CHƯƠNG 18 - CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH
CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG
Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 18:
Cô ngẩn ngơ, như là dự cảm được
cái gì, quần áo trên tay tự động rơi xuống.
"Tôi muốn nói chuyện với cô, có thời gian rảnh không?" Quả nhiên là giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn.
Cô ổn định tâm tình của mình: "Nói chuyện gì?"
"Giữa chúng ta còn có thể nói chuyện gì?" Đối với cô, giọng hắn vĩnh viễn lạnh lùng như thế, không mang chút tình cảm gì, "Chuyện về Hoan Hoan!"
Cố Bảo Bảo khó thở, "Anh có ý gì?"
"Có ý gì... Tối cô sẽ biết." Nói rồi cúp máy.
**********************************************
"Bác sĩ ơi, cháu muốn hỏi một vấn đề."
"Gì vậy?"
"Trường cháu có một bạn nhỏ, trí lực bình thường nhưng phản ứng trì trệ, hơn nữa còn không biết nói chuyện, bình thường không để ý tới ai cả, đây là sao vậy ạ?"
"Ừm... Cậu bạn đấy e là đã mắc chứng tự bế cường độ thấp."
"Chứng tự bế là gì ạ?"
"Người mắc chứng tự bế cường độ thấp sẽ không nói chuyện, phản ứng trì trệ; người mắc bệnh mức nghiêm trọng có thể sẽ cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, không chấp nhận bất cứ cái gì bên ngoài."
"Tôi muốn nói chuyện với cô, có thời gian rảnh không?" Quả nhiên là giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn.
Cô ổn định tâm tình của mình: "Nói chuyện gì?"
"Giữa chúng ta còn có thể nói chuyện gì?" Đối với cô, giọng hắn vĩnh viễn lạnh lùng như thế, không mang chút tình cảm gì, "Chuyện về Hoan Hoan!"
Cố Bảo Bảo khó thở, "Anh có ý gì?"
"Có ý gì... Tối cô sẽ biết." Nói rồi cúp máy.
**********************************************
"Bác sĩ ơi, cháu muốn hỏi một vấn đề."
"Gì vậy?"
"Trường cháu có một bạn nhỏ, trí lực bình thường nhưng phản ứng trì trệ, hơn nữa còn không biết nói chuyện, bình thường không để ý tới ai cả, đây là sao vậy ạ?"
"Ừm... Cậu bạn đấy e là đã mắc chứng tự bế cường độ thấp."
"Chứng tự bế là gì ạ?"
"Người mắc chứng tự bế cường độ thấp sẽ không nói chuyện, phản ứng trì trệ; người mắc bệnh mức nghiêm trọng có thể sẽ cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, không chấp nhận bất cứ cái gì bên ngoài."
"Vậy phải chữa thế nào ạ?"
"Nếu là cường độ thấp, dừng phương pháp kiên nhẫn hướng dẫn là có thể từ từ chữa khỏi."
Mục Tư Viễn vào nhà, từ xa đã nghe được cuộc nói chuyện của Hoan Hoan với bác sĩ của gia đình trong phòng ăn.
Hắn cười nhạt, đứa bé này, thật đúng là cái gì cũng tò mò.
"Hoan Hoan, đừng làm phiền bác sĩ nữa, để ông ta kiểm tra cho ông nội đã." Hắn đi lên trước nói.
"Thiếu gia!" Bác sĩ đứng dậy lên tiếng chào hắn, lấy ra rương thuốc kiểm tra cho Mục Phong Minh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan sửng sốt, ngay sau đó ngọt ngào lên tiếng: "Ba!"
Bé chạy ra: "Ba ơi, hôm nay sao ba tới đây?"
Mục Tư Viễn ôm lấy bé: "Ba đưa Nhạc Nhạc ra bên ngoài ăn được không?"
"Được ạ." Hoan Hoan cao hứng vỗ vỗ tay, cơ hội được ra ngoài ăn với ba không nhiều, bé đương nhiên là rất vui.
Mục Tư Viễn thương yêu xoa đầu bé, "Đợi lát nữa còn có một... Cô, Hoan Hoan thấy cô phải lễ phép, nghe chưa?"
Hoan Hoan khéo léo gật đầu, cùng đi lên xe với hắn.
Phỏng chừng sẽ không nói chuyện lâu nên hắn cố ý chọn vị trí ở sảnh, đi vào nhà hàng liền thấy được bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế.
Hắn tiến tới, đặt Hoan Hoan ngồi đối diện cô: "Cố Bảo Bảo!"
Cả người cô khẽ run, ngẩng lên liền thấy đứa bé đang vui vẻ bên cạnh hắn: "Hoan Hoan, con cũng tới à!"
Hoan Hoan ngẩn ra, hai chữ "mẹ" đã đến họng liền bị Mục Tư Viễn cắt ngang: "Hoan Hoan, còn không gọi cô đi?"
- Cô? ! - Hoan Hoan ở trong lòng hô to, không, không phải vậy, cô ấy rõ ràng là mẹ mà!
Nhưng ngoài miệng, bé vẫn kêu một tiếng: "Con chào cô."
Trong lòng bỗng hiểu ra một việc, hóa ra ba cũng không muốn nói cho bé biết, người trước mắt này chính là mẹ!
"Hoan Hoan thật
ngoan!" Cố Bảo Bảo đèn nén thương cảm trong tim, nghi ngờ nhìn Mục Tư Viễn,
không biết hắn vì sao mang cả Hoan Hoan đến.
Hắn lại tiếp lời cô: "Hoan Hoan không chỉ ngoan, hơn nữa còn rất thông minh và ưu tú."
Nói rồi hắn quay ra nhìn con trai: "Hoan Hoan, mấy năm qua con đã tham gia những trận tranh tài nào, đã được thưởng những gì đều nói cho cô có được không?"
Hoan Hoan gật đầu, "Cô ơi, con đã tham gia thi đầu tiếng Anh, thi tính nhẩm, thi xếp hình, thi kiến thức, tất cả đều đạt hạng nhất đó ạ."
"Hoan Hoan giỏi quá!" Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống, rõ ràng là những chuyện làm người ta vui mừng, vì sao trong lòng cô lại muốn khóc?
"Được rồi," Mục Tư Viễn xoa đầu nhỏ: "Hoan Hoan đi chọn kem cho ba với cô nhé, chọn xong thì bảo phục vụ đưa tới là được."
Chờ bé đi rồi, Cố Bảo Bảo vội lau đi nước mắt, "Mục Tư Viễn, anh bảo Hoan Hoan nói với tôi những cái này làm gì?" Cô hỏi.
"Sao vậy? Lẽ nào đây không phải điều cô muốn biết sao?" Mục Tư Viễn hờ hững nhìn cô.
"Tôi..." Cố Bảo Bảo nghẹn lời, cô muốn biết, muốn biết từng giai đoạn Hoan Hoan trưởng thành, nhưng... Cũng không phải lấy phương thức như vậy.
"Cố Bảo Bảo," Mục Tư Viễn nhìn vào khuôn mặt cô: "Cô nói cô vào công ty là muốn gặp Hoan Hoan. Hôm nay tôi đã đưa Hoan Hoan tới để cô gặp, cô có thể yên tâm, tôi sẽ nuôi dưỡng con thành tài, tiếp nhận gia nghiệp của tôi."
Hắn lại tiếp lời cô: "Hoan Hoan không chỉ ngoan, hơn nữa còn rất thông minh và ưu tú."
Nói rồi hắn quay ra nhìn con trai: "Hoan Hoan, mấy năm qua con đã tham gia những trận tranh tài nào, đã được thưởng những gì đều nói cho cô có được không?"
Hoan Hoan gật đầu, "Cô ơi, con đã tham gia thi đầu tiếng Anh, thi tính nhẩm, thi xếp hình, thi kiến thức, tất cả đều đạt hạng nhất đó ạ."
"Hoan Hoan giỏi quá!" Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống, rõ ràng là những chuyện làm người ta vui mừng, vì sao trong lòng cô lại muốn khóc?
"Được rồi," Mục Tư Viễn xoa đầu nhỏ: "Hoan Hoan đi chọn kem cho ba với cô nhé, chọn xong thì bảo phục vụ đưa tới là được."
Chờ bé đi rồi, Cố Bảo Bảo vội lau đi nước mắt, "Mục Tư Viễn, anh bảo Hoan Hoan nói với tôi những cái này làm gì?" Cô hỏi.
"Sao vậy? Lẽ nào đây không phải điều cô muốn biết sao?" Mục Tư Viễn hờ hững nhìn cô.
"Tôi..." Cố Bảo Bảo nghẹn lời, cô muốn biết, muốn biết từng giai đoạn Hoan Hoan trưởng thành, nhưng... Cũng không phải lấy phương thức như vậy.
"Cố Bảo Bảo," Mục Tư Viễn nhìn vào khuôn mặt cô: "Cô nói cô vào công ty là muốn gặp Hoan Hoan. Hôm nay tôi đã đưa Hoan Hoan tới để cô gặp, cô có thể yên tâm, tôi sẽ nuôi dưỡng con thành tài, tiếp nhận gia nghiệp của tôi."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Về phần chuyện bé không có mẹ, tôi cũng sẽ giải quyết, cô không phải lo lắng."
Cố Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt, "Anh... Anh nói vậy là có ý gì?"
"Cô đi đi!" Hắn nói.
Đi...
"Từ đâu tới, thì quay lại nơi đó. Đừng xuất hiện trước mặt Hoan Hoan nữa, điểm này, năm năm trước chúng ta đã nói rõ rồi."
-- năm năm trước đã nói hết --
Cố Bảo Bảo thống khổ rũ mắt, vậy cuộc gặp lúc này chỉ có thể xem như là sự ban ơn hắn dành cho cô? !
"Thưa anh, thưa cô, kem của hai vị đây ạ."
Lúc này người phục vụ bưng ly kem ra, nói tiếp: "Anh bạn nhỏ lúc nãy đi chọn kem nhờ tôi chuyển lời tới hai vị, cậu bé ấy đi rửa tay."
Mục Tư Viễn gật đầu, ánh mắt chuyển qua liền thấy tay Cố Bảo Bảo siết chặt, chuẩn bị đứng dậy đi về.
"Chờ đã!" Hắn giữ tay cô lại, cơ hồ là ra lệnh: "Chờ Hoan Hoan quay lại đã, ăn cơm xong rồi hãng đi!"
"Mục Tư Viễn, anh..."
Hắn đã đập nát trái tim cô, chẳng lẽ còn muốn giày xéo nó lần nữa?
"Ngồi xuống!" Mục Tư Viễn kéo tay cô, ép cô phải ngồi xuống, "Đừng để Hoan Hoan cảm thấy có sự khác thường gì! Tôi không muốn cho nó biết chuyện giữa chúng ta, tôi tin cô cũng hiểu, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho Hoan Hoan!"
Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói, hắn vừa nhắc tới Hoan Hoan, nước mắt vẫn đang nhịn trong hốc mắt không ngừng trào ra.
"Lau khô nước mắt đi,
Hoan Hoan sắp về rồi." Hắn đưa khăn tay cho cô, cô không nhận, chỉ dùng
tay lau qua quýt khuôn mặt.
"Đừng động!" Hắn lại ngồi sang cạnh cô, tay đưa ra giữ đầu cô ngẩng lên, tay kia thì lấy khăn lau mặt cho cô.
"Bỏ ra!"
Cố Bảo Bảo cố sức giãy dụa, cánh tay đụng vào bàn vang lên những tiếng "bang bang" đưa tới những ánh mắt kỳ quái của khách bàn gần đó.
"Đừng làm rộn!" Hắn quát khẽ, một tay bắt lấy tay cô, chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt cô trong ngực.
Hơi thở quen thuộc lan ra khắp người, Cố Bảo Bảo cơ hồ nghẹt thở, trái tim như dịu lại.
Năm năm, bao nhiêu đau lòng làm nửa đêm tỉnh mộng, bao nhiêu tưởng niệm khiến ruột gan đứt từng khúc, bao nhiêu sự cô độc cùng tịch mịch dày vò, dường như vào lúc này hoàn toàn hòa tan trong cái ôm ấm áp của hắn, lại không cách nào tự thoát khỏi.
"Anh Tư Viễn..."
Cô yêu hắn như thế, hận hắn mà cũng hận bản thân.
"Cố Bảo Bảo," Hắn nói bên tai cô, "Còn nhớ câu hỏi cô từng hỏi tôi không? Cái câu hỏi mà bình thường cô hay hỏi tôi ấy."
Câu hỏi...
Cô vẫn nhớ, vĩnh viễn đều nhớ, khi đó câu hỏi mà cô thích hỏi nhất là: Anh Tư Viễn, em yêu anh là sai sao?
"Bây giờ tôi đã có câu trả lời!"
"Đừng động!" Hắn lại ngồi sang cạnh cô, tay đưa ra giữ đầu cô ngẩng lên, tay kia thì lấy khăn lau mặt cho cô.
"Bỏ ra!"
Cố Bảo Bảo cố sức giãy dụa, cánh tay đụng vào bàn vang lên những tiếng "bang bang" đưa tới những ánh mắt kỳ quái của khách bàn gần đó.
"Đừng làm rộn!" Hắn quát khẽ, một tay bắt lấy tay cô, chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt cô trong ngực.
Hơi thở quen thuộc lan ra khắp người, Cố Bảo Bảo cơ hồ nghẹt thở, trái tim như dịu lại.
Năm năm, bao nhiêu đau lòng làm nửa đêm tỉnh mộng, bao nhiêu tưởng niệm khiến ruột gan đứt từng khúc, bao nhiêu sự cô độc cùng tịch mịch dày vò, dường như vào lúc này hoàn toàn hòa tan trong cái ôm ấm áp của hắn, lại không cách nào tự thoát khỏi.
"Anh Tư Viễn..."
Cô yêu hắn như thế, hận hắn mà cũng hận bản thân.
"Cố Bảo Bảo," Hắn nói bên tai cô, "Còn nhớ câu hỏi cô từng hỏi tôi không? Cái câu hỏi mà bình thường cô hay hỏi tôi ấy."
Câu hỏi...
Cô vẫn nhớ, vĩnh viễn đều nhớ, khi đó câu hỏi mà cô thích hỏi nhất là: Anh Tư Viễn, em yêu anh là sai sao?
"Bây giờ tôi đã có câu trả lời!"
Hắn đẩy cô ra, nhìn vào đôi mắt cô, "Đáp án của tôi chính là: Tôi không yêu cô thì có gì sai sao?"
Giống như là bị cái gì đó đánh trúng ngực, lại không có cảm giác đau, cô không hiểu sao mình còn có thể cười nói với hắn: "Đúng vậy, anh không sai."
Người sai, là em.
"Cố Bảo Bảo, hãy để mọi chuyện đều kết thúc đi."
"... Được! Để mọi chuyện đều kết thúc."
Ra khỏi nhà hàng, Cố Bảo Bảo mất phương hướng, đầu óc mông lung, không biết mình ở đâu, cũng không biết mình có thể đi đâu.
Kéo cái chân còn chưa hết sưng, cô đi trên con đường lạnh lẽo không mục đích, khắp nơi đều là biển quảng cáo màu hồng, màu đỏ, màu tìm như nhắc mọi người sắp tới lễ tình nhân.
Nhưng lại không kể Cố Bảo Bảo
Tình yêu của cô đang dần biến mất.
Bỗng, một bóng dáng nhỏ bé ở tiệm châu báu hấp dẫn ánh mắt cô, đó là Hoan Hoan, bé đang đứng trên ghế trước quầy châu báu cùng Mục Tư Viễn nhìn người bán hàng giới thiệu nhẫn kim cương.
-- nhẫn kim cương --
Cô dừng bước, lẳng lặng nhìn theo.
Nhìn hắn lấy ra hai chiếc nhẫn kim cương trong hộp, cười nói gì đó với Hoan Hoan, sau đó giao cho người bán hàng.
Không bao lâu, người bán hàng lại đóng gói thành một cái hộp nhỏ xinh xắn đưa lại cho hắn.
Nhìn bọn họ đi ra, Cố Bảo Bảo vội xoay lại núp sau cột đá một cửa hàng, chốc sau liền nghe được giọng Hoan Hoan, "Ba ơi, mua nhẫn để làm gì ạ?"
Mục Tư Viễn cười: "Hoan Hoan, chúng ta dùng nhẫn để đổi mẹ về, có được không?"
"Mẹ?" Hoan Hoan kéo căng lỗ tai, giả vờ kinh ngạc: "Chúng ta không phải vừa đổi cô ở nhà hàng kia về sao ạ?"
"Không phải! Chúng ta... Đổi dì Tâm Du làm mẹ có được không?"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment