CHƯƠNG 16 - BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN - VŨ LẠC ÁI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN
Tác giả: Vũ Lạc Ái
Thể loại: Xuyên không đến tương lai, trinh thám, quân nhân
CHƯƠNG 16: BÀY TỎ
Diệp Gia Thành dắt tôi đến cục
dân chính PW, nơi này chuyên chứng nhận kết hôn cho thành viên PW, giấy kết hôn
được chấp nhận trên toàn thế giới, không cần phải về chính quê nhà xác nhận lại.
Cái này phải nghĩ đến địa vị PW trên thế giới rồi.
Dưới sự trấn áp của sếp Diệp tôi chỉ cần ký tên lên giấy kết hôn, sau đó đi chụp
hình làm bằng chứng, một ông chú trung niên đóng liên tiếp cả chục cái vào mấy
tờ giấy chứng nhận. Sau đó đưa cho Diệp Gia Thành rồi nhìn tôi. “Sao chỉ có một
mình ông chú lớn tuổi ở đây?”
Tôi rất ngạc nhiên nhưng không dám hỏi. Chắc sếp Diệp sợ bại lộ nên tìm một ông
chú đến chứng nhận là đủ. Tôi ôm lấy giấy kết hôn trong lòng, nhanh chóng bước
ra xe chuồn lẹ. “Tôi đã kết hôn với sếp Diệp rồi, chắc sếp Diệp không cần trái
tim đẫm máu của tôi nữa đâu...phù...”
Diệp Gia Thành đưa tôi về nhà, tự tay thu dọn đồ của tôi, rồi ra lệnh cho tôi
trả nhà. Sau đó mang tôi đến một khu biệt thự cao cấp ở cách tổng bộ PW 2 tiếng
ô tô. Tôi nhìn trợn mắt muốn ngất xỉu. Xa như vậy đi đến PW sẽ rất cực khổ. Nhưng
nếu muốn người ta không biết mối quan hệ của chúng tôi chỉ có cách này.
Tôi nhìn tờ giấy kết hôn vẫn đang cầm trên tay, trên đường đi quay sang hỏi sếp
Diệp:
- Sếp Diệp! Anh nói yêu em, vậy anh yêu em từ bao giờ?
- Từ lần đầu nhìn thấy em, tôi đã thích em! Diệp Gia Thành vẫn chăm chú lái xe,
trả lời dứt khoát.
- Lần đầu? Tình yêu sét đánh??? Tôi há mồm, nhìn vào một bên má đẹp của anh.
- Không phải! Sếp Diệp vẫn giữ thái độ lạnh lùng, ít nói.
- Vậy thì...Tôi liếc nhìn sếp Diệp.
- Lúc em đứng dưới gốc cây, ôm gốc cây rung đầy khí thế! Diệp Gia Thành đảo mắt
nhìn tôi cười đê tiện.
- Hả? Anh yêu em vào lúc đó? Vì sao? Tôi trợn mắt lớn tiếng hô
- Ha ha...vì tôi thấy một cô gái tâm thần, sợ xã hội bị phiền toái nên mở lòng
thu nhận em! Diệp Gia Thành cười nhếch mép, rồi cười to.
- Diệp..Gia...Thành!!!!!! Tôi hét lên nhào qua cắn lên tay lão Diệp.
- Ngồi yên, tôi đang lái xe! Diệp Gia Thành liếc tôi mặt lạnh lại. Tôi vội nhả
cái miệng đầy răng của mình ra khỏi tay lão đại.
Tôi nhìn người vừa lên chức ông xã của mình, trong lòng thầm mang hắn ra chà đạp
nghìn lần. không thể nhịn được nữa tôi quay sang bộc phát:
- Diệp Gia Thành vì sao anh lại hung đến thế? Vì sao anh lại lãnh khốc đến thế?
Vì sao anh đáng ghét như vậy chứ? Lúc trước tôi biết anh, anh đâu như vậy
huhu!!!
Diệp Gia Thành nhìn tôi một cái rồi tấp xe bên đường. Hắn quay sang tôi, lấy
khăn tay lau nước mắt cho tôi. Tôi đẩy hắn ra “Tôi mới không cần kẻ giả dối”.
Diệp Gia Thành híp mắt nhìn tôi.
- Em ngoan một chút đi!
- Không cần anh...ô..ô...
“Chiến thuật nước mắt” của tôi bắt đầu.
- Anh luôn thương yêu em mà! Diệp Gia Thành nhíu mài, đưa tay ôm tôi vào lòng.
- Ô...ô...anh thương...anh thương người ta mà luôn dùng mặt lạnh, luôn hung với
người ta... Tôi vừa khóc vừa kể lể.
- Được rồi, anh không hung với em nữa! Tay Diệp Gia Thành siết chặt vai tôi ôn
nhu lên tiếng.
- Có phải anh dùng sự dịu dàng, đáng yêu để lừa tôi vào bẫy hay không? Tôi rất
nghi ngờ! Tôi thoát khỏi vòng tay sếp Diệp, hai mắt long lanh ướt sủng nhìn hắn.
Con tim Diệp Gia Thành thoáng rung lên dữ dội khi nhìn thấy bộ dạng con mèo nhỏ
bị ức hiếp của Lô Ái Thi. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu lên của ai đó.
- Ưm...Diệp....Gia...ưm..... Tôi bị cưỡng hôn bất ngờ, tay bé nhỏ đấm vào lồng
ngực lão tặc dê xồm.
- Tôi thừa nhận ban đầu là tôi để ý em, tôi động lòng với em luôn làm bộ mặt
thơ ngây để dụ em vào tròng!... nhưng từ bây giờ tôi đầu hàng em rồi....bảo bối...em
muốn gì cũng được!!! Diệp Gia Thành ôm tôi vào lòng thở dài.
Mắt tôi đảo đảo, tôi vòng tay ôm lấy sếp Diệp, môi cười đắc ý.
- Có thật không? Người ta vẫn còn nhỏ đó, sợ bị gạt nha!!!
- Thật,...vô cùng thật! Diệp Gia Thành đau đầu.
- Đừng gạt người ta đó! Tôi nũng nịu.
- Không, anh không gạt em! Diệp Gia Thành hôn lên trán tôi.
- Nếu gạt em thì sao? Tôi chớp mắt.
- Anh không gạt em! Diệp Gia Thành rất kiên nhẫn.
- Thế...tôi chưa kịp nói hết câu thì ai đó liếc tôi:
- Nếu em còn nói thêm câu nào nữa thì xuống xe đi bộ!
- Ah... tôi ngoan ngoãn im miệng.
Lấy phải ông chồng vừa “già” vừa lãnh khốc nên học cách biết co biết dãn hix
>.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment