CHƯƠNG 53 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 53:
Thủy Muội ô ô khóc lên, Tô Mạt
ôn nhu nói:“Ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không? Tĩnh thiếu gia sẽ bảo vệ
ngươi.”
Thủy Muội vừa nghe, lập tức quỳ xuống, Tô Mạt muốn nâng nàng dậy, Tĩnh thiếu gia đem nàng ôm lấy, đợi Thủy Muội cung kính dập đầu lạy ba cái, mới buông ra nàng.
Tô Mạt bấm hắn một chút, vội hỏi:“Đừng như vậy. Chúng ta là hảo tỷ muội . Ta xem Trương Đại Quý không có hảo ý, phụ nữ kia cũng nghĩ cho ngươi làm vợ con ngốc của hắn.”
Thủy Muội nước mắt liên liên , nức nở một chút, kiên định nói:“Tiểu thư, về sau ta chính là nha đầu của ngươi, cầu ngươi thu nhận ta.”
Tô Mạt nắm tay nàng cùng Hồ Tú Hồng,“Chúng ta không phải hảo tỷ muội sao? Như thế nào là nha đầu?”
Tĩnh thiếu gia lại ôm eo nàng, thản nhiên nói:“Đi theo nàng, sẽ cả đời nguyện trung thành, không thể có nửa điểm dị tâm. Ngươi nếu là làm không được, ta có thể cho ngươi bạc, ngươi đi nơi khác ở.”
Thủy Muội lắc đầu, ánh mắt kiên định, nàng xoa xoa lệ,“Ta muốn đi theo tiểu thư, cả đời nguyện trung thành.”
Tô Mạt thở dài, bất mãn trừng mắt nhìn Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái, hắn lại mỉm cười, bừng tỉnh cảnh xuân mãn nhãn, tươi đẹp vô song,“Hảo, ta đây cũng cam đoan, sẽ làm ngươi có cuộc sống hơn người.”
Rất nhanh, bọn họ ở Bạch Thủy Đầu trấn trên khách sạn lớn nhất ở, thưởng cho Thủy Muội, Tĩnh thiếu gia yêu cầu Tô Mạt cùng hắn một phòng.
Bị hắn cõng vào phòng, Tô Mạt oán hận cắn lỗ tai hắn,“ Tĩnh Ác Ma, ngươi hơi quá đáng. Làm sao có thể cô nam quả nữ sống chung một phòng?”
Tĩnh thiếu gia đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn mềm mại, cười xấu xa nhìn nàng,“Tiểu Mạt Lị, ngươi sợ cái gì. Ngươi nhỏ như vậy, ta có thể đối với ngươi như vậy sao?”
Hắn bất quá là muốn lúc nào cũng khắc khắc nhìn thấy nàng, xem bộ dạng thức, bộ dạng ngủ, bộ dạng vui của nàng thôi.
Tô Mạt hai má ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,“Các nàng sẽ hiểu lầm .”
Tĩnh thiếu gia ha ha cười,“Các nàng sẽ không. Ta cũng không phải sắc quỷ, không cầm thú như vậy.”
Tô Mạt đá hắn một cước,“Ngươi là ác ma.”
Hắn thâm tình nhìn nàng,“Ta là ác ma yêu thương của ngươi.”
Tô Mạt lăn lông lốc đứng lên,“A Lí đã trở lại sao?”
A Lí ở ngoài cửa lập tức đáp lại,“Tiểu thư, có thuộc hạ.”
Tô Mạt cho hắn tiến vào đáp lời,“Như thế nào?”
Thủy Muội vừa nghe, lập tức quỳ xuống, Tô Mạt muốn nâng nàng dậy, Tĩnh thiếu gia đem nàng ôm lấy, đợi Thủy Muội cung kính dập đầu lạy ba cái, mới buông ra nàng.
Tô Mạt bấm hắn một chút, vội hỏi:“Đừng như vậy. Chúng ta là hảo tỷ muội . Ta xem Trương Đại Quý không có hảo ý, phụ nữ kia cũng nghĩ cho ngươi làm vợ con ngốc của hắn.”
Thủy Muội nước mắt liên liên , nức nở một chút, kiên định nói:“Tiểu thư, về sau ta chính là nha đầu của ngươi, cầu ngươi thu nhận ta.”
Tô Mạt nắm tay nàng cùng Hồ Tú Hồng,“Chúng ta không phải hảo tỷ muội sao? Như thế nào là nha đầu?”
Tĩnh thiếu gia lại ôm eo nàng, thản nhiên nói:“Đi theo nàng, sẽ cả đời nguyện trung thành, không thể có nửa điểm dị tâm. Ngươi nếu là làm không được, ta có thể cho ngươi bạc, ngươi đi nơi khác ở.”
Thủy Muội lắc đầu, ánh mắt kiên định, nàng xoa xoa lệ,“Ta muốn đi theo tiểu thư, cả đời nguyện trung thành.”
Tô Mạt thở dài, bất mãn trừng mắt nhìn Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái, hắn lại mỉm cười, bừng tỉnh cảnh xuân mãn nhãn, tươi đẹp vô song,“Hảo, ta đây cũng cam đoan, sẽ làm ngươi có cuộc sống hơn người.”
Rất nhanh, bọn họ ở Bạch Thủy Đầu trấn trên khách sạn lớn nhất ở, thưởng cho Thủy Muội, Tĩnh thiếu gia yêu cầu Tô Mạt cùng hắn một phòng.
Bị hắn cõng vào phòng, Tô Mạt oán hận cắn lỗ tai hắn,“ Tĩnh Ác Ma, ngươi hơi quá đáng. Làm sao có thể cô nam quả nữ sống chung một phòng?”
Tĩnh thiếu gia đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn mềm mại, cười xấu xa nhìn nàng,“Tiểu Mạt Lị, ngươi sợ cái gì. Ngươi nhỏ như vậy, ta có thể đối với ngươi như vậy sao?”
Hắn bất quá là muốn lúc nào cũng khắc khắc nhìn thấy nàng, xem bộ dạng thức, bộ dạng ngủ, bộ dạng vui của nàng thôi.
Tô Mạt hai má ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,“Các nàng sẽ hiểu lầm .”
Tĩnh thiếu gia ha ha cười,“Các nàng sẽ không. Ta cũng không phải sắc quỷ, không cầm thú như vậy.”
Tô Mạt đá hắn một cước,“Ngươi là ác ma.”
Hắn thâm tình nhìn nàng,“Ta là ác ma yêu thương của ngươi.”
Tô Mạt lăn lông lốc đứng lên,“A Lí đã trở lại sao?”
A Lí ở ngoài cửa lập tức đáp lại,“Tiểu thư, có thuộc hạ.”
Tô Mạt cho hắn tiến vào đáp lời,“Như thế nào?”
A Lí vẻ mặt y như trước không
chút thay đổi nói:“Trương Đại Quý lại dám chạy tới trong thôn hang ổ của bọn cường
đạo báo tin, khiến bọn họ ban đêm dẫn người đánh cướp chúng ta.”
Hắn lại giải thích hang ổ cường đạo kia, bọn chúng ở tại Hắc Hổ sơn, đầu lĩnh đại đương gia kêu là Lưu Hắc Hổ, thủ hạ có ba trăm năm mươi người.
Người người hung hãn khác thường.
Bọn họ chiếm cứ địa thế hiểm yếu, vị trí vô cùng thuận lợi, quan phủ cũng phải bó tay, bọn chúng thường cướp bóc người qua đường xung quanh vùng.
Nhưng bình thường chúng không dám vào thành, cũng rất ít quấy rầy dân bản địa.
Lần này thế nhưng lại dám vào thành, cũng thật sự thấy tiền sáng mắt.
Ánh mắt Tô Mạt phát lạnh, hừ một tiếng:“Hai tên cẩu tạp chủng xấu xa đó, không thu thập bọn họ một phen xem chúng còn dám coi trời bằng vung không ?”
Tĩnh thiếu gia nhìn A Lí một cái:“Ngươi cùng A Thành ngay bây giờ dẫn người đi chặn bọn chúng lại......”
“Không cần!” Tô Mạt lập tức kháng nghị,“Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, không thể cái gì cũng dựa vào ngươi.” Ánh mắt nàng lạnh lẽo như tuyết, làm sao giống tiểu nha đầu bảy tuổi.
“Ta muốn dựa vào trí tuệ của chính mình!”
Hai tay Tĩnh thiếu gia gối lên sau đầu, thanh âm cười lang lảnh,“Tốt, ta kiêu hãnh vì nàng, Tiểu Mạt Lị!”
A Lí cụp mắt xuống, trong lòng lại vui vẻ, thiếu gia thật sự thay đổi rồi, đã trở lên cởi mở hơn.Từ khi ở cùng một chỗ với Tô tiểu thư, hầu như mỗi ngày đều cười, so với trước kia hoặc là khuôn mặt lãnh khốc, hoặc là cười âm u, thật đúng là......
Ánh mắt Tĩnh thiếu gia lạnh lạnh ngưng đọng nhìn A Lí,“Nghĩ cái gì đó?”
A Lí vội lắc đầu:“Không có, thuộc hạ cáo lui.”
Đầu óc Tô Mạt suy nghĩ một lát liền nảy ra chủ ý, nàng quay đầu đi đến bên người Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh ác ma, ngươi phối hợp một chút .”
Hắn híp mắt, vuốt lấy khóe môi, bộ dáng cười xấu xa,“Nàng báo đáp ta như thế nào đây?”
Tô Mạt làm ra biểu tình dữ tợn:“Mỗi lần cái gì cũng đòi phải báo đáp, ngươi rất tham lam, không cần ngươi nữa.”
Nàng đứng dậy hướng ra bên ngoài cửa nói:“A Lí, trừ ngươi cùng A Thành ra, những người khác hãy để họ ẩn nấp đi, không cần hiện thân, đi đánh tiếng với khách sạn, mặc kệ ai tới hỏi, chúng ta chỉ là một vị thiếu gia ốm yếu, ba tiểu nha đầu, hai người hầu ngốc nghếch, ngươi kêu A Thành giả trang ngốc một chút.”
A Lí ở bên ngoài đáp ứng, sau đó đi hành sự.
Hắn lại giải thích hang ổ cường đạo kia, bọn chúng ở tại Hắc Hổ sơn, đầu lĩnh đại đương gia kêu là Lưu Hắc Hổ, thủ hạ có ba trăm năm mươi người.
Người người hung hãn khác thường.
Bọn họ chiếm cứ địa thế hiểm yếu, vị trí vô cùng thuận lợi, quan phủ cũng phải bó tay, bọn chúng thường cướp bóc người qua đường xung quanh vùng.
Nhưng bình thường chúng không dám vào thành, cũng rất ít quấy rầy dân bản địa.
Lần này thế nhưng lại dám vào thành, cũng thật sự thấy tiền sáng mắt.
Ánh mắt Tô Mạt phát lạnh, hừ một tiếng:“Hai tên cẩu tạp chủng xấu xa đó, không thu thập bọn họ một phen xem chúng còn dám coi trời bằng vung không ?”
Tĩnh thiếu gia nhìn A Lí một cái:“Ngươi cùng A Thành ngay bây giờ dẫn người đi chặn bọn chúng lại......”
“Không cần!” Tô Mạt lập tức kháng nghị,“Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, không thể cái gì cũng dựa vào ngươi.” Ánh mắt nàng lạnh lẽo như tuyết, làm sao giống tiểu nha đầu bảy tuổi.
“Ta muốn dựa vào trí tuệ của chính mình!”
Hai tay Tĩnh thiếu gia gối lên sau đầu, thanh âm cười lang lảnh,“Tốt, ta kiêu hãnh vì nàng, Tiểu Mạt Lị!”
A Lí cụp mắt xuống, trong lòng lại vui vẻ, thiếu gia thật sự thay đổi rồi, đã trở lên cởi mở hơn.Từ khi ở cùng một chỗ với Tô tiểu thư, hầu như mỗi ngày đều cười, so với trước kia hoặc là khuôn mặt lãnh khốc, hoặc là cười âm u, thật đúng là......
Ánh mắt Tĩnh thiếu gia lạnh lạnh ngưng đọng nhìn A Lí,“Nghĩ cái gì đó?”
A Lí vội lắc đầu:“Không có, thuộc hạ cáo lui.”
Đầu óc Tô Mạt suy nghĩ một lát liền nảy ra chủ ý, nàng quay đầu đi đến bên người Tĩnh thiếu gia:“Tĩnh ác ma, ngươi phối hợp một chút .”
Hắn híp mắt, vuốt lấy khóe môi, bộ dáng cười xấu xa,“Nàng báo đáp ta như thế nào đây?”
Tô Mạt làm ra biểu tình dữ tợn:“Mỗi lần cái gì cũng đòi phải báo đáp, ngươi rất tham lam, không cần ngươi nữa.”
Nàng đứng dậy hướng ra bên ngoài cửa nói:“A Lí, trừ ngươi cùng A Thành ra, những người khác hãy để họ ẩn nấp đi, không cần hiện thân, đi đánh tiếng với khách sạn, mặc kệ ai tới hỏi, chúng ta chỉ là một vị thiếu gia ốm yếu, ba tiểu nha đầu, hai người hầu ngốc nghếch, ngươi kêu A Thành giả trang ngốc một chút.”
A Lí ở bên ngoài đáp ứng, sau đó đi hành sự.
Tĩnh thiếu gia mỉm cười nhìn
Tô Mạt, tiểu nha đầu này, luôn làm cho hắn kinh hỉ, hắn sẽ ngắm nhìn thật kĩ
nàng sẽ đùa giỡn thế nào đây.
Chỉ chốc lát, A Lí trở về ngoài cửa,“Tiểu thư, làm xong rồi.”
Tô Mạt chân không nhảy xuống đất, Tĩnh thiếu gia cau mày, nhanh như chớp ôm nàng trở lại, không vui nói:“Đeo giầy vào.”
Tô Mạt chép miệng, hừ một tiếng,“Ta không muốn đeo.”
Hắn bất đắc chau mày, quỳ xuống dưới chân nàng, nhấc chiếc giày nhỏ nhắn của nàng lên, lại cầm bàn chân nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng đeo giày vào.
Hết thảy đều rất tự nhiên, không có nửa điểm do dự cùng biểu tình khác, hết sức chuyên chú giống nhau hắn sinh ra là để giúp nàng đeo giầy.
Cho dù là công việc của hạ nhân, hắn cũng làm thành tao nhã đẹp mặt như vậy, như thể là đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh.
Tô Mạt ngây ngô, tuy rằng nàng không biết Tĩnh ác ma rốt cuộc là thân phận gì, nhưng khí chất tỏa ra từ hắn cao quý thanh nhã, thế nào cũng là con nhà quan to, quý nhân. Nàng nói không đeo giầy bất quá là cảm thấy sẽ mau quay về, hơn nữa nàng cũng chỉ cố ý trêu hắn, ai bảo hắn làm cái gì cũng đòi thù lao a.
Kết quả......
Hắn lại tự mình giúp nàng đeo giầy, làm công việc của một hạ nhân.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thanh âm thấp xuống:“Tĩnh ác ma, ngươi......”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chớp động, thuận thế đem nàng ôm xuống dưới, làm cho nàng và tư thế quỳ của hắn có tư thế mặt đối mặt với nhau:“Tiểu Mạt Lị, đều nói tặng giầy cho nữ nhân của mình, sẽ làm nàng ta rời đi, nhưng nếu đeo giầy cho nữ nhân mình yêu, sẽ khiến nàng ta đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh mình.”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, Tĩnh ác ma này, như thế nào lại ôn nhu như vậy, buồn nôn như vậy?
Hắn, hắn, hắn đã xuyên trúng nhược điểm của nàng.
Nàng kiếp trước tuy rằng chưa có đi hẹn hò, nhưng là cha cùng ông nội luôn giáo huấn đổ vào tai nàng, một người đàn ông vô luận cao quý cỡ nào, có quyền thế ra sao, nếu anh ta chịu ngồi xổm xuống, giúp con xỏ giầy một lần, như vậy anh ta thật lòng thật dạ yêu con.
Không được, nàng dường như không kìm chế nổi những giọt lệ rồi.
Nàng hít sâu, nhịn xuống, nhịn xuống, nàng hiện tại chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, không thể trưởng thành sớm như vậy được.
Nàng nhếch miệng, cười hắc hắc, nhấc mạnh chân đá hắn một cước, bày ra một tư thế muốn đánh nhau kịch liệt:“Tĩnh ác ma, ngươi đeo giầy cho ta, là muốn ta đánh ngươi, ha ha!”
Chỉ chốc lát, A Lí trở về ngoài cửa,“Tiểu thư, làm xong rồi.”
Tô Mạt chân không nhảy xuống đất, Tĩnh thiếu gia cau mày, nhanh như chớp ôm nàng trở lại, không vui nói:“Đeo giầy vào.”
Tô Mạt chép miệng, hừ một tiếng,“Ta không muốn đeo.”
Hắn bất đắc chau mày, quỳ xuống dưới chân nàng, nhấc chiếc giày nhỏ nhắn của nàng lên, lại cầm bàn chân nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng đeo giày vào.
Hết thảy đều rất tự nhiên, không có nửa điểm do dự cùng biểu tình khác, hết sức chuyên chú giống nhau hắn sinh ra là để giúp nàng đeo giầy.
Cho dù là công việc của hạ nhân, hắn cũng làm thành tao nhã đẹp mặt như vậy, như thể là đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh.
Tô Mạt ngây ngô, tuy rằng nàng không biết Tĩnh ác ma rốt cuộc là thân phận gì, nhưng khí chất tỏa ra từ hắn cao quý thanh nhã, thế nào cũng là con nhà quan to, quý nhân. Nàng nói không đeo giầy bất quá là cảm thấy sẽ mau quay về, hơn nữa nàng cũng chỉ cố ý trêu hắn, ai bảo hắn làm cái gì cũng đòi thù lao a.
Kết quả......
Hắn lại tự mình giúp nàng đeo giầy, làm công việc của một hạ nhân.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thanh âm thấp xuống:“Tĩnh ác ma, ngươi......”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chớp động, thuận thế đem nàng ôm xuống dưới, làm cho nàng và tư thế quỳ của hắn có tư thế mặt đối mặt với nhau:“Tiểu Mạt Lị, đều nói tặng giầy cho nữ nhân của mình, sẽ làm nàng ta rời đi, nhưng nếu đeo giầy cho nữ nhân mình yêu, sẽ khiến nàng ta đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh mình.”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, Tĩnh ác ma này, như thế nào lại ôn nhu như vậy, buồn nôn như vậy?
Hắn, hắn, hắn đã xuyên trúng nhược điểm của nàng.
Nàng kiếp trước tuy rằng chưa có đi hẹn hò, nhưng là cha cùng ông nội luôn giáo huấn đổ vào tai nàng, một người đàn ông vô luận cao quý cỡ nào, có quyền thế ra sao, nếu anh ta chịu ngồi xổm xuống, giúp con xỏ giầy một lần, như vậy anh ta thật lòng thật dạ yêu con.
Không được, nàng dường như không kìm chế nổi những giọt lệ rồi.
Nàng hít sâu, nhịn xuống, nhịn xuống, nàng hiện tại chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, không thể trưởng thành sớm như vậy được.
Nàng nhếch miệng, cười hắc hắc, nhấc mạnh chân đá hắn một cước, bày ra một tư thế muốn đánh nhau kịch liệt:“Tĩnh ác ma, ngươi đeo giầy cho ta, là muốn ta đánh ngươi, ha ha!”
Tĩnh thiếu gia cười ha ha,
nha đầu kia rất đáng yêu, quả thực là bảo bối a.
Không đúng, là tòa núi ngọc, vô cùng vô tận, có thể khai phá liên tục.
Hắn thực chờ mong, muốn nhìn một chút trong cái đầu nhỏ bé kia rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều mà hắn không biết.
Tô Mạt lại lặng lẽ giao phó một ít chuyện cho A Lí tự mình đi làm.
Đảo mắt đêm đã xuống, đã ăn cơm chiều xong, nói chuyện chốc lát, Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội sớm một chút đi nghỉ ngơi, lại kêu A Thành phụ trách âm thầm bảo vệ các nàng.
Nàng lại cùng Tĩnh thiếu gia chơi cờ dưới ánh đèn, để A Lí ở tại phòng hạ nhân.
Tô Mạt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cười cười, ngáp một cái:“Thiếu gia, buồn ngủ quá nha, chúng ta ngủ đi.”
Tĩnh thiếu gia tự nhiên muốn phối hợp với nàng, làm bộ như bộ dáng ốm yếu, thường thường ho khan, thở gấp nói:“Ta, ta ngủ không được, ngươi, ngươi cũng không...... Khụ khụ...... Không biết, ta...... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Tô Mạt săn sóc nói:“Thiếu gia, thiếu gia, mau đi nằm .”
Không đúng, là tòa núi ngọc, vô cùng vô tận, có thể khai phá liên tục.
Hắn thực chờ mong, muốn nhìn một chút trong cái đầu nhỏ bé kia rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều mà hắn không biết.
Tô Mạt lại lặng lẽ giao phó một ít chuyện cho A Lí tự mình đi làm.
Đảo mắt đêm đã xuống, đã ăn cơm chiều xong, nói chuyện chốc lát, Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội sớm một chút đi nghỉ ngơi, lại kêu A Thành phụ trách âm thầm bảo vệ các nàng.
Nàng lại cùng Tĩnh thiếu gia chơi cờ dưới ánh đèn, để A Lí ở tại phòng hạ nhân.
Tô Mạt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cười cười, ngáp một cái:“Thiếu gia, buồn ngủ quá nha, chúng ta ngủ đi.”
Tĩnh thiếu gia tự nhiên muốn phối hợp với nàng, làm bộ như bộ dáng ốm yếu, thường thường ho khan, thở gấp nói:“Ta, ta ngủ không được, ngươi, ngươi cũng không...... Khụ khụ...... Không biết, ta...... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Tô Mạt săn sóc nói:“Thiếu gia, thiếu gia, mau đi nằm .”
Nàng giúp đỡ Tĩnh thiếu gia lên giường, đỡ hắn nằm xuống, sau đó đắp chăn giúp hắn.
Tĩnh thiếu gia nội lực cao thâm, nghe được bên ngoài tiếng bước chân nhẹ khẽ bước, lập tức “Phốc” một tiếng vang lên, có người chọc thủng cửa sổ giấy, hướng thổi khói mê vào trong phòng.
Hắn ngừng hô hấp, ôm Tô Mạt một phen, dùng chăn trùm kín đầu nàng, sau đó làm cho nàng bế khí, hắn lại đưa vào nội lực vào trong cơ thể nàng, như vậy khói mê đối nàng sẽ không có hiệu quả, cũng sẽ không thương tổn thân thể nàng.
Sau một lúc lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người nhảy vào, tìm kiếm khắp nơi.
“Lão đại, cái gì cũng không có.”
Quần áo bọn họ đều thoát ra để ở bên cạnh, chẳng những không tìm được một ngân phiếu ngàn lượng, thứ khác cũng không đáng giá.
Nhưng là nhìn quần áo Tĩnh thiếu gia, tuyệt đối là loại gấm vóc cực kì đáng giá, một khúc vải ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc, khẳng định chủ nhân của nó là rất có tiền.
“Lão đại, đều hôn mê rồi, căn phòng kia cũng không đáng giá.”
“Đúng rồi, Hổ Vĩ, ngươi không phải nói tên ngốc kia hôm nay tiền trang sao ?”
“Lão đại, đúng vậy.”
“Bọn họ khẳng định là đi gửi tiền vào tiền trang rồi.”
“Lão đại, chúng ta có cần trói bọn chúng lại hay không?”
Lão đại kia “phốc” một cái, gõ xuống đầu ai đó “Ngu ngốc, đây là Bạch Thủy Đầu, ngươi cho là là vùng hoang vu dã ngoại à? Chúng ta cũng chỉ có thể vụng trộm đến, lặng lẽ đi về.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment