KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH - CHƯƠNG 33 - KAWI - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM - TRUYENHOANGDUNG
KHÔNG PHẢI LÀ CỔ TÍCH
Tác giả : Kawi
Thể loại: Truyện teen
Tôi
thực sự thấy sợ trước ánh mắt tức giận của mẹ Phước Nguyên. Hai chân tôi run
lên và mắt thì nhìn sững không chớp. Phước Nguyên dường như nhận ra sự sợ hãi của
tôi nên nhanh chóng tiến lại nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:
-Em
đừng sợ. Mẹ anh hiền lắm.
Miệng
nói là vậy nhưng cái nắm tay của anh ta còn run hơn cả tôi. Mẹ Phước Nguyên sau
vài giây kinh ngạc tức giận cất tiếng nói:
-Chưa
bao giờ con khiến mẹ phải lo lắng nhưng sao bây giờ con lại hành động ngu xuẩn
như thế này hả Nguyên??? Giới truyền thông xem con là món ăn khoái khẩu nhất
nên con muốn làm cho họ ngon miệng hả???
Cùng
lúc đó là một tờ báo được quăng thẳng về phía Phước Nguyên làm tôi giật bắn
mình.
Và
bây giờ thì tôi đã hiểu lý do cho sự giận dữ tột độ của bà ấy, đồng thời cũng
là lý do cho sự xuất hiện bất thình lình trong phòng Phước Nguyên trong thời điểm
này ( vì tên tóc vàng nói với tôi là ba mẹ anh ta đi công tác cả rồi @@). Đó
chính là trang nhất của tờ báo Ngôi sao đăng nguyên si hình ảnh Phước Nguyên
dùng thân mình che chắn cho tôi trước hàng trăm máy quay của người hâm mộ trong
tối hôm qua. Cái tít nghe còn giật gân hơn: “Hotboy Ryo và nghi án đồng tính”.
Đọc xong cái tít tôi tức đến muốn xì khói lỗ tai. Tối qua rõ ràng tôi mặc váy,
đeo bông tai, mang giày cao gót thế mà cái tên nhà báo dở hơi này lại dám nói
tôi là con trai ư??? Tức quá đi mất thôi!!!!!!!!!
-Con
đã dự tính được điều này nhưng không ngờ lại được lên cả trang nhất luôn!
Câu
nói nửa đùa nửa thật của Phước Nguyên khiến tôi hoảng hồn, lúc này rồi mà anh
ta vẫn còn thản nhiên như thế cơ à???
-Con...con...Thật
là không chịu đựng được con nữa rồi!
Mẹ tên tóc vàng xem chừng cũng chuẩn bị
bó tay với con trai của mình.
-Đã
là nghệ sĩ, lại sống trong thời đại này thì phải chấp nhận sống chung với
scandal mẹ à. Chuyện chỉ có thế này mà mẹ cũng phải bỏ dở công tác trở về đây
hay sao?
-Đúng
là người nổi tiếng luôn kèm theo scandal nhưng tại sao con lại vướng vào những
loại scandal tầm thường theo kiểu thị trường như thế này chứ??? Hình tượng mẹ
xây dựng cho con không phải đi theo hướng này con hiểu không???
-Con
cũng không muốn thế này. Nhưng đây là vạn bất đắc dĩ. Lần sau con sẽ chú ý hơn.
Mẹ đừng quá bận tâm.
-Được.
Ta sẽ không nói chuyện đó nữa. Bây giờ ta muốn lời giải thích của con cho sự xuất
hiện của con bé giúp việc này. Nói đi! Tại sao nó lại có mặt ở đây???
-Người
yêu mới của con. Chuyện này cũng đâu có gì lạ. Con đưa người yêu về phòng là
chuyện bình thường thôi.
-Nhưng
tại sao lại phải là một con bé giúp việc?
-Đổi
gu mẹ ạ.
-Ta
không cần biết. Chấm dứt ngay đi.
-Vâng.
Khi nào chán thì tất con bỏ. Mẹ đừng bận tâm ảnh hưởng đến sức khỏe.
..................................................
Lúc
này thì tôi đang đi ra phía cổng của nhà tên tóc vàng. Hai mẹ con họ vẫn còn
nói chuyện gì đó với nhau. Tôi cũng đủ mệt tai rồi nên không muốn ở lại đó thêm
phút giây nào nữa. Chắc mọi người sẽ thắc mắc vì sao nghe những lời nói đầy đểu
cáng và ngạo mạn của Phước Nguyên hồi nãy mà tôi vẫn không chút phản ứng lại.
Đơn giản là vì trước khi nói ra những lời đó, tên tóc vàng đã thông báo trước
qua suy nghĩ cho tôi như thế này:
“
Có lẽ anh sẽ phải nói những lời rất khó nghe. Nhưng em phải bình tĩnh và đừng
phản ứng lại. Em chỉ cần biết đó đều là những lời nói dối. Ok?”
Do
vậy mà mặc cho hai mẹ con họ đối đáp với nhau thì tôi vẫn chẳng thèm phản ứng
gì. ( Tuy nhiên nghe cái cách anh ta nói thực lòng tôi cũng thấy tức tức
>”<)
Vừa
bước ra khỏi cổng thì tôi chợt thấy anh Tú lái xe tiến tới. Bắt gặp tôi, ổng dừng
lại, ló mặt ra hỏi han:
-Sao
em lại có mặt ở đây vào giờ này???
-À ờ!
Tại có chút việc thôi ạ.
-Thế
à??? Kỳ lạ nhỉ???
-Kỳ
lạ gì ạ???
-Vì
trước kia, bạn gái của Phước Nguyên cũng hay về nhà vào giờ này.
Anh ta nói
và kèm theo một cái nháy mắt đầy ẩn ý khiến tôi nổi điên lên được. Sao đầu óc
ông này toàn nghĩ chuyện bậy bạ vậy nhỉ??? Hừ!!!
-Đầu
óc anh có vẻ không sáng sủa như mặt của anh nhỉ? Thôi em về đây! Chào anh!
Tôi
bực dọc chào anh ta rồi bỏ đi. Mới sáng sớm đã gặp chuyện đâu đâu. Thật xui xẻo
mà. Tên tóc vàng chờ đó! Tôi sẽ xử anh thật đẹp cho những hành động vừa rồi. Hừ...
Bốp!!!
Đầu
óc tôi chính thức choáng váng. Sao ở đâu tụ tập đầy đủ trên đầu tôi. Nhăn nhó mở
mắt ra, tôi nhìn thấy cây cột điện đang nằm lù lù trước mặt mình, và tất nhiên
nó là công cụ tạo ra lũ sao hôm sao mai cho tôi. Chưa kịp hoàng hồn thì tôi đã
nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng mình. Ngoảnh đầu lại, tôi chơi với khi
lại thấy bóng ma mỹ nhân bay lơ lửng trước mặt.
-Món
quà đầu ngày đấy! Hãy vui vẻ đón nhận đi!
Và
như bao lần, cô ta lại biến mất sau khi nhếch mép nở một nụ cười đầy khiêu
khích. Lần này thì tôi nổi giận thật sự.
-Này!
Cô vừa phải thôi nhé! Mặt mày thì đẹp đẽ mà sao lòng dạ độc ác thế hả??? Tôi
thù oán gì với cô chứ! Lần sau mà còn bày trò hại tôi thì đừng trách tôi đó! Akkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
Nhưng
xem chừng việc hét toáng lên như thế chẳng đem lại công dụng gì ngoại việc chọc
cho lũ chó của mấy nhà xung quanh sủa ầm ĩ. Tôi giật thót và im lặng. Tốt nhất
là thế để tránh bị mắng. Vừa lấy tay xoa xoa đầu, tôi quay lưng lại chuẩn bị bước
tiếp, không quên bước qua một bên để khỏi phải va vào cây cột điện chết tiệt
thêm một lần nữa. Nhưng mà hồi nãy tôi đi giữa đường chứ có đi bên lề đâu mà va
vào cột điện nhỉ???
Và
có lẽ suy nghĩ của tôi rất đúng khi mà bây giờ trước mặt tôi không hề có bóng
dáng một chiếc cột điện nào cả. Vậy là sao chứ??? Hay chăng là ảo giác??? Nhưng
nếu là ảo giác thì tại sao lại tạo ra cảm giác đau được??? Tôi cứ thế ngó
nghiêng xung quanh tìm kiếm xem có cây cột điện nào không. Dù làm vậy có vẻ
điên điên nhưng sự thật là tôi đang không biết cái quái gì đã xảy ra nữa.
Huhu...
.........................................
Lúc
tôi về tới nhà thì nắng đã tỏa chói chang. Bây giờ tôi mới nhớ là hồi nãy lúc
ra khỏi nhà cùng tên tóc vàng thì mình vẫn chưa làm vệ sinh cá nhân. Chậc! Cái
tên Phước Nguyên dở hơi này. Xấu hổ thật. Chẳng trách mà mẹ anh ta lúc nhìn tôi
lại phải trợn tròn mắt kinh hãi đến thế. Lúc mới ngủ dậy tôi chẳng khác nào
quái vật mà. Haizzz
Nhà
cửa vắng tanh. Hình như mọi người đã đi làm hết cả rồi. Ơ! Có xe của nhỏ Mít
trước sân nè. Tôi nghĩ ngợi vài giây rồi chợt nhớ ra sáng nay nhỏ ta tới đây để
chở chú Bảy đi lấy xe. Tối hôm qua vì hoàn cảnh cấp bách nên chúng tôi đành bỏ
của chạy lấy người ( thật ra là nhờ nhỏ Mít gửi dùm xe bác Năm ở phòng bảo vệ
vì tình hình lúc đó không lấy kịp xe). Tôi hí hửng bước vào nhà. Nhưng mới đi
ngang đến giữa phòng khách thì tôi khựng lại khi nghe tiếng hét dữ dội của nhỏ
Mít, kèm theo đó là vô số âm thanh của sự đổ vỡ. Hốt hoảng, tôi phóng ù lên lầu.
Càng tiến lại gần phòng của chú Bảy thì những tiếng hét và âm thanh đáng sợ
càng lớn hơn. Khi tôi tiến tới trước cửa phòng thì mọi sự thật quá sức tưởng tượng…
-Chú!
Chú làm cái trò gì thế??? Thả nhỏ Mít ra! Thả nó ra!!!
Tôi
vừa hét lớn vừa dùng hết sức lôi nhỏ Mít ra khỏi cái bóp cổ chặt cứng của chú Bảy.
Con nhỏ hình như đang lịm dần đi. Tôi sợ hãi cùng mình nhìn lên chú Bảy:
-Chú
điên rồi sao??? Dừng lại đi chú! Dừng lại đi!!!
Tôi
cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt đang như hai hòn lửa của chú Bảy và hét thật to những
mong chú ấy lấy lại được tinh thần. Sau vài giây thì hai bàn tay chú Bảy từ từ
buông ra. Nhỏ Mít ho sặc sụa. Tôi cũng bắt đầu thở phào. Mọi chuyện thật quá
đáng sợ…
Nhỏ
Mít hai tay ôm lấy cổ và từ từ ngồi dậy. Con nhỏ có vẻ đang rất hoảng loạn. Điều
đó là tất nhiên vì con nhỏ sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng hoàng tử của đời mình lại
thành ra thế này.
-Mày
ổn chứ???
Tôi nhìn nó hỏi han.
-Tao…tao
về đây!
Nhỏ
Mít mặt tái nhợt, nói một câu đầy run rẩy rồi chạy nhanh đi. Tôi tính gọi lại
nhưng lại thôi. Nó đang cực kì hoảng sợ nên có nói gì cũng không ăn thua gì.
Tôi thở dài nhìn về phía chú Bảy. Ổng vẫn đang ngồi thừ ra, hai mắt vô cảm. Thật
ra đây không phải là lần đầu tôi bắt gặp chú ấy trong tình trạng này. Cứ khoảng
hai ba tháng thì chú Bảy lại lên cơn như vậy. Ban đầu mọi người còn tưởng chú ấy
bị thần kinh và cũng đưa đi khám. Tuy nhiên bác sĩ khẳng định chú Bảy không hề
có dấu hiệu của người bất ổn về thần kinh, mọi bài test chú ấy đều vượt qua
theo đúng tiêu chuẩn của người bình thường. Dần dà cả nhà ai cũng quen với tình
trạng lâu lâu lên cơn quậy phá của chú ấy. Nhưng mọi lần ổng chỉ đập phá đồ đạc
và la hét một mình, dáng vẻ quằn quại cứ như đang phải chống chọi với một cơn
đau rất đáng sợ nào đó chứ không nặng nề và nguy hiểm theo kiểu dồn người ta đến
chỗ chết như lúc vừa rồi.
-Chú
ơi!
Tôi
run run gọi tên chú ấy. Lòng vẫn thấp thỏm một nỗi sợ hãi. Tôi sợ sẽ bị giống
nhỏ Mít…
Chú
Bảy từ từ ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt dần dần lấy lại sức sống.
-Em!
Thực sự anh không chịu đựng được nữa rồi…
Chú
ấy thốt ra câu nói đầy kì lạ đó rồi ôm chầm lấy tôi. Dù hơi bất ngờ nhưng tôi
cũng vỗ vỗ nhẹ vào lưng chú Bảy theo kiểu an ủi. Bây giờ không nên làm chú ấy
shock thêm nữa…
-Lại
cái trò gì nữa đây??? Hai người rốt cuộc là chú cháu hay là người yêu của nhau
vậy???
Tôi
giật mình nhìn ra cửa sau khi nghe câu nói vừa rồi.
Là
Phước Nguyên! Tôi quên mất rằng anh ta có nói lát nữa anh ta sẽ tới nhà dẫn tôi
đi ăn. Ôi không...
Ánh
mắt của Phước Nguyên đầy giận dữ. Tôi cứ đờ người ra. Không phải vì tôi không
thấy sợ mà vì trong đầu tôi bỗng dưng ào ạt xuất hiện những hình ảnh đầy kì lạ.
Tôi
thấy mình đang nắm tay một người nào đó trông rất giống tên tóc vàng, sau đó là
sự xuất hiện của một người khác lại giống y như chú Bảy. Mọi thứ xoay vần…Chóng
mặt…Quay cuồng…
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment