ANH CHỌN AI ? SIÊU MẪU HAY OSIN - CHƯƠNG 08 - LAN RÙA - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
ANH CHỌN AI ?
SIÊU MẪU HAY OSIN
Tác giả: Lan Rùa
Thể loại: Ngôn tình, truyện teen, tình cảm
CHƯƠNG 08 : SỰ ĐAU LÒNG CỦA BÀ MẸ - DIỄN VIÊN TÀI NĂNG
Nghe lời bác sĩ mà lòng Ngọc mừng khấp khởi, mọi việc
đều thành công đúng như cô toan tính, bây giờ chỉ cần diễn tốt phần còn lại. Nước
mắt bắt đầu trào ra, Ngọc thảng thốt.
-"Em xin lỗi, em xin lỗi, tại em không tốt, em
là mẹ không ra gì nên mới không giữ được con của chúng ta".
-"Thôi, không phải lỗi của em, đừng tự trách
mình".
Minh an ủi, anh quay đi, rơm rớm, có ai ngờ ngày anh
biết là mình sẽ được làm cha cũng là ngày anh mất đứa con của mình.
Uyên đứng ngoài cửa cũng phải rơi nước mắt, khóc vì
thương Minh, khóc vì đứa trẻ tội nghiệp khi chính mẹ nó không cần nó, khóc vì
chính nàng- nạn nhân trong vở kịch tự biên tự diễn của người bạn tốt; thoáng
nhìn thấy Uyên, Ngọc vùng vẫy, gào thét.
-"Trả con lại cho mình, trả con lại cho mình, đứa
trẻ là vô tội mà, sao bạn lại làm như vậy? Bạn có thù oán gì thì trút lên mình,
sao lại trút lên con mình?"
Ngọc đập tan cả ống nước đang truyền, cả người ngã
nhào xuống đất, cô dùng mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh, toan tự tử.
- " Để tôi chết đi, người làm mẹ vô dụng như
tôi thì sống làm gì hả trời, con ơi, cho mẹ theo con với...Các người đừng cản
tôi...để tôi đi."
Phải khó khăn lắm Minh mới giữ được Ngọc, anh ôm chặt
cô vào lòng để y tá tiêm thuốc an thần. Chứng kiến những thước phim sống động ấy,
Uyên chỉ biết cười khẩy, nàng nghĩ nhất định năm nay nếu cái tên Như Ngọc ứng
tuyển vị trí nữ diễn viên xuất sắc nhất, nàng sẽ không phân vân mà bầu cho bạn
mình một phiếu.
Đợi Ngọc đi vào giấc ngủ, dường như không kiềm nổi
bình tĩnh, mọi bực tức, đau khổ, Minh đều trút hết lên Uyên:
-"Cô là con quỷ chứ không phải là người nữa, đứa
trẻ thì có tội gì?"
-"Nếu anh có thể...hãy nghe tôi giải thích..."
Uyên lấy hết can đảm, cố gắng, tính nàng trước giờ
không bao giờ thèm phân bua thiệt hơn, hiền thì hiền thật, nhưng cũng là cô gái
tự trọng rất cao, ai hiểu như thế nào, mặc kệ, ai cần nàng, nàng tới, ai không
cần, nghĩ xấu về nàng, thì thôi.
Duy chỉ có trước mặt Minh, nàng muốn phá lệ một lần;
ấy vậy mà nàng đã bị dội gáo nước lạnh.
-"Tôi không muốn nghe gì cả, em về đi".
Minh chua xót, Uyên nhìn Minh, thờ dài, lặng lẽ bước
đi. Anh đứng nhìn bóng dáng cô khuất dần, khuất dần.
Minh ở lại bệnh viện với tư cách người thân của
Ngọc. Đầu óc anh không lúc nào là thanh thản, có những phút giây anh đã hối hận,
tại sao lúc ấy anh lại không cho Uyên nói, không để nàng giải thích, anh còn lạ
gì tính Ngọc, anh đã bị cô ta lừa bao nhiêu lần rồi?
Nhưng anh lại gạt đi ngay, nhìn sự đau khổ của Ngọc
khi nãy, làm sao mà cô ấy có thể diễn được tới như thế, vả lại, kể cả cô ấy có
diễn đạt, thì người ta nói hổ dữ cũng chẳng ăn thịt con, huống chi lại là cốt
nhục của anh và cô...làm sao cô có thể tổn hại tới chính con của mình?
Minh nhìn Ngọc, anh thấy cô ấy đáng thương, nhưng đó
chỉ là sự thương hại, tình cảm của anh đã dành trọn cho một người khác từ lâu?
Nhưng anh cũng không thể nhẫn tâm nói lời chia tay khi cô đang trong tình trạng
nguy hiểm như này.
Và còn Uyên...
-"Anh ..."
Một bàn tay khẽ nắm lấy tay Minh trong lúc anh đang
miên man suy nghĩ.
-"Em đừng buồn, em còn trẻ, tương lai em vẫn có
thể có con"
Tại sao anh ấy không nói là tương lai hai đứa vẫn có
thể có con mà là tương lai mình? Ngọc lo sợ, chả nhẽ anh định rời bỏ cô trong một
ngày không xa?
Tại sao chứ, anh thích Uyên, thì giờ nó đã bị cô biến
thành con ác thú rồi cơ mà? Không cam lòng, Ngọc đành cố gắng diễn nốt vở kịch
của mình, cô muốn một kết thúc hoàn hảo cho mọi chuyện. Nước mắt lã chã, Ngọc
nhỏ nhẹ, yếu ớt tâm sự với người yêu.
************
- "Uyên là người hiếu thắng, ham làm vật chất;
đợt trước bạn ý có nhờ em, muốn yêu mấy người giàu để đổi đời, em cũng không ngờ
bạn ý lại nhắm vào anh, tán tỉnh anh... "
Mấy tháng gặp người đó, cả một câu trò chuyện riêng
tư cũng không, vậy nàng tán tỉnh anh như thế nào? Giả sử nàng có tán đổ anh rồi,
sao anh tỏ tình còn chối bỏ, khiến anh tan nát?
Vì cú sốc quá lớn mà Ngọc phải chịu, Minh muốn
nhẫn nhịn, muốn cho cô dưỡng sức mà bỏ qua chuyện cũ, nhưng những lời cô nói
làm anh như nổ tung, quả thật thương trường hiểm ác cũng chẳng rắc rối bằng đàn
bà. Không thể kìm nén, Minh ôn tồn hỏi Ngọc, giọng anh nhẹ nhưng đầy uy nghiêm.
-"Biết cô ấy có thể quyến rũ người yêu em, sao
em còn thuê người ta nấu ăn thay, em không sợ mất người yêu ư?"
Ngọc hoảng sợ, vậy là con ranh đó đã hớt lẻo cho anh
ư, con khốn nạn, nó đã kí hợp đồng, đã ngậm tiền của mình mà còn dám láo.
Cô giận sôi máu, may mắn thay, cô đã nhanh chóng trấn
tĩnh mình, giận dữ là chỉ có hỏng việc, cô thở gấp, yếu ớt, nắm chặt bàn tay
Minh.
-"Hoàn toàn là Uyên bịa đặt...Đó không phải sự
thật, không phải, không phải...từng bữa cơm là tình cảm yêu thương của em, con
người bạn ấy không đơn giản, xin anh hãy tin em một lần, xin anh ...xin
anh..."
Ánh mắt Minh làm Ngọc bất an, cảm thấy anh vẫn chưa
tin cô hoàn toàn, Ngọc đau khổ, mếu máo:
-"Cũng vì em nhẹ dạ nên con mới phải chịu thiệt,
nếu giờ phút này anh mà không tin em thì em sống còn ý nghĩa gì... ".
Nỗi đau của một người đàn bà chịu nhiều tổn thương
được Ngọc diễn đạt hơn bao giờ hết.
-"Con ơi, con thì bỏ mẹ, giờ ba con cũng nghi
ngờ mẹ, mẹ phải làm sao hả, con về nói cho ba con biết sự thật đi, rằng con đã
phải ra đi đau đớn như thế nào...nếu không, thì cho mẹ theo với đi, cho mẹ bớt
cô đơn..."
-"Nằm xuống nghỉ đi, anh tin em."
Nghe được câu nói của Minh, Ngọc khấp khởi mừng thầm.
Cố nấc thêm vài tiếng cho chân thật rồi làm ra vẻ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sau
một ngày dài.
Ngọc đoán chắc giờ này Minh đang nhìn cô với đầy
yêu thương, xót xa cho người phụ nữ của mình, những chuyện khủng khiếp cô phải
chịu, anh sẽ mãi quên đi con người xấu xa của Uyên và bên cô không rời.
Cô cũng không ngờ bản thân lại tài năng tới vậy.
.....
Minh vội vã rời bệnh viện. Quá choáng váng, ngày xưa
xem phim nước ngoài anh rất khâm phục diễn viên của họ và thường dè bỉu nền điện
ảnh nước nhà.
Hôm nay, tận mắt được chứng kiến, anh mới biết mình
sai lầm, thì ra đất nước Việt Nam còn có rất nhiều nhân tài, quá chân thực, quá
sống động, nếu không phải anh đọc được cái bản hợp đồng giấy trắng mực đen thì
cảnh này sẽ lấy của anh bao nhiêu nước mắt cùng sự cảm thông đây?
Và người con gái anh yêu, chắc chắn cô ấy sẽ chịu
thêm một tội danh lừa gạt nữa, cũng rất có thể thêm một tá lời sỉ vả từ anh?
Hơn bao giờ hết, anh cảm thấy việc anh mất con không
đơn giản như trước, sao lúc đó anh không nghe nàng giải thích một lời, sao vội
đổ hết những đau khổ, nóng nảy lên nàng, tại sao, tại sao???
Anh lao đi tìm nàng, đi mãi, đi mãi nhưng, thực sự
cuối cùng mới nhận ra, anh chẳng biết nàng ở đâu để tìm, nỗi nhớ nàng khiến anh
phát điên.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment