CHƯƠNG 9 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 9: HẮN HÔN CÔ
"Phong ơi! Đừng đi...đừng
mà!" Ngọc gọi người đó trong vô vọng, nước mắt như trực sẵn hòa cùng với nỗi
buồn trào ra trượt trên khuôn mặt mịn màng rồi rơi thấm vào áo Vỹ. Dù đã thấm
qua lớp áo nhưng dường như chạm trực tiếp vào cơ thể hắn, nước mắt nóng hổi khiến
tim hắn thắt lại đau nhói. Mỗi giây mỗi phút trôi qua nước mắt lại nhiều hơn,
tim hắn lại đau hơn, sự tức giận dâng lên cực cùng.
Chỉ cần nghe một từ Phong là hắn điên tiết muốn tới xé xác tên Phong đó ngay lập tức.
Sao cô lại nhớ ngươi? Sao cô gọi tên ngươi trong đau khổ tuyệt vọng? Sao cô lại yêu ngươi như thế? Ta không chấp nhận cô suy nghĩ về ngươi! Ta không chấp nhận cô đau khổ vì bất kì ai kể cả ngươi! Ta không chấp nhận cô yêu ai trừ ta! Cô là của ta! Mãi mãi là như vậy ... dù có bất chấp mọi thủ đoạn ta nhất định có được cô.
Chỉ cần nghe một từ Phong là hắn điên tiết muốn tới xé xác tên Phong đó ngay lập tức.
Sao cô lại nhớ ngươi? Sao cô gọi tên ngươi trong đau khổ tuyệt vọng? Sao cô lại yêu ngươi như thế? Ta không chấp nhận cô suy nghĩ về ngươi! Ta không chấp nhận cô đau khổ vì bất kì ai kể cả ngươi! Ta không chấp nhận cô yêu ai trừ ta! Cô là của ta! Mãi mãi là như vậy ... dù có bất chấp mọi thủ đoạn ta nhất định có được cô.
Miệng lẩm bẩm về Phong bị chặn lại bởi bờ môi mỏng, cánh tay rắn chắc đặt lên vai cố định cô ở nguyên vị trí.
Mọi tức giận hắn đổ hết vào môi cô, gặm cắn môi không tha, càng ngày càng mạnh bạo hơn. Cô thấy khó thở nên mở he hé miệng, nắm bắt cơ hội chiếc lưỡi linh hoạt điêu luyện vào sâu khoang miệng mà quậy phá.
Đôi tay xoay cơ thể cô, rồi áp chặt vào cơ thể hắn, thân thể mềm mại khiến hắn dễ chịu đến động dục. Mùi hương nhài từ người cô tỏa ra nhè nhẹ, không mùi nước hoa nồng nặc như mấy con đàn bà kỹ nữ. Vì thế hắn càng thích không khống chế được bản thân muốn cô.
Cảm nhận mọi thứ trong miệng mình bị xáo trộn, cô rên lên khe khẽ trong miệng. Mở đôi mắt màu tím vừa ngái ngủ xong, cô bàng hoàng nhìn đôi mắt đỏ như đập vào mắt mình như muốn thấy trong lòng cô bây giờ đang nghĩ tới ai. Môi được phủ ấm bởi bờ môi kia, chiếc lưỡi đang quậy quấn lấy lưỡi co rút vào nhau. Hắn-hôn-cô!
Một tiếng động phát ra từ nụ hôn khiến người nghe như Diễm Lệ còn phải đỏ mặt ghen ghét chứ nói gì cô là người đang trong cuộc. Cô tức giận đẩy hắn ra. Lùi sát qua cửa xe bên kia rống lên:"Anh bị thần kinh hả?" trợn mắt nhìn hắn uất ức.
Hắn nhếch môi cười, nhìn đi chỗ khác:"Nghe cô mớ, ồn ào chướng tai"
"Tôi mớ gì? Mà kệ đi liên quan gì anh hôn tôi"
"Thích" một chữ chắc nịch mà nói lên điệu bộ ngang tàn của hắn. Chỉ cần hắn thích bất cứ cái gì hắn cũng có thể lấy được.
"Anh...tôi là đồ chơi của anh à?"
Một giọng ỉu điệu chen ngang:"Cũng chỉ là hôn thôi! Có cần thái quá vậy không!"
Ngọc nhìn xuống Diễm Lệ, cô kinh ngạc khi thấy cơ thể ả trần truộng trắng ngần, mọi thứ quý báu của con gái đều trưng ra trước mắt.
Diễm Lệ biết Ngọc đang nhìn mình, ả ta mạnh bạo uốn éo đủ kiểu như muốn khiêu khích, chế giễu cô. Nụ cười, đôi mắt, cơ thể đều hướng đi nơi khác, gợi tình nhìn Vỹ. Ban nãy vì Vỹ làm ả sợ nên ả để vụt mất cơ hội, để Vỹ hôn Ngọc. Nhưng giờ ả nhất định lấy lại danh dự.
Nhưng đáng tiếc, hoàn toàn không như ả mong muốn, Vỹ nhìn Ngọc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng hằn lên cơn tức giận cao trào đang kiềm nén.
Kế hoạch quyến rũ Vỹ bị thất bại, ả ta thông minh chuyển mục tiêu qua cô, cố uốn éo làm đủ động tác gây ra sự kích thích để gây sự hiểu lầm giữa Vỹ và Ngọc.
Ngọc bị ả lừa thành công, hướng ánh nhìn về hắn.
"Anh... anh dám làm những chuyện này ở đây!" người đàn ông không biêt liêm sỉ này, sao lại có thể ... Không những làm vậy với Diễm Lệ còn... còn đi hôn cô. Khác nào đang dẫm đạp lên lòng tự trọng của cô. Đồ đàn ông không bằng cầm thú!
Trên đường đi tất cả đều lặng
đi không ai mở lời. Bóng cây trùm xuống, ánh nắng càng ngày càng gay gắt. Trong
lòng mỗi người thì tràn ngập lửa giận.
Đã đến công viên ngoại ô XY cách trung tâm hơn 200 cây số. Từ xa có thể thấy chiếc cổng rào xanh lớn, xen kẻ bong bóng đỏ trắng mang đậm không khí lễ hội.
Từng chiếc xe lần lượt đi vào bãi đổ. Bên trong rất rộng, một đài phun nước cao 5m và 2 đài phía sau cao 3m tạo nên một tam giác, nó phun dòng nước lên hòa cùng với âm nhạc sóng động mà người ta thường gọi là múa nước.
Đã đến công viên ngoại ô XY cách trung tâm hơn 200 cây số. Từ xa có thể thấy chiếc cổng rào xanh lớn, xen kẻ bong bóng đỏ trắng mang đậm không khí lễ hội.
Từng chiếc xe lần lượt đi vào bãi đổ. Bên trong rất rộng, một đài phun nước cao 5m và 2 đài phía sau cao 3m tạo nên một tam giác, nó phun dòng nước lên hòa cùng với âm nhạc sóng động mà người ta thường gọi là múa nước.
Sau đài phun nước tuyệt đẹp, tòa nhà đồng hồ màu xanh dương nổi bật trên nền trời khi ta ngước nhìn lên, ở đây nó là cao nhât, nó có tiếng bởi chúng là nhà đồng hồ lớn nhất nhì thế giới.
Xe đi vào sâu hơn, những gian hàng nhỏ, màu trắng tinh chưa được trang trí nên trông chúng chẳng có gì đặc biệt, thu hút tầm nhìn của mọi người từ xa là sân khấu ngoài trời cực lớn, với âm thanh ánh sáng cùng giàn nhạc cụ được bố trí.
Công viên này rất rộng, nhìn bên tay phải là khu trò chơi, bên tay trái là một đất nước hoa lãng mạn. Với hàng trăm loài hoa nhập từ nhiều nước với vô số màu sắc, hương thơm tỏa ngát một vùng.
Ngọc nhìn ra ngoài kinh ngạc, không ngờ trường cô lại 'chơi sang' như vậy. Mấy năm trước không hề có chuyện này.
Mấy cô bạn Diễm Lệ cũng không kém phần thích thú. Chỉ có Hắc Vỹ ngồi thong thả nhắm mắt không màng.
Đến nơi mặt trời cũng đã lên đỉnh đầu, tất cả học sinh vào căn tin công viên ăn trưa, nghỉ ngơi chuẩn bị cho phần lễ dài ngán ngẩm.
Cô ngồi cách biệt không muốn tiếp xúc ai, chỗ cô ngồi có thể nhìn ra vườn hoa kia. Hoa đẹp như thế rồi cũng tàn, đều chịu những chuyển biến nhẹ nhàng của thiên nhiên. Còn cô như mầm mống tai họa chết người, không thể trải qua chuyện theo quy luật của con người, học hành, có bạn trai, công việc, kết hôn, sinh con, về già, chết... nhưng không! Cuộc sống xung quanh cô toàn là chết chóc!
Đã như vậy tại sao hắn còn hôn cô? Cô không muốn làm hại một ai nữa, đã cố giữ khoảng cách anh toàn. Vậy mà hắn cứ ...Chưa kể hắn vô liêm sỉ làm chuyện không ra gì với Diễm Lệ. Thế mà cô còn tưởng hắn là người tốt.
Kịch! Hắn đăt phần cơm xuống, ngồi bên nhìn cô ngẩn ngơ. Cô quay sang giật mình, ở góc quá gần, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, mắt, mũi, môi, cơ thể tất cả đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Bắt đầu có cảm giác nóng mặt, tim đập cô ít khi bị triệu chứng 'mê trai' dù với đứa có đẹp tới bao nhiêu. Nhưng đối với hắn, cô không hiểu tại sao lại như vậy. Thật sự không thể phủ nhận cảm giác rất quen thuộc. Mùi hương đó... rất quen!
Mọi người nhìn không rời nhất cử nhất động của Vỹ và Ngọc. Sự chanh chua ăn sâu trong máu đàn bà nổi lên. Sự tò mò hiếu thắng trong máu đàn ông cũng không kém mà bùng phát.
Rồi lại gây sự chú ý không đáng có. Cô đứng dậy bỏ đi, chẳng thể nuốt nổi thức ăn khi hàng tá con mắt cứ chỉa vào.
Cô cố gắng đi nhanh, bóng dáng nhỏ dần rồi mất hẳn.
Hắn nhắm mắt, đợi cô đi xong, ánh mắt tức giận hiện lên liếc nhìn những tên phía trước.
Bất giác ai cũng sợ quay đầu không dám nhìn. Hắn không biết bị gì, tức giận đạp đổ bàn ăn, cơm nước vung khắp nơi, dính nhớp cả lên những tên nam sinh. Dù căm phẫn nhưng chẳng có ai dám hó hé mở mồm một câu.
Một nụ cười khinh bỉ nhìn hắn, vỗ tay tán thưởng cho cái tính tức giận, không xem ai ra gì.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment