CHƯƠNG 30 - CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH
CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG
Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 30:
Mục Tư Viễn dừng xe ở hoa
viên biệt thư, Trịnh Tâm Du bước xuống trước.
Do đây là loại xe việt dã có hơi cao nên anh quay ra muốn ôm Hoan Hoan xuống.
Hoan Hoan lại nói với Mục Tư Viễn: "Ba, Nhạc Nhạc không chịu xuống xe."
Mục Tư Viễn nhìn ra thì thấy Nhạc Nhạc đang nắm chặt cửa xe, trên gương mặt quật cường vương đầy nước mắt.
Anh thấy mà thương, đưa tay ra: "Nhạc Nhạc, xuống xe nào."
Nhạc Nhạc không thèm nghe anh, ngược lại giơ chân ra đá.
Bộ vest màu trắng bằng sợi đay lập tức hiện lên dấu chân nhỏ.
"Nhạc Nhạc đừng làm rộn, khuya rồi, phải về ngủ thôi."
Anh kiên trì dỗ dành, gỡ cái tay đang nắm cửa ra rồi ôm bé lên.
Nhạc Nhạc không cho anh ôm, giãy dụa mãnh liệt.
Mục Tư Viễn sợ mình mạnh quá làm bé bị đau, chỉ có thể nhanh chóng đi vào biệt thự.
Hoan Hoan cũng chạy theo, chỉ còn Trịnh Tâm Du một mình ở đằng sau.
Cô bước được một bậc, trong nhất thời không biết mình có nên vào hay không.
Đây là lần đầu tiên ở bên cạnh Mục Tư Viễn mà có cảm giác như vậy --
Cảm giác như mình là một người ngoài không hơn không kém --
"Nhạc Nhạc ngoan có được không?"
Anh không có biện pháp, chỉ đành dịu dàng dỗ bé, ấy vậy vẫn không có hiệu quả. Khi tới phòng rồi, Nhạc Nhạc được tự do thì lại bắt đầu ném tất cả mọi thứ từ cặp, bút tới cái gối...
Bé như một chú sư tử con đang nổi giận, từng món một bị ném lên người Mục Tư Viễn.
"A...!"
Hoan Hoan vừa chạy vô phòng liền kêu rên, cái gối không ném trúng Mục Tư Viễn mà đập một phát lên trán Hoan Hoan.
Nhạc Nhạc sửng sốt, rụt rè nhìn Hoan Hoan, không dám ném đồ nữa.
"Hoan Hoan, con không sao chứ?"
Mục Tư Viễn lo lắng ngồi xuống kiểm tra trán cho bé.
"Con không sao, con không sao..."
Hoan Hoan xoa xoa trán, nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, em mà còn nghịch nữa là anh sẽ không để ý tới em nữa đâu!"
Nghe vậy, cái miệng nhỏ của Nhạc Nhạc xẹp lại, mặt nhăn nhó, nước mắt càng rơi dữ hơn.
Mục Tư Viễn cau mày.
Nhạc Nhạc gì cũng không học được thế mà lại học được cái tính thích khóc của cô!
Hoan Hoan tới nắm tay Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, đừng khóc. Mẹ sẽ tới thăm chúng ta, lẽ nào lời mẹ nói với anh và em đều đã quên sao?"
Bé chưa từng quên nha!
Bé chỉ nhớ mẹ thôi.
Nhạc Nhạc cúi đầu, từ từ thôi khóc.
"Được rồi, mau ngủ thôi. Đêm khuya rồi đó."
Mục Tư Viễn giúp Nhạc Nhạc thay áo ngủ, bé náo loạn cả đêm, quả thực có chút mệt mỏi, sau khi nằm xuống liền thiếp đi.
Vẫn chỉ là một đứa bé!
Mục Tư Viễn khẽ mỉm cười hôn lên trán bé.
Sau đó anh nhìn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, vừa rồi ở bệnh viện có phải con gọi điện cho ông nội không?"
Hoan Hoan đang thay đồ ngủ sửng sốt, tim đập thình thịch.
Thế mà lại bị ba đoán ra, nên làm gì bây giờ?
Nhưng mà, ba cũng không mắng bé, mà xoa đầu bé hỏi: "Hoan Hoan, ba hỏi con, nếu ba mà không cho con với mẹ gặp nhau, trong lòng con có ý kiến gì?"
Cho tới nay hai cha con chưa từng đối thoại bình đẳng thế này, Hoan Hoan cũng không giấu diếm: "Con muốn sống với ba, cũng muốn sống với mẹ."
Mục Tư Viễn thở dài khe khẽ, "Hoan Hoan, nếu ba với mẹ không thể sống với nhau, cũng là bởi vì vấn đề giữa ba và mẹ, con nghìn vạn lần không nên suy nghĩ bậy bạ, hiểu chưa?"
Hoan Hoan gật đầu, lại hỏi: "Ba, ba thực sự không thể sống với mẹ sao? Có phải là bởi vì dì Tâm Du không ạ?"
Mục Tư Viễn nghẹn lời.
Anh thực sự không thể sống chung với Cố Bảo Bảo sao?
Cho dù là vì hai đứa con trai?
Hay là anh nhất định phải cưới Tâm Du nếu không thì sẽ không lấy vợ?
。◕‿◕。
Anh xuống dưới nhà thì thấy còn một người vẫn đứng ngoài cửa.
Anh ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới là Tâm Du cũng tới đây.
Anh vội vàng dỗ Nhạc Nhạc mà quên mất luôn.
"Du Nhi, em sao không vào?"
Anh vội ra cửa, "Bên ngoài lạnh lắm."
"Không có sao,"
Trịnh Tâm Du cười cười: "Nhạc Nhạc sao rồi? Ngủ rồi ư?"
Mục Tư Viễn gật đầu, "Anh đưa em về nhé, nếu không, em ngủ trong phòng khách cũng được?"
Trịnh Tâm Du không trả lời vấn đề của anh mà là hỏi: "Tư Viễn, làm sao anh biết dì Cố được đưa tới bệnh viện?"
Cả đêm cô vẫn tò mò vấn đề này, ngẫm lại phản ứng sau khi gặp anh của Cố Bảo Bảo, chắc chắn là không phải cô ấy gọi điện nói cho anh rồi.
Mục Tư Viễn mím môi không nói, đêm đó anh thấy cô trốn trong hẻm khóc, lúc đuổi theo thì cô đã đi rồi, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Cho nên, anh liền cho người bất cứ lúc nào cũng lưu ý tới tình trạng của cô, anh không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng nếu không làm vậy, trong lòng lại có chút bất an.
"Du Nhi, khuya lắm rồi, anh đưa em về."
Những điều này anh cũng không muốn nói ra.
Trịnh Tâm Du mỉm cười, trong lòng lại có chút thất lạc.
Từ khi nào mà anh cũng giấu diếm với cô như thế?
"Du Nhi,"
Anh thấy được sự thất lạc trong mắt cô, trong lòng liền nóng vội, "Kỳ thực..."
Anh muốn giải thích, cô lại cắt ngang lời Anh: "Tư Viễn, địa vị cô Cố trong lòng anh đã khác rồi."
"Không có khả năng."
Anh không chút nghĩ ngợi bác bỏ, đổi lại là nụ cười chế nhạo của cô: "Trước đây khi em hỏi anh, mối tình thắm thiết mà cô Cố dành cho anh, anh có từng cân nhắc không, anh lúc nào cũng chỉ cười, chưa từng gấp gáp phủ nhận như bây giờ."
Mục Tư Viễn ngẩn ra, lập tức bực bội khoát tay, "Du Nhi, giờ đã khuya quá rồi, anh bảo tài xế đưa em về."
Giờ lại đổi thành tài xế đưa về, anh có ý thức được mình đang nói cái gì không?
Vẫn là vì cô Cố mà trái tim anh đang rối loạn? !
Xe từ từ ra cửa chính, tới chỗ rẽ, chợt cô lên tiếng: "Dừng lại chút đã."
Cô quay lại nhìn người còn đang đứng trên bậc thang, cặp mắt nhìn như đang đưa tiễn cô nhưng kỳ thực là căn bản không có chú ý. Bằng không cô bảo lái xe dừng xe lại, anh sao không kỳ quái?
Tiếp đó, cô thấy anh lấy điện thoại ra ấn số rồi đặt bên tai.
Cô cũng lấy điện thoại, chờ mấy phút mà không thấy điện thoại reo.
Không phải là gọi cho cô.
Xoay chuyển ánh mắt, cô ấn số anh, đáp lại là: Người dùng đang bận.
Sau đó cô lại ấn số của Cố Bảo Bảo, trong lòng mong đợi một cái gì đó nhưng lại vì kỳ vọng mà hơi thở có phần hỗn loạn.
Lúc này đáp lại cô vẫn là: Người dùng đang bận.
Hai tay cô run lên, chiếc điện thoại trượt đi rơi xuống gầm xe.
。◕‿◕。
Thấy số gọi tới, Cố Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, anh gọi tới làm gì?
Muốn nói với cô chuyện bọn trẻ ư?
Chẳng nhẽ anh không đồng ý với đề xuất của lão Mục tổng?
Cô vội ấn nút trả lời, không đợi cho tiếng chuông làm mẹ tỉnh dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Alo?"
Cô ngồi xuống hàng ghế ở hành lang.
Bên kia lại chậm chạp không lên tiếng, chỉ vang lên tiếng hít thở của anh.
"Alo?"
Cô thấy kỳ quái.
Anh gọi điện tới không phải có chuyện muốn nói sao?
Vì sao lại không nói lời nào vậy?
"Mục Tư Viễn?" còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
Cô đành phải lên tiếng trước: "Nhạc Nhạc sao rồi? Thằng bé đã ngủ chưa?"
"Cô còn có tâm tư quan tâm đến Nhạc Nhạc?"
Giọng nói đạm mạc của anh cuối cùng cũng vang lên, "Tôi còn tưởng rằng cô bận đi tìm đàn ông mà quên mất mình là người phụ nữ đã có con rồi chứ."
Nói xong anh liền hối hận.
Anh gọi cho cô mà lại không biết nên nói cái gì.
Lời thốt ra lại thành như vậy.
Nhưng đã nói rồi thì làm sao thu lại được đây.
Cố Bảo Bảo như bị cái gì chắn ngang họng.
Anh không lý do gọi tới chính là vì nhục nhã cô?
"Mục Tư Viễn!"
Cô hít sâu, "Lần sau khi anh gọi tới thì nên suy nghĩ xem tôi liệu có đang tìm đàn ông không, và điện thoại của anh có thể làm phiền tôi không!"
Xong rồi cô liền tắt ngay, cứ ấn mãi cho đến khi tắt máy.
Mục Tư Viễn sửng sốt, "Cố Bảo Bảo, cô..."
Anh hét lên, điện thoại lại chỉ vang lên những tiếng "tít tít".
Anh gọi lại, hết lần này tới lần khác, vẫn chỉ vang lên tiếng tắt máy.
"Cố Bảo Bảo, cô không nghe tôi gọi!"
Anh tức giận siết chặt tay, bỗng vung tay ném điện thoại đi làm nó vỡ thành hai.
Anh tức giận vào biệt thự, cánh cửa vang vọng những tiếng "ba ba".
Anh muốn lên phòng tập ở tầng ba, thế nào mà khi tới phòng bọn nhỏ lại đứng lại.
Điều chỉnh lại hô hấp, anh khẽ đẩy cửa vào.
Dưới ánh đèn mờ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đều đã tiến vào mộng đẹp.
Trong tiếng hít thở tại nơi yên tĩnh này, cơn giận của anh tựa như không cánh mà bay, lòng liền dịu lại.
Anh khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt còn ngấn lệ của Nhạc Nhạc, "Đúng là một tiểu quỷ thích khóc mà."
Nhận thấy có người bên cạnh, Nhạc Nhạc bĩu môi trở mình, trong miệng vang lên những tiếng mơ hồ.
Anh sững sờ, vội cúi người xuống áp tai sát cái miệng nhỏ nghe, là thật, là thật!
Anh nghe được trong họng bé bật ra những tiếng như có như không -- Mẹ!
"Nhạc Nhạc!"
Anh vừa kích động vừa vui mừng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, thấp giọng nói: "Mai ba sẽ đưa các con tới chỗ ông nội."
Để các con có thể thường xuyên gặp được mẹ.
Anh tự nhủ, không ngừng tự nhủ mới có thể thuyết phục bản thân mình.
Chỉ cần Nhạc Nhạc tốt lên, anh có thể không cần kiên trì nữa.
。◕‿◕。
"Bảo Bảo, em sao rồi?"
Công Tôn Diệp cầm đồ ăn khuya tới, kỳ quái khi thấy cô ngồi ở hành lang, đến gần mới thấy là vành mắt cô đỏ bừng.
"Em không sao."
Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo nhanh chóng dụi mắt, nặn ra nụ cười, "Em chỉ là... Chỉ là nhớ Nhạc Nhạc."
Công Tôn Diệp ngồi xuống cạnh cô, "Nếu em nhớ thằng bé, mai tới chỗ lão Mục tổng đi."
Xong rồi anh đặt túi đồ ăn khuya mua được vào tay cô: "Mau ăn đi, em thích nhất là thịt dê sốt cay mà."
Hay tay nhận lấy, cô kỳ quái nhìn anh, "Anh... Làm sao anh biết?"
Đã nhiều năm cô không ăn rồi, chính cô cũng quên luôn.
Công Tôn Diệp mỉm cười, "Em không nhớ sao? Có một đêm, anh dẫn em ra ngoài, vòng vo hết nửa nội thành chỉ vì tìm một bát thịt dê sốt cay đó."
Cô ngẩn ra, từ từ nghĩ lại.
Khi đó cô đang mang thai năm tháng, ở trong biệt thự của Mục Tư Viễn.
Ngày đó người giúp việc xin nghỉ, anh thì đi công tác ở nước ngoài, nói là sẽ về mà mãi chả thấy bóng dáng.
Thế nhưng cô rất muốn ăn một bát thịt dê sốt cay!
Ai cũng nói là khẩu vị của phụ nữ mang thai rất khó nắm bắt, đã không muốn ăn thì dù là mỹ vị cũng ăn không vô, thứ muốn ăn mà không ăn là không ngủ nổi, lúc ấy cô chính là như thế.
Không có biện pháp, cô đành phải tự lái xe ra ngoài, không ngờ lại đụng Công Tôn Diệp.
"Cố Bảo Bảo, trễ vậy rồi mà em còn đi đâu thế?"
Anh nhìn cái bụng bầu của cô, nghi ngờ hỏi.
Cô ngược lại không nghĩ tới là đụng phải anh, ngượng ngùng nói: "Em muốn ăn thịt dê sốt cay."
Nghe vậy, Công Tôn Diệp lập tức bị cô đánh bại: "Em từ biệt thự Mục Tư Viễn ra chỉ vì thèm thịt dê sốt cay? Em không sợ bị bán sao?"
"Phụ nữ mang thai cũng cần rèn luyện một chút mà."
Cô giả vờ ung dung nói: "Em muốn ăn mà trong nhà không có."
"Lên đây đi, anh đưa em đi."
Cô tưởng sẽ không xe liền ngồi xe anh. Không nghĩ tới để tìm chỗ bán thịt dê sốt cay mà vòng vo hơn nửa thành phố, cô ngồi cũng mệt nên dựa vào ghế ngủ say.
Do đây là loại xe việt dã có hơi cao nên anh quay ra muốn ôm Hoan Hoan xuống.
Hoan Hoan lại nói với Mục Tư Viễn: "Ba, Nhạc Nhạc không chịu xuống xe."
Mục Tư Viễn nhìn ra thì thấy Nhạc Nhạc đang nắm chặt cửa xe, trên gương mặt quật cường vương đầy nước mắt.
Anh thấy mà thương, đưa tay ra: "Nhạc Nhạc, xuống xe nào."
Nhạc Nhạc không thèm nghe anh, ngược lại giơ chân ra đá.
Bộ vest màu trắng bằng sợi đay lập tức hiện lên dấu chân nhỏ.
"Nhạc Nhạc đừng làm rộn, khuya rồi, phải về ngủ thôi."
Anh kiên trì dỗ dành, gỡ cái tay đang nắm cửa ra rồi ôm bé lên.
Nhạc Nhạc không cho anh ôm, giãy dụa mãnh liệt.
Mục Tư Viễn sợ mình mạnh quá làm bé bị đau, chỉ có thể nhanh chóng đi vào biệt thự.
Hoan Hoan cũng chạy theo, chỉ còn Trịnh Tâm Du một mình ở đằng sau.
Cô bước được một bậc, trong nhất thời không biết mình có nên vào hay không.
Đây là lần đầu tiên ở bên cạnh Mục Tư Viễn mà có cảm giác như vậy --
Cảm giác như mình là một người ngoài không hơn không kém --
"Nhạc Nhạc ngoan có được không?"
Anh không có biện pháp, chỉ đành dịu dàng dỗ bé, ấy vậy vẫn không có hiệu quả. Khi tới phòng rồi, Nhạc Nhạc được tự do thì lại bắt đầu ném tất cả mọi thứ từ cặp, bút tới cái gối...
Bé như một chú sư tử con đang nổi giận, từng món một bị ném lên người Mục Tư Viễn.
"A...!"
Hoan Hoan vừa chạy vô phòng liền kêu rên, cái gối không ném trúng Mục Tư Viễn mà đập một phát lên trán Hoan Hoan.
Nhạc Nhạc sửng sốt, rụt rè nhìn Hoan Hoan, không dám ném đồ nữa.
"Hoan Hoan, con không sao chứ?"
Mục Tư Viễn lo lắng ngồi xuống kiểm tra trán cho bé.
"Con không sao, con không sao..."
Hoan Hoan xoa xoa trán, nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, em mà còn nghịch nữa là anh sẽ không để ý tới em nữa đâu!"
Nghe vậy, cái miệng nhỏ của Nhạc Nhạc xẹp lại, mặt nhăn nhó, nước mắt càng rơi dữ hơn.
Mục Tư Viễn cau mày.
Nhạc Nhạc gì cũng không học được thế mà lại học được cái tính thích khóc của cô!
Hoan Hoan tới nắm tay Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, đừng khóc. Mẹ sẽ tới thăm chúng ta, lẽ nào lời mẹ nói với anh và em đều đã quên sao?"
Bé chưa từng quên nha!
Bé chỉ nhớ mẹ thôi.
Nhạc Nhạc cúi đầu, từ từ thôi khóc.
"Được rồi, mau ngủ thôi. Đêm khuya rồi đó."
Mục Tư Viễn giúp Nhạc Nhạc thay áo ngủ, bé náo loạn cả đêm, quả thực có chút mệt mỏi, sau khi nằm xuống liền thiếp đi.
Vẫn chỉ là một đứa bé!
Mục Tư Viễn khẽ mỉm cười hôn lên trán bé.
Sau đó anh nhìn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, vừa rồi ở bệnh viện có phải con gọi điện cho ông nội không?"
Hoan Hoan đang thay đồ ngủ sửng sốt, tim đập thình thịch.
Thế mà lại bị ba đoán ra, nên làm gì bây giờ?
Nhưng mà, ba cũng không mắng bé, mà xoa đầu bé hỏi: "Hoan Hoan, ba hỏi con, nếu ba mà không cho con với mẹ gặp nhau, trong lòng con có ý kiến gì?"
Cho tới nay hai cha con chưa từng đối thoại bình đẳng thế này, Hoan Hoan cũng không giấu diếm: "Con muốn sống với ba, cũng muốn sống với mẹ."
Mục Tư Viễn thở dài khe khẽ, "Hoan Hoan, nếu ba với mẹ không thể sống với nhau, cũng là bởi vì vấn đề giữa ba và mẹ, con nghìn vạn lần không nên suy nghĩ bậy bạ, hiểu chưa?"
Hoan Hoan gật đầu, lại hỏi: "Ba, ba thực sự không thể sống với mẹ sao? Có phải là bởi vì dì Tâm Du không ạ?"
Mục Tư Viễn nghẹn lời.
Anh thực sự không thể sống chung với Cố Bảo Bảo sao?
Cho dù là vì hai đứa con trai?
Hay là anh nhất định phải cưới Tâm Du nếu không thì sẽ không lấy vợ?
。◕‿◕。
Anh xuống dưới nhà thì thấy còn một người vẫn đứng ngoài cửa.
Anh ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới là Tâm Du cũng tới đây.
Anh vội vàng dỗ Nhạc Nhạc mà quên mất luôn.
"Du Nhi, em sao không vào?"
Anh vội ra cửa, "Bên ngoài lạnh lắm."
"Không có sao,"
Trịnh Tâm Du cười cười: "Nhạc Nhạc sao rồi? Ngủ rồi ư?"
Mục Tư Viễn gật đầu, "Anh đưa em về nhé, nếu không, em ngủ trong phòng khách cũng được?"
Trịnh Tâm Du không trả lời vấn đề của anh mà là hỏi: "Tư Viễn, làm sao anh biết dì Cố được đưa tới bệnh viện?"
Cả đêm cô vẫn tò mò vấn đề này, ngẫm lại phản ứng sau khi gặp anh của Cố Bảo Bảo, chắc chắn là không phải cô ấy gọi điện nói cho anh rồi.
Mục Tư Viễn mím môi không nói, đêm đó anh thấy cô trốn trong hẻm khóc, lúc đuổi theo thì cô đã đi rồi, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Cho nên, anh liền cho người bất cứ lúc nào cũng lưu ý tới tình trạng của cô, anh không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng nếu không làm vậy, trong lòng lại có chút bất an.
"Du Nhi, khuya lắm rồi, anh đưa em về."
Những điều này anh cũng không muốn nói ra.
Trịnh Tâm Du mỉm cười, trong lòng lại có chút thất lạc.
Từ khi nào mà anh cũng giấu diếm với cô như thế?
"Du Nhi,"
Anh thấy được sự thất lạc trong mắt cô, trong lòng liền nóng vội, "Kỳ thực..."
Anh muốn giải thích, cô lại cắt ngang lời Anh: "Tư Viễn, địa vị cô Cố trong lòng anh đã khác rồi."
"Không có khả năng."
Anh không chút nghĩ ngợi bác bỏ, đổi lại là nụ cười chế nhạo của cô: "Trước đây khi em hỏi anh, mối tình thắm thiết mà cô Cố dành cho anh, anh có từng cân nhắc không, anh lúc nào cũng chỉ cười, chưa từng gấp gáp phủ nhận như bây giờ."
Mục Tư Viễn ngẩn ra, lập tức bực bội khoát tay, "Du Nhi, giờ đã khuya quá rồi, anh bảo tài xế đưa em về."
Giờ lại đổi thành tài xế đưa về, anh có ý thức được mình đang nói cái gì không?
Vẫn là vì cô Cố mà trái tim anh đang rối loạn? !
Xe từ từ ra cửa chính, tới chỗ rẽ, chợt cô lên tiếng: "Dừng lại chút đã."
Cô quay lại nhìn người còn đang đứng trên bậc thang, cặp mắt nhìn như đang đưa tiễn cô nhưng kỳ thực là căn bản không có chú ý. Bằng không cô bảo lái xe dừng xe lại, anh sao không kỳ quái?
Tiếp đó, cô thấy anh lấy điện thoại ra ấn số rồi đặt bên tai.
Cô cũng lấy điện thoại, chờ mấy phút mà không thấy điện thoại reo.
Không phải là gọi cho cô.
Xoay chuyển ánh mắt, cô ấn số anh, đáp lại là: Người dùng đang bận.
Sau đó cô lại ấn số của Cố Bảo Bảo, trong lòng mong đợi một cái gì đó nhưng lại vì kỳ vọng mà hơi thở có phần hỗn loạn.
Lúc này đáp lại cô vẫn là: Người dùng đang bận.
Hai tay cô run lên, chiếc điện thoại trượt đi rơi xuống gầm xe.
。◕‿◕。
Thấy số gọi tới, Cố Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, anh gọi tới làm gì?
Muốn nói với cô chuyện bọn trẻ ư?
Chẳng nhẽ anh không đồng ý với đề xuất của lão Mục tổng?
Cô vội ấn nút trả lời, không đợi cho tiếng chuông làm mẹ tỉnh dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Alo?"
Cô ngồi xuống hàng ghế ở hành lang.
Bên kia lại chậm chạp không lên tiếng, chỉ vang lên tiếng hít thở của anh.
"Alo?"
Cô thấy kỳ quái.
Anh gọi điện tới không phải có chuyện muốn nói sao?
Vì sao lại không nói lời nào vậy?
"Mục Tư Viễn?" còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
Cô đành phải lên tiếng trước: "Nhạc Nhạc sao rồi? Thằng bé đã ngủ chưa?"
"Cô còn có tâm tư quan tâm đến Nhạc Nhạc?"
Giọng nói đạm mạc của anh cuối cùng cũng vang lên, "Tôi còn tưởng rằng cô bận đi tìm đàn ông mà quên mất mình là người phụ nữ đã có con rồi chứ."
Nói xong anh liền hối hận.
Anh gọi cho cô mà lại không biết nên nói cái gì.
Lời thốt ra lại thành như vậy.
Nhưng đã nói rồi thì làm sao thu lại được đây.
Cố Bảo Bảo như bị cái gì chắn ngang họng.
Anh không lý do gọi tới chính là vì nhục nhã cô?
"Mục Tư Viễn!"
Cô hít sâu, "Lần sau khi anh gọi tới thì nên suy nghĩ xem tôi liệu có đang tìm đàn ông không, và điện thoại của anh có thể làm phiền tôi không!"
Xong rồi cô liền tắt ngay, cứ ấn mãi cho đến khi tắt máy.
Mục Tư Viễn sửng sốt, "Cố Bảo Bảo, cô..."
Anh hét lên, điện thoại lại chỉ vang lên những tiếng "tít tít".
Anh gọi lại, hết lần này tới lần khác, vẫn chỉ vang lên tiếng tắt máy.
"Cố Bảo Bảo, cô không nghe tôi gọi!"
Anh tức giận siết chặt tay, bỗng vung tay ném điện thoại đi làm nó vỡ thành hai.
Anh tức giận vào biệt thự, cánh cửa vang vọng những tiếng "ba ba".
Anh muốn lên phòng tập ở tầng ba, thế nào mà khi tới phòng bọn nhỏ lại đứng lại.
Điều chỉnh lại hô hấp, anh khẽ đẩy cửa vào.
Dưới ánh đèn mờ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đều đã tiến vào mộng đẹp.
Trong tiếng hít thở tại nơi yên tĩnh này, cơn giận của anh tựa như không cánh mà bay, lòng liền dịu lại.
Anh khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt còn ngấn lệ của Nhạc Nhạc, "Đúng là một tiểu quỷ thích khóc mà."
Nhận thấy có người bên cạnh, Nhạc Nhạc bĩu môi trở mình, trong miệng vang lên những tiếng mơ hồ.
Anh sững sờ, vội cúi người xuống áp tai sát cái miệng nhỏ nghe, là thật, là thật!
Anh nghe được trong họng bé bật ra những tiếng như có như không -- Mẹ!
"Nhạc Nhạc!"
Anh vừa kích động vừa vui mừng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, thấp giọng nói: "Mai ba sẽ đưa các con tới chỗ ông nội."
Để các con có thể thường xuyên gặp được mẹ.
Anh tự nhủ, không ngừng tự nhủ mới có thể thuyết phục bản thân mình.
Chỉ cần Nhạc Nhạc tốt lên, anh có thể không cần kiên trì nữa.
。◕‿◕。
"Bảo Bảo, em sao rồi?"
Công Tôn Diệp cầm đồ ăn khuya tới, kỳ quái khi thấy cô ngồi ở hành lang, đến gần mới thấy là vành mắt cô đỏ bừng.
"Em không sao."
Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo nhanh chóng dụi mắt, nặn ra nụ cười, "Em chỉ là... Chỉ là nhớ Nhạc Nhạc."
Công Tôn Diệp ngồi xuống cạnh cô, "Nếu em nhớ thằng bé, mai tới chỗ lão Mục tổng đi."
Xong rồi anh đặt túi đồ ăn khuya mua được vào tay cô: "Mau ăn đi, em thích nhất là thịt dê sốt cay mà."
Hay tay nhận lấy, cô kỳ quái nhìn anh, "Anh... Làm sao anh biết?"
Đã nhiều năm cô không ăn rồi, chính cô cũng quên luôn.
Công Tôn Diệp mỉm cười, "Em không nhớ sao? Có một đêm, anh dẫn em ra ngoài, vòng vo hết nửa nội thành chỉ vì tìm một bát thịt dê sốt cay đó."
Cô ngẩn ra, từ từ nghĩ lại.
Khi đó cô đang mang thai năm tháng, ở trong biệt thự của Mục Tư Viễn.
Ngày đó người giúp việc xin nghỉ, anh thì đi công tác ở nước ngoài, nói là sẽ về mà mãi chả thấy bóng dáng.
Thế nhưng cô rất muốn ăn một bát thịt dê sốt cay!
Ai cũng nói là khẩu vị của phụ nữ mang thai rất khó nắm bắt, đã không muốn ăn thì dù là mỹ vị cũng ăn không vô, thứ muốn ăn mà không ăn là không ngủ nổi, lúc ấy cô chính là như thế.
Không có biện pháp, cô đành phải tự lái xe ra ngoài, không ngờ lại đụng Công Tôn Diệp.
"Cố Bảo Bảo, trễ vậy rồi mà em còn đi đâu thế?"
Anh nhìn cái bụng bầu của cô, nghi ngờ hỏi.
Cô ngược lại không nghĩ tới là đụng phải anh, ngượng ngùng nói: "Em muốn ăn thịt dê sốt cay."
Nghe vậy, Công Tôn Diệp lập tức bị cô đánh bại: "Em từ biệt thự Mục Tư Viễn ra chỉ vì thèm thịt dê sốt cay? Em không sợ bị bán sao?"
"Phụ nữ mang thai cũng cần rèn luyện một chút mà."
Cô giả vờ ung dung nói: "Em muốn ăn mà trong nhà không có."
"Lên đây đi, anh đưa em đi."
Cô tưởng sẽ không xe liền ngồi xe anh. Không nghĩ tới để tìm chỗ bán thịt dê sốt cay mà vòng vo hơn nửa thành phố, cô ngồi cũng mệt nên dựa vào ghế ngủ say.
"Này, Cố Bảo Bảo!"
Bỗng cô bị anh đánh thức, lâp tức ngửi thấy mùi thịt dê thơm ngào ngạt.
"Chính là đây!"
Cô cao hứng hét lên.
Hai người vào nhà hàng, Công Tôn Diệp gọi cho cô thịt dê sốt cay, canh thịt dê, thịt dê cuốn, thịt dê trộn rau... Bày ra cả bàn lớn.
Cố Bảo Bảo nhìn mà mặt đưa đám: "Em... Em lại không muốn ăn nữa... Không ăn được..."
Cô còn nhớ rõ sắc mặt anh lúc ấy, quả thực còn đen hơn cả mây đen, anh hung tợn nói: "Cố Bảo Bảo, em mà không ăn hết chỗ này, anh sẽ tự mình bón hết cho em ăn!"
"Ha ha!"
Giờ nghĩ lại cô vẫn không nhịn được cười rộ lên, "A Diệp, lúc đó anh có phải rất hận em không?"
Công Tôn Diệp cũng cười: "Cũng không tới mức hận, chỉ muốn bỏ em vào trong bụng đàn dê, để em biết mà đừng có dày vò anh!"
"A Diệp, cám ơn anh."
Cô lau nước mắt, cám ơn anh vẫn luôn ở bên em.
Công Tôn Diệp vẫn mỉm cười, giơ tay ra lau cho cô, "Không cần cám ơn anh. Em nhớ lấy, nếu anh có làm gì cho em cũng là do anh cam tâm tình nguyện."
"A Diệp,"
Lần này cô không trốn tránh đề tài này nữa, dũng cảm nhìn vào mắt hắn: "Đừng vì em như thế nữa, em... Không đáng đâu."
"Ngốc quá!"
Anh vỗ đầu cô, "Có đáng giá hay không em nói không tính, anh nói mới tính nè!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, phấn, cúi đầu mở hộp ra, bốc từng miếng thịt dê sốt cay lên ăn.
Đã bao nhiêu năm rồi mà hương vị này vẫn hông thay đổi, quan hệ giữa cô vầ A Diệp lẽ nào... Sẽ thay đổi sao?
"Bảo Bảo, em đừng suy nghĩ nhiều,"
Sự trầm mặc của cô khiến anh bất an, "Em chỉ cần nhớ kỹ, bên cạnh em còn có anh là được rồi."
Anh nguyện ý chờ, vẫn luôn chờ đợi, đợi đến lúc... Ngày nào đó kết trái.
Mặc kệ là kết quả gì, anh cũng bằng lòng chịu đựng.
Cố Bảo Bảo vẫn cúi đầu không nói, cô còn có thể nói gì đây?
Nói anh đừng chờ nữa, quá tàn nhẫn. Nói muốn anh chờ, cô lại không thể cho thứ anh muốn. Cô nên làm gì bây giờ?
。◕‿◕。
Sáng sớm khi tỉnh lại thì mẹ đã dậy rồi.
Cố Bảo Bảo tiến lại, "Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào không?"
Mẹ Cố gật đầu, một bên thay quần áo, "Mẹ không sao, chúng ta về thôi, một mình ba con ở quán chắc chắn là không được."
Cố Bảo Bảo sửng sốt, "Mẹ, mẹ không trách con!"
Mấy ngày nay mẹ không có phản ứng quá gì với cô, như bây giờ, có phải mẹ không còn tức giận nữa?
Mẹ Cố than thở: "Con nói gì ngốc quá, mẹ làm vậy không phải vì con sao? Con lúc nào cũng chỉ biết Mục Tư Viễn, có bao giờ con có nghĩ tới bản thân chưa?"
"Mẹ, con không có, con..."
"Con đừng nói gì cả. Mẹ còn không nhìn ra được sao?"
Mẹ Cố vừa thương vừa tức nhìn con gái: "Con vì sao không kiện? Mẹ biết con sợ lưu lại bóng ma trong lòng bọn nhỏ, mẹ cũng biết con sợ khi ra tòa sẽ có ẩu đả, phá hủy hình ảnh công chúng của Mục Tư Viễn!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.
Cô thật sự đã từng nghĩ vậy ư?
Vì sao ngay cả chính cô cũng không ý thức được.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thôi."
Mẹ Cố đã thay xong quần áo.
"Vâng."
Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, đuổi sát theo bước chân của mẹ.
Hai người đi nhờ xe về lại tiệm mỳ thì thấy hôm nay tiệm không có mở cửa.
Thấy hai người về, ba Cố vội vàng nói: "Hai người đã về rồi mà không gọi điện tới trước, ba đang chuẩn bị đi đón hai mẹ con đây."
"Hôm nay sao ông không mở cửa?"
Mẹ Cố hỏi thì thấy ba Cố khoát tay, chỉ lên lầu: "Bảo Bảo, lão Mục tổng phái người tới, đang chờ con đó!"
Lão Mục tổng?"
Phái người?
Cố Bảo Bảo kỳ quái thì thấy hai người đàn ông đi xuống, một người trong đó cười với cô: "Cô Cố, cô đã về. Tôi là trợ lý của lão Mục tổng, Mục tổng có mấy lời muốn nói với cô, xin cô tới nhà một chuyến."
"Đi làm gì?"
Thần bí như thế nên mẹ Cố có chút bận tâm.
Trợ lý cười nói: "Hai vị đừng lo lắng, cô Cố cần đi xem nhà một chuyến, bằng không lúc muốn tới thăm hai vị tiểu thiếu gia thì làm sao tìm được đây?"
Lẽ nào chú Mục tìm cô để thương lượng chuyện về bọn nhỏ sao?
"Vậy chúng ta đi thôi."
Cô nói rồi gật đầu với ba mẹ, ý bảo hai người không cần lo mới đi theo bọn họ.
"Cô Cố,"
Lên xe rồi, trợ lý lại nói với cô: "Mục tổng bảo chúng tôi tới đây tìm cô đúng là có nguyên nhân."
"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?"
Cô nghi ngờ.
Trợ lý mỉm cười: "Mục tổng nói, chuyện ông ấy nói với cô hi vọng sau khi về cô thương lượng với ba mẹ cô."
Đây là ý gì?
Lẽ nào chú Mục đã ngờ tới việc cô sẽ giấu diếm nội dung trò chuyện của bọn họ với ba mẹ?
Vậy rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment