NHẬT KÍ SON MÔI - CHƯƠNG 09 - GÀO - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
NHẬT KÍ SON MÔI
Tác giả : Gào
Thể loại: Ngôn tình, Tự sự.
CHƯƠNG 09: CÂU CHUYỆN THỨ SÁU : CUỘC GẶP GỠ CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ (1)
Trong chuyện tình cảm, tôi luôn
nghĩ rằng nếu mình muốn người ta đối xử tốt với mình như thế nào, thì mình phải
đối xử tốt với người ta như thế trước đã. Nếu mình không muốn người ta làm điều
gì đó tệ với mình, thì mình đừng bao giờ làm điều tương tự với người ta. Đó
cũng chính là lý do mà tôi không bao giờ ngoại tình.
An Nhiên không bao giờ rõ ràng những
quan điểm của cô ấy trong tình cảm. Chỉ đơn thuần yếu đuối không lý do và buồn
bã có duyên cớ. Không tán đồng và cũng chẳng phê phán bất cứ quan điểm nào. An
Nhiên, trong tình yêu cũng như tình bạn, nói chung là trong cuộc sống này, cô ấy
chỉ như một cái bình vôi, sẵn sàng gật gù với mọi thứ. Có lẽ, đó là câu trả lời
cho câu hỏi vì sao, cô ấy đang đứng ở giữa bế tắc tình cảm coi tình yêu là thứ
không thể buông tay, phải giữ gìn bằng mọi giá. Thì An Nhiên dù cho có muốn như
thế đi chăng nữa, cô ấy vẫn phân vân với điều đó vô cùng.
Cái may mắn ở đây là chúng tôi có
Cali. Cali không giữ một quan niệm cố hữu nào trong tình yêu. Chị ấy khác tôi,
không tôn thờ tình yêu và đặt nó lên hàng đầu trong mọi chuyện. Nhờ thế, Cali tỉnh
táo hơn trong mọi suy diễn. Người phụ nữ thứ ba này, đã làm cân bằng và hài hòa
những suy nghĩ của ba chúng tôi trong nhiều tình huống.
Tôi kể cho Cali và An Nhiên nghe việc
người yêu cũ ngủ lại nhà tôi. Kể về cảm giác có lỗi của tôi với người yêu mình.
Cho dù tôi không làm gì với người yêu cũ để có lỗi với tình yêu của tôi hiện tại.
Tôi thực sự cảm thấy dằn vặt khi để
một người đàn ông không - phải- người - yêu - mình ngủ lại nhà suốt một đêm.
Tôi cứ quẩn quanh với sự ăn năn ấy đến nỗi tôi phát điên lên, ghét cả chính
mình và bực bội mọi lúc.
An Nhiên lúng túng trước câu chuyện
của tôi. Cô ấy chẳng thể đưa ra lời khuyên nào, ngoài ánh nhìn ngây thơ làm tôi
thêm rối trí. Chỉ có Cali là cười. Bình thản cười rồi phá lên cười:
- Nói chị nghe, thằng người yêu cũ
của em có bị gay không?
Tôi cảm thấy khó chịu với câu hỏi
đó của Cali. Câu hỏi đó hàm chứa ý nghĩa gì, chẳng lẽ tôi không hiểu. Chẳng lẽ
đàn ông và đàn bà, khi nằm cạnh nhau trong một căn phòng, vào một đêm, thì cứ
phải đè nhau ra? Tình dục không xảy ra ở hai con người không liên quan, điều đó
có gì là bất thường? Tôi gắt gỏng:
- Sao lúc nào chị cũng nghĩ đến
chuyện ấy thế?
- Vấn đề chị tò mò không phải là
em, mà là thằng con trai kia. Hahaha
Hôm đó, tôi cảm thấy Cali là một
người hết sức nông cạn. Tôi thở dài, bước vào phòng tập và bỏ mặc thái độ cợt
nhả của Cali, ánh nhìn khép nép của An Nhiên.
Ôi đàn bà, nhiều lúc tôi cảm thấy
chán họ. Không phải cứ là phụ nữ là có thể cảm thông cho nhau mọi lúc, hay đưa
ra những lời khuyên đúng khi cần. Lắm lúc, đàn bà rất ngắn nghĩ. Suy nghĩ của họ,
đôi khi vớ vẩn hơn ta tưởng.
Lên phòng tập, tập được một chút,
tôi nằm lăn ra. Nhìn lên trần nhà rồi...chẳng nghĩ gì cả. Nhắm mắt, tôi nghe tiếng
nhạc nhẹ nhàng vang lên, âm thanh du dương, róc rách...tôi ngủ thiếp đi lúc nào
không biết.
An Nhiên lay nhẹ người, làm tôi giật
mình tỉnh giấc. Cali nhìn tôi với nụ cười châm chọc làm tôi khó chịu. Chị nói:
- Xuống tắm qua rồi về nhà make up
xinh đẹp đi em gái. Tối nay, chị em mình lên club chơi chút nha cưng.
Tôi quay sang nhìn An Nhiên :
- Chị có đi không?
Cô ấy nhẹ nhàng cười tủm tỉm:
- Đi chứ!
- Bọn mình đi lúc mấy giờ?
- À đi ăn trước rồi mới đi 8h chị
chạy xe qua đón hai đứa nha.
Tối hôm ấy. Cali đến nhà đón tôi từ
rất sớm. Hơn 7 giờ, xe của chị đã chắn hết lối đi ở ngõ làm tôi chạy xuống cuống
cuồng.
- Chị hẹn 8h cơ mà?
- 8h là phải đón xong cả hai đứa. Đứa
được đón trước phải sớm hơn chứ. Bây giờ mình xuống quận 7 đón An Nhiên.
- Mà hôm nay mình đi club nào thế
chị?
- À, chị có bạn trên Apo. Mình lên
đó.
Apo là club tập trung khá nhiều dân
đồng tính tại Sài Gòn. Vào đó, chỉ thấy toàn gay là gay. Nói tới gay, tôi lại
nhớ tới một người bạn. Anh này làm nghề trai bao và rất tự hào về điều đó. Anh ấy
công khai nó với vẻ mặt vênh váo vô cùng táo bạo. Tôi rất quý anh ấy. Mặc dù,
nhiều lúc thấy hành động anh ấy làm không thể chấp nhận được, trơ trẽn đôi khi
trơ tráo.
Có đôi lần, anh ấy cặp với một số bạn
tình. Sau đó chụp hình lại lúc hai người đang hôn hít, ái ân. Cho tôi xem, với
thái độ đắc thắng, anh ấy nói sẽ dùng nó để bòn tiền " mấy thằng ngốc"
đó. Tôi thở dài, chẳng hiểu sao anh ấy phải sống vậy, trong khi anh ấy cũng là
người có tài trong nghệ thuật. Nếu sống bằng cái tài ấy, chắc gì anh ấy đã
nghèo, mà phải dấn thân làm những điều không phải với người khác. Nhưng vì anh ấy
rất tử tế với tôi, không can thiệp vào chuyện riêng của tôi, nên tôi cũng phải
tôn trọng mà coi như chẳng hề biết những việc anh ấy làm dù cho nó có lố bịch.
Miễn là nó không động chạm tới mình.
Con người ta trong mắt người này
người kia có thể là xấu xa, không chấp nhận được. Nếu với mình, người đó tốt,
thì họ vẫn xứng đáng được gọi là người tốt - ít nhất là với mình. Nhớ tới anh bạn
này, tôi quay sang hỏi Cali:
- Cali ơi, em rủ thêm bạn em nữa được
không?
- Ừ, ok cưng.
Tôi rút điện thoại lục lọi trong
danh bạ số điện thoại của " Má Nam". May mắn thay sau nhiều lần thay
điện thoại số "Má Nam" vẫn còn đó mà không bị mất hút như biết bao
nhiêu số điện thoại mà tôi đã từng sở hữu:
- Alo má à, con nè.
- Trời ơi, thấy gớm thấy gớm. Mất tích
ở đâu lâu quá trời vậy cưng?
- Con thất nghiệp, má không biết á?
Tụi nó chửi con rầm trời trên mạng đó.
- Đứa nào chửi đứa nào chửi? Để má
cho quân hấp diêm nó.
- Hahaha. Giờ con đi làm rồi má.
- Vậy đó hả, trời ơi, nhớ quá chừng,
khi nào gặp? Khi nào con hỉm?
- Tối nay lên Apo nha má.
- Trùi ui. Trúng mánh nè, tối nay
má cũng định lên Apo đó. Giờ sao giờ sao?
- Vậy chừng nào lên đó alo nhé má.
- Ừ, ok cưng, xinh đẹp lộng lẫy vào
rõ chưa cưng. Mình đẹp, mình phải chưng.
Khi nói chuyện với "Má Nam"
tôi luôn cảm thấy thoải mái bởi cái cách mà má luôn vận động trong câu chuyện.
Không cho phép ai được buồn, được ủ rũ. Cuộc sống khi đối diện với " Má
Nam" chỉ toàn là những ngày vui thôi. Tôi nhớ có lần "Má Nam"
cũng khóc, chỉ năm mười phút thôi rồi lại cười.
Lúc đó má nói với tôi:
"Đàn ông nó khốn nạn lắm con à. Nhưng đàn ông giống như một con cá, ta là
người đi câu. Biển nào đâu thiếu cá. Rớt con này, ta bắt con khác. Lo
chi?".
Nói rồi, má cười lớn, giọt nước mắt vẫn còn vương trên má, như dấu
vết của một nỗi buồn chưa kịp xóa hết.
"Má Nam" hơn tôi năm tuổi,
rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất nam tính. Nếu không mở mồm ra nói chuyện, không
ai biết má là gay. Khi biết rồi, thì nhiều người tiếc hụi. Đàn ông phong trần
cát bụi, đẹp đẽ nhường ấy, lại gay, thật uổng phí cuộc đời. Song, "Má
Nam" đã chọn cuộc sống ấy, đi theo nó, chấp nhận nó. Má không tiếc, cần
chi ai tiếc hộ? Cũng không ít lần trải qua đau khổ, bỏ qua cái vẻ bề ngoài hớn
hở với những câu nói đanh đá chua ngoa, má cũng là con người - một con người
chưa chắc đã đáng trách.
- Rủ được rồi hả ?
Cali lên tiếng
- Dạ Vâng.
- Vậy tốt. Hôm nay chơi hết mình
vui hết cỡ nha cưng. Chị biết em buồn. Nỗi buồn chỉ khiến mình mau già thôi.
Nghĩ nhiều là việc không nên làm ở tuổi hai mươi cưng ạ.
- Em 22 rồi đó.
- Haha còn trẻ hơn chị nhiều mà, vẫn
mói chỉ là hai mấy.
Tôi cười trừ
- Hôm nay, em giận chị phải không?
- Sao chị nói thế? Em giận gì đâu?
Tôi chối bay. Mặc dù rõ ràng lúc ở phòng tập, tôi thực sự bực mình với Cali bởi
cách nói chuyện cợt nhả của chị ấy.
Cali cười mỉm, mắt vẫn nhìn thẳng về
phía trước, tay bám chắc vô lăng và dường như chỉ quan sát tới đường đi mà
không suy nghĩ gì. Song, chị vẫn chậm rãi từ từ nói với tôi:
- Đàn ông em ạ, thằng nào cũng như
nhau. Khi không có nữa thì nó tiếc. Khi có, thì nó lại chẳng thèm. Em có biết
vì sao những người đàn ông bỏ vợ và đến với chị không? Trong số đó có nhiều kẻ
sẵn sàng bỏ vợ để cưới chị. Nhưng nếu chị cưới họ, xong họ có bỏ chị không?
- Em nghĩ chị biết rõ. Đàn ông hay
đàn bà đã phản bội một lần có thể phản bội cả đời. Cũng có những trường hợp cá
biệt. Nhưng chắc không nhiều.
- Em là một cô bé quá già dặn, em
suy nghĩ quá nhiều, điều đó làm em khổ. Em nói đúng, chẳng sai gì cả. Vậy nên
chị không muốn ràng buộc với người đàn ông nào, để phải chịu đau khổ như những
người vợ của họ.
- Chị có thấy vợ của những người đó
tội nghiệp không?
- Có ! Nhưng em có biết vì sao họ tội
nghiệp không?
- Vì họ yêu chồng quá ! Trên đời
này, cái gì cũng không nên quá, đặc biệt là tình yêu - chỉ nên vừa đủ thôi.
- Đúng, phụ nữ khi yêu quá, sẽ làm
mọi thứ vì tình yêu của mình, thậm chí sẽ già đi vì tình yêu đó. Họ suốt ngày
chăm lo cho gia đình, đầu tắt mặt tối, con cái, công việc rồi quên dần đi bản
thân. Tối về đến nhà, sau khi nấu cơm cho chồng, chăm lo con, giặt giũ, họ mệt
lả, chỉ muốn ngủ. Nhu cầu của thằng đàn ông thì lại vẫn còn dư. Vợ đáp ứng
không đủ, nó đi trăng gió bên ngoài. Chị không có gia đình, chị không phải lo
chiều nhà chồng và nấu cơm ngày ba bữa. Chị đi làm kiếm tiền vui vẻ với việc
chăm lo cho mình. Lúc nào chị cũng tràn đầy năng lượng. Đàn ông tìm đến chị, họ
tìm được sự thỏa mãn mà họ không thể có với vợ. Chị cũng không phải chịu bất cứ
áp lực nào, nên lúc nào chị cũng có thể nhẹ nhàng với đàn ông. Họ không cần la
hét, cãi vã với chị, cũng chẳng cần chu cấp cho chị. Thế nên họ yêu chị hơn yêu
vợ của họ. Có gì là sai?
- Nhưng không phải đàn ông nào cũng
thế.
- Ừ, nhưng những thằng chị quen,
thì như thế.
- Em không chấp nhận được những kẻ,
đè lên hy sinh của người yêu thương mình rồi làm cho họ đau khổ vì những ích kỷ
cá nhân.
- Nhưng ai cũng có quyền sống cho
mình. Tại sao những người phụ nữ kia lại tự trước đi cái quyền đó của bản thân?
- Bởi vì họ yêu.
- Thế thì tình yêu có nghĩa lý gì
trên cuộc đời này hả em? Có ý nghĩa gì khi tình yêu đó là việc ta không còn quyền
sống cho ta.
- Khi yêu một ai đó, sống vì người ấy,
là hạnh phúc của bản thân mình rồi.
- Ừ, có lẽ chị không được như em và
những người phụ nữ đó. Chị chán ngán nếu phải sống cho người khác. Chị cần nhiều
người đàn ông một lúc. Để không có người này, chị sẽ có ngay người khác. Bởi vì
chị sợ sự cô đơn, chị cần được chiều chuộng. Chị cũng chẳng cần giữ ai cho
riêng chị cả.
Tôi cảm thấy cơ thể mình như ớn lạnh.
Những dòng nước mắt bắt đầu rơi làm lem mascara và đôi môi ướt át. Tôi không hiểu
vì sao những lời Cali nói giống như dao dâm vậy. Tôi y hệt một đứa trẻ, có đức
tin rất ngây thơ vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Cali như một vị sứ giả
chị nói lên sự thật phũ phàng mà chị đã trải qua, tuyên bản án cho những bài
thánh ca nói về tình yêu đích thực và những người đàn ông tốt, đáng trông chờ.
Tôi hiểu những điều Cali nói. Tôi không thể hoặc không đủ sức để có ý muốn cãi
lại chị. Tôi chỉ khóc. Tôi sợ những điều chị nói là đúng với mọi người và ở mọi
lúc. Tôi sợ tôi sẽ như chị, cô đơn ở cái tuổi 40 khi tôi 40, sợ cái cảm giác
phiêu du khi đã chùn chân mệt mỏi.
- Còn người yêu cũ của em, khi em
càng đẩy nó ra xa, nó sẽ lại càng muốn kéo em lại thật gần. Dù em không muốn
phá vỡ mối quan hệ của chàng trai đó với bạn gái lâu năm của anh ta, em vẫn sẽ
là người đâm thủng mối quan hệ đó bởi vì sự thờ ơ của em với cậu ta. Đàn ông
thèm khát thứ mà họ không sở hữu được. Hiểu không cô bé?
- Không em không muốn như thế!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment