SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN - CHƯƠNG 07 - ĐÀO NHẠC TƯ
SỐNG RIÊNG KHÔNG ĐƠN GIẢN
Tác giả : Đào Nhạc Tư
Thể loại: Ngôn Tình
CHƯƠNG 07:
Mười
giờ rưỡi đêm, ván bài kết thúc, một nhóm người phủi mông một cái rời đi, lưu
lại một phòng xốc xếch, công việc thu dọn thuộc về hai bạn chủ nhà số khổ.
"Bọn
này đúng là không có lương tâm, cũng không ở lại giúp một tay nữa... "
Phùng
Cương Diễm vừa dọn dẹp vừa nói thầm, liếc về phía Thi Tuấn Vi từ sau khi tắm rõ
ràng hơi khác lạ, cô vẫn trầm mặc dọn dẹp.
Kỳ
quái, nghe mình nói thầm, vậy mà cô cũng không hề đáp lại?
"Cái
đó... Tuấn Vi a, nếu em mệt rồi thì đi ngủ trước đi, anh sẽ phụ trách dọn xong
chỗ này."
Cương
Diễm thử thăm dò nói.
"Ừ."
Cô
buồn buồn trả lời, không chút do dự thả đồ đạc trong tay xuống, đi vào phòng
ngủ.
Ách...
Anh chỉ nói khách khí như vậy thôi, cô đã tưởng là thật bỏ lại tất cả trở về
phòng sao?
Phùng
Cương Diễm sững sờ nhìn bóng lưng của Tuấn Vi.
Thi
Tuấn Vi trở lại phòng ngủ, liếc nhìn ra giường hơi xốc xếch một lúc lâu, nghĩ
đến từng có một người phụ nữ làm mình không vui ngủ qua, lập tức quyết định đổi
ra giường, lấy ra giường sạch sẽ ra thay, nếu không sợ rằng tối nay cô sẽ ác
mộng liên tiếp, ngủ không yên ổn.
Thật
sự cô rất mệt mỏi! Bởi vì cái cô Kha Tuệ Dĩnh đó thật sự bất lịch sự tới cực
điểm, chủ nhân cũng đã đi ra đi vào phòng ngủ, cô ta còn tiếp tục ngủ say sưa!
Tu
hú chiếm tổ chim khách, làm hại cô muốn nghỉ ngơi, cũng không thể làm gì hơn là
chịu đựng mệt mỏi đến bây giờ.
"Di?
Không phải ngày hôm trước chúng ta mới đổi ra giường sao? Tại sao hiện tại lại
đổi nữa?"
Phùng
Cương Diễm đi tới cửa thăm dò động tĩnh buồn bực hỏi.
Thi
Tuấn Vi nhàn nhạt ngước mắt liếc hắn một cái, tiếp tục công việc.
Còn
không biết xấu hổ hỏi sao? Do anh làm hại chứ ai! Nếu như không phải anh để cho
người khác tới ngủ giường của bọn họ, cô cũng không cần tốn công tốn sức thay
ra giường.
Cô
ấy không thèm để ý đến mình sao! Phùng Cương Diễm sửng sốt.
"Anh
tới giúp một tay."
Cương
Diễm đến gần, khi anh vừa đưa tay cầm ra giường cô liền buông tay, đi tới đầu
giường giả bộ sửa gối, thái độ xa lánh rất rõ ràng.
Phùng
Cương Diễm bước lại, nắm lấy cánh tay Tuấn Vi hỏi:
"Em
làm sao vậy?"
"Không
có gì!"
Cô
hất tay anh ra, tức giận trả lời. Bởi vì bây giờ còn đang nổi nóng, cho nên cô
định ngủ một giấc, để cho cơn tức này nguội đi, đợi đến khi bình tâm lại thì
mới nói chuyện đàng hoàng với anh, tránh cho lúc tức giận nói không lựa lời làm
tổn thương tình cảm.
"Còn
nói không? Vậy sao em coi anh như người vô hình vậy hả?"
Phùng
Cương Diễm không chấp nhận câu trả lời lấy lệ này, bóp chặt cánh tay Tuấn Vi
lần nữa, kéo cô quay người lại.
"Có
chuyện gì em nói rõ đi, không nên cáu kỉnh như vậy!"
Anh
không chịu nổi không khí trầm mặc, dù tranh cãi ầm ĩ một trận còn tốt hơn chiến
tranh lạnh.
Phùng
Cương Diễm cố chấp hỏi tới giống như cây kim đâm thủng khí cầu, làm Thi Tuấn Vi
một mực nhẫn nại chịu đựng tâm tình không vui, đột ngột bộc phát như núi lửa.
"Tốt,
nói thì nói."
Cô
tránh khỏi tay anh lần nữa, quyết định dứt khoát một chút, nói nguyên nhân mất
hứng cho anh biết.
"Tại
sao anh lại để cho người khác ngủ trong phòng chúng ta?"
Hóa ra là vì chuyện này a!
Phùng Cương Diễm lộ ra biểu tình bừng tỉnh, khẽ nhếch
khóe miệng giải thích:
"Tuệ Dĩnh nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cho nên
anh có đồng ý cho cô ấy vào phòng ngủ."
"Muốn nghỉ ngơi có thể đi phòng làm việc ngủ, nơi đó
có ghế sofa a!"
Cô lập tức phản bác.
"A đan ở phòng làm việc vọc máy vi tính."
" Ghế sa lon ở phòng khách cũng có thể nằm a!"
"A Văn và Tiểu Hoa ở phòng khách xem ti
vi."
Trừ Cương Diễm ra, tổng cộng có bốn đôi nam nữ tới chơi,
bốn người chơi bài, bốn người khác cũng đều tự tìm chuyện để làm.
Thi Tuấn Vi nguýt anh một cái, cảm thấy lý do quá nhiều!
Còn nữa, việc gì anh phải quan tâm cô ta như vậy?
"Người bình thường tới nhà người khác làm khách cũng
sẽ không mặt dày như thế, chiếm phòng ngủ của người ta?"
Cô tức giận phê bình.
"Có thể cô ấy khó ngủ, cho nên mới muốn vào phòng
của chúng ta."
Phùng Cương Diễm nhún vai một cái, bỗng nghĩ đến
cái gì, hỏi:
"Hông lẽ, em vì cái chuyện này mà thay ra giường
sao?"
Cô bĩu môi.
"Không sai."
Cô đã rất tức giận rồi, anh còn nói như cảm thấy cô
chuyện bé xé ra to sao?
"Hôm nay anh mới biết em thích sạch sẽ đến
vậy!"
Cương Diễm chê cười.
"Nếu như không phải anh tùy tùy tiện tiện để cho
người khác ngủ giường của chúng ta, em cũng không cần tốn công như
vậy!"
Điệu cười đó là có ý gì? Tuấn Vi cau mày trừng Cương
Diễm, lửa giận bừng bừng.
"Làm sao anh biết ngay cả loại chuyện nhỏ như vậy em
cũng so đo!"
Cương Diễm không nghĩ nhiều buột miệng, vô tình dẫm
lên quả mìn.
Oanh – Thi Tuấn Vi nổi trận lôi đình.
So đo? ! Không có một câu xin lỗi, cũng không có an ủi
năn nỉ, ngược lại còn nói cô so đo?
Anh căn bản là không hiểu cô để ý cái gì!
Đây là giường của bọn họ, là nơi thuộc về hai người, làm
sao lại cho phép người thứ ba, hơn nữa còn là phụ nữ sử dụng đây?
Hôm nay nếu như đổi lại là cô, dưới tình huống anh không
biết để cho bạn nam của mình ngủ giường của bọn họ, hơn nữa ngay cả khi anh trở
về cũng không chịu trả gian phòng lại, anh không khó chịu sao?
Cô không biết hóa ra anh và cái cô Kha Tuệ Dĩnh kia giao
tình tốt như vậy? Đã để cho cô ta ngủ giường của bọn họ, còn luôn miệng nói hộ
cô ta?
"Đúng,
em thích so đo đó."
Cô
tức giận giương cao giọng, mặt thối giống như quả sầu riêng.
"Cô
ấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, chẳng lẽ em không mệt mỏi không muốn nghỉ ngơi sao?
Tan sở về nhà thấy giường bị một cô gái không quen biết chiếm đóng, em ngại
không dám kêu cô ấy đi ra ngoài, cô ta còn tưởng thật an tâm tiếp tục ngủ, em
nhẫn nại đến bây giờ, dĩ nhiên là khó chịu rồi!"
Cô
có thể chấp nhận để bạn bè tới nhà chơi, cũng đồng ý công việc dọn dẹp sau khi
khách về, nhưng chuyện này cô nhất định không đồng ý – phòng ngủ là nơi riêng
tư, người khác không được xâm phạm.
Phùng
Cương Diễm nhếch môi, tính khí cũng bốc lên tới trời.
Dù
giao tình với Kha Tuệ Dĩnh cũng không sâu sắc, nhưng cô ấy vẫn coi như là bạn
bè, cô tính toán chi li như vậy, chẳng khác nào không tôn trọng anh.
"Được
rồi, vậy về sau anh bảo bạn bè không nên đến nhà nữa, anh đi ra ngoài gặp mặt
bọn họ là được chứ gì, như vậy em hài lòng chưa?"
Phùng
Cương Diễm mất kiên nhẫn, giọng nói rất nặng, sắc mặt rất trầm.
Thi
Tuấn Vi giận đến ngực không ngừng phập phồng, hốc mắt phiếm hồng.
Rõ
ràng cô không phải có ý này, nhưng anh vẫn cố ý vặn vẹo trọng điểm câu chuyện!
Chẳng những không nói xin lỗi, còn nói nói lẫy với cô?
"Anh
đã nghe không hiểu, vậy thì không có gì phải nói nữa!"
Cô
hất đầu rời khỏi phòng, quyết định tối nay chia phòng ngủ.
Liếc
về nhìn bóng lưng tức giận của Tuấn Vi, Phùng Cương Diễm bực bội đập gối.
Anh
có trêu ai ghẹo ai đâu? Qủa thật là không hiểu ra sao cả!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Chiến
tranh lạnh ba ngày, sống một ngày bằng một năm.
Nhất
là Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi vốn tình cảm đang ngọt ngào, hơn nữa hai
người ở chung, sớm chiều chung đụng, không tránh được phải gặp mặt, cho nên
chiến tranh lạnh, cảm giác càng khó nhai hơn.
Vừa
bắt đầu, Phùng Cương Diễm còn cố gắng muốn xuống nước làm hòa, nhưng Tuấn Vi
lại làm khó dễ, giống như chủ nợ khinh khỉnh nhìn anh. Anh đã bị oan ức rồi,
còn bị đối xử lạnh lùng, căn cứ tôn nghiêm của đàn ông, anh quyết không chịu
nỗi khuất nhục mặt nóng dán đít lạnh.
Tới
nhà là khách, anh không hiểu, chẳng qua là cho bạn bè mượn gian phòng ngủ một
cái mà thôi, rốt cuộc có gì phải tức giận, có cần giận dỗi náo lâu như vậy sao?
Vì
thế, Cương Diễm phiền lòng nóng nảy, cũng bởi vì mình vô duyên vô cớ bị việc vớ
vẩn này phiền nhiễu, càng cảm thấy ấm ức , bực mình hơn.
Thứ
nhất, chuyện này căn bản không có gì lớn; thứ hai, Phùng Cương Diễm không có
lỗi, huống chi anh cũng từng cố gắng đánh vỡ cục diện bế tắc, là chính Tuấn Vi
không chấp nhận .
Được,
muốn ồn ào thì ồn ào, Tuấn Vi thích tiếp tục phát cáu liền thuận theo cô đi,
anh sẽ không chủ động lấy lòng cô nữa.
Về
phần Thi Tuấn Vi, thật ra trước kia tức giận với Phùng Cương Diễm, chủ yếu là
bởi vì quăng cục tức Kha Tuệ Dĩnh gây cho cô lên người anh, dù sao nguyên nhân
chính cũng là do anh, nếu như không được anh đồng ý, tin rằng Kha Tuệ Dĩnh có
mặt dày cách mấy cũng không dám tự tiện sử dụng phòng người khác.
Sau
trận tranh cãi đêm đó, có mấy lần Phùng Cương Diễm tìm cơ hội muốn nói chuyện,
nhưng cô đang nổi nóng nên căn bản không muốn nói chuyện với anh, sau đó bớt
tức, lại đến lượt anh bày ra khuôn mặt băng giá, coi cô như không khí, thậm chí
ngủ ở phòng làm việc, khiến cơn tức mới nguôi đi lại bừng bừng sống dậy.
Bọn
họ cứ cầm cự như vậy, mỗi ngày đều sống trong căng thẳng, càng về sau, hai
người đều quên mất rốt cuộc là đang giận cái gì.
Đến
thứ bảy, không muốn ở nhà cùng Phùng Cương Diễm mắt to trừng mắt nhỏ, Thi Tuấn
Vi liền hẹn bạn tốt Phòng Ải Linh đi uống cà phê, tán gẫu.
"...
Nghe bà nói, tui cảm thấy Phùng Cương Diễm rất vô tội."
No comments
Post a Comment