NÀY CHỚ LÀM LOẠN - CHƯƠNG 13 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
NÀY CHỚ LÀM LOẠN
Tác giả : Minh Nguyệt Thính Phong
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hài hước
CHƯƠNG 13: HÌNH TƯỢNG CỦA DOÃN TẮC 2
"Không có ạ".
Nựu Nựu thật thà trả lời.
Nghe đến câu này, Cao Ngữ Lam không đỏ mặt nữa mà "mặt đen sì". Cô quay đầu trừng mắt với Doãn Tắc. Doãn Tắc cười ha hả, Nựu Nựu không hiểu hỏi Doãn Tắc:
Nghe đến câu này, Cao Ngữ Lam không đỏ mặt nữa mà "mặt đen sì". Cô quay đầu trừng mắt với Doãn Tắc. Doãn Tắc cười ha hả, Nựu Nựu không hiểu hỏi Doãn Tắc:
"Cậu ơi, chị không thích cậu, cậu cũng rất vui sao?".
"Cậu đau lòng chết đi được ấy".
"Cậu đau lòng chết đi được ấy".
Doãn Tắc bày vẻ mặt đau khổ. Cả Cao
Ngữ Lam và Doãn Ninh đều trừng mắt nhìn anh ta. Doãn Tắc vờ như không thấy, bế
Nựu Nựu lên:
"Nựu Nựu đi nấu cơm với cậu nhé, cậu sẽ làm món Nựu Nựu thích
ăn".
Nựu Nựu gật đầu đi theo Doãn Tắc.
Doãn Ninh quay sang nói với Cao Ngữ Lam:
Nựu Nựu gật đầu đi theo Doãn Tắc.
Doãn Ninh quay sang nói với Cao Ngữ Lam:
"Cậu ấy tuy lúc nào cũng cười cợt
không nghiêm túc nhưng rất tâm lý. Biết chúng ta trò chuyện, cậu ấy mới đưa Nựu
Nựu đi. Cậu ấy hay nói đùa nhưng không có ác ý, em đừng giận cậu ấy. Theo kinh
nghiệm của chị từ bé đến giờ, em càng thể hiện sự tức giận ra bên ngoài, cậu ấy
càng cảm thấy thú vị và sẽ tiếp tục trêu em".
Cao Ngữ Lam gật đầu. Hai người phụ nữ trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, Cao Ngữ Lam kể nhiều chuyện quá khứ của cô, Doãn Ninh cũng tâm sự không ít:
Cao Ngữ Lam gật đầu. Hai người phụ nữ trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, Cao Ngữ Lam kể nhiều chuyện quá khứ của cô, Doãn Ninh cũng tâm sự không ít:
"Hồi nhỏ
Doãn Tắc rất nghịch ngợm, nhưng khi lớn lên, cậu ấy luôn chăm sóc chị. Bố mẹ chị
ly dị nhau, bố chị lấy vợ hai, sinh được một cô con gái kém Doãn Tắc năm tuổi.
Bố chị tuy lấy vợ mới nhưng vẫn không quên mẹ chị. Sau khi ly dị bố chị vẫn thường
về thăm mẹ chị. Một lần, bố chị lái xe đưa mẹ chị ra ngoài đi dạo. Kết quả hai
người gặp tai nạn ô tô và đều qua đời. Lúc đó chị còn chưa tốt nghiệp đại học,
Doãn Tắc mới học năm thứ nhất. Bố chị để lại di chúc chia tài sản thành hai phần,
phần lớn cho bọn chị, phần nhỏ cho hai mẹ con bà hai. Bà hai tất nhiên hận nhà
chị đến tận xương tủy nên bọn chị không lấy được tài sản. Lúc đó, cuộc sống của
bọn chị gặp nhiều khó khăn, Doãn Tắc buộc phải thôi học. Cậu ấy nói chị sắp tốt
nghiệp và là con gái nên cậu ấy sẽ gánh trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình".
Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam vô ý thức ngoảnh đầu nhìn Doãn Tắc. Anh đang quấn một cái tạp dề, chăm chú xào nấu. Thỉnh thoảng, Doãn Tắc quay sang nói điều gì với Nựu Nựu, cô bé cười vui vẻ và giúp anh lấy thứ này thứ kia.
Doãn Ninh cũng quay lại nhìn em trai, cô tiếp tục nói:
Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam vô ý thức ngoảnh đầu nhìn Doãn Tắc. Anh đang quấn một cái tạp dề, chăm chú xào nấu. Thỉnh thoảng, Doãn Tắc quay sang nói điều gì với Nựu Nựu, cô bé cười vui vẻ và giúp anh lấy thứ này thứ kia.
Doãn Ninh cũng quay lại nhìn em trai, cô tiếp tục nói:
"Cậu ấy không có bằng
cấp nên không tìm được công việc tử tế. Cậu ấy chỉ có thể làm mấy công việc
chân tay nặng nhọc như rửa bát trong nhà hàng, nhân viên phục vụ, nhân viên
giao hàng của siêu thị. Cậu ấy làm rất nhiều nghề, chị lại chẳng giúp được gì
cho cậu ấy. Thật ra, từ trước đến nay chị chưa hề giúp đỡ cậu ấy, chị thật sự
không phải là một người chị tốt. Vợ hai của bố chị nhà vừa có quyền thế vừa có
tiền, bọn chị gần như không có hy vọng lấy lại tài sản. Nhưng Doãn Tắc không bỏ
cuộc, cậu ấy tìm đến luật sư, cuối cùng mất năm năm mới giải quyết xong vụ tài
sản thừa kế".
"Cuộc sống của bọn chị bây giờ chắc cũng không tồi?"
Doãn Ninh gật đầu:
"Cuộc sống của bọn chị bây giờ chắc cũng không tồi?"
Doãn Ninh gật đầu:
"Thật ra bố chị không phải là người có nhiều tiền mà vợ
ông ấy mới xuất phát từ gia đình giàu có, vì vậy số tiền bố chị để lại cho bọn
chị cũng không nhiều lắm. Sau khi nhận được số tiền đó, Doãn Tắc ra ngoại ô mở
một nông trường. Đây là kế hoạch cậu ấy trù tính từ lâu, suy nghĩ của cậu ấy xa
hơn chị nhiều. Chị còn đang nghĩ không biết có đòi được tài sản hay không, cậu ấy
đã tính đến chuyện lập nghiệp như thế nào rồi".
Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, Doãn Tắc từ hai bàn tay trắng mở nông trường, rồi lại mở quán coffee sách và nhà hàng, anh chàng này cũng giỏi giang thật.
"Cậu ấy mở nông trường hữu cơ. Mảnh đất đó cậu ấy nhắm đến từ lúc chưa có tiền. Cậu ấy trồng rau đem bán và biến nông trường thành điểm du lịch. Đám "cổ cồn trắng" thu nhập cao có tiền nhưng không có chỗ để tiêu lại thích ra vùng ngoại ô trải nghiệm cuộc sống "màu xanh" (cuộc sống gần gũi với thiên nhiên). Họ ở đó hai ngày một đêm, tự mình hái rau, câu cá, nướng thịt, ngắm sao trời. Chị cũng không biết nơi ấy có gì hay ho, chỉ biết nông trường của cậu ấy lúc nào cũng đầy khách. Sau đó, cậu ấy dùng số tiền kiếm được mở nhà hàng ăn này. Em đừng nghĩ nơi này ảm đạm, việc kinh doanh tốt lắm đấy. Ở đây chỉ dùng các loại rau hữu cơ nông trường trồng được, cũng không có thực đơn, nguyên liệu bày sẵn ra đấy, đến bữa thực khách muốn ăn món nào sẽ chế biến tại chỗ món đó".
(Cổ cồn trắng: Đây là một cách nói ví von của người phương Tây du nhập vào Việt Nam. Theo đó "white collar" là danh từ dùng chỉ giới công chức, nhân viên văn phòng (thường mặc áo trắng lịch sự) để phân biệt với "blue collar" là danh từ chỉ giới công nhân, lao động chân tay (thường mặc áo bảo hộ lao động màu xanh dương)
Nói đến đây, Doãn Ninh hạ thấp giọng:
Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, Doãn Tắc từ hai bàn tay trắng mở nông trường, rồi lại mở quán coffee sách và nhà hàng, anh chàng này cũng giỏi giang thật.
"Cậu ấy mở nông trường hữu cơ. Mảnh đất đó cậu ấy nhắm đến từ lúc chưa có tiền. Cậu ấy trồng rau đem bán và biến nông trường thành điểm du lịch. Đám "cổ cồn trắng" thu nhập cao có tiền nhưng không có chỗ để tiêu lại thích ra vùng ngoại ô trải nghiệm cuộc sống "màu xanh" (cuộc sống gần gũi với thiên nhiên). Họ ở đó hai ngày một đêm, tự mình hái rau, câu cá, nướng thịt, ngắm sao trời. Chị cũng không biết nơi ấy có gì hay ho, chỉ biết nông trường của cậu ấy lúc nào cũng đầy khách. Sau đó, cậu ấy dùng số tiền kiếm được mở nhà hàng ăn này. Em đừng nghĩ nơi này ảm đạm, việc kinh doanh tốt lắm đấy. Ở đây chỉ dùng các loại rau hữu cơ nông trường trồng được, cũng không có thực đơn, nguyên liệu bày sẵn ra đấy, đến bữa thực khách muốn ăn món nào sẽ chế biến tại chỗ món đó".
(Cổ cồn trắng: Đây là một cách nói ví von của người phương Tây du nhập vào Việt Nam. Theo đó "white collar" là danh từ dùng chỉ giới công chức, nhân viên văn phòng (thường mặc áo trắng lịch sự) để phân biệt với "blue collar" là danh từ chỉ giới công nhân, lao động chân tay (thường mặc áo bảo hộ lao động màu xanh dương)
Nói đến đây, Doãn Ninh hạ thấp giọng:
"Nhưng giá tiền đắt kinh khủng. Chị
nói cho em biết, Doãn Tắc đặt giá trời, thế mà không hiểu nhiều người suy nghĩ
gì, ăn một bữa ở đây bằng mấy bữa tại nhà hàng cao cấp ở bên ngoài, thế mà họ vẫn
thích, họ nói ở đây đặc biệt, có thể diện".
"Đấy là tâm lý của người tiêu dùng. Người ta không phải đến đây mua cơm ăn, mà mua sự đặt biệt".
"Đấy là tâm lý của người tiêu dùng. Người ta không phải đến đây mua cơm ăn, mà mua sự đặt biệt".
Cao Ngữ Lam làm công việc lên kế hoạch thị trường
mấy năm nên cô rõ hơn ai hết. Cô không khỏi cảm thán trong lòng, anh chàng Doãn
Tắc này quả là có đầu óc làm ăn.
Doãn Ninh thở dài:
Doãn Ninh thở dài:
"Tóm lại chị chẳng hiểu, nhưng em chị kiếm được tiền,
chị cũng thấy vui lây. Nếu không hai mẹ con chị phải đi uống gió Tây Bắc từ lâu
rồi".
"Chị không nghĩ đến chuyện tìm một người đàn ông khác làm chỗ nương tựa hay sao?".
"Chị không nghĩ đến chuyện tìm một người đàn ông khác làm chỗ nương tựa hay sao?".
Trong quan niệm của Cao Ngữ Lam, em trai dù tốt đến mấy cũng
không thể bằng một ông chồng.
"Chị từng bị đàn ông lừa gạt một lần, làm sao có thể nghĩ đến chuyện tìm đàn ông? Chị sẽ không lấy chồng nữa, sống với Nựu Nựu là đủ rồi, chị không muốn dựa dẫm vào đàn ông".
"Chị từng bị đàn ông lừa gạt một lần, làm sao có thể nghĩ đến chuyện tìm đàn ông? Chị sẽ không lấy chồng nữa, sống với Nựu Nựu là đủ rồi, chị không muốn dựa dẫm vào đàn ông".
Doãn Ninh không ý thức được, cậu em trai cô vừa khen
ngợi hết lời kỳ thực cũng là một người đàn ông.
Cao Ngữ Lam chống cằm:
Cao Ngữ Lam chống cằm:
"Tuy em từng bị đàn ông bỏ rơi, bị tổn thương trong
chuyện tình cảm, nhưng em vẫn lạc quan lắm. Em nghĩ, trên đời này nhất định vẫn
còn đàn ông tốt, chỉ là em chưa gặp được mà thôi. Em vẫn muốn yêu đương và lập
gia đình".
"Vậy à? Em muốn tìm người thế nào, chị sẽ lưu ý giúp em".
Cao Ngữ Lam còn chưa trả lời, Doãn Tắc ở bên kia gọi với sang:
"Vậy à? Em muốn tìm người thế nào, chị sẽ lưu ý giúp em".
Cao Ngữ Lam còn chưa trả lời, Doãn Tắc ở bên kia gọi với sang:
"Ăn cơm rồi,
ăn cơm rồi. Tôi nghe hai người nhắc đến đàn ông phải không? Tuy tôi rất có hứng
thú với đề tài này nhưng đói bụng rồi, phải ăn cơm trước đã".
Nựu Nựu chạy lại, bắt chước giọng điệu Doãn Tắc:
Nựu Nựu chạy lại, bắt chước giọng điệu Doãn Tắc:
"Cháu cũng có hứng thú với
đề tài này, nhưng phải ăn cơm trước đã".
Doãn Tắc bật cười, bế cô bé ngồi lên chiếc ghế cao:
Doãn Tắc bật cười, bế cô bé ngồi lên chiếc ghế cao:
"Cháu mới có tý tuổi đầu,
đề tài này không thích hợp với cháu".
Doãn Tắc vừa mở miệng, Cao Ngữ Lam lập tức cảm thấy đề tài về đàn ông tương đối nhạy cảm. Anh chàng này luôn có cách khiến người đối diện rơi vào hình huống ngượng ngập. Có điều, anh ta có thể nấu mấy món ăn trông có vẻ ngon lành chỉ trong một thời gian ngắn chứng tỏ anh ta có năng lực khoản bếp núc.
Nhiều năm sau khi nhớ đến chuyện này, Cao Ngữ Lam thừa nhận hình tượng của Doãn Tắc trong lòng cô đã thay đổi ít nhiều. Khi cô gắp miếng thức ăn đầu tiên bỏ vào miệng, mùi vị của nó tuyệt đến nỗi cô cảm thấy Doãn Tắc cũng không đến nỗi nào.
Tất nhiên, hình tượng tốt đẹp đó chỉ duy trì trong một phút.
Bởi vì thấy Cao Ngữ Lam ăn ngon miệng, Doãn Tắc lại bắt đầu trêu chọc cô:
Doãn Tắc vừa mở miệng, Cao Ngữ Lam lập tức cảm thấy đề tài về đàn ông tương đối nhạy cảm. Anh chàng này luôn có cách khiến người đối diện rơi vào hình huống ngượng ngập. Có điều, anh ta có thể nấu mấy món ăn trông có vẻ ngon lành chỉ trong một thời gian ngắn chứng tỏ anh ta có năng lực khoản bếp núc.
Nhiều năm sau khi nhớ đến chuyện này, Cao Ngữ Lam thừa nhận hình tượng của Doãn Tắc trong lòng cô đã thay đổi ít nhiều. Khi cô gắp miếng thức ăn đầu tiên bỏ vào miệng, mùi vị của nó tuyệt đến nỗi cô cảm thấy Doãn Tắc cũng không đến nỗi nào.
Tất nhiên, hình tượng tốt đẹp đó chỉ duy trì trong một phút.
Bởi vì thấy Cao Ngữ Lam ăn ngon miệng, Doãn Tắc lại bắt đầu trêu chọc cô:
"Thế nào? Dạ dày của em đã bị tôi chinh phục chưa?"
Trên thực tế đúng là như vậy nhưng người có khí tiết tuyệt đối không thể cúi đầu thừa nhận. Vì vậy Cao Ngữ Lam cố gắng dùng câu khen ngợi phổ thông nhất:
Trên thực tế đúng là như vậy nhưng người có khí tiết tuyệt đối không thể cúi đầu thừa nhận. Vì vậy Cao Ngữ Lam cố gắng dùng câu khen ngợi phổ thông nhất:
"Tay nghề không tồi".
"Lạnh nhạt quá!".
"Lạnh nhạt quá!".
Doãn Tắc lại ôm ngực:
"Chị ơi, em bị tổn
thương rồi. Nựu Nựu, cậu đau lòng quá. Man đầu, bố đau lòng quá".
Doãn Ninh không có phản ứng, tiếp tục ăn cơm. Ở dưới đất, con Man đầu chúi đầu vào cái đĩa của nó như không nghe thấy tiếng Doãn Tắc. Chỉ có Nựu Nựu cũng ôm ngực:
Doãn Ninh không có phản ứng, tiếp tục ăn cơm. Ở dưới đất, con Man đầu chúi đầu vào cái đĩa của nó như không nghe thấy tiếng Doãn Tắc. Chỉ có Nựu Nựu cũng ôm ngực:
"Cậu ơi, cậu cố chịu đựng đi nhé, để Nựu Nựu ăn cơm trước
đã...".
Phản ứng của gia đình này khiến Cao Ngữ Lam suýt nữa phun cơm ra ngoài. Cô quay người lại, cố gắng nhịn cười, cuối cùng vẫn bị mắc nghẹn. Cao Ngữ Lam không kìm nổi ho một thôi một hồi. Doãn Tắc rót cốc nước cho cô, vừa vỗ lưng cô vừa nói:
Phản ứng của gia đình này khiến Cao Ngữ Lam suýt nữa phun cơm ra ngoài. Cô quay người lại, cố gắng nhịn cười, cuối cùng vẫn bị mắc nghẹn. Cao Ngữ Lam không kìm nổi ho một thôi một hồi. Doãn Tắc rót cốc nước cho cô, vừa vỗ lưng cô vừa nói:
"Buồn cười lắm sao? Em chẳng đàng hoàng gì cả".
Cao Ngữ Lam ho đến mức nước mắt giàn giụa. Trong lòng cô nghĩ, cô phải đàng hoàng đến mức nào mới có thể ăn một bữa cơm tử tế ở nơi này?
Khó khăn lắm mới dập tắt cơn ho, Cao Ngữ Lam đang uống nước, điện thoại của Doãn Tắc bỗng nhiên đổ chuông. Anh ta nghe điện thoại, sau đó lên tiếng hỏi:
Cao Ngữ Lam ho đến mức nước mắt giàn giụa. Trong lòng cô nghĩ, cô phải đàng hoàng đến mức nào mới có thể ăn một bữa cơm tử tế ở nơi này?
Khó khăn lắm mới dập tắt cơn ho, Cao Ngữ Lam đang uống nước, điện thoại của Doãn Tắc bỗng nhiên đổ chuông. Anh ta nghe điện thoại, sau đó lên tiếng hỏi:
"Cô bán bảo hiểm? Sao cô có số điện thoại của tôi?".
Lần này Cao Ngữ Lam không đàng hoàng nổi, phì cả nước ra ngoài. May mà cô ngồi quay lưng lại bàn ăn, không thì quá mất mặt.
Trần Nhược Vũ à, Trần Nhược Vũ! Cậu nhớ đừng khai tên tớ ra đấy!
Lần này Cao Ngữ Lam không đàng hoàng nổi, phì cả nước ra ngoài. May mà cô ngồi quay lưng lại bàn ăn, không thì quá mất mặt.
Trần Nhược Vũ à, Trần Nhược Vũ! Cậu nhớ đừng khai tên tớ ra đấy!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment