CHƯƠNG 56 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 56: 

May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ.

Tô Mạt lập tức hô to,“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ. Ta cho ngươi nhìn cho rõ.”

Lưu Hắc Hổ ở dưới đáy giếng, tối om om, thanh âm hắn ong ong ,“Không có việc gì, chỉ hoảng sợ chút.”

Tô Mạt nói:“Bên trên còn có dây thừng, ta ném xuống, ngươi tiếp lấy, ta sẽ kéo đi thắt chặt.”

Lưu Hắc Hổ đáp ứng rồi, tiếp lấy dây thừng, để Tô Mạt buộc chặt dây, hắn thì sờ soạng dưới đáy giếng tối om.

Đột nhiên đụng đến một bộ xương cốt, như là xương đùi, hắn giật mình sợ hãi.

Cũng may là làm cường đạo, giết người cũng là cơm bữa.

Tiếp tục sờ, không có đụng đến đầu lâu.

Nhưng lại đụng đến một cánh tay đầy lông lá, sợ tới mức hắn gầm nhẹ một tiếng.

Tô Mạt để một chân lên thành giếng lắc lư, vui chết mất thôi.

Sau đó nàng ngồi ở thành giếng, chân nhỏ đong đưa, đụng vào nắp tảng đá.

Tĩnh thiếu gia từ chỗ tối hiện thân, chỉ vào nàng, bảo nàng nàng lui ra sau một chút.

Tô Mạt hướng hắn làm mặt quỷ, lúc này ở dưới truyền đến thanh âm kinh hỉ của Lưu Hắc Hổ,“Là châu báu.”

Tô Mạt lập tức vui mừng nói:“Mau lên đây đi.”

Lưu Hắc Hổ thử leo lên nhưng nặng đến vài chục cân cơ mà.

Hắn dùng dây thừng buộc chặt vào hộp sắt, sau đó tự mình bò lên, một bên bò lên còn dùng chân ôm móc vào dây thừng, thuận tiện đem thùng kéo lên.

Nhìn độ dây thừng kéo căng, Tô Mạt thầm than, thật là liều mạng cũng không bỏ tiền tài à.

Lưu Hắc Hổ có chút đuối, Tô Mạt thúc giục hắn,“Lưu đại thúc lên chưa? Sao chậm như vậy.”

Lưu Hắc Hổ mệt hổn hển thở hồng hộc:“Nhanh lắm rồi, thùng sắt này rất nạng a.”

Tô Mạt nói:“Ngươi tại sao không lên trước đi, sau đó đem thùng kéo lên?”

Lưu Hắc Hổ nghĩ, đúng vậy, hắn vỗ đầu một cái, liền không tóm được dây, oạch một tiếng rớt xuống, hắn kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân tóm lấy dây thừng, nhưng chân còn bị dây thừng móc vào thùng sắt, “Rầm” một tiếng cả người và thùng đều bị đập xuống.

Lưu Hắc Hổ phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Tô Mạt nghe thấy :“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ.”. Tô Mạt rất thân thiết hỏi.

Hắn còn sống nhưng lại không có sức đáp một tiếng, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục leo. Lúc trèo đến một nửa giếng, nghe được Tô Mạt thở dài sâu kín:“Lưu đại thúc, ngươi nói làm người làm cái gì cũng tốt, sao nhất định phải làm cường đạo.”

Lưu Hắc Hổ trong lòng hồi hộp, lập tức khẩn trương leo lên.

Tô Mạt nói:“Đương nhiên, làm cường đạo cũng sẽ chia ra tốt xấu. Nếu là cướp của người giàu chia cho người nghèo, cướp bóc của bọn tham quan, lũ quan ác hại dân hại nước, là hiệp đạo. Nếu là cướp bóc dân chúng, thì lại là cường đạo xấu xa. Ngươi là thế nào loại nào a?”

Lưu Hắc Hổ nghỉ ngơi chút nói:“Ta là hiệp đạo.”

Tô Mạt cười cười, hỏi lại:“Thật sự sao?”

“Thật -----” Lưu Hắc Hổ đột nhiên nói không được, không biết vì sao, câu Tô Mạt hỏi lại khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mát mẻ, cảm thấy tiểu nha đầu này không đơn giản như vậy, nhìn giống tiểu thiên sứ, thực tế có thể là tiểu ác ma.

Hắn cảm thấy không rét mà run, nghe được Tô Mạt nói:“Lưu đại thúc, nếu ta nói, kỳ thật ta lừa gạt ngươi, ngươi sẽ muốn giết ta chứ?”

Lưu Hắc Hổ cơ hồ hàm răng va vào nhau :“Sẽ không.”. Chính là càng khẩn trương động tác leo lên.

Đột nhiên, trên tay nhẹ bẫng:“Rầm” Lại bị quăng ngã mạnh xuống.

Lưu Hắc Hổ bị rơi thất điên bát đảo, cả người như tan vỡ ra, còn có chỗ chảy máu.

Hắn thật sự là muốn chết quách đi cho xong, như thế nào lại bại trong tay tiểu nha đầu mới 7, 8 tuổi?

Tô Mạt buồn bã nói:“Ngươi không biết đúng ko. Trong lòng ngươi có hận, có tức, tính tình nóng nảy, dây thừng này chống đỡ không nổi thì tự nhiên sẽ đứt. Lần này leo từ từ thôi, đừng cáu giận đó.”

Lưu Hắc Hổ tức giận chửi ầm lên.

Một lát sau, hắn nói,“Ta không cáu giận.”

Tô Mạt lại ném dây thừng xuống, hắn tóm được, tiếp tục để hắn leo lên.

Lần này Lưu Hắc Hổ làm bộ leo lên thật chậm, giả bộ một lúc lâu, thấy dây thừng không đứt, mới tiếp tục leo.

Tô Mạt cười lạnh, hắn lại thăm dò tâm tư của nàng.

Chờ hắn bò đến lúc ngắn hơn lần trước một cút, dây thừng lại bị đứt.

Tô Mạt cười nói :“Lưu đại thúc, ngươi tính tình vẫn rất nóng giận, tuy rằng có bớt đi một chút, nhưng vẫn nổi cáu a. Ngươi tự hỏi bản thân một chút, có phải hay không?”

Lưu Hắc Hổ phải thừa nhận răng tiểu nha đầu này quả thực chính là ác ma, có thể đoán được hắn muốn cái gì.

Hắn lại kìm nén thật lâu mới nói:“Ta không cáu giận nữa.”

Tô Mạt buồn bã nói:“Lưu đại thúc, ngươi làm cường đạo, đã hại quá nhiều người cửa nát nhà tan. Nếu thật sự có báo ứng, liệu bọn họ hiện tại có thể tới tìm ngươi hay không? vợ chồng Trương Đại Quý tham tài, ngay cả ngoại sinh nữ*( cháu ngoại (gái)) của chính mình cũng lợi dụng. Bản thân hắn không bản lãnh phải đi tìm các ngươi. Bọn họ bảo các ngươi làm chuyện xấu, lợi ích bọn họ hưởng hết. Bọn họ so với các ngươi còn xấu xa hơn nhiều. Ngươi tuy rằng là cường đạo, nhưng ít nhất còn có cốt khí, không ăn trộm, không cầu bố thí. Điểm ấy ta thực kính nể ngươi.”

Lưu Hắc Hổ sợ run người, nghe Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhưng là làm cường đạo, phải có nguyên tắc, ngươi có không? Cướp của, có giết người hay không? Có cưỡng hiếp nữ nhân chua ? Đã......”

Nàng liên tục hỏi thật nhiều, Lưu Hắc Hổ đều trả lời.

Hắn thật không có gian dâm cưỡng bức nữ nhân, điểm ấy Tô Mạt thật sự rất vừa lòng.

Nàng nói:“Tốt lắm, nếu ngươi thật sự không hay cáu giận nữa thì ngươi đi lên đi. Ngươi đi lên liền đẩy ta xuống dưới đi.”

Lưu Hắc Hổ chột dạ, thiếu chút nữa ngã xuống :“Ta không dám.”

Hắn nào dám a, tiểu nha đầu này xuất chiêu chiêu nào cũng là tuyệt chiêu kì dị, lừa gạt hắn bị nhốt dưới đáy giếng, không dám đảm bảo không có chiêu sau nữa a.

Tô Mạt cười:“Ngươi dám.”

Lưu Hắc Hổ:“Ta sẽ không dám.”

Tô Mạt trầm mặc,“Được, ngươi đi lên đi.”

Lưu Hắc Hổ vẫn có điểm sợ hãi, nếu hắn trèo đến gần miệng giếng, nàng lại chặt đứt dây, chẳng phải là chết chắc sao.

Tô Mạt nói:“Ta cũng có nguyên tắc của mình, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ thực hiện. Ngươi đi lên đi.”

Lưu Hắc Hổ bắt đầu trèo lên trên, Tô Mạt quả nhiên không tiếp tục cắt dây thừng.

Hắn rốt cục đã lên được mặt đất, thấy ánh mặt trời, nhất thời cảm thấy giống như được sống lại, xụi lơ trên đất, nhũn như chi chi, há mồm thở dốc.

Tô Mạt ngồi ở mép giếng, trên tay cầm trủy thủ nghịch ngợm:“Ngươi không sao chứ.”

Lưu Hắc Hổ trợn mắt nhìn nàng, tiểu nha đầu rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta không dám nhìn gần, nhất là khi tiểu nha đầu đó cười như bây giờ, trong đôi mắt to đen bóng chớp động hiện lên tia giảo hoạt. Màu vàng của ánh nắng soi trên cái trán trơn bóng nhẵn mịn của nàng, giống như một nữ vương cao quý tà ác, mà lại còn có khí chất tao nhã thuần khiết.

Quả thực là thể tổng hợp giữa thiên sứ cùng ác ma.

Tô Mạt cười nói:“Ngươi nghĩ xong chưa?”

Lưu Hắc Hổ hừ nói:“Ngươi đi đi.”

Tô Mạt lắc đầu:“Ta đi làm sao a, ngươi không giết ta, thì đưa ta trở về. Ta còn nhỏ chân lại ngắn, đi không nổi a.”

Lưu Hắc Hổ vốn không nghĩ giết nàng, bị nàng kích động nhất thời lại cáu giận, từ từ đứng lên.

Tô Mạt mỉm cười nhìn hắn, trong tay nghịch chơi trủy thủ của hắn:“Sao vậy? Lại thay đổi chủ ý ư?”

Vẻ mặt sát khí, đáng tiếc không đủ nồng đậm a. So với những động vật săn thú như loài báo thì kém xa.

Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”

Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”

Hắn xoay người một cái, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Ruột quặn đau, cơ hồ cảm giác như muốn đứt.

Tô Mạt hơi cười, bịt mũi, làm ra bộ dáng chán ghét:“Nhanh đi đại tiện mau, cách xa ta một chút a.”

Vì chống lại thuốc mê hắn bỏ, A Lí hạ dược khác với hắn, hiện tại mới hoàn toàn phát tác, quả nhiên tố chất thân thể hắn quá cứng rắn.

Một lát sau, sắc mặt Lưu Hắc Hổ vàng xanh, kéo lê hai cái chân lại gần, không có chút sức lực.

Phù phù quỳ xuống trước Tô Mạt.

Tô Mạt ngồi ở chỗ kia, tuy rằng nhìn giống đứa nhỏ, nhưng ở trong mắt hắn đó chính là nữ hoàng.

Tô Mạt cười nói:“Đừng cải tà quy chính a. Cái gì là tà, cái gì là chính? Chỉ cần sảng khoái phân rõ ân đức cừu địch là được. Nhưng ngươi không thể khi dễ ức hiếp dân chúng. Dân chúng chỉ để ý trồng trọt sống yên ổn. Ngươi không cho họ sống, họ cũng sẽ không để yên cho ngươi sống. Mặc kệ ngươi lợi hại ra sao, ngươi đều phải tôn trọng dân chúng, nếu không, ngươi chờ chịu khổ đi! Ngươi dồn ép bọn họ quá mức thì dù ngươi có lợi hại thế nào cũng không yên thân đâu.”

Lưu Hắc Hổ dập đầu:“Tiểu nhân nhớ kỹ.”

Tô Mạt lại nói:“Trước khi làm gì đó nên động não, đừng gặp lợi quên nghĩa, muốn của cải không muốn mạng sống.”

Lưu Hắc Hổ lại dập đầu:“Lão đại, tiểu nhân nhớ kỹ.”

Tô Mạt lại không phản đối, nàng xoa tay đứng lên,“ Xưng hô này không tệ a.”

Lưu Hắc Hổ vui vẻ, nếu nàng chịu làm lão đại của mình, Hắc Hổ sơn không phải lo lắng sẽ không thịnh vượng rồi?

Hắn không có khí lực, cũng không có đầu óc, Tô tiểu thư này quả thực chính là thần đồng.

Tô Mạt sửa lại làn váy, Lưu Hắc Hổ vẻ mặt lo lắng,“Ngươi đứng gần đây, đừng đứng ở bên trên cạnh giếng.”

Tô Mạt quả nhiên đến đi đứng trước mặt hắn.

Lưu Hắc Hổ cười hắc hắc, hướng nàng chắp tay.

Bàn tay nhỏ của Tô Mạt bé sờ sờ đỉnh đầu hắn:“Được, châu báu dưới giếng ngươi mang về, còn có ba ngàn lượng ngân phiếu kia, ngươi cũng thu hồi đi, ráng dẫn dắt các huynh đệ. Chờ ta có thời gian, sẽ đi Hắc Hổ sơn gặp các ngươi.”

Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng:“Lão đại, ngươi, ngươi không theo ta trở về?”

Nhiều tiền của vàng bạc châu báu như vậy, còn có ba ngàn lượng bạc, đều cho hắn? Sau đó nàng cũng không đi giám sát hắn?

Cho không?

----&&&----

Thiên hạ của Mạt Mạt, tiểu đội binh sĩ thứ nhất sắp sửa ra lò. …hắc hắc.


Tô Mạt chắp tay sau lưng, tư thế nữ tiên sinh,“Ta hiện tại không đi, sau này ta lớn hơn một chút sẽ đi gặp các ngươi. Ngươi cùng các huynh đệ, ta sẽ mời bọn họ uống rượu ăn thịt.”

Lưu Hắc Hổ dùng sức ừ một tiếng.

Tô Mạt cười cười,“Được rồi, ta đi đây.”

Lưu Hắc Hổ dùng đầu gối lết vài bước,“Lão đại, xin để lại tín vật đi. Để các huynh đệ có cái tưởng niệm.”

Tô Mạt gãi gãi đầu, nàng cũng không có đồ gì, nhìn đi nhìn lại, đem miếng ngọc bội trên người đưa hắn,“Ngươi dẫn dắt các huynh đệ, làm cho tốt.”

Lưu Hắc Hổ kiêu ngạo đáp ứng, cung kính quỳ trên mặt đất, đem ngọc bội giơ lên quá đỉnh đầu.

Hắn là thật sự bội phục lão đại này rồi.

Cam tâm tình nguyện để nàng làm lão đại Hắc Hổ sơn.

Tô Mạt đi ra ngoài mấy trượng, cười cười,“Tĩnh ác ma, đi thôi.”

Tĩnh thiếu gia hiện thân, áo trắng hơn tuyết, tóc đen nhu mun, dung mạo thần thái đẹp như thần tiên câu hồn người khác.

Lưu Hắc Hổ cả kinh tròng mắt bất động không đảo.

Còn có...... nam nhân tuấn lãng như vậy?

Hắn, vẫn luôn đi theo bọn họ? Mà hắn một chút cũng không biết.

Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng, sát khí liền tràn ra, Lưu Hắc Hổ sợ tới mức lập tức cúi đầu.

Tĩnh thiếu gia duỗi cánh tay ra, đem Tô Mạt ôm lấy, mũi chân nhón một cái, người liền không thấy đâu.

Lưu Hắc Hổ giật mình tỉnh mộng,“Thần, thần tiên!”. Hắn liên tục dập đầu.

Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt, bên ngoài thôn A Lí đánh xe đang chờ, hắn ôm nàng lập tức lên xe, A Lí đánh xe khởi hành đi Bạch Thủy Đầu.

Tô Mạt khóe miệng vẫn lộ vẻ cười nhợt nhạt.

Tĩnh thiếu gia chớp mắt nhìn nàng một cái, từ trong lòng lấy ra một quả ô mai, nhét vào miệng nàng, Tô Mạt ngậm luôn, thói quen liếm đầu ngón tay hắn.

Tĩnh thiếu gia cả người chấn động, chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, thiếu chút nữa không ngồi vững, nhìn nàng có khuôn mặt cùng thân thể của tiểu thiên sứ, nhưng thình lình toát ra sự giảo hoạt quyến rũ của người trưởng thành, thật sự khiến người ta nhức đầu.

Hắn cơ hồ hoài nghi việc giữ nàng bên người có đúng hay không nữa. Chính mình có thể nhịn được chờ nàng lớn lên hay không, nếu xâm phạm nàng...... Hắn liền thấy mồ hôi lạnh chảy dài, có loại cảm giác tội lỗi, theo bản năng cách xa nàng một chút.

Tô Mạt nhưng lại không biết, chỉ cảm thấy bị ôm thực thoải mái, đột nhiên xe xóc nảy, ngẩng đầu nhìn cái trán hắn đang đổ mồ hôi, nàng nâng bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa cho hắn, than thở nói:“Ngươi sinh bệnh sao? Vì sao chảy nhiều mồ hôi vậy.”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.