CHƯƠNG 68 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 68:

Tô Mạt cười hơi hơi nhìn hắn, khóe môi lộ vẻ một chút giọng mỉa mai, nếu là từ trước, hắn sáng sớm đem tất cả mọi người bỏ lại, lòng như lửa đốt bay đi.

Lần này còn đến liếc mắt xem nàng một cái.

Tựa hồ như trưng cầu ý kiến của nàng.

Tất yếu phải vậy sao?

Hắn không phải thật sự yêu thương nữ nhi nào, mà người nào là nữ nhi của Cố di nương, chính là cục cưng của hắn, trái tim trên người hắn.

Nàng muốn không phải bởi vì người khác mới yêu thương nàng, mà là thật tình yêu thương nàng.

Nàng rũ mắt xuống, thế gian này, có người thiệt tình yêu thương nàng sao?

Nàng thở dài, nâng ly trà lên liền uống.

“Rầm...... Khụ khụ khụ...... Là rượu nha!”

Tô Việt bưng trà nàng cho nàng uống, cười nói:“Không phải là rượu sao? Ngươi bưng rượu của ta ngửa đầu liền uống.”

Tô Mạt quyệt miệng,“Nhị ca ca cũng không nhắc nhở ta.”

Tô Việt ha ha cười, trong mắt thật ra ánh lên sủng nịch,“Ta nghĩ tiểu nha đầu ngươi trong lòng vui sướng, muốn sảng khoái uống ba trăm chén.”

Nói xong rút khăn ra cúi người xoa xoa khóe miệng nàng, lại gắp điểm tâm bọn nhỏ thích ăn cùng thức ăn cho nàng.

Nhìn hắn như thế cẩn thận chu đáo, có thể sánh bằng Tĩnh thiếu gia chiếu cố đứa nhỏ.

Nàng quay đầu hướng Tĩnh thiếu gia thè lưỡi, hắn sẽ không chiếu cố đứa nhỏ đâu, lấy nàng làm tiểu động vật để dưỡng, nhưng lại thường thường bá đạo đùa giỡn nàng.

Nàng muốn đi theo ca ca, dù sao cũng là ca ca ruột của nàng.

Nàng rõ ràng ngồi vào trong lòng Tô Việt,“Ca ca, ta muốn ăn cá.”

Tô Việt ngửi trên người nàng mùi thơm của sữa, cũng quên nam nữ bảy tuổi không thể ngồi chung, nhưng thật ra chính xác đem nàng làm đứa trẻ ba bốn tuổi, cẩn thận chiếu cố muội muội.

Tô Mạt chưa bao giờ có huynh đệ tỷ muội, Tô Việt có cũng không có thân cận như vậy, nay xem nàng dính mình như vậy, trong lòng hắn vui mừng nhẹ nhàng, vì muội muội thân cận mà thích.

Hắn dùng đũa gắp cá cho nàng, cẩn thận lựa xương ra, sau đó trực tiếp đút cho nàng.

Tô Mạt tâm tình tốt, ăn đến bụng căng tròn.

Rất nhanh, Tô Nhân Vũ trở về, trên mặt mang theo bất đắc dĩ tức giận.

Nhìn đến Tô Mạt ở trong lòng Tô Việt, trên mặt hắn tối tăm lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Không đợi mọi người hỏi, hắn cười nói:“ Tính tình Hinh Nhi, thích làm ầm ĩ. Không có gì, cái trán đụng ở trên giường, chỉ bị thương ngoài da, không có trở ngại.”

Tô Mạt bĩu môi, nàng đã sớm biết chút quan tâm cũng không còn.

Nàng ăn uống no đủ, cảm thấy khó chịu, ách xì 1 cái, ngủ ngay trong lòng Tô Việt.

Tĩnh thiếu gia nhìn nàng một cái, định đi ôm nàng vào trong phòng ngủ, Tô Nhân Vũ đã muốn đứng lên, thật cẩn thận nói:“Đem nàng cho ta, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi.”

Tô Mạt nhìn phụ thân trong mắt khát vọng quang mang, trong lòng thở dài, hắn là người cực kỳ thông minh, không cần ai nói, trong lòng cũng biết sao lại như thế.

Đem Tô Mạt nhẹ nhàng mà giao cho Tô Nhân Vũ, hắn quay đầu hướng Tĩnh thiếu gia cười cười,“Tĩnh thiếu gia cùng Dư muội muội đồng hành đã lâu? Dọc theo đường đi có nàng làm bạn, tuyệt đối sẽ không tịch mịch.”

Tiểu nha đầu này, chỉ cần nhìn, cũng sẽ làm người ta cảm thấy thỏa mãn.

Nàng trừng mắt ngập nước, vẻ mặt khát vọng nhìn ngươi, cho ngươi cảm thấy nàng thật cần ngươi, ngươi rất tuyệt, nàng thật thích ngươi.

Cái loại hồn nhiên này, làm người ta có cảm giác rất ấm áp.

Tĩnh thiếu gia nhìn hắn lập tức cảm nhận được tiểu nha đầu tốt, nhất thời trong lòng ích kỉ, rất muốn đem nàng giấu đi, không cho người khác thân cận.

Tô Nhân Vũ ôm Tô Mạt trở về thư phòng mình, mấy ngày nay hắn đều là ở trong thư phòng nghỉ tạm.

Thư phòng của hắn thực rộng mở, trừ giường lớn, chính là án thư, bàn cờ, bàn trà.

Hắn ôm nàng ngồi ở trên giường, xem nàng ngủ, lại ngắm hàng lông mi cong cong.

Hắn đột nhiên có một cảm giác giải thoát, thì ra là thế cảm giác thoải mái.

Thật giống như linh hồn ở chỗ sâu buông xuống một gánh nặng.

Nàng là nữ nhi của doanh nhi, cho nên cho dù lúc hắn không biết, cũng sẽ bị nàng hấp dẫn, không tự chủ được đối với nàng tốt, thậm chí ở sâu trong lòng, không dám tìm tòi nghiên cứu gì, thì phải là tứ nha đầu so với tam nha đầu hoàn hảo hơn, làm cho hắn nhịn không được nghĩ sẽ thương nàng, đợi một thời gian, tứ nha đầu sẽ trở thành quả tim trên người hắn, mà không phải tam nha đầu......

Loại ý tưởng này, từ trước hắn không dám tìm tòi nghiên cứu, mỗi một ý nghĩ, hắn đều cảm thấy thật xin lỗi doanh nhi, tâm như là bị đè nén, áy náy vô cùng.

Cho nên chỉ có thể gấp bội đối tốt với tam nha đầu, không quan tâm tứ nha đầu.

Nay phát hiện, kỳ thật tứ nha đầu là nữ nhi của doanh nhi, hắn đột nhiên được giải thoát rồi.

Nguyên lai chính mình nay không cần phải giãy dụa, hắn đối tốt với tứ nha đầu, hẳn là cha và con gái thiên tính, bởi vì nàng mới là nữ nhi của doanh nhi, kế thừa bản tính của doanh nhi.

Cho nên hắn mới có thể bị nàng hấp dẫn, không tự chủ được nghĩ đối tốt với nàng.

Cõi lòng tan nát vừa hợp lại, buông xuống gánh nặng thật lớn, không áy náy, cảm giác thoải mái, thật sự tốt.

Làm cho hắn đột nhiên cảm thấy chính mình trẻ hơn mười tuổi, giống như tiểu tử hai mươi tuổi tràn đầy sinh lực.

Thật giống như là tân hôn không lâu liền có quý tử, trong lòng vui mừng.

“Doanh nhi, ta tìm về nữ nhi của chúng ta, ta không phải vô dụng?” Hắn nhìn chăm chú vào Tô Mạt ngủ, thì thào tự nói.

Nàng giật giật, hắn sợ tới mức lập tức cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ nàng bừng tỉnh.

Tô Mạt than thở một tiếng, nói câu nói mê, sau đó ở trong lòng hắn tư thế thoải mái, ngủ càng ngon.

Hắn buồn cười, giống dỗ trẻ con nhẹ nhàng mà dỗ nàng.

Hỉ Thước từ bên ngoài tiến vào, ôn nhu nói:“Lão gia, buông tứ tiểu thư xuống đi.”

Mặc kệ Dư tiểu thư có phải tứ tiểu thư không, Hỉ Thước đều đem nàng trở thành tứ tiểu thư, bởi vì lão gia nghĩ thật, nàng cũng muốn thật.

Cho dù mọi người nói không phải, lão gia trong lòng nhận thức chuẩn , nàng cũng nhận thức chuẩn .

Tô Nhân Vũ nhìn nàng một cái, trong mắt có cười, tuy rằng gầy, cũng là cái tao nhã trong sáng, nam nhân tuấn mỹ như vậy.

Hỉ Thước trong lòng nóng lên, lão gia sống lại !

Hỉ Thước giúp hắn đem Tô Mạt đặt ở giường lớn, đắp chăn bông tơ, thấp giọng nói:“Lão gia vẫn là nên đi xã giao khách, nô tỳ ở trong này một tấc cũng không rời.”

Tô Nhân Vũ hướng nàng cười cười, lại nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái mới xuống giường đi ra ngoài, lại gọi hai mụ mụ khỏe mạnh tới, hai gã sai vặt thanh tú, thấp giọng phân phó nói:“Các ngươi không cần phải xen vào, chỉ để ý bảo hộ tứ tiểu thư. Không được kẻ nào khi dễ nàng, nếu là có gì không ổn lập tức đi báo ta biết.”

Mấy người nhận lệnh.

Tô Nhân Vũ thế mới yên tâm đi.

Hắn không thể không cẩn thận.

Từ trước mẫu thân cùng Vương phu nhân đương gia, hắn vội vàng đi lo chuyện nha môn, ở nhà mình không có người tâm phúc, kết quả thường xuyên xảy ra chuyện, đem chính nữ nhi mình yêu nhất đánh mất.

Hắn hận chính mình, hận không thể giết chính mình.

Nhưng nàng để lại đứa nhỏ.

Cho nên hắn đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người tam tiểu thư, hảo hảo mà bảo hộ nàng, không cho ai cơ hội hại nàng.

Ai biết tam tiểu thư không giỏi, bị Vương phu nhân xui khiến, gây chuyện khắp nơi, đem người hắn tuyển từ bên ngoài về bảo hộ nàng đuổi đi , ngại bọn họ thô tục.

Nếu không, cũng sẽ không có chuyện phóng hỏa trong phòng đại tiểu thư, tam tiểu thư cũng sẽ không gãy chân, tứ tiểu thư cũng sẽ không mất tích.

Tô Nhân Vũ nhận định Dư tiểu thư chính là nữ nhi của mình, nàng không chết, cái xác kia khẳng định là cháu gái của mụ mụ.

Hắn mơ hồ nghe người ta nói có mụ mụ nói cháu gái mình có tới, đi tìm chung quanh, tìm không thấy.

Hắn thấy đi kinh thành rất tốt, tứ nha đầu ở lại nơi này nhớ những chuyện không hay, đi kinh thành, đó hoàn toàn là hoàn cảnh mới, hắn cũng có thể một lần nữa bắt đầu làm một người cha.

Hắn cước bộ nhẹ nhàng, mặt mang tươi cười bộ dạng sao là bệnh nguy kịch được?

Hắn cười, mình nội lực thâm hậu, cho dù là bị người ta hạ độc dược, chỉ cần chính mình hi vọng, độc dược kia cũng không thể lấy mạng của hắn .

Tô Mạt ngủ thật sự ngon giấc, tự nhiên tỉnh lại, thần thanh khí sảng, bên giường một di nương đang thêu hoa, nha thanh búi tóc, mặt mày thanh tú, da thịt mềm mại, nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.

Tô Mạt cười cười,“Thước di nương cám ơn ngươi chiếu cố ta...”

Hỉ Thước cười rộ lên, nàng kỳ thật họ phùng, hiện tại tuy rằng làm di nương, nhưng Tô Nhân Vũ vẫn chưa chạm vào nàng, mọi người còn gọi nàng là Hỉ Thước cô nương.

Không nghĩ tới Tô Mạt lại xưng hô như vậy, nàng cười đến mặt mày hồng lên, rất là vui mừng,“Tiểu thư tỉnh rồi, đói bụng sao? Ta cho ngươi nấu nước pha ly trà.”

Nơi này trà phân rất nhiều loại, có dược trà, quả trà, trà ngọt, cũng không phải trà đơn giản, cho nên buổi tối dùng trà, cũng sẽ làm sảng khoái tinh thần.

Tô Mạt nói cảm ơn, ngồi xuống nhìn nhìn, trong phòng đèn rực rỡ, ngọn đèn thanh thấu, bên ngoài trời đã tối dần.

Nàng duỗi lưng một cái,“Ta ngủ đã lâu nha.”

Hỉ Thước bưng nước anh đào đến,“Hai canh giờ.”

Tô Mạt à một tiếng,“Buổi tối ngủ không được .”

Hỉ Thước cười nói:“Nơi này rất nhiều chỗ chơi, ngủ không được có thể cho tiểu nha đầu cùng ngươi chơi.”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiểu nha đầu báo:“Lão gia đã trở lại.”

Hỉ Thước đứng dậy ra đón.

Tô Nhân Vũ mặc áo dài màu xanh nhạt, phong lưu tiêu sái, tuấn lãng cao ngất, thoạt nhìn bộ dạng rất vui vẻ.

Hắn phân phó mụ mụ mang cơm canh đến bày tại đây.

Hắn cười nói:“Ta cũng không biết ngươi thích ăn cái gì nhất, liền đem tất cả món ăn bày lên đây.”

Tô Mạt nhìn nhìn, bàn ăn lớn bày đầy thức ăn, còn có điểm tâm, trái cây......

Bên trong có món nàng thích ăn, cũng có món không thích ăn .

Nhưng thật ra có một mâm quả hải đường, kỳ thật chính là các loại quả ngọt ngào, trải qua hầm chế, làm thành mứt hoa quả, dùng khuôn mẫu áp thành các loại hình dạng.

Nàng thích hải đường đa dạng .

Một lần kia ở trong thư phòng Tô Nhân Vũ chơi cờ, liền ăn , nàng ăn hơn phân nửa bát .

Không nghĩ tới hắn nhớ rõ, quả hải đường này giống như đúc.

Tô Mạt cảm thấy cũng chỉ là loại quả ngọt ngào.

Nàng lại cứng lòng không ăn cái kia, chỉ nói,“Ta không thích ăn loại này.”

Nàng đem hải đường quả đẩy ra, sau đó đi ăn thứ khác .

Ánh mắt lại liếc qua bàn quả hải đường.

Tô Nhân Vũ mắt tối sầm lại, lại sáng ngời, tiểu nha đầu có tâm tư.

Nàng dỗi, nhất định phải đem thứ mình thích nói thành không thích.

Nàng đối với hắn tức giận, tự nhiên sẽ nói không thích, thực tế khẳng định là thích .

Nàng là nữ nhi của hắn, hắn không thể hoài nghi, không thể dao động.

Nếu không Tĩnh thiếu gia là người như vậy, làm sao có thể đến Quốc Công phủ làm khách, còn ở lại lâu như vậy?

Tự nhiên là bởi vì nàng.

Tô Nhân Vũ dù sao cũng là người giỏi dụng binh mưu lược, tâm tư thanh minh, phần tích một lúc, càng thêm kết luận .

Hắn cười cười,“Ta đã cùng Tĩnh thiếu gia nói qua, hắn nói ngươi nếu thích, ở trong phòng sách này cũng không sao.”

Tô Mạt mân mê khóe môi, hừ nói:“Ta không thích. Ta muốn đi tìm ca ca.”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.