Ngân Hồ - Kiết Dữ 2 - CHƯƠNG 31 - TRUYỆN LỊCH SỬ

NGÂN HỒ

truyện hoàng dung - truyện lịch sử

Tác giả : Kiết Dữ 2
Thể loại : Kiếm Hiệp, lịch sử
Dịch: lạ

CHƯƠNG 31:MÓN TIỀN ĐẦU TIÊN


Thiết Tâm Nguyên quyết định sau này không bao giờ đi tìm hiểu quá khứ của mẫu thân nữa.

Cứ dò hỏi lần nào thì mẫu thân lại thương tâm lần ấy, làm vậy thật sự không phải là một người con hiếu thảo.

Tự cho mình có trí tuệ và khả năng ứng đối hơn người nên mới lấy được hảo cảm của Hạ Tủng. Giờ nhìn lại, vốn chỉ là bản thân tự sướng mà thôi.

Nếu mẫu thân mình không phải cháu gái của Vương Đán, muốn đến gần Hạ Tủng thì đoán chừng cũng không được, đừng nói đến việc bái sư.

Việc mắt tinh nhìn được ngọc sáng thường ít khi xảy ra, cho nên chỉ cần phát sinh một lần thì sẽ khắc ghi vĩnh viễn vào tâm trí của mọi người.

Kỳ thật ra, hiện giờ Thiết Tâm Nguyên rất xem thường bản thân. Sau vụ Ngưu Nhị hắn hiểu ra một đạo lý, mùa xuân khi trăm hoa đua nở thì cỏ đuôi chó cũng có quyền bừng nở.

Bất kể bộ dạng sau khi nở rộ ra sao, cỏ đuôi chó ta chả hơi đâu mà quan tâm hoa mẫu đơn ngươi đánh rắm kiểu gì!

Nhớ đến sự an bài của Hạ Tủng thì Thiết Tâm Nguyên lại tức giận. Nếu như y vẫn ăn vận rách rưới thì bản thân chưa chắc đã cự tuyệt làm học sinh của y rồi.

Khi y ngồi trên giường gấm, thân mặc triều phục, bài bố mọi chuyện ổn thỏa, điều này khiến Thiết Tâm Nguyên cảm thấy buồn nôn.

Đều là người thông minh, trước lúc bái sư có cần phải bày ra những quy củ cứng nhắc như vậy không? Hơn nữa, những quy củ này không phải bản thân y định ra, mà toàn thó trong tam cương ngũ thường cả.

Bị mớ quy củ đó ước thúc, sau này bản thân còn tự do gì nữa chứ?

Đời trước đã là nô lệ của đồng tiền cả đời, chả lẽ phải liên lụy luôn cả kiếp này cho vàng bạc và quyền lực nữa sao?

Mẫu thân có thể giữ vững lễ tiết, tại sao mình không thể?

Vương Nhu Hoa nhìn thấy con trai đang ra sức lau bàn, nhưng nó vẫn chỉ liều mạng để lau một cái bàn duy nhất, rõ ràng đã lau đến mức không còn một hạt bụi, thế mà nó vẫn cặm cụi lau tiếp.

Đứa con trai của mình không hề thiếu những chủ ý xấu, hiện giờ không biết nó đang nghĩ gì nữa.

- Có thể cho tôi thêm chút xương không? Tiểu Lục tử một ngày rồi chưa có ăn.
Một thanh âm dè dặt vang lên, kéo Thiết Tâm Nguyên đang phừng phừng lửa giận về thực tại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra ra là đứa bé ăn mày từng hỏi xin mình tấm vải thô để đắp mặt cho Ngưu Nhị.

Bộ dạng nó hôm nay rất thê thảm, mặt mũi sưng vù, chỉ thoạt nhìn thì Thiết Tâm Nguyên đã hiểu, hẳn là đánh nhau với một tên khất cái khác.

Khất cái thành Đông Kinh có ý thức địa bàn rất mạnh, khất cái khu Đông tuyệt đối không bén mảng sang khu Tây. Nếu vượt biên giới, nhẹ thì ăn đòn, nặng thì chỉ còn đường xuống đường cống ngầm vớt xác.

Thành Đông Kinh của Đại Tống không phải không có cô nhi viện, chẳng qua những chỗ đó có yêu cầu rất lớn, hơn nữa hài tử phải xinh đẹp.

Nếu như là bé gái xinh đẹp sẽ bị đưa vào thanh lâu giao cho tú bà nuôi dưỡng, nếu là bé trai tuấn tú sẽ gửi sang Long Dương viện hoặc trở thành tiểu thư đồng được phú hộ nuôi từ nhỏ.

Đứa bé nào xấu xí hoặc tàn tật thì sẽ bị người của cái bang dẫn đi. Tiểu hài từ càng khiến người khác thấy thương hại thì tất nhiên sẽ được đồng cảm càng nhiều. Bọn chúng không ngại ôm tụi nhỏ để xin được nhiều hơn.

Xui xẻo nhất thật ra là những đứa trẻ diện mạo bình thường. Hai bên đều không ai thèm, nên đành phải tự sinh tự diệt.

Đây mới chính là cô nhi viện thật sự, còn những thứ được ca tụng ngàn năm thời Đại Tống như Viện dưỡng lão, Phúc Điền Viện, nếu ai đó có lòng mà quyết tâm vén bức màn bên trong, ắt sẽ thấy khắp nơi u ám, huyết lệ loang lỗ.

Mỗi ngày đều đều có nhìn thấy cụ ông cụ bà quét đường. Có việc làm như vậy đã khá tốt, ít nhất có thể hỏi nhờ cửa hàng phụ cận xin chén cháo loãng để uống.

Thiết Tâm Nguyên từng nhìn thấy mấy lão nhân một bên thu thùng phân người ta, một bên lại cầm lấy nửa chiếc bánh hấp người khác cho ăn ngon lành.

Đợi thêm hai ngày, cuối cùng cũng chờ được nhóm trẻ con ăn xin này trở lại.

Thiết Tâm Nguyên múc ra miếng thịt trong nồi, gói kỹ lại bằng lá sen, tiếp đó lấy bốn năm cái bánh hấp phơi khô bọc lại bằng vải thô, đưa cho đám khất cái:

- Sau này các ngươi vào ở trong phế viên phía Đông kia đi.

Tiểu khất cái ôm bọc thức ăn, nói bằng giọng khá bối rối:

- Gần đây chúng ta có thử vào tòa phế viên đó nhưng không được, nghe nói có quý nhân ở đó tham thiền ngộ đạo.

- Quý nhân đó đi rồi. Ta sẽ nhờ phối quân Tây Thủy Môn giúp đỡ các ngươi, không cho đám khất cái khác tới phá. Yên tâm ở đó đi, mấy ngày nữa ta sẽ đến xem.

Bởi vì Thiết Tâm Nguyên vừa cho hắn bao lớn thức ăn, nên tiểu khất cái thừa nhận quyền uy của hắn vô điều kiện, gật đầu lia lại, sau đó xoay người chạy như điên.

- Chậc chậc, hôm nay con trai ngốc của ta nổi lòng trắc ẩn? Bất qua cũng không tính là chuyện tốt nhưng cũng chẳng xấu. Cậu à, cậu muốn thang bính điếm nhà mình sụp tiệm hả?

Ngay lúc Thiết Tâm Nguyên đưa đồ ăn cho tiểu khất cái thì nàng đứng bên cạnh híp mắt nhìn. Vừa rồi con trai tâm tình không tốt, nếu như thông qua chút việc thiện này khiến tâm tình nó ổn lại thì quá tốt rồi. Có điều hành động này chỉ nên làm một lần, nếu thêm lần nữa thì e rằng sẽ dẫn đến tất cả khất cái thành Đông Kinh tụ tập sang đây xếp hàng mất.

Thiết Tâm Nguyên mỉm cười:

- Mẫu thân, trên đời này không có người vô dụng. Chẳng qua người phải nhìn ra được hắn có thể làm được gì, một khi làm được điều đó khắc tiền bạc sẽ như nước chảy ào ào vào nhà ta.

Vương Nhu Hoa cười đến toàn thân run rẩy, giật giật bím tóc đuôi ngựa của con trai rồi nói:

- Quá ngon! Dù sao con cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà, vi nương sẽ cố hết sức để kiếm ít tiền đi một chút, để coi con làm thế nào dùng mấy đứa nhóc ăn xin kiếm tiền đây!

Lúc mẹ con hai người đang đùa giỡn chuyện kiêm tiền, vừa lúc thấy được một đám học sinh vận thanh sam cổ tròn dạo bước từ Mã Hành Nhai tới đây. Một tên không biết là ai chỉ vào bảng hiệu Thất Ca thang bính điếm, một tên khác cầm quạt phẩy ra tròn xoe mà nói bằng giọng ngông nghênh:

- Thỉ nhục giả, trư nhục dã, thỉ nhục dã, tạng nhục dã, thử thú triêu củng ô nê, mộ cố tịnh dũng, như hà năng tác vi khẩu trung chi thực?

(Tạm dịch: người ăn thịt heo, heo ăn thịt người - giả đồng âm với dã. Phân như người, lòng như phân. Con vật này tắm trong bùn, làm sao ăn vào miệng cho được?)

- Các Uyên tiên sinh muốn giúp đỡ sinh kế cho dân chúng mới bỏ đi thân phận cao cả, hạ mình thưởng thức thịt heo, lại còn giới thiệu nó, đây là một cảnh giới đấy! Chúng ta chỉ cần học cảnh giới ấy của tiên sinh, còn thịt heo ta không ăn cũng được, dù có cho ta tiền cũng vậy.

Nói xong y còn rất đại độ quay sang Thiết Tâm Nguyên ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn qua bên này.

Đương nhiên là Thiết Tâm Nguyên sẽ cười hì hì chạy tới, hắn muốn biết bọn này đang tính làm gì.

Gã cầm đầu đám sĩ tử thấy Thiết Tâm Nguyên quần áo sạch sẽ, tướng mạo tuấn tú, mái tóc đuôi ngựa buộc tưng tưng trông vô cùng khả ái, vốn tay đang che mũi vội chỉ vào Thiết Tâm Nguyên, quay sang những sĩ tử khác hỏi:

- Các ngươi xem, đây chính là thương nhân! Con cái nhà thương nhân, chẳng biết chư vị học huynh có nhìn ra được gì không?

Thiết Tâm Nguyên cúi đầu nhìn quần áo của mình. Đúng mà, áo quần tinh tươm, tay cũng sạch sẽ, trên giầy cũng không có dính bùn nha.

Không kể đến Thiết Tâm Nguyên mà các sĩ tử khác cũng nghi hoặc không kém, một gã sĩ tử áo trăng chắp tay hỏi:

- Phồn Minh huynh, đứa nhỏ này hoạt bát khả ái, chẳng có gì không ổn cả!

Thằng hợm tên ‘Phồn Minh huynh’này thong thả phe phẩy chiếc quạt rồi đáp:

- Lời ấy của Trạch Lâm huynh sai rồi, thương nhân giảo hoạt chính là ở chỗ đó. 
Đứa nhỏ này nhìn thật là ngây thơ hoạt bát, nhưng trên thực tế là đầy một bụng gian xảo.

Vị ‘Trạch Lâm huynh’ kia đột nhiên chộp lấy Thiết Tâm Nguyên xoay một vòng, Thiết Tâm Nguyên liền nhe răng cười một nụ cười hết sức ngây thơ với y.
Không thu hoạch được gì gã ‘Trạch Lâm huynh’ vội lắc đầu tỏ vẻ không biết ý của gã Phồn Minh là như thế nào.

Sau khi cả nhóm người đổ dồn ánh mắt vào vị tên Phồn Minh thì gã mới xếp quạt giắt vào sau gáy, nắm lấy đôi bàn tay sạch sẽ của Thiết Tâm Nguyên chìa ra cho mọi người xem rồi hỏi:

- Các vị nhìn kỹ chưa? Chẳng lẽ các vị không cảm thấy đứa bé này quá ư là sạch sẽ sao?

Gã Trạch Lâm huynh lắc đầu đáp:

- Đứa nhỏ này sạch sẽ không nói lên cha mẹ thằng nhóc chăm chỉ, yêu thương săn sóc nó thì còn nói cái chi nữa?

Còn gã Phồn Minh thì tấm tắc, đắc ý đáp:

- Lời đó của Trạch Lâm huynh sai rồi, lòng dạ của thương nhân ta không nên lấy tâm thái người thường ra cân nhắc được. Ta và huynh khi còn bé sạch sẽ thì đó quả thật là do lòng yêu thương của song thân. Nhưng thương nhân không phải, cái Thất ca thang bính điếm này sỡ dĩ có thể danh chấn Đông Kinh, còn có thể khiến Các Uyên tiên sinh khen không dứt miệng chỉ sợ là chỉ dựa vào hai chữ ‘sạch sẽ’ này. Chư vị huynh đài thử nghĩ một chút xem, thịt heo là thịt bẩn, tuy nói sau khi qua tay đồ tể thì ta không thấy bẩn nhưng cũng không thể thay đổi bản chất nó là thịt bẩn được. Vì vậy nên cửa hàng này sẽ trang hoàng mặt tiền vô cùng sạch, cùng với nước trà trong lành, thức ăn mới mẻ, rượu thì thuần hương, cùng với đứa nhỏ tinh tươm nhũ mẫu sạch sẽ. Các Uyên tiên sinh miệng ăn thịt heo, uống rượu ngon, thưởng thức vài món ăn mới, nhìn vào mâm sáng bóng không một hạt bụi, thang bính lại hợp với khẩu vị của ngài. Thì các vị nói xem dưới hoàn cảnh này, Các Uyên tiên sinh uống đến say mèm, thì làm gì còn thể nhớ tới thịt heo là thứ thịt bẩn chứ. Vì vậy ‘thương nhân giảo hoạt’ trong lời của tại hạ chính là như vậy, ngay cả Các Uyên tiên sinh nhất thời còn bị trúng kế thì có thể thấy lòng dạ thương nhân là ghê tởm như thế nào.

Chúng thư sinh nghe thấy liền như bừng tỉnh, chắp tay khâm phục hắn liên hồi.

Còn Thiết Tâm Nguyên nhìn nhìn tên Phồn Minh đang dương dương đắc ý, rồi nhìn mấy gã thư sinh đang vỗ đùi đeng đéc thì bỗng dưng òa khóc, buồn rười rượi nói:

- Mẫu thân nói đây là bí mật bất truyền của nhà ta, nếu như bị mấy nhà khác biết thì ta không có cơm ăn, cũng không có tiền cho tiên sinh dạy học nữa.

Lý Phồn Minh khẽ vỗ đầu Thiết Tâm Nguyên một cái nói:

- Khóc cái gì, chẳng lẽ mấy lão gia bọn ta lại đi lan truyền cái mánh khóe gạt người này cho người ta hay sao? Kẻ sĩ ăn dê kẻ hèn ăn heo là chuyện thường, chỉ cần không lừa gạt kẻ sĩ như bọn ta thì ai đi nhiều chuyện chứ!

Còn Thiết Tâm Nguyên thì khóc oang oang chỉ trỏ người ta đang bu quanh, khóc lớn:

- Bọn họ đều nghe được cả rồi, ta sẽ không có gạo ăn, không được đi học rồi!

Lý Phồn Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, đoạn lấy một cái túi tiền đeo vào cổ Thiết Tâm Nguyên đáp:

- Người lớn như ta sao lại khiến cho nhà ngươi không có gạo ăn được. Này cầm lấy, là nửa lượng bạc đó!

Đám người bên cạnh cũng cảm thấy Phồn Minh vạch trần mánh khóe kiếm sống của người ta cũng là chuyện mà quân tử không nên làm, bèn rối rít dúi tiền cho Thiết Tâm Nguyên, thấy người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông cả đám bèn rối rít phất áo bỏ đi.

Còn Vương Nhu Hoa thì đang chống hai tay lên quầy nhìn con mình quậy phá, không nghĩ rằng chỉ trong chốc lát mà con mình đã cầm ba bốn cái túi tiền đi về, túi nào túi nấy căng phồng, coi bộ là cũng chẳng ít.

- Tiền cho mấy tiểu khất cái sau này đều lấy từ đây rồi!

Thiết Tâm Nguyên kín đáo đưa mấy cái túi tiền cho mẫu thân rồi nhìn mấy gã sĩ tử đang dần dần đi xa như có điều suy nghĩ.

Vương Nhu Hoa sau khi đếm xong tiền liền vui vẻ vỗ đầu con mình đang sững sờ, hỏi:

- Nghĩ gì thế con?

Thiết Tâm Nguyên trịnh trọng đáp:

- Hài nhi đần quá, kiếm tiền của bọn ngốc này mới dễ nhất nha!

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.