CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT VÌ SAO NÓ CHẬM CHẠP - CHƯƠNG 05 - HẾT - LUIS SEPÚLVEDA - TRUYỆN THIẾU NHIA

CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT VÌ SAO NÓ CHẬM CHẠP

Tác giả: Luis Sepúlveda
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen

CHƯƠNG 05:

     Quả là một cuộc hành quân gian nan, không con nào trong số chúng thì thầm điều gì khác ngoài cảm giác khiếp sợ và nỗi ân hận vì đã đi theo nó, và rồi, khi sang đến được phía bên kia của con đường, chúng đi tìm chỗ trú trong một cái hang tròn lạnh lẽo nơi có một dòng nước rỉ ra từ đó. Chúng bám mình lên thành hang và ngủ thiếp đi vì mệt lử, vì đau đớn.

     Đám ốc sên đều đã ngủ cả, trừ mỗi Dũng Khí, nó nằm ngay ngoài cửa hang, chăm chú, hai tua mắt dõi về phía màn đêm.

     Cái mệt ngấm dần vào thân nó, và khi nó đang chuẩn bị thu mình vào vỏ thì tiếng ồn từ một thứ gì đó đang di chuyển trong không khí khiến nó choàng tỉnh. Một con chim sà xuống đậu trước lối vào hang.

     - Này ốc sên, đừng sợ! chim nói.

     Chậm, thật chậm, Dũng Khí bước ra khỏi hang và nhận ra đó chính là bác cú sống trên ngọn dẻ gai cổ thụ nhất ở đồng cỏ.

     - Bác bay đấy à! Những gì bác đã thấy không còn đè nặng bác nữa sao?

     - Nó còn đè nặng ta hơn trước cơ, nhưng ta phải bay, chim cú vừa trả lời vừa rúc đầu vào cánh để che giấu nỗi đau buồn vô hạn. Cú nói với ốc sên rằng cả ba cây sồi đều chẳng còn cây nào nữa, rằng con người với các cỗ máy của họ còn nhanh hơn hết thảy sinh vật trên đồng cỏ.

     - Thế còn mấy khóm cây ô rô ạ? Dũng Khí mạnh dạn hỏi.

     - Cũng không còn nữa đâu. Giờ chỉ còn lại rất ít thứ thuộc về đồng cỏ mà chúng ta đã từng biết, cú trả lời với giọng còn buồn bã hơn.

     - Đây không phải là hang và bọn cháu chẳng hề được yên ổn ở đây đâu, nói rồi chim cú giải thích rằng chúng đang ở trong một đồ vật thuộc về con người, kiểu như một con sâu to và dài được nối với một lỗ kim loại mà từ đó sẽ có một thác nước mạnh chảy qua khi con người điều khiển.

     - Cháu đã thất bại, cháu sẽ chẳng bao giờ đưa anh em của cháu đến được Xứ sở Bồ Công Anh mới. Giá như cháu biết được nhiều thứ như bác... nhưng cháu chỉ là một con ốc sên chậm chạp, quá chậm chạp, Dũng Khí than thở.

     - Bản năng của bác là quan sát và thấu hiểu. Không nên than thở vì cháu chậm chạp, ốc sên ạ. Nhờ sự chậm chạp ấy, bác đã được một bác rùa, người mà cứ đi một bước lại ngoảnh đầu lại xem có ai đi theo bác ấy không, cho biết có một chú ốc sên trẻ tên là Dũng Khí. Một chú ốc sên gan dạ, bất chấp hiểm nguy, dám thông báo mối họa cho anh em đồng loại và cố gắng cứu họ. Này Dũng Khí, đừng đầu hàng nhé. Bác sẽ giúp các cháu ra khỏi nơi này.

     Bóng tối bắt đầu nhạt dần, theo hướng dẫn của chim cú, đám ốc sên bám vào một thanh gỗ, chúng nhìn thấy chim cú sải cánh, bước nhanh, đập cánh, co chân lại rồi bay lên cao.

     Cú dang đôi cánh rộng lượn nhiều vòng cho đến khi cảm nhận được một luồng gió thổi thanh gỗ đi, nó giơ móng quắp thanh gỗ rồi đạp cánh thật mạnh vì thanh gỗ khá nặng.

     Từ trên cao, đám ốc sên nhìn thấy mặt trời đang nhô lên và, chỉ dám thò những tua mắt ra khỏi vỏ, chúng nhìn thấy một vùng rộng lớn của đông cỏ biến mất dưới cái dải đen đã khiến chúng phải ra đi.

     Chim cú bay một lúc, khoảng thời gian với chúng là rất dài; mặt đất, cây cối, những dòng suối bạc, và nhà cửa của con người cứ nối tiếp hiện ra với tốc độ không tưởng đối với những sinh vật chậm chạp của đồng cỏ, cho đến khi cú bắt đầu hạ cánh và đặt gánh nặng xuông sát những cái cây cao.

     - Đây là rừng dẻ, và sẽ còn lâu lắm con người mới phá hủy được đến nơi này. Các cháu cứ đi tiép qua đám rêu mọc trên các thân cây, rồi các cháu sẽ đến một rừng thưa. Ở đó cỏ và hoa dại mọc đầy, nhưng các cháu hãy đi càng nhanh càng tốt vì cây cối đang bắt đầu rụng lá, rồi chẳng mấy chốc giá lạnh và tuyết sẽ bao phủ cảnh vật. Bác không thể mang bọn cháu đến rừng thưa được, bởi nếu thế, sau đó bác sẽ không còn sức để bay lên nữa.

     Đám ốc sên cảm ơn chim cú đã giúp đỡ, chúng nhìn cú bay lên rồi khuất dạng sau những ngọn cây.

     - Tiến lên, đi tiếp naò anh em, Dũng Khí thì thầm, và chính nó là người đầu tiên bò về phía vệt rêu xanh rì bám trên gốc một cây dẻ.
   
Chậm, thật chậm, đám ốc sên đi vào rừng rồi bò trên mặt đất phủ đầy lá, có lá màu vàng mật, có lá màu sẫm hơn, có lá còn nguyên vẹn, cũng có lá đã bị mục. Không thấy cỏ, chỉ có những bụi cây cũng như những loài cây thấp mọc gần các thân cây lớn cho thấy dấu hiệu là một cây ăn trái, có lẽ là cây ỏng ảnh, mà những ai đã ăn thử quả của nó thì sẽ nhớ mãi hương vị.
                     
     Chăm chú quan sát những đường rêu trên các thân cây mà chúng chậm, thật chậm bỏ lại phía sau, Dũng Khí cảm thấy lo lắng cho tình trạng thiếu lương thực trước mắt. Tất cả đều đang đói, và dẫu cho kì vọng tìm thấy Xứ sở Bồ Công Anh truyền cho chúng sức lực đi tiếp, thì khi nhìn thấy lá cây cứ rụng không ngừng, chúng đều biết cần phải sớm tìm một nơi an toàn, ẩm ướt và tối tăm để sinh sản.
                     
     Đám ốc sên hiểu rằng, trời phú cho một số sinh vật trên đồng cỏ những điểm khác biệt rõ rệt và dễ nhận biết. Chẳng hạn, với loài nhện, con đực thì bé hơn con cái. Nhưng đối với ốc sên thì khác, tạo hóa đã quyết định sắp đặt cho cả hai cơ quan sinh dục đực và cái đều nằm trong một vỏ để từ đó sinh ra thành viên mới.
                     
     Chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến mùa băng giá và tuyết rơi, đám ốc sên cảm thấy tiếng gọi khôn cưỡng của thiên chức và nhu cầu thực hiện thiên chức ấy. Vậy là, sau một nghi lễ, các cặp tua nhỏ chạm vào nhau chậm, thật chậm, cơ thể chúng sửa soạn để duy trì nòi giống. Thoạt đầu, con này nhả lên mình con kia vài giọt nhỏ xíu để thụ trứng, rồi tiếp theo con kia làm y như vậy lên mình con này. Sau đó chúng đào một cái lỗ sâu để thả những quả trứng mang thê hệ tương lai vào đó, trứng sẽ được bảo vệ bằng độ ẩm dưới lòng đất sâu và tránh khỉ những kẻ săn mồi.
                     
     Dũng Khí biết rằng thời kì sinh sản ấy đang đến gần. Phải nhanh chóng tìm chỗ nương náu an toàn để ăn.
                     
     Chậm, thật chậm, qua hết cây này đến cây khác, đường rêu cứ nối dài. Cuộc hành quân càng lúc càng chậm lại và khó nhọc, cánh rừng thưa mà chim cú nói đến khi bóng đêm bao phủ cả khu rừng. Với đám ốc sên, bóng tối này thật xa lạ, chúng cố giương cao hai tua mắt mà vẫn không thể trông các vì sao.
                     
     - Không còn thấy đường rêu trên các thân cây nữa, chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây cho đến khi trời sáng, Dũng Khí thì thầm.
                     
     - Cứ đi thế này thì ích gì cơ chứ? Chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy Xứ sở Bồ Công Anh mới đâu, một con ốc sên than thở.
                     
     - Thật chẳng ra làm sao khi tin lời một con cú già! Anh lầm rồi! một con khác lên án.
                      
     - Chui xuống dưới thảm lá cây, chúng ta sẽ an toàn hơn, Dũng Khí thì thầm, nhưng chỉ có vài ba đồng đội nghe theo lời nó. Những con khác đã lả đi vì mệt và đói nên chẳng buồn kiếm chỗ trú an toàn nào khác ngoài cái vỏ của mình.
                      
     Khi những tia nắng yếu ớt đầu ngày rọi chiếu khu rừng, Dũng Khí cùng các anh em chui ra khỏi thảm lá, và cảnh tượng trước mắt khiến chúng thật đau lòng. Mấy con ốc sên không chịu đi trú ẩn giờ chỉ còn cái vỏ rỗng. Đám sên không quen với rừng, không am tường về các loài thú sống ở đây, cũng chẳng biết đến những hiểm nguy sẽ gặp phải, vậy nên phải tìm ra được cánh rừng thưa nếu còn muốn tồn tại.
                     
     Chậm, thật chậm, vẫn là Dũng Khí đang dẫn đầu, đám ốc sên tiếp tục bò đi, nhưng rồi cái đói bắt đầu đánh gục ý chí của một số con, nên thay vì đi tiếp, chúng thà rụt mình vào vỏ nằm ngủ, không mộng mơ, không hy vọng còn hơn.
                     
     - Xứ sở Bồ Công Anh đang đợi chúng ta. Chúng ta sẽ đến được Xứ sở Bồ Công Anh, Dũng Khí thì thầm, và những lời ấy cho nó sức mạnh để bò tiếp.

Khi cuối cùng cũng bò đến được rừng thưa, chúng khám phá ra rằng cái lạnh đã ập tới đây từ trước, và một lớp sương giá đang đè nát cỏ cây.
                     
     Dũng Khí cũng không nhớ nổi nó đã ngủ bao đêm dưới các thảm lá.
                     
     Chỉ biết chắc một điều là trong đám ốc sên rời bỏ gia trang ô rô, ít nhất một nửa số anh em đã hy sinh. Chỉ còn lại những con trẻ nhất đi theo nó đến cùng. Đám ốc sên giương tua mắt ngắm nhìn đồng cỏ bị sương giá đè bẹp.
                     
     Ở giữa đồng có một thân gỗ lớn, có lẽ là một cái cây bị cơn bão giận dữ quật ngã, và chậm, thật chậm, chúng bò về phía thân cây ấy. Trong lúc cả bọn tiến lên, Dũng Khí ngoái lại nhìn xem các anh em có bò theo nó không, và đường nhớt dài chúng để lại phía sau khiến nó nghĩ rằng đó là vết tích của khổ đau. 
                     
     Cái thân cây là chỗ trú tuyệt vời dành cho chúng; chẳng mấy khó khăn để chui xuống bên dưới, và ở đó, ngoài bóng tối và hơi ấm cần thiết khiến chúng cảm thấy như đang ở trong một ngôi nhà, còn có một vài ngọn cỏ chưa bị đè nát và chưa bị táp vì sương giá. Cỏ đó chẳng phải là loại ngon lành gì, nhưng cũng bổ dưỡng. Chậm, thật chậm, chúng nhấm nháp cho đến khi no kềnh.
                     
     Chúng đã sẵn sàng ở lại đêm đầu tiên trong ngôi nhà mới này, chưa biết đây sẽ là nhà lâu dài hay chỉ là trạm nghỉ tạm thời trước khi đi xa hơn. Trước khi thu mình vào vỏ, Dũng Khí ngắm nhìn vệt nhớt óng ánh trên lớp băng, và lần này nó nghĩ đó vừa là dấu vết của khổ đau nhưng cũng là của niềm hy vọng. Nó gọi các anh em dậy nhìn lại vết tích ấy để không bao giờ được quên.
                     
     Không thể đo đếm được thời gian trôi qua trong giá băng, tuyết rơi và cái lạnh đối với loài ốc sên chậm chạp đang trong kỳ ngủ đông. Cơ thể chúng chỉ tiêu tốn năng lượng để thở chậm, thật chậm, để tim đập chậm, thật chậm và để lớn lên cũng chậm, thật chậm.
                     
     Hết quãng thời gian không đo đếm được ấy, thời kỳ ngủ đông cũng qua, chúng nhoài mình ra khỏi vỏ, và cảnh đầu tiên chúng nhìn thấy là Dũng Khí đang giương hai tua mắt nhỏ ngắm nghía đồng cỏ. Cây cỏ vươn cao thân thiện, những bông hoa đầu tiên trong rừng xòe cánh, thức ăn ngập tràn khắp nơi. Nhưng Dũng Khí vẫn không dời mắt khỏi nơi có vệt nhớt dài.
                      
     - Các anh em nhìn kìa! Dũng Khí thì thầm.
                     
     Dọc theo đường nhớt đến chỗ những thân cây đầu tiên nơi nó đang đứng lẫn mọc lên nhiều khóm lá bồ công anh mơn mởn.
                     
     - Cậu đã giữ đúng lời hứa. Cậu đã đưa chúng tớ đến Xứ sở Bồ Công Anh, một con ốc sên hào hứng reo lên.
                     
     - Không, Dũng Khí bắt đầu thì thầm, không phải vậy, tôi không đưa các bạn đến đây, mà là trong chuyến chu du tôi bắt đầu khi muốn có một cái tên ấy, tôi đã học được rất nhiều điều. Tôi hiểu ra tầm quan trọng của sự chậm chạp, và giờ đây tôi đã hiểu rằng Xứ Sở Bồ Công Anh sẽ ở ngay trong ta, nhờ ước vọng mạnh mẽ về nơi ấy, thì thầm xong điều đó, chậm, thật chậm, Dũng Khí bò đến chỗ các anh em của mình và chúng cùng nhau dùng bữa.
                     
     Goteborg, mùa đông 2012

                      

             Gijón, mùa hè 2013

THE END!

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.