TOÀN CHỨC CAO THỦ - CHƯƠNG 442- HỒ ĐIỆP LAN - TRUYỆN VÕNG DU

TOÀN CHỨC CAO THỦ 

TRUYENHOANGDUNG - TRUYENVONGDU
Tác giả: Hồ Điệp Lan
Thể loại: truyện võng du 

CHƯƠNG 442:ĐỐI THỦ QUÁ TRÂU BÒ


Năm người Trảm Lâu Lan càng giật mình.

Nếu lúc nãy Tiểu Bắc thua nhanh chóng, thì ván của Tiền Phương Cách Hải lại thua một cách thê thảm.

Bị lơ lửng đến chết là một cục diện khá hiếm gặp trong Liên minh Chuyên nghiệp. Có là đại thần đứng đầu với ma mới thiếu kinh nghiệm đến đâu cũng không chênh lệch đến mức này.

“Sao lại thế này?”

 Tiền Phương Cách Hải vừa xuống đài, Trảm Lâu Lan đã buồn bực hỏi.

“Ổng nắm tiết tấu tốt quá, lần nào cũng đoán trước được ý đồ của tao.” 

Tiền Phương Cách Hải nói.

“Ý đồ của mày?”

“Đúng, bị ổng nhìn thấu hết.” 

Tiền Phương Cách Hải đáp. Chỉ mỗi điểm này đã chứng tỏ trình độ của họ quả thực hơn người, ít ra cả bọn biết vì sau thua, không bị đánh cho ngu người.

“Tiểu Dạ, mày lên đi”

 Trảm Lâu Lan trầm giọng bảo. Họ vốn không quan ngại chuyện thắng thua, nhưng thua liền hai trận thì có chút mất mặt. Bất chấp đối phương là đại thần trong giới chuyên nghiệp, họ cũng không coi mình như người chơi thường, mục tiêu của họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, chênh lệch giữa các tuyển thủ quá lớn chẳng phải sẽ thành trò hề sao?

“Ừ.”

Nhân vật của người chơi Tiểu Dạ tên Dạ Tịch, nghề nhu đạo.

“Tiểu Dạ cố lên” 

Tiểu Bắc hô hào bên cạnh. Dạ Tịch không muốn đùa giỡn với cậu ta như Tiền Phương Cách Hải, vào trận, nhanh chóng bắt đầu cùng Diệp Tu.

Trận này, Dạ Tịch thu hồi tâm trạng giỡn chơi, nghiêm túc đánh như đang thi đấu.

Nhu đạo là một nghề cần áp sát cận chiến, mà Diệp Tu vẫn giữ đấu pháp đã đấu với Tiền Phương Cách Hải, sử dụng các kỹ năng cấp thấp kiểm soát khoảng cách của pháp sư nguyên tố và ma đạo học giả, mặt khác sẵn sàng dùng những đòn công kích của pháp sư chiến đấu.

Rốt cuộc, trận này không xuất hiện tình huống dễ nghiêng hẳn một phía như hai trận trước, Trảm Lâu Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Bắc và Tiền Phương Cách Hải thì hơi ngại ngùng. Trình độ của Dạ Tịch không mạnh hơn họ bao nhiêu, vấn đề là ở thái độ. Thành thực mà nói, họ không nên khinh địch để rồi bị đại thần đánh bại.

Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì đại thần đập họ trở tay không kịp trong hai trận trước. Trong trường hợp đôi bên đều khuyết thuyết thông tin về nhau, kinh nghiệm bậc đại thần như Diệp Thu chiếm ưu thế rất lớn.

Tuy Dạ Tịch vẫn thua, nhưng ít ra thua trong phạm vi chấp nhận được. Nối gót cậu ta, Trảm Lâu Lan tự mình ra trận.

Nhóm 5 người của họ còn 1 em, nhân vật nữ tên Thiên Diệp Ly Nhược. Nghề của cô là mục sư, coi bộ không định ra trận. Mục sư nghiêng về hỗ trợ, đấu solo kiểu này cũng vô dụng.

“Mong đại thần chỉ giáo nhiều hơn.” 

Trảm Lâu Lan mở lời sau khi lên sàn.

“Không dám, không dám. Nếu xài chế độ tu chỉnh, thanh Trảm Phong của ông hơi bị uổng.”

 Diệp Tu nói. Tu chỉnh trong chế độ này sẽ chỉnh thống nhất các thuộc tính cơ bản và thuộc tính trang bị của từng nhân vật, mang đến công bằng cho cả đôi bên. Tuy Trảm Phong có thể dùng thanh phím tắt vật phẩm để thay đổi sức tấn công, nhưng mỗi lần thay đổi số liệu đều sẽ bị đấu trường tu chỉnh lại, sau cùng, thuộc tính thể hiện ra vẫn đúng chuẩn như trước, không phản ánh được khả năng nâng cao công kích mạnh mẽ của nó.

“Xem trình độ đi, trang bị không quan trọng.” 

Trảm Lâu Lan nói.

“Cách khống chế Trảm Phong cũng thể hiện được trình độ mà.” 

Diệp Tu nói.

“Ừ.” 

Trảm Lâu Lan gật đầu. Gã sử dụng vũ khí này, dĩ nhiên đã nghiên cứu về nó. Không phải cứ tăng một mạch sức tấn công lên mức tối đa. 12 ô phím tắt vật phẩm, nếu thật sự mang đủ 12 loại vũ khí, thì phải xem xét mức ảnh hưởng của phụ trọng. Vì vậy, ta phải sắp xếp tỉ lệ thế nào để thao tác thuận tay nhất, đồng thời cần tập quen một thời gian dài.

Nhưng chế độ tu chỉnh bây giờ, tạm thời không cần lo lắng những việc này, sau khi Trảm Lâu Lan nói “Bắt đầu”, hai bên lập tức khai chiến.

Trảm Lâu Lan không chút sơ suất, trận này đánh rất nghiêm túc như Dạ Tịch vậy.

“À à… Ông được đấy, nhỉnh hơn ba người kia.” 

Đang đấu, Diệp Tu nhận xét.

“Cảm ơn” 

Trảm Lâu Lan đáp lại. Chỉ là chuyện này không mới mẻ, cả bọn thường hay tỷ thí với nhau, mạnh yếu ra sao ai cũng rõ.

“Có vẻ đại thần vẫn mạnh hơn nhiều.”

 Trảm Lâu Lan nói tiếp. Đấu được nửa trận, so theo lượng máu thừa và cục diện, Trảm Lâu Lan đều bị rơi vào hoàn cảnh xấu.

“Phải.” 

Diệp Tu cười nói.

Trận này cũng không có gì hấp dẫn, cứ giữ yên lặng đánh đến hết trận. Trảm Lâu Lan không thể cướp một trận thắng từ Diệp Tu. Bọn họ sắp thành lập chiến đội, bốn người lần lượt ra trận, toàn bộ lại thất bại, tuy từng tự nhủ không nên coi trọng chuyện thắng thua, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ gây đả kích đến sĩ khí.

Trước đây họ chỉ có thể nhìn video, xem video thu hình trận đấu, sau đó so sánh mình với các đại thần tuyển thủ chuyên nghiệp. Đây là lần đầu tiên đối mặt với đại thần chuyên nghiệp chân chính, làm cả bọn cảm thấy chênh lệch thật sự. Bốn trận không thắng nổi một, đây không phải điều quan trọng, mấu chốt là bọn họ cảm nhận được sự chênh lệch qua bốn trận đấu, ngộ ra việc rút ngắn chênh lệch không hề dễ.

Thời điểm này, bọn họ khuyết thiếu tinh thần nghé con không sợ hổ như Đường Nhu – người không hề không nhìn thấu sự chênh lệch ấy.

“Thử lại lần nữa không?”

 Trảm Lâu Lan thương lượng cùng đồng bọn, kết quả nghe thấy Diệp Tu hớn hở hỏi:

 “Còn muốn chọn nghề nào?”

“À… Vậy thử Quân Mạc Tiếu mà ông đang dùng đi.”

 Sau cùng thảo luận, đám Trảm Lâu Lan nhất trí.

“Ầy… nó còn lợi hại hơn đó.”

 Diệp Tu nói, đổi tài khoản, đăng nhập Quân Mạc Tiếu. Chênh lệch 20 cấp ở chế độ tu chỉnh đương nhiên mất sạch, đám Trảm Lâu Lan vẫn ra trận như thứ tự lúc nãy, mỗi người đánh một ván.

Kết quả… Đám Trảm Lâu Lan thật sự hối hận với quyết định tìm Quân Mạc Tiếu đấu thử của mình.

Bốn trận liên tiếp này, họ thua còn thảm hơn lúc nãy.

Đấu với pháp sư chiến đấu, hai người Tiểu Bắc và Tiền Phương Cách Hải có hơi lơ là, hơn nữa chưa chuẩn bị tốt với đấu pháp của Diệp Tu, dẫn đến trở tay không kịp. Dạ Tịch và Trảm Lâu Lan lên sân tiếp đó rõ ràng khá hơn nhiều.

Mà một lượt này, Tiểu Bắc mở đầu rất nghiêm túc. Sau khi lên sân cũng quan sát và suy ngẫm, kết quả ra trận lại vẫn thua thê thảm.

Đối mặt với kỹ năng của 24 nghề lẫn lộn như tán nhân, kinh nghiệm và khả năng phán đoán của bốn người không theo kịp. Sau khi bốn người liên tiếp thất bại trở về, mục sư Thiên Diệp Ly Nhược lặng lẽ nói một câu:

 “Nếu đây mà là thi đấu lôi đài, thì vòng này mấy anh thua trắng.”

Ý nghĩa của việc thi đấu lôi đài, là tổng thương tổn bốn người gây ra cho Quân Mạc Tiếu không thể giết nổi hắn, nhìn thì như bốn trận đấu đơn, trên thực tế lại là một chọi bốn.

Bốn người trầm mặc. Chẳng phải họ không chuẩn bị trước tình thế chênh lệch này, mà không nghĩ chênh lệch lại lớn tới vậy. Sự đắc chí ngày trước, giờ ngẫm lại thấy vô cùng ấu trĩ, yếu ớt cực kỳ.

“Giỏi” 

Trần Quả không hề thông cảm tâm tình bại trận của đối phương, tán thưởng Diệp Tu.

“Phải.”

 Diệp Tu vẫn cười nói.

“Hôm nay đến đây thôi…”

 Trảm Lâu Lan nói, trông giọng điệu có chút bơ phờ.

Mọi người rời khỏi đấu trường, ra đến cửa đứng thành hai hàng, nhất thời không ai nói chuyện.

“Sao thế? Trông chẳng giống những người muốn tranh tài giới chuyên nghiệp gì cả.”

 Diệp Tu nói.

“Chênh lệch lớn đến vậy, còn đánh đấm gì trong giới chuyên nghiệp chứ?”

 Tiểu Bắc không thể nhịn được, bèn nói ra tiếng lòng của mình.

“Không phải chứ, mấy ông thật sự cảm thấy mình vừa vào Liên minh Chuyên nghiệp thì có thể giành được quán quân ngay hả?”

 Diệp Tu nói.

“Cái đó là đùa thôi.” 

Trảm Lâu Lan nói,

 “Nhưng tụi này cứ tưởng trình mình đủ vào vòng tứ kết.”

“Rồi nhờ ăn ở tốt mà vơ luôn quán quân trong lúc đánh tứ kết chứ gì?” 

Diệp Tu nở nụ cười.

“À thì… Chuyện này…”

 Trảm Lâu Lan hơi ngại ngùng, bởi họ quả thật từng ảo tưởng như thế. Sau vòng tứ kết thường là đấu loại trực tiếp, đôi khi chỉ cần một sai lầm là có thể chôn vùi toàn bộ nỗ lực trong cả mùa giải. Đến lúc ấy, may mắn hoàn toàn là một yếu tố cực kỳ quan trọng. Ăn may ẵm luôn giải quán quân không phải chuyện bất khả thi, nên cả bọn cũng thường ảo tưởng thế khi đang tán dóc.

“Cứ làm đến nơi đến chốn, tiến từng bước một…” 

Diệp Tu nói.

“Nếu như tụi này gia nhập Liên minh Chuyên nghiệp, thì có thể xếp hạng mấy?” 

Tiểu Bắc nhịn không được hỏi.

“Mấy ông chỉ có nhiêu đây thôi sao? Còn ai khác không?”

 Diệp Tu hỏi.

“Tụi tui có sáu người, có một người mấy ngày nay chưa từng xuất hiện, nhưng trình độ cũng như tụi tui thôi. Những thành viên khác tui đang tìm cách bổ sung.” 

Trảm Lâu Lan nói.

“Chọn tuyển thủ nhà nghề hả?”

 Diệp Tu hỏi.

“Phải.” 

Trảm Lâu Lan đáp.

“Nhìn trúng ai rồi?” 

Diệp Tu hỏi.

Trảm Lâu Lan do dự, chiến đội đã chuẩn bị đến giai đoạn này, gã thật sự đã xem xét và chọn ra một danh sách, sau khi đơn xin được bên Liên minh phê duyệt, không có biến cố gì, họ sẽ bắt tay bàn bạc ngay. Có điều nhân sự là chuyện cơ mật, Trảm Lâu Lan không tiện tiết lộ cho Diệp Tu lúc này.

Diệp Tu không chờ gã trả lời, nói tiếp: 

“Tuyển thủ chuyên nghiệp mấy ông phải có, hơn nữa còn phải là lão tướng. Các ông đừng nghĩ sáu người mấy ông làm chủ lực, sau đó tìm đại bốn năm người xêm xêm về làm dự bị thay thế.”

“Á…” 

Năm người cùng gửi emo, tất cả đều vãi mồ hôi, hiển nhiên, bọn họ đang tính như vậy.

“Đối với Liên minh Chuyên nghiệp, mấy ông cũng chỉ là ma mới mà thôi.”

 Diệp Tu nói, 

“Mấy ông cần tìm lão tướng, vì có thể học được nhiều thứ từ họ.”

“Ừ…”

 Trảm Lâu Lan đáp lời.

“Còn nữa.” 

Diệp Tu nói.

Năm người lắng tai nghe.

“Đừng nghĩ nhiều về trận hôm nay.” 

Diệp Tu bảo,

 “Không phải mấy ông không đủ mạnh, mà là đối thủ quá trâu bò.”

Năm người cùng khóc một dòng sông, emo cũng quên gửi luôn. Lời này, là lời của thằng đối thủ như ông nên nói sao???

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.