TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 499- HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU

TOÀN CHỨC CAO THỦ 

truyenhoangdung - truyện võng du
Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: truyện võng du 

CHƯƠNG 499: MAI PHỤC NGOÀI CỬA SỔ



Công kích Thiên Lôi Địa Hỏa cũng không thể không dứt, cuối cùng đã ngừng lại. Trong Vinh Quang nơi nào trúng kỹ năng cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhìn con phố lúc này tan hoang vô cùng. Đây đã là lần thứ ba trong ngày hai bên tung Thiên Lôi Địa Hỏa, đặc biệt là lần thứ hai và thứ ba còn chồng chất lên nhau, nên giờ thật có chút cảm giác giao tranh qua đi mà khói súng vẫn chưa tan.

Pháp sư chiến đấu Tôn Tường cứ như vậy nửa ngồi nửa quỳ bên một đám khói mịt mù.

Nhân vật trong game không lộ vẻ gì nhưng mặt mũi Tôn Tường ngồi trước màn hình máy tính đã tái xanh. Cậu không những không thể ung dung lao ra Thiên Lôi Địa Hỏa mà còn bị người ta ép lui đến độ này. Khúc cuối cả hai đều bị hất văng, Tiểu Bắc ngoài ăn một chiêu Hào Long Phá Quân thì không bị gì khác, nhưng Tôn Tường thì thảm hơn, lao theo đoạn đường phủ Thiên Lôi Địa Hỏa mà ra, không thể tùy ý trốn tránh, chịu sấm rền lửa dữ, cứ nhìn trang bị còn vương khói trên người cậu ta lúc này là biết ngay thương tích thế nào.

Rốt cuộc Trương Gia Hưng không cần ngồi chơi nữa, gã vội vàng hồi máu cho Tôn Tường. Bên phía nhà quyền pháp, ngay khi Thân Kiến dồn ép Hại Người Không Mệt thì đúng lúc Thiên Lôi Địa Hỏa ập xuống, gã đành chật vật tránh né, không thể nhìn rõ đường, chỉ thẳng tiến theo bóng địch. Nhưng còn chưa kịp vọt lên đã thấy bóng người bị Thiên Lôi Địa Hỏa bổ trúng rồi biến mất, gã lập tức nhận ra có chỗ không ổn. Giây lát Thiên Lôi Địa Hỏa chấm dứt, quả nhiên gã thấy Hại Người Không Mệt không sứt mẻ đứng trong team đối diện, vừa rồi trong Thiên Lôi Địa Hỏa dĩ nhiên chỉ là một ảnh phân thân.

Một hồi giao đấu này vẫn chưa thể phân thắng bại, nhưng ít nhất cứ xem cục diện là rõ, ưu thế thuộc về đám Diệp Tu.

Nhất là hai người Tiểu Bắc và Trảm Lâu Lan vừa đẩy lùi Tôn Tường thì sĩ khí bộc phát, bắt đầu muốn thừa thắng xông lên, đột nhiên lại thấy Quân Mạc Tiếu chat:

 “Lui.”

“Chạy sao?” 

Trảm Lâu Lan ngẩn ra.

“Không phải chạy, là lui.”

Diệp Tu vừa chat vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu lui bước, sáu người khác cũng lập tức lùi ra.

“Muốn chạy ư?”

 Bên kia Tôn Tường đã sớm nhấc chân, lập tức vọt lên đuổi theo.

Lưu Hạo định nhắc lại thôi. Tên đội trưởng trẻ trâu này cũng không phải người biết lắng nghe gì cho cam. Thằng chả đã quyết định rồi, Lưu Hạo có nói cũng vô dụng, ngược lại còn khiến mình bị ghét bỏ, vậy cứ nhịn xuống cho xong.

“Mọi người cẩn thận.”

 Lưu Hạo không nói thẳng với Tôn Tường mà chỉ hô “mọi người”. Bởi vì gã nhận thấy đây hẳn chưa phải toàn bộ thực lực của Diệp Thu. Nếu những người này là của bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ thì có lẽ vẫn còn đám cao thủ bí ẩn trong tiệm net Hưng Hân đối diện nữa. Đám này đột nhiên lùi lại khiến Lưu Hạo chợt nghĩ, biết đâu phía trước có mai phục?

Bọn tôi đông hơn!

Lời Diệp Tu nói vọng lại trong đầu Lưu Hạo. Gã không nghĩ tên này não tàn đến mức cho rằng chỉ bảy người thôi là đã chiếm được ưu thế về nhân số, giờ nghĩ lại biết đâu lời này lại ám chỉ rằng mấy cao thủ bên kia cũng đã lặng lẽ login viện trợ?

Lưu Hạo cũng không dám chọc tức Tôn Tường, chỉ có thể nói với Hạ Minh, Thân Kiến và Trương Gia Hưng. Mấy người này đều theo phe gã, không gì là không thể nói. Chuyện lúc trước ai cũng biết, giờ vừa nghe nói, lập tức rõ ngay. Bốn người vội vàng đuổi kịp Tôn Tường, âm thầm bảo vệ Tôn Tường ở giữa, đề phòng mai phục của đối phương đánh cậu ta không kịp trở tay.

Nhưng Tôn Tường chẳng hề để ý, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Những tên cỏ dại trong mắt cậu ta hết lần này đến lần khác gây cản trở, giờ trong đầu cậu chỉ còn suy nghĩ tìm cách chọc cho đám này thành than tổ ong.

“Vào nhà.”

Bảy người thành công chạy hết con phố, phía sau Tôn Tường vẫn ỷ vào Huyễn Văn không thuộc tính tăng speed đuổi theo với tốc độ siêu nhưng, bám theo sát nút. Bên kia trái tim Lưu Hạo cũng muốn văng ra ngoài, tốc độ của Tôn Tường quá nhanh, họ chạy theo không kịp, lúc này cậu ta là người đầu tiên lao ra đầu phố, nếu có mai phục chẳng phải sẽ bị vây thành sủi cảo hay sao.

“Cẩn thận mai phục!!!”

 Lưu Hạo đành bất chấp tất cả gào lên.

“Hừm!” 

Tôn Tường chỉ hừ lạnh, quả nhiên như Lưu Hạo đoán, cậu ta hoàn toàn không để trong lòng.

“Hạ Minh!”

 Bất đắc dĩ Lưu Hạo đành phải để Hạ Minh lên giúp đỡ.

“Ừm.” 

Hạ Minh gật đầu, pháp sư nguyên tố dịch chuyển tức thời, nhanh chóng tới nơi. Dịch Chuyển Tức Thời – đại chiêu bảo mệnh của pháp sư nguyên tố, hiện tại hoàn toàn mang mục đích bảo vệ tính mạng cho Tôn Tường.

Tường băng!

Hạ Minh vừa lao đến, lập tức phóng phép đặt ở phía đầu phố bên phải, nếu như có mai phục bên này cũng có thể vừa ngăn vừa đỡ, cho dù bị phá vỡ cũng đủ thời gian cho Tôn Tường đề phòng.

“Cậu làm gì vậy?!”

 Kết quả Tôn Tường lại nghi ngờ hỏi.

“Cẩn thận mai phục.”

 Hạ Minh không dám chủ quan, chăm chú theo dõi đầu phố bên trái, trên tay cũng đã chuẩn bị sẵn một chiêu phép thuật.

“Làm gì có mai phục??!” 

Pháp sư chiến đấu Tôn Tường lao ra nhòm, hai đầu trái phải không có một ai. Còn bảy người bên đối phương không hề rẽ ngoặt, chạy thẳng vào một căn nhà ở đầu phố.

“Mai phục trong phòng ư?”

 Lưu Hạo chợt sáng tỏ, lại bất chấp hô to: 

“Chờ chút đã!”

Ai ngờ Tôn Tường hoàn toàn phớt lờ lời kêu gọi của gã, trực tiếp thẳng tiến cửa lớn. Nhưng cậu ta cũng không phải không phòng bị, vừa tiến vào phòng, chiến mâu trong tay đã vung lên.

Pháp sư nguyên tố Hạ Minh xoay người, làm động tác bó tay với ba người còn lại.

Lưu Hạo đã đè nén lửa giận trong lòng, Tôn Tường tự cao tự đại, trong mắt cậu ta e rằng không chỉ đám Trảm Lâu Lan mới là cỏ rác, có khi ngay cả bọn họ cũng thế. Mà họ lại không thể không coi chừng giùm tên kiêu căng này, Lưu Hạo đau khổ nghĩ. Thậm chí gã còn ác ôn mong Tôn Tường cứ thế lao vào rồi bị đánh cho ngu người luôn cũng được.

Ai dè lại chẳng có gì xảy ra, chiến đấu pháp sư Tôn Tường cứ như vậy vung chiến mâu bước vào, mọi người đứng ngoài nhìn, lại phát hiện không hề có dấu vết choảng nhau.

“Tụi nó chạy hết rồi, đợi đợi cái lông!”

 Sau đó vọng ra tiếng Tôn Tường rít lên đùng đùng, hiển nhiên là siêu điên tiết với Lưu Hạo dám mở miệng hô cậu ta “chờ”.

Lưu Hạo chưa kịp hoàn hồn:

 “Chạy?”

Lúc này Hạ Minh cũng đã nối bước tiến vào phòng, chỉ thấy một cửa sổ trên tường mở toang, trong phòng sớm không còn bóng người, Tôn Tường đã vội vàng nhảy qua cửa lao đi rồi.

“Hạ Minh theo cậu ta.” 

Lưu Hạo nghe xong cũng đành buồn bực giựt tóc tiếp. Đối phương chạy thật hay giả vờ, gã chưa tới nên chẳng đoán được, nhưng nếu Tôn Tường cứ tiếp tục đuổi theo như vậy, càng ngày càng tách rời đội ngũ, vậy dù người có chạy thật cũng biến thành giả vờ bỏ chạy. Đối phó Tôn Tường lạc đàn, Diệp Thu đủ sức chỉ huy cả nhóm quất gọn cậu ta. Mà nhóm người kia cũng không kém cỏi gì, không phải những cọng cỏ dại tùy ý bắt gặp trong game thật.

Hạ Minh nằm sát cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy pháp sư chiến đấu Tôn Tường một mình đuổi về hướng kia, vừa quẹo qua một khúc ngoặt đã không thấy đâu nữa. Hạ Minh đương nhiên cũng như Lưu Hạo, vừa khó chịu lại vừa lo lắng, bèn định nhảy khỏi cửa sổ. Vậy mà thân thể mới chui ra một nửa, gã trừng mắt thấy bùn đất dưới chân cửa sổ đột nhiên rung động, một bóng người lập tức chui lên.

“Cái đệt!”

 Hạ Minh chửi thề, một pháp sư đang lơ lửng thì có thể làm gì, căn bản là muốn tránh cũng tránh không nổi, chỉ có mỗi Dịch Chuyển Tức Thời nhưng lại vừa dùng xong, giờ vẫn còn đang chờ CD.

Bóng người nhảy ra đương nhiên là Hại Người Không Mệt, dùng Thuật Độn Thổ Chém Đầu phóng lên từ dưới đất, người Hạ Minh đang một nửa nằm trong một nửa nằm ngoài khung cửa sổ trực tiếp đập vào cửa như bị treo tòn ten. Bóng Hại Người Không Mệt hạ xuống, một sợi dây thừng phóng tới quấn lấy cổ pháp sư Hạ Minh, dùng Thuật Xoay Người Tròng Đầu lôi thẳng Hạ Minh ra ngoài cửa sổ.

Hạ Minh biết mình trúng kế, trong lòng cũng hiểu rằng công kích của đối phương không chỉ có vậy, gã vừa vội vàng báo tin, vừa loáng thoáng thấy mấy bóng người nhảy từ trên đỉnh xuống, trực tiếp nhào vào tấn công. Một chiêu Địa Liệt Trảm của cuồng kiếm sĩ đến, Hạ Minh vừa bị ngã dập mặt lại bị đánh bay thẳng lên không trung, gã còn chưa kịp thao tác Chịu Thân, một nhu đạo vừa nhảy xuống đã lập tức vắt chân, vặn cổ gã rồi xoay vòng trong không trung, sau đó nặng nề đáp xuống đất, quăng ngã Hạ Minh như tó ăn cớt.

Theo đó là ba phát đạn pháo và một cột lửa nhắm thẳng vào Hạ Minh còn đang nằm bẹp dí dưới đất. Lúc này Hạ Minh đã hoàn toàn hiểu hết, sau khi đối phương chui ra ngoài cửa sổ, chỉ có một người chạy về phía đầu phố gần đó, những người khác đều nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, còn ninja dùng Thuật Độn Thổ Chém Đầu ngầm chui xuống đất bên dưới cửa sổ.

Đối phương quan sát họ đuổi theo, đoán được Tôn Tường chính là kẻ đuổi theo đầu tiên. Hạ Minh là người thứ hai, trong khoảnh khắc nhìn gã dùng Dịch Chuyển Tức Thời là hiểu ngay.

Đối phương dẫn Tôn Tường qua một bên, sau đó động thủ với người đuổi tiếp theo là gã….

Hạ Minh là một pháp sư nguyên tố, thanh máu của gã có bao nhiêu? Huống hồ đây cũng chỉ là một tài khoản phụ, trang bị cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu so với người trong công hội của câu lạc bộ, đám Diệp Tu có thể làm gỏi sạch sẽ những người đó thì đương nhiên lúc này ủ lò Hạ Minh cũng chẳng có chút khó khăn nào.

Tới tận lúc này Hạ Minh còn muốn giãy giụa, nhưng thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhảy xuống đập gã hai cái, Hạ Minh biết hôm nay gã phải bỏ mạng tại đây rồi. Level của Quân Mạc Tiếu không cao, nhưng hiện tại chẳng cần hắn dùng sức, chỉ giữ cần giữ chân gã ở đây cũng đủ giết chết rồi. Pháp sư nguyên tố bị vây, cái suy nghĩ muốn trốn lại không có Dịch Chuyển Tức Thời quả thật trái với quy tắc Vinh Quang.

Chỉ tiếc Dịch Chuyển Tức Thời còn đang CD. Hạ Minh chỉ có thể chờ cứu viện. Chớp mắt nghe thấy tiếng Lưu Hạo, gã như mở cờ trong bụng. Thanh máu của gã còn có một tẹo, nhưng chỉ cần đồng đội nghĩ cách đến cứu kịp lúc…..

“Thiên Lôi Địa Hỏa.”

Kết quả, gã nghe được một tiếng đó.

Thiên Lôi Địa Hỏa, đây là kỹ năng có tỷ lệ được hai bên sử dụng nhiều nhất trong suốt trận giao chiến hôm nay, đây đã là lần thứ tư phóng ra, hơn nữa, lại là từ trước cửa sổ ném vào trong nhà.

Ánh chớp cùng bóng lửa nhoáng lên, người trong phòng loạn cào cào, cũng chẳng còn phân biệt được cửa sổ ở hướng nào nữa. Sờ sờ lần lần tìm thấy cửa sổ thì vẫn chậm hơn đám người chui từ trên nóc nhà xuống.

Hạ Minh biết, đến giờ phút này, mình chết chắc rồi.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.