THIẾU NỮ TOÀN PHONG - CHƯƠNG 04 - TẬP 01 MINH HIỂU KHÊ - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
THIẾU NỮ TOÀN PHONG
Tác giả : Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn tình
TẬP 01: ÁNH SÁNG BAN MAI
CHƯƠNG 04:
Trong sự kinh ngạc của các đệ tử, Tú Đạt vừa ngượng
vừa khổ sở,giận mình không kìm chế được lại đem chuyện bị con bé này đánh cho
sưng đầu mẻ trán ra kể. Từ nay về sau chắc chắn trở thành trò cười để huynh đệ
trong võ quán sỉ và khinh miệt.
"... Chắc chắn nó đã học trộm võ công của Tùng
Bách chúng ta... nên mới... mới... gặp may! Bây giờ nó lại muốn đến học trộm võ
công của chúng ta! Không thể được! Nhất định không thể để nó lưu lại đây!"
"Xì, Tú Đạt, cậu cũng xoàng quá đi!"
Hiểu
Huỳnh nghe rõ cơ sự, tỏ vẻ khinh thường nói với Tú Đạt:
"Cậu thua thì thua,
lại còn đổ tội cho Bách Thảo ăn trộm võ công. Đây là lần đầu cậu ấy đền võ quán
chúng ta đúng không? Dù cậu có cảm tháy mất mặt, thì cũng...".
"Taekwondo trong thiên hạ vốn là một nhà, cùng
giao hữu để học hỏi lẫn nhau cùng tiến bộ, sao lại nói ai học trộm ai!"
Dụ
quán chủ ngắt lời tranh luân của đám đệ tử.
Bách Thảo ngây người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông
trung niên đó.
Các đệ tử vội im bặt, Tú Đạt cũng lập tức ngậm miệng,
Hiểu Huỳnh lườm Tú Đạt một cái rồi mới tiếp tục nghe sư phụ nói.
"Tú Đạt, con tập Taekwondo là để ra oai với các
võ quán khác sao?"
Dụ quán chủ nhìn Tú Đạt đang cúi đầu mỗi lúc một thấp, hỏi.
"Con... con..."
"Con về phòng suy nghĩ ba ngày, tạm thời không
tham gia tập luyện."
Nói xong, Dụ quán chủ đi về phía sân tập.
"Sư phụ!"
Nhìn theo bóng lưng sư phụ, Tú Đạt vừa kinh ngạc vừa
bất lực. Sư phụ trước nay đều rất thương yêu mình, nhưng bây giờ vì một đứa con
gái mà tỏ ra thất vọng và trách móc mình sao?!
Lúc đi ngang qua Bách Thảo, Sơ Vy liếc nhìn cô một
cái. Nhược Bạch đi theo sư phụ, thản nhiên như không nhìn thấy ai, Diệc Phong vẫn
ngáp đều như trước, chỉ khi qua Tú Đạt đang suýt khóc mới uể oải giơ tay vỗ đầu
sư đệ.
"Không sao chứ?"
Hiểu Huỳnh hỏi nhỏ.
Bách Thảo lắc lắc đầu.
"Vậy thì tốt, đợi mình rồi cùng đi học."
Nói xong, Hiểu Huỳnh vội chạy theo sư phụ và đám đệ tử.
Bách Thảo nhìn theo đám người vừa đi khỏi, lòng đột
nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn không nói nên lời. Quay đầu, lại bắt gặp đôi mắt đỏ
hoe của Tú Đạt, rồi dõi theo bóng cậu ta hậm hực xa dần.
"Thật không?"
"Có thật không?"
Hôm sau, từ lúc đi học, lúc tan học, đến lúc ăn xong
bữa tối, lại đến lúc bắt đầu học bài, Hiểu Huỳnh đều truy hỏi Bách Thảo một vấn
đề với vẻ kinh ngạc như không thể tin nổi.
"Cậu có thể đánh bại Tú Đạt thật sao?"
Trong căn phòng nhỏ, Hiểu Huỳnh nghiêng đầu nhìn
Bách Thảo đang cắm cúi làm bài như nhìn quái vật, như lần đầu tiên thấy cô.
"Ừ!"
Bách Thảo trả lời.
Cô không nhớ rõ chi tiết cụ thể của lần giao chiến với
bọn Tú Đạt một tháng trước, nhưng có lẽ là Tú Đạt quá kiêu ngạo nên khinh thường
đối thủ thôi.
"Này, thật sự là cậu có thể đánh bại Tú Đạt
à?"
Hiểu Huỳnh chớp mắt nói:
"Tú Đạt luôn tự cho mình là lợi hại nhất trong
đám đệ tử nhỏ tuổi của Tùng Bách, võ công của cậu ta là do sư huynh Nhược Bạch
truyền cho. Trong võ quán Tùng Bách, ngoài mấy đại sư huynh và đại sư tỷ ra, đi
đến đâu cậu ta cũng vênh mặt nghênh ngang. Ai cũng hy vọng, mấy năm nữa, có lẽ
Tú Đạt có thể đại diện cho Tùng Bách tham gia thi đấu giữa các võ quán, tranh
tài với đệ tử của võ quán Hiền Võ!".
Võ quán Hiền Võ...
Chiếc bút bi dừng lại trên vở bài tập tiếng Anh,
Bách Thảo hơi phân tán tư tưởng.
Cái tên võ quán Hiền Võ quả thật rất nổi tiếng, đó
là võ quán Taekwondo tốt nhất ở Ngạn Dương, cũng là một trong những võ quán có
tiếng nhất toàn quốc. Chính võ quán này đã đào tạo ra mấy quán quân trong những
giải Taekwondo toàn quốc, thậm chí còn giành được những thứ hạng không tồi
trong những giải đấu Quốc tế lớn. Có điều, Hiền Võ thu nạp đệ tử rất nghiêm ngặt,
mỗi năm chỉ có rất ít đệ tử mới, đa số những người hâm mộ đến bái sư đều tiếc nuối ra
về.
Cũng chính vì thế, xung quanh võ quán Hiền Võ xuất
hiện rất nhiều những võ quán lớn nhỏ, chuyên thu nạp những võ sinh hâm mộ
Taekwondo nhưng không được Hiền Võ thu nạp, về sau phát triển đến mức mỗi đường
phố của Ngạn Dương đều có một, hai võ quán. Vậy là thành phố Ngạn Dương trở
thành thành phố Taekwondo nổi tiếng với các võ quán mọc lên như rừng.
Luật lệ của Hiền Võ rất nghiêm, không dễ dàng thi đấu
giao hữu với các võ quán khác, chỉ xuất chiến trong trận thi đấu hằng năm giữa
các võ quán. Bởi vậy, mỗi lần thi đấu, các võ quán đều cử người tham gia, hy vọng
thể hiện thân thủ, trình độ, vượt lên các võ quán khác, trong đó nếu chiến thắng
các đệ tử của Hiền Võ thì càng là cơ hội tốt để một trận thành danh.
Võ quán Toàn Thắng cũng hy vọng thông qua những đệ tử
xuất sắc của mình để chiến thắng Hiền Võ một trận, trút bỏ tiếng xấu là võ quán
kém nhất trong các võ quán ở Ngạn Dương. Chỉ có điều, từ khi cô nhớ được, trong
những cuộc thi đấu hằng năm, đệ tử của Toàn Thắng đều bị loại ngay từ vòng
ngoài, chưa bao giờ có cơ hội thi đấu chính thức với Hiền Võ.
"Cậu đã có thể đánh bại Tú Đạt, vậy có khi cậu
cũng đánh bại cả mình đấy nhỉ. Nào, chúng ta thử xem, để mình xem võ công của cậu
cao cường đến đâu...!"
"Không cần!"
Bách Thảo tiếp tục làm bài, không ngẩng đầu.
"Vậy đợi cậu làm bài xong, chúng ta thử
nhé"
Hiểu Huỳnh tỏ ra hào hứng nói.
"...Không!"
"Tại sao? Thử một chút thì sao? Chúng ta sẽ thận
trọng, không cần làm lớn, chỉ thử chút đỉnh thôi, không nên đả thương lẫn nhau,
được không?"
"Hiểu Huỳnh, điện thoại của bà nội!"
Tiếng
thím Phạm gọi từ phòng bên.
"Hiểu Huỳnh, điệu thoại của bà nội!"
Thím
Phạm lại gọi, Hiểu Huỳnh miễn cưỡng đứng dậy đi ra. sốt ruột vì tiếng gọi liên hồi
của mẹ, cô nói to:
"Vâng, con đến đây!"
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Bách Thảo thở phào, cây bút dừng trên tay, trong đầu
lại hiện ra cảnh các đệ tử của võ quán Tùng Bách tập luyện trên sân lúc chiều,
võ phục trắng tinh, tiếng hô đầy sức mạnh, tung người bay lên, xoay người đạp xuống.
Không biết đến bao giờ sư phụ mới từ vùng quê xa xôi
trở về.
Khi nào cô mới có thể trở lại võ quán Toàn Thắng.
Bách Thảo cắn chặt môi, không cho phép mình nghĩ ngợi
thêm nữa,cắm cúi làm xong bài tập tiếng Anh, sau đó chuẩn bị bài Vật lý ngày
mai.
Có lẽ cuốn sách giáo khoa Vật lý ở trong túi du lịch
Quang Nhã mang đến cho cô.
Đứng dậy, lại gần giường, mở túi du lịch, đang lật
tìm sách bỗng Bách Thảo nhìn thấy một phong bì màu trắng. Đây không phải là đồ của
mình, cô nghi ngờ mở phong bì ra xem.
Bên trong là một xấp tiền.
Toàn những tờ mười đồng, mới có, cũ có, tổng cộng tất
cả hơn hai trăm đồng.
Đây là...
Bách Thảo ngơ ngác, không biết làm thế nào đoán ra
nguồn gốc số tiền này. Lẽ nào... lẽ nào... là Quang Nhã...
"Cộc cộc!"
Có tiếng gõ cửa, sau đó một tiểu đệ tử thò đầu vào,
nói với cô:
"Chị là Thích Bách Thảo phải không? Sư phụ tìm chị".
Đêm tối thui.
Theo sau tiểu đệ tử, Bách Thảo lặng lẽ đi thẳng đến
sân tập vắng lặng, không một bóng người, thấp thoáng chỉ có máy bóng đen.
Vội dừng bước, hướng ánh mắt về phía những bóng đen
đang nhanh chóng quây quanh, Bách Thảo hỏi:
"Các người muốn làm gì?"
"Ha ha, mày còn hỏi tao muốn làm gì hả?"
Trong màn đêm, nỗi tức tối, căm giận trên mặt Tú Đạt vẫn hiện ra lồ lộ.
"Mày có biết, sư phụ chưa bao giờ nặng lời, luôn đối xử tốt với tao, yêu
quý tao nhất, nhưng hôm nay vì mày, tao đã bị sư phụ mắng".
"Tao đã bị mày làm hại. Mày là con yêu tinh hại
người. Đồ sao chổi! Mày đã hại cả võ quán Toàn Thắng, bị đuổi đi, bây giờ lại định
hại tao nữa phải không? Tao không dễ bị bắt nạt thế đâu!"
"Tôi không làm hại cậu."
Bách Thảo mím
môi, những lời nói vừa rồi của cậu ta, bảo cô làm hại võ quán Toàn Thắng khiến
cô đau lòng, không kìm được buột miệng:
"Chính cậu tự gào lên, tự nói ra
chuyện đó".
"Mày... mày..."
Tú Đạt tức tối chỉ tay vào Bách Thảo, rít lên:
"Mày nói mày không làm hại tao là ai là có ý
gì? Có phải mày coi thường tao không?"
Bách Thảo hít thở thật sâu.
Hiểu Huỳnh tốt bụng đã thu nạp, giúp đỡ mình, quán
chủ và quán chủ phu nhân cũng rộng lượng cho mình ăn ở miễn phí, đối xử rất tốt với
mình, mình không muốn gây chuyện rắc rối.
"Đến đây, tao muốn đấu với mày."
Tú Đạt tức giận trợn mắt nhìn, bước đến trước mặt
cô, ngẩng cao đầu, vẻ khinh khỉnh, cao ngạo nói:
"Lần trước là do tao coi thường mày nên mới
thua, lần này tao quyết không để thua nữa!"
Bách Thảo lặng lẽ đứng dậy.
"Mày làm gì vậy? Sao mày đứng ngây ra như cái
sào thế! Tao nói rồi, tao muốn đấu với mày, tai mày điếc à?"
"Tôi không muốn đánh nhau với ai."
"Đánh nhau? Đây không phải đánh nhau mà là thi
đấu."
"Nếu muốn thi đấu thì hãy đợi khi tôi quay về
võ quán Toàn Thắng, cậu đường đường chính chính thách đấu với tôi."
Bách Thảo
nhìn mặt cậu ta rồi nói tiếp:
"Lén lút đánh nhau thế này là vi phạm tinh thần Taekwondo".
"Ha ha..."
Tú Đạt tức sôi người, cười
không thành tiếng.
"Đợi mày quay về võ quán Toàn Thắng? Tao nghĩ võ quán
Toàn Thắng không bao giờ cần mày nữa, như vậy cả đời này tao không rửa được nhục
hay sao?"
"Tôi sẽ quay về!"
"Không đời nào!"
"Tôi sẽ quay về!"
Bách Thảo nắm chặt tay
nói.
"Không, không, không... Dù mày có đập đầu lạy đến
chết ở ngoài cổng võ quán, cũng không ai cho mày quay về đâu."
"Cậu..."
Bách Thảo tức giận mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt
run run. Tú Đạt đắc ý lướt qua mặt của cô, nói tiếp:
"Thế nào, ra đòn đi,
ra đòn đi chứ".
Ngớ ngẩn!
Bách Thảo cắn chặt răng, kìm nén cơn giận bùng lên
như lửa, quay người bỏ đi, không muốn nhìn mặt cậu ta nữa.
"Thích Bách Thảo...!"
Tiếng gió áp đến sau lưng, cùng với tiếng hét phẫn nộ
không thể kìm nén của Tú Đạt, như phản xạ có điều kiện, Bách Thảo dừng bước,
quay người tung chân phải định đá, nhưng sực nhớ đến lời dạy của sư phụ...
Lòng cô đau đớn.
Không biết sư phụ ở dưới quê có nghe tin cô bị đuổi
khỏi võ quán hay không.
"Bốp..."
Tú Đạt đá vào đầu Bách Thảo, một tiếng "bốp"
vang lên như sét đánh, Bách Thảo bị đá văng đi máy mét, mắt tối sầm, lộn máy
vòng trên thảm cỏ, đầu và ngực đau điếng, quay cuồng, choáng váng, buồn nôn.
Thảm cỏ lạnh giá.
Cô dồn toàn bộ sức lực vào chân gắng gượng bò dậy,
không muốn ngã một cách mất mặt như vậy trước mặt cậu ta nhưng trong người rất
khó chịu, đầu đau dữ dội, hỗn loạn, hình như cô nghe thấy có tiếng người.
Rất khó chịu...
Trước khi chìm vào bóng đêm, dường như cô cảm thấy
có người quỳ xuống ôm lấy mình, hơi thở người đó thoang thoảng mùi thuốc sát
trùng. Cô muốn giãy giụa, nhưng cơn chóng mặt lại ập đến...
"Tú Đạt! Điên à? Sao cậu dám đánh lén?"
Mấy đệ tử của võ quán Tùng Bách cùng đi hoảng sợ kêu
lên khiến Tú Đạt sững người nhìn đứa con gái bị đánh ngất, rồi ngẩn người nhìn
người đang ôm Bách Thảo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Dường như Bách Thảo đã ngủ rất lâu.
Đã rất lâu rồi Bách Thảo không có giấc ngủ say như vậy,
say đến mức dù đã cố mở mắt nhưng lần nào cũng bị giấc mơ kéo lại. Cô ngủ nhưng
không yên giấc, vẫn nhớ phải dậy sớm để luyện tập. Cô đã học được cách xoáy người
bay lên ra đòn, nhưng vẫn chưa đủ cao.
Sư phụ nói thể lực của cô rất tốt nhưng tốc độ phải
nhanh hơn nữa...
Sư phụ...
Sư phụ...
Dường như nghe thấy tiếng gà gáy từ xa vọng lại, cô
ra sức giãy giụa, cố sức nhấc đôi mi nặng trĩu lên. Trời đã sáng, phải dậy thôi,
không thể ngủ thêm nữa.
Những tia nắng mặt trời chiếu vào mắt cô.
Đầu vẫn hơi đau.
Bách Thảo khẽ rên lên một tiếng, hai tay ôm đầu, một
cơn đau ập đến, đau đến choáng váng buồn nôn.
Cuối cùng, cô cũng mở được mắt ra.
Ðây là nơi hoàn toàn xa lạ, cô ngây người nhìn lên
trần nhà, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đây là võ quán Tùng Bách! Cô vẫn chưa giúp
thím Phạm nấu cơm, vẫn chưa giặt quần áo, vẫn chưa lau sàn tập.
Nén cơn đau đang giày vò, Bách Thảo nhảy xuống giường.
"Tỉnh rồi!"
Trong phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thuốc
sát trùng, một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi đứng dậy, rời khỏi
bàn sách gần cửa sổ tiến lại gần cô. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào người,
vào mặt anh ta khiến cô không thể nhìn rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói
trong suốt như pha lê, tinh khiết như làn gió sớm mai.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment