BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 24 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan

BIỂN QUÁI VẬT

BIỂN QUÁI VẬT - TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)

PHẦN 8. CHÚNG TÔI ĐI NHỜ TÀU CỦA QUÂN LIÊN MINH

CHƯƠNG 24:


Annabeth hít một hơi run run. 

“Cậu không bao giờ có thể tin một Cyclops, Percy à. Sáu năm trước đây, vào cái đêm Grover đang dẫn chúng tớ lên Đồi Con Lai…”

Cô ấy ngưng bặt khi cánh cửa lều cọt kẹt mở. Tyson chui vào.

“Donut phủ đường đây!”

Cậu ấy lớn tiếng đầy tự hào, tay ôm một cái hộp bánh ngọt.

Annabeth nhìn cậu ấy trừng trừng.

 “Cậu đào được của này ở đâu thế? Chúng ta đang ở giữa rừng hoang cơ mà. Không có bất cứ thứ gì quanh đây để…”

“Cách đây mười lăm mét,”

Tyson nói.

 “Tiệm Donut Quái vật - ở ngay phía trên đồi.”

“Điều này thật tệ.”

 Annabeth lầm bầm.

Chúng tôi đang núp sau một cái cây, nhìn chăm chăm về tiệm bánh donut ở giữa khi rừng. Nom nó khá mới với những hang cửa sổ sáng sủa, chỗ đậu xe và một con đường dẫn vào rừng. Nhưng không có gì xung quanh cả, xe hơi cũng không thấy đậu trên bãi. Chúng tôi có thể nhìn thấy một nhân viên tiệm bánh đang đọc tạp chí phía sau quầy tính tiền. Chính là nó. Trên mái hiên cửa tiệm là những chữ màu đen lớn mà tôi có thể đọc được:

BÁNH DONUT QUÁI VẬT

Một con yêu tinh trong phim hoạt hình đang ngoạm vào chữ A trong chữ QUÁI VẬT. Nơi này mùi thật tuyệt, giống như mùi bánh donut phủ socola vừa mới ra lò.

“Nó không thể ở đây được,” 

Annabeth thì thầm. 

“Không đúng.”

“Cái gì cơ?” 

Tôi hỏi. 

“Đó là một tiệm donut thôi mà”

“Suỵt”

“Tại sao chúng ta phải thầm thì thế? Tyson đã vào và mua một tá bánh mà. Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy đâu.”

“Cậu ấy là quái vật.”

“À, thôi nào, Annabeth. Tiệm Donut Quái Vật không có nghĩ là lũ quái vật. Đó chỉ là một chuỗi nhà hàng. Chúng ta đã thấy chúng ở New York mà.”

“Ừ, một chuỗi,”

Cô ấy đồng ý 

“Và cậu không thấy lạ khi một tiệm đột ngột xuất hiện ngay sau khi cậu kêu Tyson đi tìm donut sao? Tại đây, ngay giữa rừng nữa chứ?”

Tôi nghĩ về điều này. Có thứ gì đó thật kỳ lạ. Nhưng ý tôi là, các tiệm bánh donut thật sự không nằm quá cao trong danh sách những lực lượng tà ác của tôi.

“Có thể đó là một cái ổ,” 

Annabeth giải thích.

Tyson thút thít khóc. Tôi e rằng cậu ấy hiểu điều mà Annabeth đang nói rõ hơn tôi, nhưng giọng điệu của cô ấy làm Tyson lo lắng. Cậu ấy đã ăn hết một nửa số bánh donut trong hộp bánh và đường đang dính khắp mặt cậu ấy.

“Ổ của cái gì?”

Tôi không hiểu.

“Chả lẽ cậu chưa bao giờ tự hỏi tại sao những cửa tiệm được cấp quyền kinh doanh lại phát triển nhanh tới vậy?”

Cô ấy hỏi. 

“Mọi thứ chưa có gì trong ngày hôm nay. Nhưng hôm sau, bùm, đã có một tiệm bán burger hoặc một tiệm café hoặc một cái gì đó? Đầu tiên là một tiệm duy nhất, rồi hai, rồi bốn cái… Chính xác là có bao nhiêu bản sao như vậy trải dài khắp đất nước?”

“Ừ, chưa, tớ chưa bao giờ nghĩ về chuyện này.”

“Percy này, một số chuỗi cửa tiệm phát triển nhanh như vậy vì tất cả địa điểm của nó được nối một cách ma thuật với sức mạnh cuộc sống của một con quái vật. Một vài người con của thần Hermes đã tìm hiểu được cách thức nó hoạt động vào những năm 1950 về trước. Chúng đã sinh ra…”

Cô ấy đột ngột im bắt.

“Cái gì?” 

Tôi thắc mắc. 

“Chúng sinh ra cái gì?”

“Không được – chuyển động – đột ngột,” 

Annabeth nói, như thể mạng sống của cô ấy phụ thuộc vào điều này. 

“Rất chậm rãi nhé, quay lại.”

Rồi tôi nghe thấy một tiếng lạo xạo, như thể một con gì đó to lớn đang kéo lê bụng mình qua những ngọn lá cây.

Tôi quay lại và nhìn thấy một thứ có kích thước của một con tê giác đang di chuyển qua bong râm của các cây trong rừng. Nó đang rít lên, nửa thân trước của nó vặn vẹo theo nhiều hướng khác nhau. Đầu tiên tôi không thể hiểu cái mình đang nhìn thấy là gì. Sau đó tôi nhận thấy vật này có nhiều cổ - ít nhất là có bảy cái, phía trên mỗi cái cổ là một cái đầu rắn đang rít lên phì phì. Da của nó như da người và dưới mỗi cổ được đeo một cái yếm có ghi dòng chữ: TA LÀ NHÓC TÌ QUÁI VẬT BÁNH DONUT!

Tôi rút chiếc bút ra nhưng Annabeth đã nhìn tôi – một lời cảnh báo im lặng. Chưa phải lúc.

Tôi hiểu. Rất nhiều quái vật đều có thị lực rất kém. Thế nên có thể con Hydra­­­(1) này cũng sẽ đi ngang qua chúng tôi thôi. Nhưng giờ nếu tôi mở nắp thanh kiếm. ánh sáng đồng chắc chắn sẽ khiến nó chú ý.
  
(1) ­­Hydra là một con quái vật được mô tả mang hình thù của một con rắn khổng lồ có nhiều đầu. Máu của nó có chứa chất độc và hơi thở của nó có mùi hôi đến mức có thể làm chết nhiều người.

Chúng tôi đành chờ đợi.

Con Hydra này chỉ dài hơn một mét hoặc hơn một chút. Nó đang đánh hơi trên đất và cây như đang săn lùng thứ gì đó. Bỗng tôi nhận ra hai trong số đám đầu của nó đang xé toạc một miếng vải bạt màu vàng – một trong số đám túi của chúng tôi. Con vật này đã tới khu vực lều của chúng tôi. Nó đang lần theo mùi của chúng tôi.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi đã từng thấy một chiến lợi phẩm – một cái đầu Hydra được nhồi bông trước đây ở trại, nhưng nó cũng chắc giúp gì cho tôi khi đối diện với con vật thật này. Mỗi cái đầu có dạng viên kim cương, giống với đầu của rắn chuông, song những cái miệng của chúng cò các hàm răng lởm chởm như răng cá mập.

Tyson đang run bần bật. Cậu ấy lùi lại và vô tình làm gãy một nhánh cây con. Ngay lập tức, tất cả bảy cái đầu quay ngoắt lại chỗ chúng tôi và đánh hơi.

“Tản ra!”

 Annabeth hô to. Cô ấy lao về phía bên phải.

Tôi lăn về bên trái. Một trong số những chiếc đầu Hydra phun ra một dòng hình cung chất lỏng màu xanh lá cây bắn vọt qua vai tôi, vấy lên thân cây đủ. Thân cây tỏa khói và rã ra. Cả cái cây đổ sầm về phía Tyson, người vẫn đứng yên một chỗ, như hóa đá bởi con quái vật giờ đang đứng ngay trước mạnh cậu ấy.

“Tyson!” 

Tôi túm cậu ấy bằng tất cả sức mạnh của mình, đẩy cậu ấy sang một bên khi con Hydra nhào tới vào cái cây dổ sầm xuống hai đầu của nó.

Con Hydra loạng choạng lùi lại, giật mạnh những cái đầu của nó ra khỏi cái cây và kêu thét lên trong giận giữ với cái cây đổ. Cả bảy phần đầu đều bắn ra acid, và cây đu tan chảy ra trong bể phân chuồng đầy hơi nước đang bốc lên.

“Chạy đi!” 

Tôi hét lên với Tyson. Tôi chạy sang một bên và rút thanh Thủy Triều, hy vọng sẽ khiến con quái vật chú ý.

Và tôi đã thành công.

Cái nhìn của các con quái vật đối với kim loại màu đồng xanh luôn là sự chán ghét. Ngay khi lưỡi kiếm sáng bóng của tôi xuất hiện, tất cả các đầu của con Hydra đều lao về phía nó, rít lên và nhe răng ra.

Tin tốt là: Tyson đã kịp thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Tin xấu: Tôi sắp tan vào vũng chất nhầy đó.

Một cái đầu nó thử đớp lấy tôi. Không cần suy nghĩ tôi vung thanh kiếm lên.

“Đừng làm thế!” 

Annabeth hét lên.

Muộn rồi. Tôi đã chém bay cái đầu của Hydra. Nó lăn vào một bãi cỏ, để lại phần cổ đung đưa qua về, và rồi nó đột nhiên ngừng chảy máu, bắt đầu phình to như một quả bóng.

Trong khoảng một vài giây, cái cổ bị thương được tách làm hai, mỗi cái có một cái đầu to hoàn chỉnh. Gopwf đây tôi đang nhìn một con Hydra có tới tám cái đầu.

“Percy!” 

Annabeth gắt gỏng. 

“Cậu vừa mới mở thêm một tiệm bánh Donut Quái Vật ở nơi nào đấy!”

Tôi tránh một luồng acid. 

“Tớ thì sắp chết và cậu chỉ lo lắng về điều đó thôi sao? Chúng ta phải giết nó bằng cách nào?”

“Lửa!” 

Annabeth quát lên.  

“Chúng ta phải có lửa!”

Khi cô ấy vừa nói tới đó, tôi đã nhớ ra ngay chuyện. Đầu của Hydra chỉ có thể ngừng nhân đôi nếu chúng tôi đốt phần cổ trước khi nó mọc lại. Dù sao đó cũng là điều mà Heracles đã từng làm. Nhưng chúng tôi không có lửa.

Tôi đi lùi lại về phía dòng sông. Con Hydra đuổi theo.

Annabeth di chuyển về phía trái của tôi và ra sức làm rối trí một cái đầu Hydra, tránh hàm răng của nó bằng con dao của cô ấy. Một cái đầu khác như một cái dùi cui lao tới từ hướng khác hất cô ấy ngã nhào vào một đống chất nhầy.

“Không đánh các bạn của ta!” 

Tyson lao lên tấn công, đứng chắn giữa Hydra và Annabeth. Khi Annabeth đứng lên được, Tyson bắt đầu đấm mạnh vào những cái đầu của con quái vào với những nắm đấm nhanh tới nỗi chúng khiến tôi nhớ tới trò chơi đập chuột ở các cột máy chơi game. Nhưng ngay cả Tyson cũng không thể chống đỡ Hydra mãi mãi.

Chúng tôi tiếp tục lùi lại sau từng chút một, tránh những cũng acid và làm lệch hướng những cái đầu đang táp xuống mà không cần phải chém đứt chúng, nhưng tôi biết chúng tôi đang trì hoãn cái chết của chính mình. Cuối cùng chúng tôi sẽ mắc sai lầm và con vật này sẽ giết chết chúng tôi.

Rồi tôi nghe thấy một âm thanh lạ - là tiếng bình bịch, bình bịch, bình bịch mà thoạt đầu tôi cứ ngỡ là tiếng đập của trái tim tôi. Tiếng bình bịch đó lớn tới mức cả hai bờ sông làm rung cả lên.

“Tiếng gì thế?” 

Annabeth gào bên, mắt vẫn dán chặt vào con Hydra.

“Động cơ hơi nước,” 

Tyson đáp.

“Cái gì?”

 Tôi cúi thụp xuống, tránh một dòng acid do Hydra phun qua đầu tôi.

Rồi từ phía con sông đằng sau chúng tôi, một giọng nữ quen thuộc hét to. 

“Đây rồi, hãy chuẩn bị loại đại bác bắn đạn ba mươi hai pound!”

Tôi không dám rời mắt khỏi Hydra, nhưng nếu đó là người mà tôi nghĩ tới ở ngay sau chúng tôi, thì tôi đoán rằng giờ đây chúng tôi đã có kẻ thù từ cả hai phía.

Một giọng đàn ông lục cục đáp, 

“Họ ở quá gần, thưa quý cô!”

“Lũ anh hùng chết tiệt!”

Cô gái nói. 

“Tăng tốc lên nào!”

“Rõ, thưa quý cô!”

“Nhắm thẳng bắn, Thuyền trưởng!”

Annabeth hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra chỉ một phần giây trước khi tôi kịp nhận ra. Cô ấy hét lên, “Nằm xuống!” và chúng tôi lao ngay xuống mặt đất khi một tiếng BÙM lở đất vọng lại từ phía sông. Đó là một thứ ánh sáng lóe lên, một cột khói cuồn cuộn và con Hydra nổ tung ngay trước mắt chúng tôi, trút lên người chúng tôi vô số chất lỏng màu xanh kinh tởm – những thứ này bốc hơi ngay khi chạm vào chúng tôi. Đó là cách thức mà mỗi con quái vật biến mất sau khi bị tiêu diệt.

“Kinh quá!” 

Annabeth la toáng lên.

“Tàu thủy chạy bằng hơi nước kìa!” 

Tyson la lên.

Tôi đứng dậy, hung hắng ho bởi đám khói thuốc sung đang dâng lên cuồn cuộn từ bờ sông.

Tiếng bình bịch tiến về phía chúng tôi phía dưới con sông được phát ra từ một con tàu kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Nó lướt đi thấp bên dưới mặt nước như một tàu ngầm. Boong tàu được bọc bằng sát. Ở giữa là một hầm cuốn hình thang với những chốt trục dành cho súng thần công ở hai bên. Một lá cờ phấp phới trên đỉnh có hình một con lợn rừng và một ngọn giáo trên nền vải màu đỏ tươi. Đứng quanh boong tàu là các thây ma trong các bộ đồng phục màu xám – những người lính đã chết với gương mặt mờ mờ chỉ choán một phần sọ của chúng, giống như những con ma cà rồng canh giữ lâu đài của thần Hades khi tôi được nhìn thấy dưới Âm phủ.

Cả con tàu được bọc sắt. Một chiến hạm của cuộc Nội chiến. Tôi có thể đọc ra được cái tên những kí tự phủ rêu của nó dọc mũi tàu: C.S.S Birmingham.

Và đứng bên khẩu đại bác còn tỏa khói là người gần như đã suýt giết chúng tôi – Clarisse trong bộ áo giáp hoàn chỉnh dung trong các trận chiến của người Hy Lạp.

“Đồ thua cuộc!”

cô ta cười nhạo. 

“Nhưng tớ cho rằng tớ phải cứu các cậu. Lên tàu đi!”

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.