CẬU CHỦ HỒ ĐỒ - CHƯƠNG 03 - TINH DÃ ANH - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
CẬU CHỦ HỒ ĐỒ
Tác giả : Tinh Dã Anh
Thể loại: Ngôn tình, nhẹ nhàng
CHƯƠNG 03: AI CHO CÔ ĐI COI MẮT HẢ
Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân bay.
Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay.
Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu.
Những người xung quanh đều nhìn qua.
“Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?”.
“Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?”.
“Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?”.
“Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?”.
“Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?”.
“Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết ngay à”.
“Thế nào thế nào?”.
“… Một thằng nhóc kháu khỉnh”.
“Hả? Ông già năm mươi tuổi thích… bé trai kháu khỉnh?”.
Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay.
Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu.
Những người xung quanh đều nhìn qua.
“Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?”.
“Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?”.
“Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?”.
“Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?”.
“Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?”.
“Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết ngay à”.
“Thế nào thế nào?”.
“… Một thằng nhóc kháu khỉnh”.
“Hả? Ông già năm mươi tuổi thích… bé trai kháu khỉnh?”.
Sở thích gì lạ vậy?
Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada quét tìm mục tiêu.
Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy, bức chân dung lớn của cậu chủ rớt xuống đất.
“Cậu chủ cậu chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của cậu chủ nhà ta hả!”.
“Bộp”.
Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh cậu nhóc, mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất.
“Ông nói đồ của ai bị gãy hả?”
Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada quét tìm mục tiêu.
Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy, bức chân dung lớn của cậu chủ rớt xuống đất.
“Cậu chủ cậu chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của cậu chủ nhà ta hả!”.
“Bộp”.
Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh cậu nhóc, mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất.
“Ông nói đồ của ai bị gãy hả?”
Giọng nói trầm trầm có chút bực dọc, hình như
đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới nơi.
Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài.
Một tay đút vào túi quần u, một tay giữ tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó.
“Cậu… cậu chủ!!!”.
“Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu xí ấy đi rồi à?”.
Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài.
Một tay đút vào túi quần u, một tay giữ tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó.
“Cậu… cậu chủ!!!”.
“Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu xí ấy đi rồi à?”.
Cậu khinh thường,
nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu của mình, kì thị nhìn đội hình không
biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước mặt mình. Sắp xếp linh đường cũng
không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh của mình rất đáng yêu há?
“Cậu chủ!!!”.
Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, cậu lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông
“Cậu chủ!!!”.
Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, cậu lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông
“Đừng có lại gần đây. Đứng xa ra một chút”.
“Cậu… cậu chủ, tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi, hu hu! Cậu có biết tôi nhớ thương cậu nhiều thế nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả cậu về nhà rồi sao?”.
“… Đại tổng quản, cậu chủ học trường Royal Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra”.
“Đã sao nào, dù sao chỉ cần cậu chủ trở về, tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi”.
Cậu chủ chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất một chủ nhân của mình,
“Cậu… cậu chủ, tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi, hu hu! Cậu có biết tôi nhớ thương cậu nhiều thế nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả cậu về nhà rồi sao?”.
“… Đại tổng quản, cậu chủ học trường Royal Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra”.
“Đã sao nào, dù sao chỉ cần cậu chủ trở về, tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi”.
Cậu chủ chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất một chủ nhân của mình,
“Hắc Thủ Đảng
đâu?”.
Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng – hộp thức ăn cho chó.
“À… Hắc Thủ Đảng nó…”.
Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, cậu bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu.
Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị cậu để lại chăm sóc Hắc Thủ Đảng.
“Đâu rồi?”.
“À, nó đang nằm trong chuồng chờ cậu chủ về nhà ăn cơm trong ánh nến”.
“Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi đâu rồi?”.
Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng – hộp thức ăn cho chó.
“À… Hắc Thủ Đảng nó…”.
Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, cậu bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu.
Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị cậu để lại chăm sóc Hắc Thủ Đảng.
“Đâu rồi?”.
“À, nó đang nằm trong chuồng chờ cậu chủ về nhà ăn cơm trong ánh nến”.
“Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi đâu rồi?”.
Cô ta đúng là đồ to gan lớn mật, người trong nhà đều đứng ở đây đón cậu về nhà,
cô ta thân là người hầu riêng của cậu lại dám vắng mặt.
Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì quan trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cô ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi.
“Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!”.
Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời.
“Thưa cậu chủ, cô ấy đi lừa đàn ông cho cậu rồi”.
Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại,
Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì quan trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cô ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi.
“Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!”.
Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời.
“Thưa cậu chủ, cô ấy đi lừa đàn ông cho cậu rồi”.
Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại,
“Lừa đàn ông? Lừa đàn ông gì?”.
“À… ý là, cô ấy đi, à… xem mắt rồi”.
“Rắc”.
Hộp thức ăn cho chó trong tay cậu chủ bị bóp nát.
“Soạt”.
Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay.
“Cậu chủ cậu chủ, cậu cướp chìa khóa xe của tôi làm gì? Cậu muốn đi đâu?”.
“Cậu chủ! Lái xe trên đường không thể đụng vào xe khác! Cậu đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!”.
“À… ý là, cô ấy đi, à… xem mắt rồi”.
“Rắc”.
Hộp thức ăn cho chó trong tay cậu chủ bị bóp nát.
“Soạt”.
Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay.
“Cậu chủ cậu chủ, cậu cướp chìa khóa xe của tôi làm gì? Cậu muốn đi đâu?”.
“Cậu chủ! Lái xe trên đường không thể đụng vào xe khác! Cậu đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!”.
“Thưa
cô, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp, không thể đem thú nuôi vào được”.
Cô phục vụ cười áy náy.
“Ai? Nó đâu phải thú nuôi của tôi”.
“Không phải thú nuôi của cô sao? Vậy có thể xin cô dắt nó đi không? Dẫu sao cũng là cô đưa nó vào nhà hàng”.
“Dắt đi? Thế sao được”.
“Sao ạ?”.
“Sao à? Đó là cậu chủ nhà tôi đấy! Tôi phải hầu nó ăn cơm!”.
Chẳng những không thể dắt đi, cô còn phải hầu nó ngồi vào bàn, giúp nó dọn dao thìa nĩa ra, buộc khăn ăn trắng vào, lấy khăn nóng lau móng của nó.
Thế nên…
Một con chó già có cơ mặt chảy xuống, lông quanh đầu xù lên như sư tử ngồi trên ghế sofa, chân trước đặt trên bàn ăn, thè lưỡi ra, thở hồng hộc, đôi mắt như đậu đen nhìn chăm chắm vào người đàn ông ngồi đối diện bên kia.
Cô phục vụ thấy bó tay với cô gái coi chó là chủ, đành chuyển ánh mắt sang người đàn ông đẹp trai đối diện, anh ta trông bình thường hơn, cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thưa anh, anh xem có thể khuyên bạn gái của mình được không…”.
“Không sao, cứ để cậu chủ thân yêu của cô ấy ngồi cạnh đi! Tôi không để ý”.
“Thưa… thưa anh…”.
“Ai? Nó đâu phải thú nuôi của tôi”.
“Không phải thú nuôi của cô sao? Vậy có thể xin cô dắt nó đi không? Dẫu sao cũng là cô đưa nó vào nhà hàng”.
“Dắt đi? Thế sao được”.
“Sao ạ?”.
“Sao à? Đó là cậu chủ nhà tôi đấy! Tôi phải hầu nó ăn cơm!”.
Chẳng những không thể dắt đi, cô còn phải hầu nó ngồi vào bàn, giúp nó dọn dao thìa nĩa ra, buộc khăn ăn trắng vào, lấy khăn nóng lau móng của nó.
Thế nên…
Một con chó già có cơ mặt chảy xuống, lông quanh đầu xù lên như sư tử ngồi trên ghế sofa, chân trước đặt trên bàn ăn, thè lưỡi ra, thở hồng hộc, đôi mắt như đậu đen nhìn chăm chắm vào người đàn ông ngồi đối diện bên kia.
Cô phục vụ thấy bó tay với cô gái coi chó là chủ, đành chuyển ánh mắt sang người đàn ông đẹp trai đối diện, anh ta trông bình thường hơn, cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thưa anh, anh xem có thể khuyên bạn gái của mình được không…”.
“Không sao, cứ để cậu chủ thân yêu của cô ấy ngồi cạnh đi! Tôi không để ý”.
“Thưa… thưa anh…”.
Anh không để ý, chúng tôi để ý nha!
Anh ta không để ý! Anh ta mà không để ý?
Câu trả lời này khiến Diêu Tiền Thụ nãy giờ vẫn bận rộn chăm sóc cho Hắc Thủ Đảng mà không nhìn người đàn ông này sửng sốt, cuối cùng cô cũng có hứng thú quay đầu nhìn người xem mắt ngồi đối diện với cô.
Bộ vest đen được đặt may ôm lấy dáng người cao, đôi chân dài vắt chéo, hai tay đan vào nhau, chiếc cúc bạc tinh tế ở tay áo lóe lên ánh sáng lạnh. Dưới đôi mày cao tuấn tú, cặp kính viền bạc che đi đôi mắt đen sáng có thần, nụ cười lịch sự nho nhã vẫn luôn đọng trên môi, ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt già quéo của “cậu chủ” cũng không biến mất.
Dáng vẻ bình tĩnh như không này tựa như anh ta có thể ứng phó được bất cứ tình huống nào đột nhiên xảy ra, mà cảnh xem mắt kì quặc này với anh ta mà nói, căn bản chẳng đáng kể chút nào.
Thấy cô đang đánh giá mình, anh ta thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, khóe môi hơi nhếch lên như có như không, anh ta cầm thực đơn trước mặt, xoay một trăm tám mươi độ đưa tới trước mặt cô, làm động tác “mời” lịch sự.
Hắc Thủ Đảng, mau nhìn đi kìa, đây là người đàn ông đầu tiên rộng lượng không thèm quan tâm tới việc ngồi dùng cơm cùng bàn với mày kìa.
Anh ta không để ý! Anh ta mà không để ý?
Câu trả lời này khiến Diêu Tiền Thụ nãy giờ vẫn bận rộn chăm sóc cho Hắc Thủ Đảng mà không nhìn người đàn ông này sửng sốt, cuối cùng cô cũng có hứng thú quay đầu nhìn người xem mắt ngồi đối diện với cô.
Bộ vest đen được đặt may ôm lấy dáng người cao, đôi chân dài vắt chéo, hai tay đan vào nhau, chiếc cúc bạc tinh tế ở tay áo lóe lên ánh sáng lạnh. Dưới đôi mày cao tuấn tú, cặp kính viền bạc che đi đôi mắt đen sáng có thần, nụ cười lịch sự nho nhã vẫn luôn đọng trên môi, ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt già quéo của “cậu chủ” cũng không biến mất.
Dáng vẻ bình tĩnh như không này tựa như anh ta có thể ứng phó được bất cứ tình huống nào đột nhiên xảy ra, mà cảnh xem mắt kì quặc này với anh ta mà nói, căn bản chẳng đáng kể chút nào.
Thấy cô đang đánh giá mình, anh ta thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, khóe môi hơi nhếch lên như có như không, anh ta cầm thực đơn trước mặt, xoay một trăm tám mươi độ đưa tới trước mặt cô, làm động tác “mời” lịch sự.
Hắc Thủ Đảng, mau nhìn đi kìa, đây là người đàn ông đầu tiên rộng lượng không thèm quan tâm tới việc ngồi dùng cơm cùng bàn với mày kìa.
Thế
giới này thực sự có người đàn ông phong độ khí phách tuyệt vời như thế ư, anh
ấy có thể hầu hạ mày cùng tao phải không? Phải không phải không, Hắc Thủ Đảng.
Mày đừng khinh tao, ngó lơ tao như cậu chủ nhé!
“Cô cứ cố sức lắc người cậu chủ thân yêu nhà cô như
thế không sao chứ? Nhìn nó như muốn cắn cô tới nơi vậy”.
“À… tôi… tôi…”.
“Bít tết thịt thăn bò không tệ, cậu chủ nhà cô thích ăn không?”.
“Tôi nghĩ có lẽ nó sẽ thích”.
“Thế còn cô?”.
“Tôi… Tôi cái gì cũng được”.
Anh ta nhếch môi cười,
“À… tôi… tôi…”.
“Bít tết thịt thăn bò không tệ, cậu chủ nhà cô thích ăn không?”.
“Tôi nghĩ có lẽ nó sẽ thích”.
“Thế còn cô?”.
“Tôi… Tôi cái gì cũng được”.
Anh ta nhếch môi cười,
“Thực
sự tôi thích quen với phụ nữ ngoan ngoãn, vậy tôi quyết định giùm cho cô, cô
không có ý kiến chứ?”.
“À, được… được ạ”.
Anh ta thản nhiên giơ tay lên gọi bồi bàn tới, thành thạo gọi mấy món, ngay cả món điểm tâm ngọt sau bữa ăn cũng gọi giúp cô.
Lần đầu tiên cô được biết cảm giác được đàn ông quan tâm, mấy lần trước toàn bị người ta bỏ đi giữa chừng, toàn chỉ vào Hắc Thủ Đảng mà mắng cô. Làm sao đây, cô hơi lâng lâng rồi.
Gọi món xong, Thư Thành Nhạc quay lại nhìn cô,
“À, được… được ạ”.
Anh ta thản nhiên giơ tay lên gọi bồi bàn tới, thành thạo gọi mấy món, ngay cả món điểm tâm ngọt sau bữa ăn cũng gọi giúp cô.
Lần đầu tiên cô được biết cảm giác được đàn ông quan tâm, mấy lần trước toàn bị người ta bỏ đi giữa chừng, toàn chỉ vào Hắc Thủ Đảng mà mắng cô. Làm sao đây, cô hơi lâng lâng rồi.
Gọi món xong, Thư Thành Nhạc quay lại nhìn cô,
“Cô
Diêu, tôi không thích lãng phí thời gian. Chúng ta thẳng thắn nhé”.
“Thẳng thắn? Thẳng thắn cái gì?”.
“Trước khi chúng ta hẹn hò, tôi phải cho cô biết tôi thích tuýp phụ nữ nào, nói đơn giản, là tiêu chuẩn phụ nữ của tôi”.
“Tiêu… tiêu chuẩn?”.
“Thẳng thắn? Thẳng thắn cái gì?”.
“Trước khi chúng ta hẹn hò, tôi phải cho cô biết tôi thích tuýp phụ nữ nào, nói đơn giản, là tiêu chuẩn phụ nữ của tôi”.
“Tiêu… tiêu chuẩn?”.
Hóa
ra không chỉ cô có điều kiện chọn đàn ông, đàn ông cũng có tiêu chuẩn chọn phụ
nữ sao?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment