CHƯƠNG 1 - CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH

CỤC CƯNG TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG 
MẸ LƠ MƠ BA LẠNH LÙNG

Tác giả: Nguyệt Ảnh Đăng
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 1:

Chín giờ rưỡi sáng, trừ bộ nhân sự của tập đoàn Mục thị ra, còn lại là những gương mặt mới.


Thông báo tuyển dụng ba năm một lần tuy đã kết thúc, hôm nay tới đây, vẫn có 80% người sẽ bị loại bỏ.



"Cộp cộp cộp..."



Âm thanh thanh thúy của giày cao gót gõ vào đất, trợ lý nhân sự khéo léo đi ra: "Xin hỏi vị nào là Erig?"



"Là tôi!" Cô gái nghe được tên mình liền tiến lên.



"Đi theo tôi!" Trợ lý nhân sự nhìn cô một cái, ăn mặc rất thông thường, tóc ngắn, mặt mũi tái nhợt, đôi con ngươi đen nháy, không thấy rõ trong đôi mắt cô là mừng hay lo.



"Cô có biết tiếng Trung không?" Trợ lý nhân sự cau mày hỏi.



"Có, có." Cô gái mau chóng trả lời.



"Cái gì?"



"Cố... Tình." Cô ấp úng, che giấu tên thật của mình, Cố Bảo Bảo.


Lúc nói chuyện, cô đã theo trợ lý nhân sự tới phòng phỏng vấn.


Ở bàn hội nghị ngồi năm vị giám khảo, vị trí đối diện là cho người tới phỏng vấn.



Một người trong đó nhìn qua lý lịch sơ lược của cô, mỉm cười hỏi: "Cố tiểu thư, cô đã sinh sống năm năm ở Mỹ, tiếng Anh hẳn phải rất giỏi!"



Cố Bảo Bảo lễ phép cười: "Cảm ơn, hẳn là có thể, nhưng tôi chưa từng tham gia bất kỳ cuộc kiểm tra nào."



Vị giám khảo lắc đầu, "Tiếng Anh có tốt hay không không phải cứ thi là biết. Cô Cố, xét thấy khả năng tiếng Anh của cô xuất sắc, tôi hy vọng cô có thể cân nhắc làm phiên dịch viên cho tổng giám đốc chúng tôi, cái này..."



"Không, cám ơn! Tôi nghĩ năng lực của tôi còn chưa đủ." Không ngờ, hắn còn chưa nói xong, Cố Bảo Bảo lại vội vã cắt ngang.



Mấy vị giám khảo đều kinh ngạc, "Cô Cố." Một người trong đó kinh ngạc nói: "Tiền lương công việc phiên dịch viên rất cao, hơn nữa đi theo bên cạnh tổng giám đốc, cô sẽ càng có cơ hội bộc lộ mình hơn."



Nhưng cô không cần bộc lộ bản thân!



Cố Bảo Bảo cắn môi, "Tôi hy vọng... Có thể nộp đơn cho chức vị thư kí hậu cần."



"Được," Mặc dù có chút tiếc nuối, vị giám khảo cũng không miễn cưỡng nữa, "Cô Cố, cám ơn cô. Có tin tức chúng tôi sẽ thông báo cho cô."



Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, vậy thôi sao? Vấn đề gì cũng không có hỏi, cứ như vậy kết thúc phỏng vấn?



Cô lo sợ không yên đứng dậy, nhìn mấy vị giám khảo: "Xin mọi người tin tưởng tôi, mặc dù là công việc thư kí, tôi cũng nhất định sẽ làm tốt! Tôi..."



Cô chợt tỏ ra có phần kích động, trong đôi mắt hiện lên lệ quang: "Tôi thực sự... Rất cần công việc này!"



Cái này... Mấy vị giám khảo sửng sốt, mặc dù người muốn dùng cách cầu khẩn để nhận được việc không ít, nhưng Cố tiểu thư trước mắt này hình như có vẻ khác.



"Cô Cố," Một vị giám khảo lâu năm có kinh nghiệm lập tức mỉm cười an ủi, "Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ có nhận xét tốt nhất, có quyết định chúng tôi sẽ lập tức gọi điện báo cho cô hay."


Lúc này, Cố Bảo Bảo cũng cảm giác mình có hơi luống cuống, "Xin lỗi, tôi đi trước, xin lỗi." Nói rồi cô vội vã lui ra.


Cô một đường đi thẳng vào toilet, rửa mặt rồi mới ra ngoài.



Ban nãy, mình thật sự quá kích động rồi!



Có lẽ là bởi vì, do thăm lại chốn xưa đi!



Cô vào thang máy, kỳ quái, lúc này trong thang máy lại chỉ có mình cô! Muốn lên hay xuống đều tùy thuộc vào cô.



Xuống, xuống, trong lòng cô lặng lẽ tự nhủ, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ấn lên. Tầng 28.



"Đinh đông!" Đến tầng 15 thì có hai cô gái bước vào.



Nhìn trang phục các cô hẳn là viên chức trong công ty, hai người vừa uống cà phê vừa nói chuyện, không mảy may chú ý tới sự tồn tại của cô.



"Này, cô có nghe nói không? Tổng giám đốc lại đổi bạn gái rồi đó!"



"Thật sao? Lần này là ai vậy?"



"Cái cô minh tinh quốc tế lần trước tới chỗ chúng ta chụp một bộ phim ấy, không nghĩ tới là lại có thể quỳ dưới quần tây của tổng giám đốc chúng ta."




"Ai... Vì sao tổng giám đốc chưa từng nhìn tôi một cái, tôi trông cũng không kém nha."



"Cô thôi đi, cô không biết à, tổng giám đốc thế nhưng là không ăn cỏ gần hang đâu đấy..."



Các cô ấy tới tầng 21 liền ra ngoài, từ xa còn nghe được tiếng cười hài hước của hai người đó, sắc mặt của Cố Bảo Bảo chợt trắng bệch, nhìn thang máy đi lên từng tầng một, cô chợt như con gió ấn vào một số khác, cô không muốn...



Không nên tới tầng 28, cô bị con ma nào nhập vậy mà lại muốn tới tầng 28?!



Trời ạ, cô trốn ngay ở tầng 27, vội vã chạy xuống cầu thang bộ, 27 tầng lận đó!



Khi cô lao ra khỏi cao ốc tập đoàn Mục thị, cô đã không rõ bao lấy cả người là mồ hôi nóng chảy ra do vận động hay là mồ hôi lạnh do sợ hãi nữa.



Thở gấp gáp mấy hơi, cô vịn vào lan can bên lề đường chậm rãi bước về phía trước.



Cô cảm giác hồn mình như bị rút đâu mất, không, dường như tim đã ngừng đập, mỗi khi nhớ tới hắn, tới gần hắn, cô lại cảm giác mình sẽ chết đi một lần.



Không nhớ rõ mình làm sao về nhà, lúc tinh thần bình tĩnh lại mới phát giác mình đã đứng trước cửa nhà.



Sửa sang lại một chút mái tóc tán loạn của mình xong cô mới đẩy cửa vào.



Trong phòng rất yên tĩnh, ánh mắt cô hốt hoảng tìm bốn phía, khi thấy bóng dáng bé nhỏ đang chơi cờ cạnh bàn ăn mới bình tĩnh lại. Cô bước nhẹ tới bàn ăn, chỉ thấy bé lại đang tự đánh cờ với chính mình!



"Nhạc Nhạc." Cô gọi một tiếng.



Thân ảnh bé nhỏ nghe được giọng mẹ, nghiêng đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục đánh cờ. Nét mặt hoàn toàn không có sự hoạt bát hay ỷ lại vốn có của đứa trẻ 5 tuổi.



Cố Bảo Bảo thật đau lòng, đây là phản ứng lớn nhất bé có thể cho cô.



"Nhạc Nhạc," cô ngồi xổm xuống vỗ về cái đầu nhỏ của bé, "Hôm nay không chơi cờ nữa được không? Cùng theo mẹ đi siêu thị mua sắm nhé?"



Nhưng đôi lông mày bé nhỏ nhíu lại, biểu thị không muốn đi, ánh mắt lại trở về trên bàn cờ.


"Vậy, vậy Nhạc Nhạc ra xem ti vi có được không?" Nói rồi cô ôm bé tới ngồi trên ghế sô pha rồi bật ti vi.


Mặc dù bị cưỡng ép ôm tới ghế sô pha, Nhạc Nhạc cũng không có phản kháng, ngơ ngác nhìn vào màn hình.



Cố Bảo Bảo vỗ gương mặt nhỏ nhắn của bé, "Nhạc Nhạc, mẹ tới siêu thị tầng dưới mua đồ, lát nữa sẽ về."



Nhạc Nhạc nhìn cô, thể hiện mình đã nghe được.



Xem ra hôm nay tâm tình bé không tồi, Cố Bảo Bảo khẽ mỉm cười, đổi thành bình thường, mặc kệ cô nói gì với bé, bé trừ chớp mắt ra thì không có phản ứng nào hơn.



Cố Bảo Bảo đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh khiến tiếng ti vi phát ra có vẻ to hơn.



Chợt, một đoạn nhạc rộn rã vang lên, ánh mắt không có tiêu điểm của Nhạc Nhạc dần dần dời tới màn ảnh truyền hình.



Thấy một người dẫn chương trình dắt tay một cậu bé xuất hiện trên sân khấu, giọng nói đầy sự vui vẻ: "Hoan nghênh mọi người đã tới cuộc thi chọn lựa ra thiên tài thiếu nhi, chúng ta hãy cùng vỗ tay chào mừng quán quân Mục Hà Hoan, anh bạn nhỏ Hoan Hoan của chúng ta!"




Tiếp đó là một tràng pháo tay nhiệt liệt, người dẫn chương trình ngồi xổm xuống, đưa mi-crô tới miệng Mục Hà Hoan: "Xin hỏi anh bạn nhỏ Hoan Hoan thích ăn nhất là gì?"



Mục Hà Hoan năm tuổi cực kỳ lễ phép đáp: "Con chào mọi người, con thích ăn nhất là ruột cà chua."



"Ồ," người dẫn chương trình cười, "Thật là một khẩu vị đặc biệt nha, vậy Hoan Hoan bình thường ở nhà, thích nhất là làm gì?"



Hoan Hoan cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: "Con thích nhất là chơi cờ một mình."



"Bụp!" Đột nhiên Nhạc Nhạc nhảy xuống ghế, vừa lúc lại ấn phải nút tắt trên điều khiển.



Nhìn màn hình màu sắc chợt biến thành đen, cơ thể nhỏ nhắn run lên, đôi mắt to vô thần trống rỗng tràn đầy sự sợ hãi.



Đột nhiên, bé nắm lấy gối trên ghế ném vào ti vi, chạy thật nhanh vào phòng ngủ rồi chui vào chăn.



Cố Bảo Bảo sau khi trở về liền gặp ngay tình cảnh như thế: Nhạc Nhạc dùng chăn chùm kín bản thân, cơ thể bé nhỏ trốn bên trong run lẩy bẩy.



"Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc!" Cô mau chóng chạy lại, lo lắng muốn vén chăn lên, "Nhạc Nhạc, con sao thế? Con mau ra đây, đừng dọa mẹ!"



Song đôi bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt góc chăn, Cố Bảo Bảo sợ làm bé bị thương, lại không dám dùng sức, chỉ có thể lo lắng suông.



"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, con đừng vậy, đừng dọa mẹ có được không? Có được không? Nhạc Nhạc..." Cô không còn cách nào, chỉ có thể kìm nén nước mắt đưa tay vào trong chăn ôm lấy con trai, tim như bị dao cắt.



Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Bé không muốn tiếp xúc với bất kì người xa lạ nào, cho dù là cô, bé cũng chưa từng nói một câu!



Bé có đói bụng không, có lạnh không, có đau không, muốn cái gì? Bé cho tới giờ chưa từng nói ra.

truyenhoangdung.blogspot.com

CHƯƠNG TRƯỚC

No comments

Powered by Blogger.