn, hắn từng trải qua nhưng cũng quên gần hết, không thể so được với Ngụy Sâm đã tập quen mọi thứ. Hai người nói chuyện một hồi thì nghĩ ra vô số ý tưởng. Cả hai phi như bay vào tiệm net Hưng Hân, xông thẳng lên lầu hai bắt đầu thử nghiệm.
Trên bản đồ rộng lớn, các loại phó bản, lượng nhiệm vụ khổng lồ đều có thể thay thế cho chương trình huấn luyện. Hai người vừa thử nghiệm vừa ghi chép, sau hai giờ cũng thu được kha khá. Lúc này những người khác mới lần lượt bước vào tiệm.
“Hai ông tướng mới sáng sớm tới đây làm gì?”
“Thế ngủ tiếp nhé?”
“Ô kê…”
Tất cả bò về phòng.
Mãi tới khi hai người đến tiệm net Hưng Hân, suốt dọc đường Diệp Tu đã nói rất nhiều về các phương pháp xuất hiện sau khi Ngụy Sâm giải nghệ, mà nếu không thuộc câu lạc bộ chắc chắn sẽ không tiếp xúc được. Ngụy Sâm lập tức vắt não nghĩ xem cách nào có thể áp dụng trong game.
Không thể không nói, vì Ngụy Sâm vẫn luôn lăn lộn trong game sau khi giải nghệ, gã hiểu rõ về game hơn một tuyển thủ chuyên nghiệp như Diệp Tu. Còn Diệp Tu thì sao? Cũng giống như việc vào phó bản còn phải xem hướng dẫn, hắn từng trải qua nhưng cũng quên gần hết, không thể so được với Ngụy Sâm đã tập quen mọi thứ. Hai người nói chuyện một hồi thì nghĩ ra vô số ý tưởng. Cả hai phi như bay vào tiệm net Hưng Hân, xông thẳng lên lầu hai bắt đầu thử nghiệm.
Trên bản đồ rộng lớn, các loại phó bản, lượng nhiệm vụ khổng lồ đều có thể thay thế cho chương trình huấn luyện. Hai người vừa thử nghiệm vừa ghi chép, sau hai giờ cũng thu được kha khá. Lúc này những người khác mới lần lượt bước vào tiệm.
“Hai ông tướng mới sáng sớm tới đây làm gì?”
Trần Quả đi qua nhìn thử, Diệp Tu
và Ngụy Sâm mỗi người ngồi một máy, thình thoảng thảo luận vài câu. Nhân vật của
cả hai đang ở cùng vị trí trên bản đồ, không chiến đấu mà lại nhảy nhót không
ngừng.
“Ở núi Lê Mộc làm gì thế?”
“Ở núi Lê Mộc làm gì thế?”
Trần Quả nhận ra vị trí của hai người.
“Lợi dụng vách đá bên này để luyện tập nhảy cao.”
“Lợi dụng vách đá bên này để luyện tập nhảy cao.”
Diệp Tu chỉ vách núi trước mặt
nói.
“Nhảy được à?”
“Nhảy được à?”
Trần Quả giật mình.
“Tất nhiên là được.”
“Tất nhiên là được.”
Diệp Tu nói xong liền thao tác nhân vật nhảy lên, dừng ở một
điểm nhô ra trên vách núi. Sau một loạt thao tác, nhân vật không ngừng bay nhảy
trên vách đá, dần hướng lên cao.
Những người khác nghe cả hai trò chuyện bèn rủ nhau hóng hớt. Kiều Nhất Phàm xuất thân chuyên nghiệp, biết rõ những thao tác cơ bản như nhảy cao này đều nằm trong nội dung luyện tập cố định hàng ngày chiến đội yêu cầu mỗi người phải hoàn thành. Cậu liền hiểu Hưng Hân do điều kiện có hạn, nên phải tìm một vài cảnh trí thích hợp trong game thay cho nội dung tập luyện mà các câu lạc bộ chỉ cần dùng phần mềm là được.
“Tụi tui định lập phương án tập luyện cho chiến đội. Mỗi người phải hoàn thành màn tập huấn cơ bản mỗi ngày, còn có huấn luyện đặc thù đối với từng nghề, huấn luyện đoàn đội các thứ. Về sau mỗi người đều phải hoàn thành nội dung huấn luyện được giao, chúng ta cũng phải chuyên nghiệp lên.”
“Tốt quá!”
Những người khác nghe cả hai trò chuyện bèn rủ nhau hóng hớt. Kiều Nhất Phàm xuất thân chuyên nghiệp, biết rõ những thao tác cơ bản như nhảy cao này đều nằm trong nội dung luyện tập cố định hàng ngày chiến đội yêu cầu mỗi người phải hoàn thành. Cậu liền hiểu Hưng Hân do điều kiện có hạn, nên phải tìm một vài cảnh trí thích hợp trong game thay cho nội dung tập luyện mà các câu lạc bộ chỉ cần dùng phần mềm là được.
“Tụi tui định lập phương án tập luyện cho chiến đội. Mỗi người phải hoàn thành màn tập huấn cơ bản mỗi ngày, còn có huấn luyện đặc thù đối với từng nghề, huấn luyện đoàn đội các thứ. Về sau mỗi người đều phải hoàn thành nội dung huấn luyện được giao, chúng ta cũng phải chuyên nghiệp lên.”
“Tốt quá!”
Trần Quả rất vui, cô thích nhìn chiến đội dần đi vào quỹ đạo.
“Ừ, tui và lão Ngụy đang sửa sang phương án, tranh thủ làm xong trong ngày hôm nay.”
“Ừ, tui và lão Ngụy đang sửa sang phương án, tranh thủ làm xong trong ngày hôm nay.”
Diệp Tu nói.
“Hai người cố gắng lên.”
“Hai người cố gắng lên.”
Trần Quả nói.
Sau khi trải qua thời kì đầu của giới chuyên nghiệp, một người vẫn tiếp tục phấn đấu, tích lũy kinh nghiệm phong phú trong giới, người còn lại thì mang theo hiểu biết và kinh nghiệm vượt xa người chơi thường quay về game online, trải qua bao nhiêu bản cập nhật và mở rộng của trò chơi. Cả hai bắt tay làm việc này quả thực vô cùng thích hợp. Tiến độ công việc cực kì khả quan, khi tổng kết mới phát hiện nội dung trong văn kiện ngày càng nhiều. Tô Mộc Tranh kinh nghiệm đầy mình cũng được gọi đến hỗ trợ, sửa sang lại những gì hai người nghiên cứu, tạo nên phương án cuối cùng hợp lý nhất.
Bận rộn mãi đến bảy giờ tối, văn kiện “Kế hoạch huấn luyện của chiến đội Hưng Hân” ra đời. Tuy nhiên nội dung bên trong mới chỉ có huấn luyện cơ bản mà ai cũng phải làm, còn nhằm vào từng nghề thì chưa có.
Mọi người cùng xem bản kế hoạch, có nội dung bọn họ đã làm, cũng có nội dung họ chưa làm. Nội dung huấn luyện không ít, nhưng phong cách y chang, hà khắc, lặp đi lặp lại, vô cùng tẻ nhạt. Mục đích là huấn luyện thao tác cơ bản của các tuyển thủ trở nên chính xác và nhanh chóng.
Sau khi trải qua thời kì đầu của giới chuyên nghiệp, một người vẫn tiếp tục phấn đấu, tích lũy kinh nghiệm phong phú trong giới, người còn lại thì mang theo hiểu biết và kinh nghiệm vượt xa người chơi thường quay về game online, trải qua bao nhiêu bản cập nhật và mở rộng của trò chơi. Cả hai bắt tay làm việc này quả thực vô cùng thích hợp. Tiến độ công việc cực kì khả quan, khi tổng kết mới phát hiện nội dung trong văn kiện ngày càng nhiều. Tô Mộc Tranh kinh nghiệm đầy mình cũng được gọi đến hỗ trợ, sửa sang lại những gì hai người nghiên cứu, tạo nên phương án cuối cùng hợp lý nhất.
Bận rộn mãi đến bảy giờ tối, văn kiện “Kế hoạch huấn luyện của chiến đội Hưng Hân” ra đời. Tuy nhiên nội dung bên trong mới chỉ có huấn luyện cơ bản mà ai cũng phải làm, còn nhằm vào từng nghề thì chưa có.
Mọi người cùng xem bản kế hoạch, có nội dung bọn họ đã làm, cũng có nội dung họ chưa làm. Nội dung huấn luyện không ít, nhưng phong cách y chang, hà khắc, lặp đi lặp lại, vô cùng tẻ nhạt. Mục đích là huấn luyện thao tác cơ bản của các tuyển thủ trở nên chính xác và nhanh chóng.
“Tuần sau, cũng chính là từ ngày
mai, mọi người đều phải hoàn thành nội dung này mỗi ngày. Hiện giờ chúng ta còn
phải cướp BOSS nên không thể tuân theo thời gian cố định. Ngoại trừ thời gian
đoạt BOSS, chúng ta phải ưu tiên hoàn thành phần tập huấn này trước. Nội dung rất
buồn tẻ, nhưng nó sẽ giúp mọi người nâng cao trình độ thao tác, đừng xem nhẹ tầm
quan trọng của những bài tập cơ bản. Dù là đại thần trong Liên minh Chuyên nghiệp
cũng không thể thiếu những bài tập hàng ngày này đâu.”
Diệp Tu nghiêm túc nhắc
nhở mọi người.
Tất cả đều nghiêm túc và trang trọng gật đầu, chỉ có Mạc Phàm vẫn không biểu hiện gì, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú vào nội dung huấn luyện trên màn hình.
“Mạc Phàm, em có thể thử làm theo để nâng cao kỹ thuật.”
Tất cả đều nghiêm túc và trang trọng gật đầu, chỉ có Mạc Phàm vẫn không biểu hiện gì, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú vào nội dung huấn luyện trên màn hình.
“Mạc Phàm, em có thể thử làm theo để nâng cao kỹ thuật.”
Diệp Tu cố tình gợi ý.
Mạc Phàm không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Tu rồi thôi.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Mạc Phàm đã thao tác Hại Người Không mệt luyện tập theo nội dung này.
Huấn luyện cơ bản vừa ra đời, trình độ thật sự của mọi người hiển lộ rõ rệt.
Kiều Nhất Phàm với tốc độ tay không bì kịp Đường Nhu hay Bánh Bao lại là người hoàn thành bài huấn luyện tốt nhất, đa phần đều bước đúng chỗ, một lần là qua. Cậu chỉ là không quen với hình thức huấn luyện thô sơ thông qua game online này. Bởi vì tuy bản chất giống nhau, hiệu quả tương đương, nhưng nói thật vẫn không thuận tiện bằng phần mềm.
Ví dụ như huấn luyện lăn mình, nếu dùng chương trình của câu lạc bộ, sau khi thiết lập xong, trong quá trình lăn mình nếu hơi lệch hướng, hệ thống sẽ ngay lập tức nhắc nhở. Còn trong game đương nhiên không có ai nhắc nhở, chỉ có thể lăn xong thì tự nhắm chừng vị trí nhân vật, xem phương hướng và khoảng cách có đạt tới yêu cầu của nội dung hay không.
Hiển nhiên đây cũng là bài khảo nghiệm tính tự giác của mỗi người. Nếu như trong đoàn đội chuyên nghiệp, những lần nhắc nhở khi thực hiện thất bại sẽ được lưu trong phần mềm, thể hiện rõ tình hình huấn luyện của mỗi người ra sao, cũng coi như một cách giám sát tuyển thủ trong huấn luyện. Đám Hưng Hân lại phải dựa vào tính tự giác, Diệp Tu khó lòng giám sát chặt chẽ được, đành khó quá bỏ qua luôn. Hắn cảm thấy mọi người không phải những kẻ lười biếng gian dối, hắn tin cả bọn một là không làm, còn đã làm thì nhất định sẽ nghiêm túc thực thi đến mức tốt nhất.
Kiều Nhất Phàm cứ tuần tự hoàn thành một cách thuận lợi.
Bánh Bao cứ lẩm bẩm một mình, rõ ràng cậu chàng đang gặp khó khăn, thỉnh thoảng tỏ ra tiếc nuối trước thất bại của mình.
Đường Nhu không lảm nhảm như Bánh Bao, nhưng nét mặt lại rất lạnh lùng, lông mày hơi nhíu, bình thường lúc cô xông xáo vào biển người cũng chưa từng như vậy. Hiển nhiên là thường không thông qua yêu cầu hà khắc của huấn luyện.
Mạc Phàm ban đầu cũng vô cảm, nhưng dần dần cũng nhíu mày giống Đường Nhu, rõ ràng cậu ta không quen với kiểu tập huấn này.
Còn An Văn Dật thì đau khổ hơn nhiều. Nhiều nội dung yêu cầu thao tác với độ chính xác cao cậu đều không làm được. Cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân khéo chả bao giờ làm xong bài huấn luyện này mất.
Về phần La Tập, cậu vẫn đang giãy giụa ở khu thường. Phương án huấn luyện mà Diệp Tu và Ngụy Sâm thiết kế chủ yếu lợi dụng tài nguyên của Thần Chi Lĩnh Vực, ở khu 10 không thể áp dụng được. Tuy nhiên, những nội dung huấn luyện này có khá nhiều điểm tương đồng kì diệu với nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Lúc Thần Chi Lĩnh Vực mới xuất hiện, nhiều người còn tung hô những nhiệm vụ này quả thực chính là bách khoa toàn thư về huấn luyện kĩ thuật của Vinh Quang. La Tập đang gắng sức vượt qua nhiệm vụ khiêu chiến, cũng coi như đang luyện mấy bài cơ bản trước.
Ngày đầu tiên, xen kẽ với đoạt BOSS, ngoại trừ An Văn Dật, tất cả mọi người đều hoàn thành huấn luyện, nhưng tốc độ hoàn thành không hề giống nhau. Kiều Nhất Phàm làm xong nhanh hơn hẳn. May mà không có số liệu thống kê từ hệ thống, bằng không lấy ra so sánh, khéo khiến ba người còn lại xấu hổ tới mức cắn lưỡi tự sát mất.
Tuy nhiên mấy ngày sau, Mạc Phạm lộ ra tố chất ông-không-phải-gà-mới-Vinh-Quang. Sau khi quen thuộc với nội dung huấn luyện, hắn tiến bộ rất nhanh, hoàn thành càng ngày càng thuận lợi.
Đường Nhu và Bánh Bao còn đang trả giá đắt từ những thao tác ẩu tả của mình. Hai người rất nhanh, nhưng không chuẩn. Giống như Lư Hãn Văn tạo ra tám ảnh không hoàn mỹ khi dùng Kiếm Ảnh Bước vậy. Thao tác của Đường Nhu và Bánh Bao chưa được tỉ mỉ, bởi thời gian bọn họ chơi Vinh Quang còn ngắn, chưa đủ thành thục. Những nội dung này sẽ giúp mọi người quen tay hơn.
Tuy nhiên, người kém cỏi nhất phải kể đến An Văn Dật, cậu vẫn đang chật vật thực hiện nội dung huấn luyện. Cậu đã vượt qua nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng những nhiệm vụ kia chỉ cần làm một lần, chả biết có ăn may hay vừa đủ điểm qua hay không. Bài huấn luyện này lại có thể gạt bỏ hết các trường hợp trên. An Văn Dật không thể đáp ứng yêu cầu thao tác trong thời gian quy định, chỉ có thể lặp đi lặp lại, không ngừng thất bại, cố gắng kiên trì. Mà giờ cũng mới bao lâu? Nhanh thế đã muốn có hiệu quả, Vinh Quang làm gì đơn giản đến vậy.
An Văn Dật quả thực đỡ lo nhất, tuy là người kém nhất nhưng không cần ai đốc thúc, thậm chí an ủi hay cổ vũ.
Cậu thậm chí còn xin Diệp Tu cắt vé đi giành BOSS, bản thân cậu không đi cũng chả sao, cậu muốn cố gắng làm tốt những bài huấn luyện cơ bản này trước.
So với lịch huấn luyện khô khan hà khắc, thời điểm cướp BOSS chả khác gì giờ nghỉ, thế mà An Văn Dật chủ động hủy luôn giờ nghỉ của mình.
“Đám nhóc này nhất định sẽ có tương lai!”
Mạc Phàm không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Tu rồi thôi.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Mạc Phàm đã thao tác Hại Người Không mệt luyện tập theo nội dung này.
Huấn luyện cơ bản vừa ra đời, trình độ thật sự của mọi người hiển lộ rõ rệt.
Kiều Nhất Phàm với tốc độ tay không bì kịp Đường Nhu hay Bánh Bao lại là người hoàn thành bài huấn luyện tốt nhất, đa phần đều bước đúng chỗ, một lần là qua. Cậu chỉ là không quen với hình thức huấn luyện thô sơ thông qua game online này. Bởi vì tuy bản chất giống nhau, hiệu quả tương đương, nhưng nói thật vẫn không thuận tiện bằng phần mềm.
Ví dụ như huấn luyện lăn mình, nếu dùng chương trình của câu lạc bộ, sau khi thiết lập xong, trong quá trình lăn mình nếu hơi lệch hướng, hệ thống sẽ ngay lập tức nhắc nhở. Còn trong game đương nhiên không có ai nhắc nhở, chỉ có thể lăn xong thì tự nhắm chừng vị trí nhân vật, xem phương hướng và khoảng cách có đạt tới yêu cầu của nội dung hay không.
Hiển nhiên đây cũng là bài khảo nghiệm tính tự giác của mỗi người. Nếu như trong đoàn đội chuyên nghiệp, những lần nhắc nhở khi thực hiện thất bại sẽ được lưu trong phần mềm, thể hiện rõ tình hình huấn luyện của mỗi người ra sao, cũng coi như một cách giám sát tuyển thủ trong huấn luyện. Đám Hưng Hân lại phải dựa vào tính tự giác, Diệp Tu khó lòng giám sát chặt chẽ được, đành khó quá bỏ qua luôn. Hắn cảm thấy mọi người không phải những kẻ lười biếng gian dối, hắn tin cả bọn một là không làm, còn đã làm thì nhất định sẽ nghiêm túc thực thi đến mức tốt nhất.
Kiều Nhất Phàm cứ tuần tự hoàn thành một cách thuận lợi.
Bánh Bao cứ lẩm bẩm một mình, rõ ràng cậu chàng đang gặp khó khăn, thỉnh thoảng tỏ ra tiếc nuối trước thất bại của mình.
Đường Nhu không lảm nhảm như Bánh Bao, nhưng nét mặt lại rất lạnh lùng, lông mày hơi nhíu, bình thường lúc cô xông xáo vào biển người cũng chưa từng như vậy. Hiển nhiên là thường không thông qua yêu cầu hà khắc của huấn luyện.
Mạc Phàm ban đầu cũng vô cảm, nhưng dần dần cũng nhíu mày giống Đường Nhu, rõ ràng cậu ta không quen với kiểu tập huấn này.
Còn An Văn Dật thì đau khổ hơn nhiều. Nhiều nội dung yêu cầu thao tác với độ chính xác cao cậu đều không làm được. Cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân khéo chả bao giờ làm xong bài huấn luyện này mất.
Về phần La Tập, cậu vẫn đang giãy giụa ở khu thường. Phương án huấn luyện mà Diệp Tu và Ngụy Sâm thiết kế chủ yếu lợi dụng tài nguyên của Thần Chi Lĩnh Vực, ở khu 10 không thể áp dụng được. Tuy nhiên, những nội dung huấn luyện này có khá nhiều điểm tương đồng kì diệu với nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Lúc Thần Chi Lĩnh Vực mới xuất hiện, nhiều người còn tung hô những nhiệm vụ này quả thực chính là bách khoa toàn thư về huấn luyện kĩ thuật của Vinh Quang. La Tập đang gắng sức vượt qua nhiệm vụ khiêu chiến, cũng coi như đang luyện mấy bài cơ bản trước.
Ngày đầu tiên, xen kẽ với đoạt BOSS, ngoại trừ An Văn Dật, tất cả mọi người đều hoàn thành huấn luyện, nhưng tốc độ hoàn thành không hề giống nhau. Kiều Nhất Phàm làm xong nhanh hơn hẳn. May mà không có số liệu thống kê từ hệ thống, bằng không lấy ra so sánh, khéo khiến ba người còn lại xấu hổ tới mức cắn lưỡi tự sát mất.
Tuy nhiên mấy ngày sau, Mạc Phạm lộ ra tố chất ông-không-phải-gà-mới-Vinh-Quang. Sau khi quen thuộc với nội dung huấn luyện, hắn tiến bộ rất nhanh, hoàn thành càng ngày càng thuận lợi.
Đường Nhu và Bánh Bao còn đang trả giá đắt từ những thao tác ẩu tả của mình. Hai người rất nhanh, nhưng không chuẩn. Giống như Lư Hãn Văn tạo ra tám ảnh không hoàn mỹ khi dùng Kiếm Ảnh Bước vậy. Thao tác của Đường Nhu và Bánh Bao chưa được tỉ mỉ, bởi thời gian bọn họ chơi Vinh Quang còn ngắn, chưa đủ thành thục. Những nội dung này sẽ giúp mọi người quen tay hơn.
Tuy nhiên, người kém cỏi nhất phải kể đến An Văn Dật, cậu vẫn đang chật vật thực hiện nội dung huấn luyện. Cậu đã vượt qua nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng những nhiệm vụ kia chỉ cần làm một lần, chả biết có ăn may hay vừa đủ điểm qua hay không. Bài huấn luyện này lại có thể gạt bỏ hết các trường hợp trên. An Văn Dật không thể đáp ứng yêu cầu thao tác trong thời gian quy định, chỉ có thể lặp đi lặp lại, không ngừng thất bại, cố gắng kiên trì. Mà giờ cũng mới bao lâu? Nhanh thế đã muốn có hiệu quả, Vinh Quang làm gì đơn giản đến vậy.
An Văn Dật quả thực đỡ lo nhất, tuy là người kém nhất nhưng không cần ai đốc thúc, thậm chí an ủi hay cổ vũ.
Cậu thậm chí còn xin Diệp Tu cắt vé đi giành BOSS, bản thân cậu không đi cũng chả sao, cậu muốn cố gắng làm tốt những bài huấn luyện cơ bản này trước.
So với lịch huấn luyện khô khan hà khắc, thời điểm cướp BOSS chả khác gì giờ nghỉ, thế mà An Văn Dật chủ động hủy luôn giờ nghỉ của mình.
“Đám nhóc này nhất định sẽ có tương lai!”
Ngụy Sâm bùi ngùi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment