CHƯƠNG 51 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 51: 

Tô Mạt mẫn cảm nói:“Bà ngoại ngươi đã qua đời?”

Thủy Muội gật gật đầu,“Đã nhiều năm .”

Tô Mạt thở dài, xem ra lần này xem chừng cũng không tốt lắm, nếu mợ cậu có ý nuôi nàng, lúc trước khi muội muội của mình qua đời, bọn họ nên tới đón Thủy Muội đi, nếu không có, thì chắc là không có ý nuôi.

Chỉ sợ thoát một cái hố lửa lại vào một cái hố lửa khác.

Nhìn nụ cười rực rỡ của Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng, Tô Mạt đem lời nói nuốt xuống, khó được vui vẻ như vậy, nàng sao có thể phá hư.

Người thông minh có đôi khi cô độc , nàng xem đến là bi thương, nhưng mọi người đang rất sung sướng, nàng không nghĩ làm mọi người mất hứng, lại nhịn không được khổ sở, chỉ có thể thở dài.

Tô Mạt lặng lẽ đi ra khỏi phòng, đi lên bong thuyền xem thuỷ điểu phi.

Vì che dấu hành tung, bọn họ đi thuyền bình thường, không ai chú ý.


Gió rất lớn, làm rối loạn tóc nàng, dây cột tóc tuột ra, lập tức bay ra ngoài, nàng a một tiếng, liền có một bóng dáng bay ra ngoài, tốc độ rất nhanh bắt được dây cột tóc, lại nhẹ nhàng trở về.

Mọi người liền hoan hô!

Hắn nhảy xuống bong thuyền, cười hơi hơi nhìn nàng, áo trắng như tuyết, tuấn mỹ như ngọc, đúng là một mĩ thiếu niên.

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, xoay người không để ý tới hắn,“Ngươi muốn thể hiện à.”

Đây là ở trên thuyền, hắn bay ra, mũi chân chạm nước một chút rồi trở về, tuy rằng giỏi lắm.

Nhưng là vì một dây cột tóc? Hắn suy nghĩ cái gì.

Đầu óc không bình thường?

Tĩnh thiếu gia xem nàng mất hứng , không khỏi kinh ngạc nói:“Như thế nào ?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nâng cằm nàng lên, làm cho nàng nhìn chăm chú mình,“Vì sao không vui?”

Hắn tưởng nàng vui vẻ, nếu nàng không vui, hắn liền cảm thấy chính mình trong lòng cũng là một mảnh âm u.

Hơn nữa nàng trong mắt lệ quang trong suốt , làm cho hắn ngực rất đau.

Tô Mạt bĩu môi,“Ngươi có biết, đúng không?”

Tĩnh thiếu gia ánh mắt vừa chuyển, lập tức biết lòng của nàng, cười nói:“Đừng sợ, cho dù cậu nàng không cần nàng, chúng ta mang nàng thượng kinh, có cái gì không tốt ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thật sự lấy nàng làm nô bộc? Ta bất quá là không quan trọng hoàn cảnh, không có dục vọng, đối với ngươi lòng tràn đầy sùng bái cảm kích nhận làm bạn.”

Như vậy mặc kệ khi nào thì Tô Mạt cũng không cô đơn.

Hắn không nghĩ nàng không có bằng hữu, mà nàng đi kinh thành, khẳng định một thời gian dài, tiểu thư cao ngạo như nàng sẽ bị bài xích.

Hắn hy vọng có một nữ hài tử có thể ở bên nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng.

Chăm sóc những lúc hắn không có mặt.

Tô Mạt thở dài, hắn ưu tú như thế, ôn nhu như thế, lại bá đạo như thế, làm sao có thể không làm người khác yêu?

Nàng là người trưởng thành nha, chỉ có mặt ngoài giả trang đứa nhỏ, trong lòng không đổi được.

Nàng có xúc động, muốn ôm hắn, đúng là vẫn còn nhịn xuống, liếc mắt nhìn hắn,“Cho dù ngươi giỏi khinh công, ngươi cũng không nên mạo hiểm như vậy.”

Chẳng lẽ nghĩ nàng sẽ không lo lắng sao?

Nếu vì một dây cột tóc, làm cho hắn có cái gì xấu, chẳng lẽ nàng sẽ không khổ sở sao?

Hắn hai mắt sáng ngời, tiểu nương tử lo lắng cho hắn sao?

Hắn nhợt nhạt cười, mang theo một ánh mắt mê hoặc, trong ánh mắt trong trẻo chỉ có nàng,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đừng lo lắng. Ta nắm chắc . Ta là người của ngươi, không có ngươi cho phép, ta sẽ không chết .”

Tô Mạt đấm hắn một cái,“Cái gì mà chết với chết, thật sự là chán ghét, ta không tốn lời với ngươi nữa. Ta đi tìm tiểu cầu vồng nói chuyện .”

Năm ngày năm đêm, bọn họ tới trấn nhỏ Bạch Thủy Đầu.

Thượng nguồn, đi ba mươi dặm, chính là nhà bà ngoại Thủy Muội.

Thuyền lúc này ngừng hai ngày.

Tĩnh thiếu gia muốn cho tôi tớ đi đưa Thủy Muội, Thủy Muội lại vui vẻ mời Hồ Tú Hồng cùng Tô Mạt đến nhà nàng làm khách,“Tĩnh thiếu gia ngươi cho các nàng đến nhà của ta đi, ta bảo cậu làm thật nhiều bánh ngọt.”

Tô Mạt rũ mắt xuống.

Hồ Tú Hồng khẩn cầu nhìn Tô Mạt,“Cầu ngươi .”

Tô Mạt hơi hơi nhếch khóe miệng, nhớ tới nàng đã đánh mình, cố ý lờ đi, Hồ Tú Hồng muốn uy hiếp Tô Mạt, xem nàng cười hơi hơi đành phải sửa lại sách lược,“Hảo muội muội, hảo tỷ tỷ, ta phải đi chơi đi. Ở trên thuyền buồn chết.”

Tô Mạt nhìn nàng một cái,“Về sau còn dám đánh ta không?”

Hồ Tú Hồng lập tức thề,“Không dám , còn đánh ngươi ta là con chó nhỏ.”

Tô Mạt lập tức làm ra hung ba ba bộ dáng,“Thối cầu vồng!”

Hồ Tú Hồng đành phải thành thành thật thật :“Ta, Hồ Tú Hồng, hôm nay thề, không hề đánh Mạt Mạt muội muội . Nếu không ta chính là con chó nhỏ.”

Tô Mạt cười hắc hắc, bổ sung nói:“Về sau kêu ta là tỷ tỷ, nghe ta .”

Hồ Tú Hồng vẻ mặt đau khổ,“Được rồi.”

Tô Mạt cười đến lộ ra nhàm răng nhỏ tuyết trắng , nàng nhìn Tĩnh thiếu gia, mang theo một chút ý tứ lấy lòng.

Tĩnh thiếu gia trong lòng sung sướng, lại cố ý phụng phịu, làm bộ không để ý,“Quá xa . Ba mươi dặm, đâu phải đi một cái nửa canh giờ.”

Tô Mạt đi lên kéo tay hắn,“Kia, ngồi xe ngựa .”

Tĩnh thiếu gia cúi đầu nhìn nàng, này tiểu nha đầu giảo hoạt, hắn vẫn là không được, lắc lắc đầu.

Tô Mạt mân mê miệng, Tĩnh Ác Ma, đừng tưởng rằng nàng không biết tâm tư của hắn, nàng bấm cổ tay của hắn, hắn đau nhưng sắc mặt không thay đổi, chính là không để ý tới.

Tô Mạt nóng nảy,“Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước nha.”

Tĩnh thiếu gia mỉm cười, ghé lỗ tai nói:“Về sau ta muốn ôm ngươi phải cho ta ôm.”


Tô Mạt cố ý xấu lắm nói:“Được rồi được rồi, cho ngươi ôm. Ta còn nghĩ có người ôm, không cần mình phải đi đường.”

Nàng lập tức nhìn trên người hắn, cũng không biết hắn sao lại ngược đời. Một tiểu hài tử có cái gì mà thích ôm , mệt chết .

Tĩnh thiếu gia hai mắt sáng lên, lập tức đem nàng ôm lấy,“Hảo, ta cùng các ngươi đi, cho Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân ở trên thuyền xem hành lễ.”

Hồ lang trung cùng Hồ thị tiến vào, cười nói:“Các ngươi nha, cũng may Tĩnh thiếu gia không phiền, nếu không đem nhóm các ngươi một người đánh một trăm đại bản.”

Vài tiểu nha đầu khanh khách cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy.

Thủy Muội thực luyến tiếc Hồ tiên sinh cùng Hồ thị, hướng bọn họ luôn mãi nói lời cảm tạ.

Lên bờ, Tĩnh thiếu gia cho người đi thuê xe ngựa rộng thùng thình, bên ngoài trông bình thường, lỡ trên đường có cường đạo, tuy rằng không sợ, cũng rất phiền, hắn cũng không muốn Tô Mạt bị một chút kinh hãi.

Dọc theo đường đi, xe ngựa xóc nảy, vài nha đầu líu ríu , Tĩnh thiếu gia đem Tô Mạt ôm vào trong ngực, nàng thật ra không bị xóc.

Hắn nhắm mắt lại luyện công, cũng không chen vào nói chuyện.

Tô Mạt cũng muốn làm không hiểu hắn, có đôi khi hắn thật sự nói rất nhiều, phiền nàng , có đôi khi hắn lại rất lạnh, mọi người đều nói vô cùng náo nhiệt , hắn lại bình tĩnh không nói được một lời, thật sự là mất hứng.

Một hồi yêu nghiệt tà khí, một hồi lãnh khốc thâm trầm, một hồi lại ôn nhu như gió.

Ai, nam nhân, thiện biến nha!

Sau đó nhóm nữ hài tử mệt mỏi, đều ngủ gật, Tô Mạt liền vận công.

Hồ Tú Hồng thấy , hỏi hỏi,“Ta cũng muốn luyện.”

Tĩnh thiếu gia nhìn nàng liếc mắt một cái,“Ta cũng không thu đồ đệ.”

Hồ Tú Hồng lại lấy lòng Tô Mạt,“Mạt Mạt tỷ tỷ, ngươi dạy ta.”

Tĩnh thiếu gia thật sự là bất đắc dĩ, tiểu nha đầu Tô Mạt này, cùng tiểu cầu vồng hợp nhất , cơ bản hữu cầu tất ứng, hắn cũng không nghĩ mình đem độc môn nội công tùy tiện dạy cho người khác.

Hắn chỉ nói:“Quên đi, ta dạy cho ngươi đi.”

Hắn nói một bộ khẩu quyết cho Hồ Tú Hồng, lại khác với bộ của Tô Mạt.

Tô Mạt nghe ra thấy khác, cười hì hì nhìn hắn.

Hắn véo chóp mũi của nàng,“Nếu tiểu cầu vồng so với ngươi giỏi hơn, ngươi nhìn mà bẽ mặt.”

Tô Mạt cười hì hì nói:“Thủy Muội, ngươi cũng nhớ kỹ, về nhà về sau mỗi ngày luyện, cường thân kiện thể .”


Thủy Muội thực thực ngoan đáp ứng rồi, cũng đứng lên học.

Dọc theo đường đi thành chương trình học nội công, nhưng thật ra cũng không phiền hà, cũng không phiền muộn.

Buổi trưa, lúc đến đại hòe thụ thôn, đầu thôn hai bên trông hai mươi mấy cây hòe lớn, tán cây thật lớn, cây cối âm u thật sâu.

Thủy Muội vui vẻ nhảy xuống xe,“Đến rồi, hoan nghênh các ngươi đến nhà cậu ta, nơi này tốt lắm.”

Tĩnh thiếu gia thản nhiên nói:“Cho A Lí cùng các ngươi đi.”

A Lí vẫn mang theo bên người đám tôi tớ kia, bọn họ rất ít nói chuyện.

A Lí hơn nữa trầm mặc, làm cho người ta ít chú ý.

A Lí tiến lên, cung kính hành lễ,“Dạ thiếu gia!”

Thủy Muội có điểm thất vọng, Tĩnh thiếu gia cao quý tao nhã, tuấn mỹ bất phàm, nếu như đi đến nhà cậu, toàn thôn đều sẽ náo động.

Tô Mạt biết bảo hắn đi mấy loại trường hợp này có điểm khó xử, nhân tiện nói:“Cho A Lí theo giúp chúng ta, là chính hắn ngốc , chúng ta không cho hắn ăn ngon .”

Chờ mọi người đều đi xuống , nàng mới thấp giọng nói:“Ta biết tâm tư của ngươi, ta sẽ làm như vậy .”

Tĩnh thiếu gia hai mắt sáng lên, dừng ở nàng, tiểu nữ nhân này, giống như đi guốc trong bụng hắn, thật sự là thông minh đến cực điểm.

Hắn không có nhìn lầm, nàng xứng đôi với hắn.

Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói:“Muốn làm cái gì, liền giao cho A Lí, hắn rất lợi hại.”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.