CHƯƠNG 3 - HẬU HOA - VÔ ÂM - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
HẬU HOA
Tác giả: Vô Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Trang, Cung Đình, Tranh Đấu
Người dịch: Bờm Bé
Chương 03: Cửa nát nhà tan
Tô khuynh thành hơi sửng sờ,
nhưng ngay sau đó nở nụ cười.
"Đúng nha, ở phương diện
đối đãi nam nhân, muội muội tất nhiên là cao thủ, như vậy hôm nay muội muội tới
đây là muốn làm gì?"
Làm gì?
Niếp Khinh thần sắc vặn vẹo,
âm trầm nói: "Tự nhiên là vì muốn nhìn tỷ tỷ sống không bằng chết, đau đến
không muốn sống, rơi xuống bụi bậm!"
Từng chữ từng câu, bao gồm hận,
ghen để cho Tô Khuynh Thành cả người run lên: "Tỷ tỷ cũng không biết mình
đã làm gì để muội muội hận ta như vậy."
"Bản thân mình tất nhiên
không biết!" Niếp Khinh chê cười một tiếng, "Ngươi cao cao tại thượng,
hưởng thụ cưng chiều của thiên tử một nước, hưởng thụ kính yêu của dân chúng,
hưởng thụ tam quốc chứa nhiều công tử yêu thích. Làm sao thấy đến người đứng dưới
bóng râm của ngươi đây!"
Trước lúc Niếp Khinh vào Tô phủ,
nàng từng nghe đến truyền kỳ về Tô phủ Tô Khuynh Thành.
Lời đồn đãi nói nàng dung mạo
Vô Song, tài tình hơn người, là người cao cao tại thượng, dẫn tới mọi người
sùng bái, vạn dân kính ngưỡng.
Sau lúc nàng mười tuổi, lấy thân
phận nữ cô nhi vào Tô phủ, cũng được nhìn thấy vị biểu tỷ trên danh nghĩa lớn
hơn nàng hai tuổi này.
Lúc nhìn thấy nàng, nàng đang
cùng đại công tử Tô phủ ở trong đình bên cạnh ao hoa sen đánh cờ. Bên cạnh nàng
là Nhị công tử cùng tam công tử của Tô phủ.
Tuy nàng (TKT) đưa lưng về
phía nàng (NK), nhưng là chỉ một cái bóng lưng sẽ làm cho mọi người hướng nhìn
nàng (TKT) không dứt. Nàng (NK) phảng phất như bị mê muội, tránh thoát tay bà
vú chạy tới.
Sau đó, kế tiếp sáu năm, khuôn
mặt kia như bóng đè luôn hiện hữu trước mặt của nàng.
Nàng khi đó mới biết được,
cõi đời này thật sự có cô gái nghiêng nước nghiêng thành.
Cho dù là đánh cờ cùng Tô đại
công tử tài hoa nổi tiếng Đại Lương, nàng mặt mũi cũng như cũ trong trẻo lạnh
lùng Vô Song. Nàng ngẩng đầu nhìn hướng nàng, đôi môi nhẹ nhàng bĩu một cái, xinh
đẹp tuyệt trận.
Nàng (TKT) chỉ nhìn nàng (NK)
một cái, ròi cứ tiếp tục ngó chừng bàn cờ. Cái nhìn kia, nhàn nhạt không có
chút nào để ý, phảng phất như là vị thần cao cao tại thượng ánh mắt liếc nhìn về
hướng không khí.
Ánh mắt kia, làm người tuyệt
vọng, làm người ta ghét cay ghét đắng, làm người ta muốn hủy diệt
Nàng đột nhiên đã cảm thấy,
mình toàn thân cũng không thích hợp. Y phục cũ rồi, ngón tay thô rồi, da đen.
Nhưng là, bộ y phục kia rõ ràng
chính là bộ đồ mới nàng chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, đây là lần đầu tiên nàng
mặc vào. Mà ngón tay của nàng cũng là mãnh khảnh, tuy trong nhà không có nhiều phú
quý, nhưng cha mẹ nguyện ý nuông chiều nàng, chưa từng bắt nàng đã làm việc nặng.
Mà nàng toàn thân để cho nàng hài lòng nhất không phải là da thịt tuyết trắng này
sao.
"Biết không? Kể từ khi
đó, ta liền chán ghét ngươi. Vô luận ta như thế nào lấy lòng người trong Tô phủ,
ở trong lòng bọn họ ta cũng so ra kém ngươi một ngón tay!" Niếp Khinh thần
sắc điên cuồng, lòng đố kị làm cho khuôn mặt ôn hòa hoàn toàn biến mất! (Edit:
Xí ngươi làm sao mà sánh bằng Khuynh Thành tỷ tỷ chứ, ngươi coi ngươi là ai)
"Nhưng là, hiện tại ta rốt
cuộc không cần đựng những thứ này." Niếp khói nhẹ nhẹ nhàng cười một tiếng,
khôi phục hình tượng ôn nhu.
Tô Khuynh Thành tự nhiên
không nhớ rõ cảnh tượng mà Niếp Khinh nói, chẳng qua là trong lòng đột nhiên có
cảm giác không tốt lành: "Ngươi những lời này, là có ý gì?"
Rốt cuộc không cần chịu được
Niếp Khinh ôn nhu vuốt ve bụng
của mình, sau đó nhìn Tô Khuynh Thành nói: "Bởi vì, Đại ca ca tài hoa hơn
người của ngươi đã bị ta hạ lệnh đập nát mười ngón tay, xốc da người đút chó!
Võ công trác tuyệt của nhị ca ca bị ta cắt đứt gân mạch, đưa vào Tiểu quan quán,
nghe hạ nhân nói, ngày hôm qua bị một tên khất cái hạ tiện ngoạn đến chết! Mà tiểu
ca của ngươi văn võ toàn tài, là tương lai hi vọng của Tô gia, thì bị ta làm
thành người vu, đưa cho quý phủ của Binh Bộ thượng thư người có cừu oán cùng hắn"
"Chớ nói!"
Tô Khuynh Thành gầm nhẹ,khuôn
mặt bình tĩnh của, rốt cục biến mất. Đây là chuyện xảy ra trong ngày thứ ba,
nàng lần đầu cảm nhận được tuyệt vọng, ngọn lửa cừu hận suýt nữa đem lòng của
nàng cho cháy thành tro tàn!
Đại ca ôn nhuận như ngọc, nhị
ca một thân chánh khí, còn có tiểu ca nhìn như cà lơ phất phơ, kì thực trí mưu
không thua bởi bất luận kẻ nào.
Nàng hai mắt đỏ bừng nhìn Niếp
Khinh: "Bọn họ cũng là thân nhân của ngươi!"
Nàng nhớ tới trước đó không
lâu, đại ca còn vẻ mặt ưu sầu bàn chuyện hôn sự của Niếp Khinh với nàng, lúc ấy
nàng còn ghen tị nói đại ca đối với Niếp
Khinh còn tốt hơn so với nàng.
Nhưng là, chính là chỗ này nàng
tâm tâm niệm niệm muội muội, đem nàng đưa vào Địa Ngục!
Niếp Khinh tựa hồ bị phản ứng
của Tô Khuynh Thành làm cho hài lòng, che miệng nở nụ cười: "Làm sao, đau
lòng rồi? Ngươi có phải hay không kỳ quái, tại sao ngươi âm thầm bồi dưỡng những
người đó lại không có đem bọn họ cứu ra? Ha ha ha, Tô Khuynh Thành, ngươi mưu kế
tính toán tường tận, làm sao lại không hảo hảo nhìn một chút của người bên gối
của mình, hắn là một nam tử so sánh với đế vương càng giống đế vương, ngươi thế
lực này tựu toàn bộ bị tiễu diệt."
Tô Khuynh Thành cả người chấn
động, sau đó khuôn mặt thủy chung lạnh nhạt, rốt cục xuất hiện vẻ đồi bại. Nàng
cả người phảng phất nhận lấy đả kích rất nặng, thần sắc trắng bệch.
"Làm sao sẽ? Làm sao sẽ?
Bình An hắn"
"Hừ!" Niếp khói nhẹ
cầm lấy một khối điểm tâm bắt đầu ăn, "Hắn là người của A trạm!"
Tô Khuynh Thành đôi môi run rẩy.
Nàng thật ra thì sớm đã có sở
chuẩn bị, mặc dù hoài nghi trượng phu mình, không phải là việc một thê tử nên
làm, nhưng là nàng cũng sẽ không nghĩ Tư Đồ Tuyên Trạm là của nàng trượng phu đồng
thời lại càng một vị đế vương!
Tô gia không có làm việc
không hợp với quy củ, nhưng là căn cứ lịch sử Tô gia đã công cao hơn chủ, sẽ
đưa tới nghi kỵ, chèn ép đế vương!
Mà nàng, cũng không có để cho
Tô gia thu liễm, nàng cảm thấy Tô gia sẽ không như vậy, bởi vì Tư Đồ Tuyên Trạm
này là một vị đế vương yêu nàng!
Cho nên nàng mặc dù sớm đã có
sở chuẩn bị, nhưng cũng không để ý lắm. Nếu như đến lúc đó có chuyện tóm lại có
người đi đưa bọn họ cứu ra. Mà người huấn luyện những ngươi kia chính là Bình
An!
Là hộ vệ nàng tín nhiệm nhất!
Lúc nàng chưa lấy chồng một lần
xuất hành trên đường cứu một thanh niên, võ công cao cường, làm nhiều ít nói.
Không nghĩ tới, Tư Đồ Tuyên Trạm
lại từ thời điểm sớm như vậy, gài người đi tới bên cạnh nàng!
Nàng thật đúng là thật quá
ngu xuẩn!
"Đau lòng sao? Hối hận
sao? Khiếp sợ sao?" Niếp Khinh thanh âm nhu hòa, nhưng như ngàn con độc
trùng bay vào trong tai nàng.
"Là ngươi hại chết bọn họ!
Ngươi kiêu ngạo, ngươi tự đại hại chết bọn họ! Nga, đúng rồi! Phụ thân của
ngươi, buổi trưa hôm nay sẽ trước mặt con dân Đại Lương được hắn bảo vệ cả đời
bị thiên đao vạn quả. Sách sách, ta phái đi người đi nói rồi, phải là một ngàn
đao mới được tắt thở, kia thật sự là đau lắm nha!" (Edit: Con này cũng ác
quá đi mà, ức chế quá đi aaaa)
"A a a a chớ nói, chớ
nói"
Tô Khuynh Thành phun ra một
ngụm tiên huyết, ngã xuống thảm Kim Nhung, che lỗ tai của mình.
Niếp Khinh đứng lên, lần đầu
tiên từ trên trên cao nhìn xuống khuynh thành giai nhân té trên mặt đất. Trong
lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, làm cho nàng cả người đều cảm giác lâng lâng.
Loại cảm giác này chỉ có đang
ở trong mộng xuất hiện, ở nơi này rốt cục ở trên thực tế cảm nhận được.
"Tiểu thư Tô gia Tô Khuynh
Thành, từng là Hoàng hậu Đại Lương xinh đẹp khuynh thiên. Ngươi cũng có hôm
nay, ngươi cũng có một ngày bò lổm ngổm ở dưới chân ta!"
Niếp Khinh thanh âm đột nhiên
bén nhọn, nàng đi tới ngồi xổm người nhìn xuống, nhìn khuôn mặt bị nàng nguyền
rủa trăm ngàn lần này.
"Tô Khuynh Thành, trận đánh
bạc này, ngươi thua! Tiền đánh cuộc là Tô gia, một trăm ba mươi chín miệng ăn, tại
buổi trưa hôm nay, toàn bộ bị chém! Mà ngươi, cũng là bởi vì ta cầu tình, mới
có thể sống đến lúc này. Mà hôm nay xem ra, thật đúng là thống khoái nha, như
thế nào? Những thống khổ mà ta từng nhận qua, cảm giác không tệ sao!"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment