KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH - CHƯƠNG 37 - KAWI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH
Tác giả : Kawi
Thể loại: Truyện teen
Lúc
này đây, tôi không còn có thể cảm giác được điều gì đang diễn ra nữa. Chỉ thấy
đau và mệt mỏi. Tôi muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài...Mặc cho những
tiếng la hét xung quanh dần dần chìm vào im lặng...
...............................................
Khi
tôi nhìn thấy được ánh sáng thì cũng là lúc tôi cảm nhận rằng hình như mình đã
không còn trên cõi đời nãy này nữa. Nhưng vì sao lại thế này nhỉ??? Chỉ bị một
cục gạch ném trúng đầu mà cũng có thể thành ra như thế này ư??? Không phải chứ!!!
Ak ak........
Nguyên
nhân giải thích cho suy đoán ở trên của tôi là không gian toàn mây và khói xung
quanh mình. Mọi thứ đều là màu trắng, lạnh buốt và mờ ảo. Tôi nhìn lại bản thân
và thấy người mình bây giờ chẳng khác nào con ma mỹ nhân kia, trong suốt và
bay...lơ lửng!
Chưa
kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi bỗng nhíu mày lại khi thấy một vầng hào
quang sáng chói hiện ra trước mặt. Một lỗ hổng từ từ được mở ra. Và tôi nhìn thấy
mình trong đó...
BEGIN
5
năm về trước.
Ngay
tại thời điểm này, Linh Như đang cố gắng ngăn cản chính mình để không bước đến
phía hai con người đó. Đôi mắt cô như nhòa đi, hai tay nắm chặt và run lên từng
đợt. Cô cảm giác dường như đôi chân không còn đủ sức để giữ ình đứng vững. Và
cô đã phải tựa mình vào thành tường bằng một cái chống tay báo hiệu rằng bản
thân đã không thể nào gắng gượng thêm được nữa.
Cũng đúng thôi. Người mà hai
năm qua lúc nào cũng nói lời yêu cô bây giờ đang đứng ôm eo một đứa con gái
khác. Người mà cô nghĩ rằng cả đời này sẽ là điểm tựa mạnh mẽ và đáng tin cậy
nhất của mình lại đang phản bội niềm tin của cô ngay trước mắt cô. Đau thật! Và
cũng đáng buồn cười thật! Đã bao nhiêu lần Linh Như tự trấn an mình rằng phải
tin tưởng anh ấy, phải bỏ ngoài tai lời dèm pha của thiên hạ chỉ để tin mình
anh ấy mà thôi. Vậy mà trong chính ngày sinh nhật của cô, anh lại tặng cho cô một
món quà “vô cùng có ý nghĩa”. Lấy tay quẹt đi hàng nước mắt, Linh Như móc trong
túi ra chiếc điện thoại và nhấn nút gọi anh. Cô muốn xem cách mà anh sẽ nói dối
cô. Cách mà anh đã lừa phỉnh cô trong suốt thời gian hai đứa là một cặp.
Máy
đổ chuông hồi lâu và cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy. Cô vừa đặt điện thoại
lên tai vừa ngước nhìn về phía trước. Giọng lạnh lùng.
-Alo!
Anh đấy à?
-Uh!
Gì vậy em yêu?
-Anh
đang làm gì thế?
-Em
hỏi kỳ quá! Đang nhớ em đó thôi.
-Nhớ
em à? Anh làm em hạnh phúc quá.
-Hôm
nay em sao thế? Sắp sang tuổi mới nên tính cách cũng thay đổi rồi. Đừng thay đổi
nhiều quá mà anh thích ứng không kịp nha!
-Uh...Đúng
là em thay đổi rồi anh ạ...Em thay đổi rồi...
Linh
Như nói trong đứt quãng rồi cắt máy, nước mắt đã lăn từng giọt dài. Cô không
còn khả năng kiềm chế bản thân được nữa. Anh vẫn nhớ ngày sinh nhật của cô. Anh
nhớ điều đó trong khi tay đang ôm một người con gái khác. Cái tình yêu mà cô
nghĩ là bền chặt, là cao cả, là lớn lao và không điều gì có thể phá vỡ hóa ra
chỉ có thế. Chỉ có thế mà thôi...
Bước
chầm chậm trên con đường vắng. Con đường mà ngày nào anh cũng chở cô đi học. Mọi
hôm trông nó thật thân quen, nhưng giờ thì chẳng khác nào một hố đen đầy tội lỗi.
Linh Như cứ thế dẫm từng bước đầy đau khổ lên mặt đường nhựa, làm vụn vỡ những
chiếc lá khô cuối mùa thay áo.
Bỗng
dưng chân Linh Như không thể bước tiếp thêm được nữa. Một mũi chân nào đó đã chặn
ngang lại. Cô ngẩng lên.
Một
đôi mắt khác đang nhìn cô. Chăm chú và đầy câu hỏi. Cô cũng vậy. Hai đôi mắt
nhìn nhau cứ như cùng thốt lên một câu hỏi:
“Tại sao lại cản bước chân tôi?”
Khoảng
cách giữa Linh Như và người con trai lạ mặt ấy chỉ trong gang tất. Và một điều
đáng ngạc nhiên hơn là cả hai người cùng mặc chung một màu áo. Đó là màu vàng
hoe.
-Bây
giờ tính sao đây? Cô em lùi bước nhường cho tôi đi hay là tôi phải nhường cho
cô em?
Người con trai cất tiếng, khuôn mặt tỏ rõ một sự kiêu ngạo, thách thức.
Nhưng ánh mắt còn buồn hơn cả ánh mắt bây giờ của Linh Như.
-Anh
thích thì anh nhường, không thích thì tôi cũng không quan tâm. Đường là của
chung. Không phải của riêng ai cả.
Linh
Như ban đầu có đôi chút kinh ngạc trước câu hỏi của người đối diện. Nhưng vài
giây sau thì cô bé đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cũng chỉ là hạng con trai kiêu
căng và tầm thường mà thôi.
Nói
đoạn Linh Như nhích người sang một bên và bước đi. Để mặc lại người con trai đứng
ngơ ngẩn nhìn theo với thái độ ngơ ngác và bất ngờ.
Họ
đã gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy đấy! Họ gặp nhau khi cả hai cùng có chung một
tâm trạng và một nỗi buồn...
...............................................
Cũng
phải hơn một tuần rồi Linh Như cắt đứt liên lạc với Phước Khánh – người từng là
người yêu và bây giờ đã trở thành nỗi hận trong lòng cô bé.
Đang
ngồi một mình gậm nhấm nỗi buồn cùng cây đàn ghi ta quen thuộc, Linh Như ngước
nhìn ra phía cửa khi nghe giọng nói của mẹ.
-Thằng
Khánh lại tới tìm con kìa. Chẳng lẽ mẹ cứ phải nói là con tới ở nhà ngoại chưa
về mãi sao?
-Kệ
anh ta đi mẹ. Mẹ cứ nói thế. Bây giờ con không muốn gặp anh ta.
-Kiểu
giận hờn của mấy đứa làm mẹ không sao hiểu được. Cũng đâu phải mới quen nhau
đâu. Haizzz
Mẹ
bước xuống nhà để mặc Linh Như với cây đàn đã cũ theo năm tháng. Vì cô bé chưa
nói gì cả nên việc Phước Khánh không hiểu lý do vì sao bạn gái không liên lạc với
mình là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng trong lúc này Linh Như không hề
muốn nhìn thấy gương mặt ấy. Đúng hơn là chưa đủ tự tin để đối diện và nói lời
chia tay.
Chiều.
Linh
Như đi cùng mẹ tới siêu thị để mua quà cho ngày thôi nôi của đứa cháu bên nhà
ngoại. Mấy ngày hôm nay nhốt mình ở nhà cùng với đau khổ, cô bé cũng muốn được
thay đổi chút không khí cho cuộc sống dễ thở hơn. Dù gì thì cũng phải sống và sống
thật tốt. Linh Như tự nhủ như vậy và cố gắng mỉm cười.
Đang
bận bịu với đống túi xách trên tay, một lần nữa cô bé lại thấy bước chân mình bị
ai đó cản lại.
Nhìn
lên...
-Lại
là cô em! Là duyên hay nợ đây?
Giọng nói trầm trầm kèm theo một nụ cười đầy
ngạo nghễ.
Cô
bé bặm môi lại khi phải đụng độ người con trai lạ mặt hôm bữa. Cũng như lần trước.
Hai người lại mặc cùng màu áo. Không hiểu sao cái gương mặt khinh khỉnh và pha
chút ngạo mạn của người đó lại khiến cho Linh Như cảm thấy bực mình. Cô bé đưa
đôi mắt đầy bực bội nhìn trực tiếp vào người con trai lạ mặt.
Một
lần nữa hai ánh mắt chạm nhau. Và đó là sự đối diện của duyên và phận...
Chắc
hẳn mọi người đang không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng như không biết
Linh Như là ai? Phước Khánh là ai? Và người con trai lại mặt kia là ai? Tôi sẽ
cho các bạn câu trả lời. Đúng hơn là trả lời một nửa thắc mắc. Linh Như chính
là Thục Nguyên của hiện tại. Còn hai người còn lại... Câu trả lời sẽ được giải
đáp khi bức màn bí ẩn 5 năm trước hoàn toàn được kéo lên...
-Nhìn
tướng tá có vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại rất có khả năng giết người đấy!
Lời
nhận xét vừa mang tính khen ngợi vừa mang tính châm biếm của người đối diện làm
Linh Như bực mình.
-Anh
chắc rảnh rỗi lắm nên mới luôn đi kiếm chuyện với con gái. Tôi không có thời
gian cãi nhau với anh. Tránh ra cho người ta đi.
Cô
bé phán một câu lạnh lùng rồi quệt mạnh vai người con trai lạ mặt và bỏ đi trước.
Chính Linh Như cũng không hiểu tại sao mình lại phải vùng vằn theo kiểu này.
Khi đã đi được khá xa, cô vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng của tên con trai
lắm chuyện đó.
-Không
thoát khỏi tôi được đâu. Cứ chờ đấy cô em.
Linh
Như càng bước nhanh hơn. Thật chẳng hiểu sao trên đời này lại có những hạng người
như vậy. Cô bé bặm môi, mặt đỏ bừng xốc nhẹ đống túi xách và tiến về phía cửa
ra vào. Hôm nay đối với cô bé lại là một ngày không vui.
........................................
Thả
những bước chân nhẹ tênh trên con đường nhỏ dẫn về nhà, như mọi hôm Linh Như lại
hát vu vơ một mình. Càng hát thì mắt lại càng cay. Chỉ cách đây không lâu ngày
nào cô bé cũng hát như thế khi nắm tay Phước Khánh. Vậy mà bây giờ chỉ hát ỗi
mình cô nghe. Và có lẽ sau này cũng thế...
-Sao
cả mấy tuần nay em cắt đứt liên lạc với anh?
Giọng
nói quen thuộc cất lên làm Linh Như giật bắn mình. Phước Khánh đang đứng dựa
vào thành tường, thấy vẻ ngạc nhiên của cô bé thì bật người đứng thẳng dậy và
tiến chầm chậm lại phía Linh Như.
Một
cảm giác rất rất đáng sợ dâng lên trong lòng cô bé. Linh Như không dám ngước
lên nhìn thẳng vào mặt Khánh. Hai tay cô bé nắm chặt lại, và mồ hôi cứ thế tuôn
ra. Tự nhiên Như thấy sợ hãi kinh khủng. Vốn dĩ trước đây cô bé đã luôn bị ám ảnh
bởi ánh mắt giận dữ của người yêu mình, giờ đây đó lại chính là ánh mắt mà Phước
Khánh dành cho Linh Như.
-Em
sao thế? Sao không trả lời anh?
Khánh dằn từng tiếng một. Có vẻ như anh cũng
đang cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ bao ngày qua của mình.
Như
một con thỏ con bị kẻ thù đe dọa, Linh Như hoảng hốt đẩy mạnh Phước Khánh ra và
chạy đi thật nhanh. Hành động của cô khiến Phước Khánh không kịp phản ứng, chỉ
biết ngạc nhiên nhìn theo. Bây giờ trong lòng anh càng hỗn loạn hơn. Người yêu
nhỏ bé bao năm nay của anh giờ cứ như một người xa lạ. Và đau lòng hơn khi thái
độ của người đó với anh chẳng khác nào là kẻ thù.
Nhưng
Phước Khánh không hiểu được rằng, khi tình yêu càng lớn thì hy vọng càng cao,
và khi kỳ vọng bị đáp trả bằng sự phản bội thì tình yêu càng dễ trở thành sự
căm hận và thất vọng tràn trề...
Đó
cũng chính là lời giải thích cho tâm trạng lúc này của Linh Như – một cô bé đã
từng nhìn tình yêu bằng một màu hồng trọn vẹn...
....................................
Đã
hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Linh Như vẫn không sao tìm được chiếc ví tiền
của mình. Từ hôm đi siêu thị cùng mẹ đến giờ, cô bé quên bẵng đi sự có mặt của
chiếc ví thân yêu. Chỉ đến khi nhóc em đòi mượn tiền thì Linh Như mới nhớ đến
nó. Thật không thể tin được giờ đây cô bé lại có thể đãng trí đến mức độ này.
Càng lúc Linh Như càng thấy bản thân đang dần dần trở nên tệ tàn đi.
-Không
có hả chị???
Nhóc em mếu máo khi thấy cô chị gái vật lộn với đống đồ đạc.
-Chị
chưa tìm ra. Nhóc đi xin mẹ đi.
-Không
chịu đâu! Em ứ thương chị nữa! Huhu...
Và
thế là nhóc em khóc um lên và chạy xuống lầu. Linh Như nhìn theo rồi thở dài
thườn thượt. Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là tiền trong ví hay giá trị
của chiếc ví mà là đống giấy tờ tùy thân trong đó. Mất mấy cái giấy tờ này thì
coi như xong. Càng nghĩ cô bé càng bực mình. Sao lại để mất ví được nhỉ???
.............................................
Đã
hơn 1 tuần nữa trôi qua cô bé sống trong mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đi tìm
tung tích chiếc ví. Mọi cơ hội dường như đã tiến dần về con số 0 khi mà Linh
Như không thể nghĩ ra mình đã mất ví trong trường hợp nào. Tính cô bé vốn rất cẩn
thận, hiếm lắm mới thấy Linh Như làm mất một vài dụng cụ học tập nhưng chuyện để
mất mấy thứ vật dụng quan trọng như thế này thì chưa bao giờ xảy ra.
-Dạo
này sao con hậu đậu thế hả Như? Bây giờ mà đi làm lại giấy tờ thì phức tạp lắm
đấy!
Ba cô bé cất tiếng than vãn.
-Hix...Con
cũng có muốn đâu...
-Không
nghĩ ra đã mất ví ở đâu à?
-Dạ...
Chưa
ăn hết chén cơm, cô bé đã rủ rượi đứng dậy chào cả nhà rồi xách cặp đi học. Mọi
sự có vẻ như đang muốn thử thách sức chịu đựng của cô bé. Hết cái xui này lại đến
cái xui khác. Chạy trốn Phước Khánh, khất lại một lời chia tay rồi vật vã đi
tìm chiếc ví cùng đống giấy tờ tùy thân đã làm Linh Như rồi bời và thấy chán nản
tất cả.
Lủi
thủi bước vào cổng trường, một lần nữa cô bé lại bị chặn lại. Không ai khác
chính là tên con trai vô duyên hôm nọ. Bực mình chồng chất bực mình, cô bé hét
toáng lên:
-Làm
ơn tránh ra cho tôi đi! Đừng khiến tôi bực mình thêm nữa!
-Hơ!
Làm gì mà dữ thế???
-Tránh
raaaaaaaaaaaa!
Dùng
hết sức mình, Linh Như đẩy mạnh người đó sang một bên rồi hậm hực bước đi.
Nhưng chưa kịp tiến thêm nửa bước chân thì cô bé đã phải khựng lại khi nghe câu
nói phát ra từ miệng người con trai lạ mặt kia:
-Phan
Hoàng Linh Như, số CMND xxx, sinh ngày 19/6, quê quán yyy, dấu vết riêng là một
vết sẹo dài 1cm ở đuôi mắt trái.
Sau
vài giây bình tâm, cô bé giật mình khi biết rằng những thông tin đó nằm trong
Chứng minh nhân dân của mình. Không chần chừ, Linh Như tiến gần lại hỏi tới tấp:
-Sao
anh biết những điều đó? Anh đang giữ CMND của tôi, à không, ví tiền của tôi phải
không??? Hả??? Hả???
-Giảm
tốc độ lại, coi chừng nuốt luôn lưỡi bây giờ!
-Đừng
dài dòng nữa. Nói đi! Anh đang giữ ví của tôi phải không? Trả lời đi! Trả lời
đi!
Có lẽ
Linh Như chưa nhận ra rằng thái độ vội vàng hấp tấp của cô bé lúc nào cũng khiến
người đối diện cảm thấy ngạt thở và không tài nào thích ứng kịp. Như bây giờ,
người con trai đối diện vẫn đang mắt chữ A mồm chữ O khi thấy cô bé cứ tiến sát
và hỏi như ...nã đại bác vào mặt mình.
-Bình
tĩnh đi! Cô kiểu này làm sao tôi nói cho được. Cô làm tôi dính chặt vào tường rồi
nè!!!
Như
đã nhận ra sự thái độ hơi lố của mình, Linh Như vội vã lùi lại. Nhưng hình như
sự lùi lại đó đã quá muộn ột rắc rối sắp sửa nảy sinh:
-Em
cắt đứt liên lạc với anh là vì thằng này hả Linh Như?
Cô
bé hoảng hốt quay lưng lại. Đó là Phước Khánh với đôi mắt giận dữ, mặt đỏ ngần
cùng một câu hỏi chứa đầy oán trách.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment