VỢ ƠI LÀ VỢ - CHƯƠNG 20 - LẠC HỒNG BẢO
VỢ ƠI LÀ VỢ!
Tác giả : Lạc Hồng Bảo
Thể loại: Truyện Teen
PHẦN 01: CHỒNG ƠI LÀ CHỒNG
-Anh đang hỏi cô đấy ? Nhìn
cái gì thế ?
Triệu Đông Kỳ quay người nhìn về phía ánh mắt Khả Vy, phát giác thấy chủ rể của ngày mai
- Không thể để Lạc Thiên biết quan hệ giữa hai chúng ta được !
Triệu Đông Kỳ muốn tránh.
-Thế thì làm sao ? Hay anh ngồi sang bàn bên cạnh đi !
Khả Vy cũng hiểu lí do chắc có liên quan đến Nhược Lam, cô cũng ngầm đoán ý chung nhân của Triệu đông Kỳ chính là cô gái đó.
Triệu Đông Kỳ vội vàng chuyển ghế khác, quên cái cặp - vật bất li thân, anh chạy lại lấy.
-Có cần mang đồ ăn sang bên anh không ?
Khả Vy lúng túng.
-Thôi khỏi !
Triệu Đông Kỳ biết không thể kịp, vội nhớ ra số tiền lẻ mang theo không đủ để chi trả cho một suất ăn,
- À mà thôi, anh về luôn đây ! Anh có việc gấp !
Còn phải hoàn chỉnh bản kế hoạch nữa nên anh đã cuốn gói trong tích tắc.
Khả Vy khuân hết đĩa mì của anh ta về phía bên mình, chỉnh đốn lại chỗ ngồi, thư thái thưởng thức đồ ăn như không có việc gì.
-Anh Thiên ! Hôm nay anh phải chơi hết! Chúng ta ăn xong là phải đi off ngay đấy !
-Thích thì chiều !
Lạc Thiên khoác vai hai cô nàng bên cạnh, đi đằng trước còn có một nàng đá lông nheo anh. Dường như anh chẳng để ý tới sự tồn tại của ai đó khác. Tình yêu trong anh đã chết, việc đi tìm thú vui bên ngoài chỉ là ảo giác, trước và sau khi đám cưới với cô gái họ Triệu, anh sẽ tiếp tục lối sống buông thả.
-Em muốn ăn thịt cá sấu !
Tiểu Mẫn nhõng nhẽo bên tai, cô đòi đám người ngồi chỗ trung tâm.
-Anh Thiên ơi ! Càng ngày anh càng phong độ !
Chủ động đặt môi lên má anh, Tiểu Hương tạo dáng ngồi để khoe mẽ đôi chân dài miên man.
Lạc Thiên cười cười gọi món, lúc vào vì bị lũ cọp cái chắn hết tầm nhìn và giờ vị trí ngồi cùng hướng với Khả Vy nên anh cũng chẳng hay có một người đang dùng ánh mắt tóe lửa nhìn.
-Ơ ? Kia có phải là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Cao không nhỉ ?
Tiểu Hương chảnh chọe chỉ ngón tay nõn nà về hướng đó, ngay lập tức Khả Vy dùng bữa tiếp, thức ăn trôi trong miệng không có vị gì hết, nhạt thếch.
Thiếu phu nhân nhà họ Cao ? Lạc Trung chưa lấy vợ, thế thì ngoài vợ anh ra còn ai nữa ? Lạc Thiên quay lại nhìn.
-Vy Vy, sao lại ngồi một mình thế này ? Anh Lạc Thiên đáng ghét thật, đi chơi với tụi em mà để bạn ấy lủi thủi thế này à ?
Khả Vy nhắm mắt rồi lại mở ra, con nhỏ trước mặt chưa chắc đã hơn tuổi cô mà giọng không một chút tôn trọng nào. Như những người bạn thân của anh, Trần Hùng hay Tuấn Kiệt luôn gọi chị dâu xưng tôi thế mà ba đứa mắt xanh mỏ đỏ này ghê gớm thật. Lại còn chế giễu, tỏ ra thương hại.
-Ấy, bạn ăn những hai đĩa, béo lắm ! Đồ gì mà toàn mỡ !
Tiểu Quyên bĩu môi rồi rúc vào ngực của Lạc Thiên đang ngồi quay lại nhìn Khả Vy. Chứng tỏ ba cô nàng này sớm đã nhận ra sự có mặt của Khả Vy, nhưng cũng chưa nhận diện còn có một người nào khác đã ăn cùng cô.
Rồi kéo Lạc Thiên ngồi gần chỉ cách một bàn, ngồi trên dưới.
Khả Vy chỉ muốn nhét hết tất cả sợi mì vào mặt cô ta, người ta dùng dầu oliu để xào nấu cho ngon và ngậy mùi, kích thích vị giác, thế mà dám khinh rẻ như mỡ động vật rẻ tiền à. Cô vẫn tiếp tục ăn và tỏ ra không hề quen biết.
Lạc Thiên cũng có chút ái ngại, anh " e hèm " một tiếng tế nhị đẩy các cô nàng ra. Đối với anh cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất thương mại nhưng Khả Vy cũng là vợ, không thể để mất mặt cô ta được. Anh chủ động đứng dậy mang đồ ăn chuyển sang bàn cô. Thấy lạ vì chiếc ghế đối diện bị kéo xệch ra ngoài, chẳng lẽ chân cô ta dài đến nỗi đá thúng đụng nia phi hẳn ghế ra khỏi quỹ đạo.
Ba nàng kiều đành làm theo anh. Khả Vy mặc kệ, cô nhắm mắt để ăn coi như tách lập cuộc sống bên ngoài, chỉ khi nào lấy dĩa xoắn mì mới mở mắt.
-Ăn mì đầy bụng ! Ăn cái này tốt hơn !
Anh giật hai đĩa mì trước mặt cô rồi đẩy đĩa cá đã cắt nhỏ thịt mà chưa dùng của mình cho cô. Riêng về chuyện cư xử được lòng phái nữ là tuyệt kĩ của anh bất kể là đối tượng nào. Thế nhưng Khả Vy chẳng thể hiện gì ngoài khuôn mặt lạnh te :
-Anh phục vụ ! Cho tôi tính tiền !
Quay sang cười niềm nở thể hiện phép lịch sự với nhân viên nhà hàng, Khả Vy lấy ví tiền ra.
-Quý cô sẽ thanh toán tất cả chỗ này ?
Nhân viên nhìn anh chàng trước mặt, lẽ nào lại để cho phụ nữ trả tiền, thật là.
-Không ! Tôi trả cho những gì mình đã gọi, chỉ thế thôi !
Mắt cô mở to nhưng chỉ hướng lên trần, không có ý định nhìn người nào khác.
-Vâng, quý cô vui lòng đợi một chút !
-Này, tôi còn chưa ăn xong mà cô đã định đi rồi à, để đấy tôi trả !
Lạc Thiên đứng lên giữ tay cô lại, chẳng ra thể thống nào nếu trong mắt mấy em xinh tươi nghĩ rằng vợ chưa cưới của anh là một cô nàng không biết phép tắc. Đối với một người đàn ông mà nói, anh ta có thể kết bạn với nhiều loại phụ nữ, bị thu hút bởi sự kiêu kì hay trí tuệ của họ, hoặc là vì vóc dáng thắt đáy lưng ong, nhưng để chọn một người vợ, anh ta sẵn sàng đánh đổi những thứ kia lấy một cô gái ngoan ngoãn và biết vâng lời chồng. Có câu " Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về ", giờ không cho Khả Vy kia biết trọng lượng của Cao Lạc Thiên thì sớm muộn những cô nàng vây quanh anh cũng sẽ thấy nhàm chán.
-Tôi bận !
Nhún vai, Khả Vy nói tiếp
- Mai mấy người cũng đến dự đám cưới nhé ? Thiếp mời chắc đã được chuyển tới !
Cô không vừa khi chào tạm biệt mấy cô nàng còn lại bằng câu nói này. Cao gia đã chọn lọc khách mời cho ngày long trọng, chỉ những người nào có chức sắc, địa vị mới được mời tới dự, ba cô nàng kia không thể đủ tư cách. Đã không tôn trọng ta thì ta cũng tương tự, Khả Vy còn nhắc tới từ " đám cưới " như một sự đắc thắng, mấy cô nàng kia có đẹp như hoa khoe sắc cũng chẳng là gì, dù sao cô mới là người được chọn.
-Hừ !
Mấy nàng thầm nhìn nhau, rồi Tiểu Quyên nói ra lời
- Đêm nay anh Thiên sẽ tới Khê thi vi với chúng tôi, nàng đi cùng chứ ? Anh Thiên à, chắc cô ấy chưa từng được tới mới chỗ đó đâu nhỉ ! Anh cho cô ấy đi cùng với chúng mình đi ! Anh…
Đối với dân sành việc nói người khác chưa từng tới những chốn chơi bời quả thật là chỉ bọn nhà quê ngoan ngoãn, mấy cô nàng dùng mọi lời ngon tiếng ngọt lôi kéo Lạc Thiên. Anh không muốn rơi vào tình huống khó xử, lại càng không thích để Khả Vy biết những mối quan hệ xã hội của mình, nếu từ chối xem ra mấy cô nàng sẽ coi khinh con mắt thẩm mĩ của anh đã chọn sai vợ, chẳng lẽ lại phải cùng Khả Vy về nhà, anh còn chưa tận hưởng buổi tối của người độc thân mà.
-Hay là Vy Vy không thích đi, vậy thì hẹn lần sau vậy ! Chúng mình đi thôi anh Thiên !
Tiểu Mẫn quyết định thay, cô ta cố tình kích đểu.
-Ai bảo tôi không thích ! Đi thì đi !
Vậy là năm người không dùng bữa nữa mà rồng rắn lên xe chạy thẳng tới phía Nam thành phố, nơi tụ hội của giới ăn chơi đẳng cấp.
Trên chiếc xe bốn chỗ ngồi, Khả Vy tự cho mình ngồi cùng ghế với Lạc Thiên, xét thế nào cô cũng đàng hoàng và là vợ của anh ta, không ngồi trên thì sao, để ba cô kia hậm hực ngồi dưới. Ba cô cứ : Anh Thiên ơi, anh Thiên à, rợn hết cả óc. Khả Vy còn chưa hình dung ra từ " Khê thi vi " nghĩa là gì thì con xe đã dừng lại trước một hộp đêm lớn với bảng chữ KTV hoành tráng treo trên tường. Thì ra " Khê thi vi " là phiên âm tiếng anh.
Lạc Thiên sải bước, anh là khách quen ở đây nên bảo vệ chẳng phiền xuất trình " giấy thông hành ", Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên soi mói ánh nhìn của Khả Vy, ba cô theo sát Lạc Thiên.
Vì ban đầu có hẹn với Triệu Đông Kỳ nên Khả Vy vận đồ đoan trang, một chiếc váy dài qua gối màu be, áo khoác bò lửng nhưng không khí náo nhiệt trong kia không phù hợp với phong cách của cô lúc này rồi.
-Passport ? Chứng minh thư ? Thẻ hội viên ?
Một người bảo vệ thân hình lực lưỡng khoanh tay nhìn Khả Vy. Từng bắp tay gã mới chắc và khỏe làm sao, cộng thêm cái đầu trọc trông thật gấu, hẳn là dân xã hội đen.
Khả Vy sợ hãi ngước nhìn, gã còn ghẹo lại cô bằng cách nói phả vào tai : Không thể vào !
KTV là không thể vào thì kêu mình đến làm gì ? Khả Vy nhăn mặt nhìn Lạc Thiên đi đằng trước, cô cứ đứng cạnh tên đô to này. Rồi không thấy cô đâu, Lạc Thiên mới ngoái lại nói :
-Người của tôi đấy !
Tên bảo vệ lúc này mới đồng ý để cô vào, gã còn đế thêm một câu :
-Cô em à ! KTV là không thể về đấy !
-Xí !
Khả Vy chẹp miệng rồi đi vào trong.
Hành lang dẫn vào đại sảnh khá dài và toàn bộ tường ốp gạch đen tạo một không gian đen tối, ánh đèn quang phả xuống một màu trắng mờ ảo, Khả Vy vừa đi vừa ngó những chàng trai ăn mặc rất chi là phong cách, quần tụt áo pull và các chân dài miêm man. Ba cô nàng kia bảo Lạc Thiên chờ một chút để đi thay đồ. Thấy Khả Vy lấp ló phía dưới anh gọi lớn :
-Mất mặt quá ! Lần sau vào những chốn này thì ăn mặc thiếu vải chút đi !
Lạc Thiên đã quen với những nơi thế này, anh chưa bao giờ dẫn một cô gái nào vận đồ " kín đáo " đi cùng, ngay cả Nhược Lam vào đây cũng váy quây zip ngắn, Lạc Trung đĩnh đạc là thế cũng không dưới mười lần qua tới. Đối với những người giàu thì chẳng có giới hạn giữa hai từ hư hỏng và chịu chơi.
-Hừ !
Khả Vy tức mình cởi bỏ chiếc áo lửng ra, váy áo bên trong có hai dây quai bản to.
-Chả trách bảo vệ không cho vào !
Anh khiêu khích, thầm nghĩ người nhà quê có đua đòi thế nào cũng chỉ thế thôi.
Triệu Đông Kỳ quay người nhìn về phía ánh mắt Khả Vy, phát giác thấy chủ rể của ngày mai
- Không thể để Lạc Thiên biết quan hệ giữa hai chúng ta được !
Triệu Đông Kỳ muốn tránh.
-Thế thì làm sao ? Hay anh ngồi sang bàn bên cạnh đi !
Khả Vy cũng hiểu lí do chắc có liên quan đến Nhược Lam, cô cũng ngầm đoán ý chung nhân của Triệu đông Kỳ chính là cô gái đó.
Triệu Đông Kỳ vội vàng chuyển ghế khác, quên cái cặp - vật bất li thân, anh chạy lại lấy.
-Có cần mang đồ ăn sang bên anh không ?
Khả Vy lúng túng.
-Thôi khỏi !
Triệu Đông Kỳ biết không thể kịp, vội nhớ ra số tiền lẻ mang theo không đủ để chi trả cho một suất ăn,
- À mà thôi, anh về luôn đây ! Anh có việc gấp !
Còn phải hoàn chỉnh bản kế hoạch nữa nên anh đã cuốn gói trong tích tắc.
Khả Vy khuân hết đĩa mì của anh ta về phía bên mình, chỉnh đốn lại chỗ ngồi, thư thái thưởng thức đồ ăn như không có việc gì.
-Anh Thiên ! Hôm nay anh phải chơi hết! Chúng ta ăn xong là phải đi off ngay đấy !
-Thích thì chiều !
Lạc Thiên khoác vai hai cô nàng bên cạnh, đi đằng trước còn có một nàng đá lông nheo anh. Dường như anh chẳng để ý tới sự tồn tại của ai đó khác. Tình yêu trong anh đã chết, việc đi tìm thú vui bên ngoài chỉ là ảo giác, trước và sau khi đám cưới với cô gái họ Triệu, anh sẽ tiếp tục lối sống buông thả.
-Em muốn ăn thịt cá sấu !
Tiểu Mẫn nhõng nhẽo bên tai, cô đòi đám người ngồi chỗ trung tâm.
-Anh Thiên ơi ! Càng ngày anh càng phong độ !
Chủ động đặt môi lên má anh, Tiểu Hương tạo dáng ngồi để khoe mẽ đôi chân dài miên man.
Lạc Thiên cười cười gọi món, lúc vào vì bị lũ cọp cái chắn hết tầm nhìn và giờ vị trí ngồi cùng hướng với Khả Vy nên anh cũng chẳng hay có một người đang dùng ánh mắt tóe lửa nhìn.
-Ơ ? Kia có phải là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Cao không nhỉ ?
Tiểu Hương chảnh chọe chỉ ngón tay nõn nà về hướng đó, ngay lập tức Khả Vy dùng bữa tiếp, thức ăn trôi trong miệng không có vị gì hết, nhạt thếch.
Thiếu phu nhân nhà họ Cao ? Lạc Trung chưa lấy vợ, thế thì ngoài vợ anh ra còn ai nữa ? Lạc Thiên quay lại nhìn.
-Vy Vy, sao lại ngồi một mình thế này ? Anh Lạc Thiên đáng ghét thật, đi chơi với tụi em mà để bạn ấy lủi thủi thế này à ?
Khả Vy nhắm mắt rồi lại mở ra, con nhỏ trước mặt chưa chắc đã hơn tuổi cô mà giọng không một chút tôn trọng nào. Như những người bạn thân của anh, Trần Hùng hay Tuấn Kiệt luôn gọi chị dâu xưng tôi thế mà ba đứa mắt xanh mỏ đỏ này ghê gớm thật. Lại còn chế giễu, tỏ ra thương hại.
-Ấy, bạn ăn những hai đĩa, béo lắm ! Đồ gì mà toàn mỡ !
Tiểu Quyên bĩu môi rồi rúc vào ngực của Lạc Thiên đang ngồi quay lại nhìn Khả Vy. Chứng tỏ ba cô nàng này sớm đã nhận ra sự có mặt của Khả Vy, nhưng cũng chưa nhận diện còn có một người nào khác đã ăn cùng cô.
Rồi kéo Lạc Thiên ngồi gần chỉ cách một bàn, ngồi trên dưới.
Khả Vy chỉ muốn nhét hết tất cả sợi mì vào mặt cô ta, người ta dùng dầu oliu để xào nấu cho ngon và ngậy mùi, kích thích vị giác, thế mà dám khinh rẻ như mỡ động vật rẻ tiền à. Cô vẫn tiếp tục ăn và tỏ ra không hề quen biết.
Lạc Thiên cũng có chút ái ngại, anh " e hèm " một tiếng tế nhị đẩy các cô nàng ra. Đối với anh cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất thương mại nhưng Khả Vy cũng là vợ, không thể để mất mặt cô ta được. Anh chủ động đứng dậy mang đồ ăn chuyển sang bàn cô. Thấy lạ vì chiếc ghế đối diện bị kéo xệch ra ngoài, chẳng lẽ chân cô ta dài đến nỗi đá thúng đụng nia phi hẳn ghế ra khỏi quỹ đạo.
Ba nàng kiều đành làm theo anh. Khả Vy mặc kệ, cô nhắm mắt để ăn coi như tách lập cuộc sống bên ngoài, chỉ khi nào lấy dĩa xoắn mì mới mở mắt.
-Ăn mì đầy bụng ! Ăn cái này tốt hơn !
Anh giật hai đĩa mì trước mặt cô rồi đẩy đĩa cá đã cắt nhỏ thịt mà chưa dùng của mình cho cô. Riêng về chuyện cư xử được lòng phái nữ là tuyệt kĩ của anh bất kể là đối tượng nào. Thế nhưng Khả Vy chẳng thể hiện gì ngoài khuôn mặt lạnh te :
-Anh phục vụ ! Cho tôi tính tiền !
Quay sang cười niềm nở thể hiện phép lịch sự với nhân viên nhà hàng, Khả Vy lấy ví tiền ra.
-Quý cô sẽ thanh toán tất cả chỗ này ?
Nhân viên nhìn anh chàng trước mặt, lẽ nào lại để cho phụ nữ trả tiền, thật là.
-Không ! Tôi trả cho những gì mình đã gọi, chỉ thế thôi !
Mắt cô mở to nhưng chỉ hướng lên trần, không có ý định nhìn người nào khác.
-Vâng, quý cô vui lòng đợi một chút !
-Này, tôi còn chưa ăn xong mà cô đã định đi rồi à, để đấy tôi trả !
Lạc Thiên đứng lên giữ tay cô lại, chẳng ra thể thống nào nếu trong mắt mấy em xinh tươi nghĩ rằng vợ chưa cưới của anh là một cô nàng không biết phép tắc. Đối với một người đàn ông mà nói, anh ta có thể kết bạn với nhiều loại phụ nữ, bị thu hút bởi sự kiêu kì hay trí tuệ của họ, hoặc là vì vóc dáng thắt đáy lưng ong, nhưng để chọn một người vợ, anh ta sẵn sàng đánh đổi những thứ kia lấy một cô gái ngoan ngoãn và biết vâng lời chồng. Có câu " Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về ", giờ không cho Khả Vy kia biết trọng lượng của Cao Lạc Thiên thì sớm muộn những cô nàng vây quanh anh cũng sẽ thấy nhàm chán.
-Tôi bận !
Nhún vai, Khả Vy nói tiếp
- Mai mấy người cũng đến dự đám cưới nhé ? Thiếp mời chắc đã được chuyển tới !
Cô không vừa khi chào tạm biệt mấy cô nàng còn lại bằng câu nói này. Cao gia đã chọn lọc khách mời cho ngày long trọng, chỉ những người nào có chức sắc, địa vị mới được mời tới dự, ba cô nàng kia không thể đủ tư cách. Đã không tôn trọng ta thì ta cũng tương tự, Khả Vy còn nhắc tới từ " đám cưới " như một sự đắc thắng, mấy cô nàng kia có đẹp như hoa khoe sắc cũng chẳng là gì, dù sao cô mới là người được chọn.
-Hừ !
Mấy nàng thầm nhìn nhau, rồi Tiểu Quyên nói ra lời
- Đêm nay anh Thiên sẽ tới Khê thi vi với chúng tôi, nàng đi cùng chứ ? Anh Thiên à, chắc cô ấy chưa từng được tới mới chỗ đó đâu nhỉ ! Anh cho cô ấy đi cùng với chúng mình đi ! Anh…
Đối với dân sành việc nói người khác chưa từng tới những chốn chơi bời quả thật là chỉ bọn nhà quê ngoan ngoãn, mấy cô nàng dùng mọi lời ngon tiếng ngọt lôi kéo Lạc Thiên. Anh không muốn rơi vào tình huống khó xử, lại càng không thích để Khả Vy biết những mối quan hệ xã hội của mình, nếu từ chối xem ra mấy cô nàng sẽ coi khinh con mắt thẩm mĩ của anh đã chọn sai vợ, chẳng lẽ lại phải cùng Khả Vy về nhà, anh còn chưa tận hưởng buổi tối của người độc thân mà.
-Hay là Vy Vy không thích đi, vậy thì hẹn lần sau vậy ! Chúng mình đi thôi anh Thiên !
Tiểu Mẫn quyết định thay, cô ta cố tình kích đểu.
-Ai bảo tôi không thích ! Đi thì đi !
Vậy là năm người không dùng bữa nữa mà rồng rắn lên xe chạy thẳng tới phía Nam thành phố, nơi tụ hội của giới ăn chơi đẳng cấp.
Trên chiếc xe bốn chỗ ngồi, Khả Vy tự cho mình ngồi cùng ghế với Lạc Thiên, xét thế nào cô cũng đàng hoàng và là vợ của anh ta, không ngồi trên thì sao, để ba cô kia hậm hực ngồi dưới. Ba cô cứ : Anh Thiên ơi, anh Thiên à, rợn hết cả óc. Khả Vy còn chưa hình dung ra từ " Khê thi vi " nghĩa là gì thì con xe đã dừng lại trước một hộp đêm lớn với bảng chữ KTV hoành tráng treo trên tường. Thì ra " Khê thi vi " là phiên âm tiếng anh.
Lạc Thiên sải bước, anh là khách quen ở đây nên bảo vệ chẳng phiền xuất trình " giấy thông hành ", Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên soi mói ánh nhìn của Khả Vy, ba cô theo sát Lạc Thiên.
Vì ban đầu có hẹn với Triệu Đông Kỳ nên Khả Vy vận đồ đoan trang, một chiếc váy dài qua gối màu be, áo khoác bò lửng nhưng không khí náo nhiệt trong kia không phù hợp với phong cách của cô lúc này rồi.
-Passport ? Chứng minh thư ? Thẻ hội viên ?
Một người bảo vệ thân hình lực lưỡng khoanh tay nhìn Khả Vy. Từng bắp tay gã mới chắc và khỏe làm sao, cộng thêm cái đầu trọc trông thật gấu, hẳn là dân xã hội đen.
Khả Vy sợ hãi ngước nhìn, gã còn ghẹo lại cô bằng cách nói phả vào tai : Không thể vào !
KTV là không thể vào thì kêu mình đến làm gì ? Khả Vy nhăn mặt nhìn Lạc Thiên đi đằng trước, cô cứ đứng cạnh tên đô to này. Rồi không thấy cô đâu, Lạc Thiên mới ngoái lại nói :
-Người của tôi đấy !
Tên bảo vệ lúc này mới đồng ý để cô vào, gã còn đế thêm một câu :
-Cô em à ! KTV là không thể về đấy !
-Xí !
Khả Vy chẹp miệng rồi đi vào trong.
Hành lang dẫn vào đại sảnh khá dài và toàn bộ tường ốp gạch đen tạo một không gian đen tối, ánh đèn quang phả xuống một màu trắng mờ ảo, Khả Vy vừa đi vừa ngó những chàng trai ăn mặc rất chi là phong cách, quần tụt áo pull và các chân dài miêm man. Ba cô nàng kia bảo Lạc Thiên chờ một chút để đi thay đồ. Thấy Khả Vy lấp ló phía dưới anh gọi lớn :
-Mất mặt quá ! Lần sau vào những chốn này thì ăn mặc thiếu vải chút đi !
Lạc Thiên đã quen với những nơi thế này, anh chưa bao giờ dẫn một cô gái nào vận đồ " kín đáo " đi cùng, ngay cả Nhược Lam vào đây cũng váy quây zip ngắn, Lạc Trung đĩnh đạc là thế cũng không dưới mười lần qua tới. Đối với những người giàu thì chẳng có giới hạn giữa hai từ hư hỏng và chịu chơi.
-Hừ !
Khả Vy tức mình cởi bỏ chiếc áo lửng ra, váy áo bên trong có hai dây quai bản to.
-Chả trách bảo vệ không cho vào !
Anh khiêu khích, thầm nghĩ người nhà quê có đua đòi thế nào cũng chỉ thế thôi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment