CHƯƠNG 10 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài


CHƯƠNG 10:


Đám người hầu thấy không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiến đến qua hoa viên, đồng thời âm thầm phái người báo cho tiểu thư.


Chưa hết nửa chung trà, Thẩm Hoài Bích đã xông đến đây.



"Phụ thân!" Nàng nhào vào lòng Thẩm Thừa Tướng: “Đang yên lành, tại sao không cho nữ nhi trèo cây?"



Ông thở dài một tiếng: “Ai, không phải phụ thân muốn ngăn cản ngươi, là Khang vương gia thật sự quá sắt đá, cha cũng chịu bó tay! Tục ngữ nói bước ra ngoài năm bước, tất có cỏ thơm. Ngươi là hòn ngọc quý trên tay Thẩm gia chúng ta, còn sợ không gả đi được sao? Nữ nhi có lẽ nên sớm quên hắn đi!" Ông trìu mến sờ tóc nữ nhi, lại nói: "Gần đây khổ cho ngươi, đến, cho cha nhìn ngươi một chút."



Nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ soi vào, ông thương tiếc nâng mặt nữ nhi lên, trên dưới quan sát vài lần, đột nhiên sợ hãi.



"Nữ nhi, sao ngươi? Nhìn cằm ngươi xem, ban đầu là ba ngấn, hiện chỉ còn có hai ngấn thôi!"



Thẩm Hoài Bích sờ sờ thịt dưới cằm, hình như là ít đi một chút.



Gần nửa tháng nay, vì muốn có thể nhìn thấy Lý Văn Chinh nhiều hơn, trời vừa sáng liền dậy, cho đến đêm khuya mới ngủ.



Ban ngày nàng ở trong phòng, nghĩ đến tướng phủ và phủ đệ của hắn cùng nằm trên một con đường, chỉ cần đi mười lăm phút là tới, nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở trong phòng tương tư, tâm tình liền uất ức đến muốn thổ huyết.



Ăn không ngon, ngủ không yên, không gầy mới là lạ.



Thẩm Hoài Bích không nhịn được xúc động thở dài.



Dù sao người ở triều đại này cũng không biết Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ, Tô Đông Pha, càng không thể biết Liễu Vĩnh. Coi như dùng một kiệt tác do ông ta làm ra để vịnh ngâm một phen, thì cũng sẽ không có người thu phí bản quyền của nàng được!



Vì vậy nàng sầu não thì thầm: "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy."*



*Đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy. – Điệp Luyến Hoa (Liễu Vĩnh), bản dịch của hoasinhanhca.



Tiểu Hoàn đứng sau bình phong vểnh tai lên nghe,từ trong ngực lấy ra giấy bút, xoẹt xoẹt viết hai dòng, rồi vẫy tay gọi một nô bộc, đưa câu thơ vừa chép xong cho hắn, hạ giọng nói nhỏ: "Tiểu thư lại có thơ mới. Ngươi cầm đi đưa cho những người cầu thơ ở bên ngoài, mỗi người thu hai mươi lượng."



Người hầu kia cười đến không khép được miệng, nhanh chóng chạy ra ngoài.



Không tới hai ngày, bài từ khuê oán (nỗi buồn khuê phòng) mới của thiên kim tướng phủ liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.






Lý Văn Chinh hôm nay vào triều đã nghe người ta ngâm ba lần, đến Ngự Thư Phòng nghe Hoàng đế ngâm một lần, lúc xuất cung cùng Phương Tiểu Hầu đi trà lâu uống trà giải sầu, trong vòng nửa canh giờ nghe bốn lần, khi ngồi xe ngựa về phủ, lại nghe hai thư sinh nghèo rớt mùng tơi đi ngang qua gật gù đắc chí ngâm một lần.



"Đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy... thơ hay, thật sự là thơ hay!" Người bên trái nghe người tú tài ngâm xong, tiếc hận không thôi "Không nghĩ tới Thẩm tiểu thư lại tình thâm như vậy, quả nhiên là chữ như châu ngọc, véo von mà rưng rưng đẫm lệ."



Thư sinh bên phải kia cũng phụ họa theo: “Chỉ tiếc Thẩm tiểu thư có tài không có tướng, vóc người phì nhiêu quá đáng, chỉ sợ không được Khang vương gia xem trọng!"



Tú tài căm giận: "Hận ông trời không có mắt, bất công đối với Thẩm tiểu thưnhư thế!"



Thư sinh trách tội: "Tiếc cho Khang vương gia không có ánh mắt, chỉ thích sắc đẹp không thích tài đức!"



"Ai!" Hai người cùng thở dài, bị xe ngựa chạy tới vội nhảy dạt sang bên.



Trong xe ngựa, Phương Tiểu Hầu toát mồ hôi lạnh, nhìn sắc mặt không đổi của Lý Văn Chinh phía đối diện.



Hai người biết nhau từ nhỏ, hắn biết Vương gia nhà mình vui buồn đều không hiện ra mặt, cũng không ai biết đang suy nghĩ cái gì!



Nha? Nghe được những lời này, Vương gia hắn, hắn sẽ không thẹn quá hóa giận, trút giận lên người hắn chứ?



Nghĩ đến đây, chóp mũi Phương Tiểu Hầu cũng chảy ra mồ hôi lạnh.



Hắn đột nhiên cười khan hai tiếng: “Thế nào mà hôm nay đám ve trên cây lại kêu nhiều như vậy? Từ sớm đến bây giờ, chúng kêu đến lỗ tai của ta kêu o o, nghe không được người ta nói!"



Lý Văn Chinh ngước mắt, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái "Như vậy thật không tốt. Tiểu Hầu gia đang lúc thanh xuân, phải là tai thính mắt tinh mới đúng. Có phải là bị bệnh không? Trở về ta liền báo với hoàng huynh, thỉnh vài tên ngự y đến xem lỗ tai ngươi."



Phương Tiểu Hầu trong lòng kêu thảm một tiếng. Kinh động đếnHoàng đế? Sau đó thỉnh ngự y lại đây, phát hiện lỗ taihắn không hề bị bệnh, lại xử lý hắn tội khi quân? Không phải chứ!



Hắn vội vàng lắc đầu, không ngừng nói "Không cần phiền phức, ta chỉ cần về phủ điều dưỡng mấy ngày là tốt rồi."



Lý Văn Chinh làm ra vẻ không giải thích được: "Mới vừa rồi không phải ngươi nói nghe không được người ta nói sao? Như thế nào hiện tại lại nghe thấy ta nói rồi? Chẳng lẽ Bổn vương không phải người?"



Phương Tiểu Hầu toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh.



Vương gia ơi Vương gia, đại hoả trong lòng ngươi cũng không nên tìm ta trút giận chứ!



May là hắn phúc lớn mạng lớn, nên xe ngựa vừa lúc chạy đến nơi.



Mã phu ngừng xe, nói vọng vào: "Vương gia, Tiểu Hầu gia, đến vương phủ."



Lý Văn Chinh thuận miệng hỏi: "Sùng Chi, có muốn vào phủ ngồi thêm lát nữa với ta không?" Đó là nhũ danh của Phương Tiểu Hầu, khi chỉ có hai người với nhau thì Lý Văn Chinh ngẫu nhiên sẽ trực tiếp gọi hắn như vậy.



Phương Tiểu Hầu nghĩ thầm, hắn còn muốn sống lâu vài năm nữa đấy, nói gì thì hắn cũng không muốn vào theo. Vì vậy vội vàng cự tuyệt.



Lý Văn Chinh cũng tùy ý hắn, lệnh cho phu xe đưa hắn trả về Tĩnh Nam Hầu Phủ, còn chính mình xuống xe, bước lên thềm Bạch Ngọc.



Đi tới bậc cuối cùng, hắn ngừng bước chân, đảo mắt một cái, quả nhiên lại thấy người hầu Thẩm phủ đang đứng chờ ở cổng lớn vương phủ, trong tay bưng một cái hộp nho nhỏ tinh xảo.



Mấy ngày nay, ngày ngày đều diễn ra một cảnh như vậy, ngay cả người gác cửa của vương phủ cũng đã xem như chuyện bình thường.



Người hầu kia thấy hắn, lập tức chạy tới hành lễ, cung kính đưa cái hộp cho hắn.



"Vương gia, cái này là tiểu thư chúng ta hôm nay hạ lệnh cho tiểu nhân đưa tới."



Hắn nhận lấy, cũng không mở ra, tiện tay bỏ vào ống tay áo, đi thẳng vào đại môn Khang Vương phủ.



Xuyên qua hai lớp đình viện, đi qua hành lang gấp khúc, vào thư phòng, đuổi hết hạ nhân đi, đóng cửa sổ, đóng cửa ra vào.



Từ hốc bí mật sau giá sách cũ, hắn lấy ra một quyển giấy, mở ra đặt lên bàn. Hắn cầm lấy bút lông sói mới mua, chấm mực, nín thở tĩnh tâm, viết xuống một hàng chữ nhỏ tinh tế ──



Y đái tiệm khoan chung bất hối,



Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.



(Đai áo rộng dần không hận ý



Vì ai nên nỗi thân tiều tụy.)



Hắn đọc lại hai lần, sắc mặt có hơi đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên là thơ hay, tài hoa hơn người."



Cuộn quyển giấy đặt lại vào trong hốc bí mật. Xong xuôi, hắn mới lấy ra cái hộp từ ống tay áo, đặt lên bàn, rồi tháo nơ buộc hình con bướm.



Quả nhiên lại là bên trái một con hạc giấy, bên phải một món điểm tâm, dùng giấy màu sạch sẽ đậy lên.



Lý Văn Chinh lấy ngón tay đẩy giấy màu bọc hai bên. Chà, hôm nay là bánh bông lan màu xanh nhạt hình tam giác.



Nhẹ nhàng cắn một cái, vị trà hoà quyện với vị sữa thoang thoảng tràn vào đầu lưỡi, thấm vào ruột gan.



Ăn vài miếng xong, chỉ cảm thấy hương vị còn lưu lại trong miệng.



Rửa sạch tay, hắn lại cầm con hạc giấy trong hộp, thuần thục mở ra.



Nét chữ theo cung cách hành văn đơn giản riêng biệt của Thẩm Hoài Bích hiện ra trước mắt.



"Hôm nay chính là bánh bông lan trà xanh! Thích không?"



Khóe miệng của hắn cong lên, mắt nhìn xuống dòng chữ phía dưới──



"Gần đây phải chăng là bề bộn nhiều việc? Ngàn vạn lần chú ý thân thể, ngủ đủ giấc mới duy trì được tinh thần!"



Kiểu chữ xiên xiên vẹo vẹo, là nàng tự tay viết thư.



Lý Văn Chinh thật sự nghĩ không ra, tại sao tài nữ viết ra những câu thơ làm người ta kinh ngạc, lại có nét chữ tệ như vậy.



Cuối thư thì giống như mọi khi, chỉ vẽ con heo nho nhỏ.



Hắn xem xong thư hạc, mở ra một cái hộp bí mật khác, cẩn thận để vào trong hộp.



--



Toàn văn bài thơ: 



Điệp Luyến Hoa – Liễu Vĩnh (Nguồn: hoasinhanhca@wordpress)



Hán Việt



Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế



Vọng cực xuân sầu,



Ảm ảm sinh thiên tế



Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý



Vô ngôn thùy hội bằng lan ý.





Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy



Đối tửu đương ca



Cường lạc hoàn vô vị.



Y đái tiệm khoan chung bất hối



Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.





Giải nghĩa





Chờ đợi, đứng dựa vào lầu cao , gió thổi nhè nhẹ



Nhìn ra xa đến cực hạn (của tầm mắt) nét xuân sầu,



(Chỉ thấy) ảm đạm u tối ở chân trời.



Sắc cỏ trong ánh khói  tàn  (bảy chữ thôi nhưng để diễn văn ra rất khó và dài dòng, trên mạng giải thích đại khái là bãi cỏ xanh mênh mang, mây khói vấn vít trong ánh tàn dương tà chiếu)



(Trầm mặc) không nói lời nào, ai là người hiểu tâm tình dựa lầu cao nhìn ra xa (của ta).



Những muốn phóng túng hết tâm tình uống đến say mới thôi



(Nhưng trong lúc) ca hát uống rượu



(Mới nhận thấy) việc cố ép (mình)  vui vẻ chẳng có ý vị gì.



Áo đai dần lỏng/rộng ra nhưng tuyệt không hối hận (ý là gầy đi)



Vì người mà tiều tụy cũng tâm cam tình nguyện.





Dịch thơ





Bản dịch của Yên Liên
Lầu vắng dựa trông bên gió hắt



Tận nét xuân sầu



Ảm đạm ngưng tầm mắt.



Cỏ nhạt khói lan chiều nắng tắt



Không lời ai thấu lòng quay quắt.



Những muốn buông tình say túy lúy  



Chén rượu lời ca



Vui ép hoàn vô vị



Đai áo rộng dần không hận ý



Vì ai nên nỗi thân tiều tụy.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.