CHƯƠNG 06 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài


CHƯƠNG 06:

Nàng ta cũng không thèm nhìn tới Thẩm Hoài Bích, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Nghe nói người trong lòng của Thẩm tiểu thư là Khang vương gia? Ánh mắt đúng là vô cùng tốt, chỉ là..." Nói tới đây, nàng liếc đôi mắt huyền xinh đẹp, quét mắt một vòng toàn thân Thẩm Hoài Bích, rồi nghiêng đầu, hơi bĩu môi.


Thẩm Hoài Bích cảm giác tựa như thể diện bị người ném vào vũng bùn, sau đó còn đá thêm mấy cái.



Lúc chiều, Trì tiểu thư là người chế nhạo nàng lợi hại nhất. Thẩm Hoài Bích vốn không hiểu tại sao Trì tiểu thư lại gây khó dễ mình, nhưng hiện tại nhìn phản ứng của nàng ta, Thẩm Hoài Bích liền hiểu ra.



Thì ra Trì tiểu thư cũng thích Khang Vương.



Nếu như không phải thích hắn, thế nào nàng ta lại tức tối đến thô lỗ mà không để ý gì đến phong cách quý phái cần phải có, ngay tại chỗ chua ngoa châm chọc Thẩm Hoài Bích?



Xem ra nhân phẩm của Trì tiểu thư không được tốt lắm, nhưng ánh mắt trái lại rất không sai.



Nàng ngẩn người nhìn ngũ quan kiều diễm của Trì tiểu thư, nghĩ thầm, không biết phải là dạng nữ nhân như thế nào mới xứng đáng đứng ở bên cạnh hắn, phải chăng là loại cấp bậc tướng mạo như Trì tiểu thư chăng?



Trong lòng của nàng dâng lên một cỗ chua xót. Trì tiểu thư cần gì phải khổ công để châm biếm nàng? Bọn họ căn bản không phải đối thủ cạnh tranh cùng một cấp bậc đâu!



Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được kín đáo thở dài một hơi.



Tiệc rượu dọn xong, mọi người kính cẩn chờ đợi nửa canh giờ, Hoàng đế và Hoàng thái hậu giá lâm, mọi người quỳ lạy nghênh đón.



Chỉ thấy hai người uống vài ly rượu, nói vài câu "Mọi người cực kì cao hứng đi", rồi liền khởi giá hồi cung.



Trên bầu trời, hàng trăm hàng ngàn đèn lồng và cây nến được thắp, làm cho bốn phía sáng như ban ngày,lại thêm mấy trăm chiếc thủy đăng thả ở trong ao, cảnh sắc tuyệt đẹp giống như tranh vẽ. Bầu không khí Du Viên Yến lúc này mới bắt đầu náo nhiệt.



Nếu là đại hội kết giao mỗi năm một lần, mỗi vị công tử, giai nhân liền nhanh chóng đi thẳng tới chủ đề.



Vốn là ghế của nam nữ được xếp hai hàng, ngồi xa xa đối diện nhau. Không được bao lâu, bọn họ liền vội vàng đứng dậy, trước đem ly rượu, sau phe phẩy quạt, chạy đến xum xoe trước mặt người trong lòng.



Một đám tiểu thư thân là tiểu thư khuê các, cử chỉ thận trọng, đương nhiên không ai chủ động chạy đến chỗ đối diện để rót rượu.



Một đám công tử vây quanh trước mặt Trì tiểu thư, sắc mặt lại cực khó chịu, nàng sa sầm nét mặt, không kiên nhẫn đối đáp với các nam nhân trước mặt, ánh mắt không ngừng liếc về phía Lý Văn Chinh đang ngồi bất động ở đối diện. Tại sao hắn không chịu đến? Chẳng lẽ nàng không phải người đẹp nhất trong số tất cả thiên kim sao? Chẳng lẽ ánh mắt ngỏ ý của nàng còn chưa đủ rõ ràng sao?



Nàng tức tối nghĩ, Khang Vương không xứng với tướng mạo phong lưu, thì ra cũng chỉ là một cái không hiểu phong tình, đầu gỗ Vương gia!



Số tiểu thư đến đây không ít, có người nhận được rất nhiều săn đón, cũng có người bị bỏ rơi.



Trước chỗ ngồi của Thẩm Hoài Bích đương nhiên là không có người đến. Thiên kim của Hồ Thị Lang ngồi ở bên cạnh nàng, tràn đầy chờ mong, nhưng chờ đợi hồi lâu, rồi cũng vẫn cứ lẻ loi một mình ngồi đó.



Hồ tiểu thư này vốn tướng mạo và tài văn chương đều là thường thường, tính tình lại kiêu ngạo. Tối nay nàng cảm giác thật là mất mặt, hơn nữa, hiển nhiên cho rằngvấn đề đều từ chỗ Thẩm Hoài Bích mà ra.



Nàng oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Hoài Bích ở bên cạnh. Nếu như không phải ngồi ở bên cạnh nàng là cái cối xay, thì chính mình làm thế nào lại ít người hỏi thăm? Đều là nàng ta bị lây xúi quẩy từ Thẩm Hoài Bích!



Phương Tiểu Hầu trước khi ngồi thì dạo qua một vòng, bắt được vô số trái tim nên cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng mới nhớ ra là mình đến đây với Lý Văn Chinh.



Xoay người nhìn lại, hắn quả nhiên vẫn còn ngồi tại chỗ, tự mình uống rượu.



Phương Tiểu Hầu không khỏi líu lưỡi. Vương gia ánh mắt thật là cao a! Trong hoa viên có nhiều vị thiên kim như vậy, hắn một người cũng không buồn nhìn?



Cũng không thể để cho đường đường Khang vương gia một mình một người ngồi uống rượu đến khi buổi yến kết thúc được! Phương Tiểu Hầu vội vàng lôi kéo mấy vị đại thần trẻ tuổi có kết giao tình tốt, đi tới chỗ Lý Văn Chinh đang ngồi, mời rượu hắn.



Trì tiểu thư ngồi ở chỗ mình, mắt thấy bên phía đối diện có mấy vị đại thần trẻ tuổi vây quanh Lý Văn Chinh, nhỏ giọng đàm tiếu, đột nhiên không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười to.



Lập tức liền có mấy người xoay người lại, cười như có như không ngắm về hướng Thẩm Hoài Bích ngồi ở góc.



Trì tiểu thư lập tức phỏng đoán, bọn họ là cười nhạo chuyện Thẩm Hoài Bích ái mộ Lý Văn Chinh.



Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, nàng mở miệng nói: "Nhìn Du Viên Yến hôm nay, đúng là cũng vẫn náo nhiệt như năm ngoái. Ai, chỉ tiếc không thấy Tần Thám Hoa!"



Phương Tiểu Hầu nghe được rõ ràng, cười hì hì nói: "Năm nay mặc dù thiếu đi Tần Thám Hoa, lại có thêm Khang vương gia a!"



Lý Văn Chinh hơi ngừng động tác uống rượu, liếc mắt nhìn hắn.



Phương Tiểu Hầu nhìn sắc mặt của hắn, lập tức im không lên tiếng.



Uống một ngụm rượu, Lý Văn Chinh đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: "Tối nay ánh trăng không tồi."



Người nào khôn khéo, giỏi quan sát sắc mặt, liền biết hắn không thích bị người trêu ghẹo, nên cũng không dám chòng ghẹo lại hắn.



Ngược lại, Hồ tiểu thư oán hận Thẩm Hoài Bích, một lòng chỉ muốn bêu xấu nàng giữa mọi người, nay thật vất vả nghe được đề tài có liên quan đến Thẩm Hoài Bích, nàng ta liền vội vàng nói tiếp: "Tối nay ánh trăng đẹp như thế. Tiểu nữ tử bất tài, muốn xuất một bài thơ."



Trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, nàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lại nhìn một chút Thẩm Hoài Bích ở bên cạnh rồi ngâm nga: "Thất nguyệt sơ thất dạ du viên, nhân ảnh nguyệt ảnh cộng triền miên. Tá vấn nhị giả hà sở tự? Ngã đạo nhân bỉ nguyệt canh viên."



(Tháng bảy mùng bảy dạo Du Viên.



Bóng người bóng trăng ngay nhãn tiền.



Thử hỏi đôi bên chỗ nào giống.



Ta nói người tròn hơn Nguyệt tiên).



Trong hoa viên im lặng một lát, tiếp theo nhất thời cùng cười vang.



Thẩm Hoài Bích ngồi cứng ở tại chỗ của mình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.



Thế này, này... Cũng quá khi dễ người đi?! Trước mọi người làm thơ châm biếm nàng mập mạp?



Không ít người nhìn nàng không được vừa mắt, vì vậy lập tức lại có mấy người làm thơ, tiếp tục trào phúng châm biếm nàng.



Mọi người ở đây cười đến không thở nổi, có người nhân cơ hội ồn ào, muốn để Lý Văn Chinh cũng ngẫu hứng làm một bài thơ, coi như là trả thù nàng lớn mật rắp tâm là cóc nhái muốn ăn thịt thiên nga.



Lý Văn Chinh nghe xong, chỉ nói một câu nói: “Bổn vương không giỏi thơ từ, không dám bêu xấu!"



Mọi người ngạc nhiên.



Ai chẳng biết Khang Vương bình sinh thích nhất thơ từ niêm luật, trình độ thâm hậu, hiện nay lại nói không giỏi thơ từ?!



Hắn đã nói vậy thì đến Hồ tiểu thư cũng nhìn ra tâm tình của hắn đang khó chịu.



Vì vậy mọi người lại quay về chỗ ngồi, cúi đầu dùng bữa.



Lý Văn Chinh khẽ ngước mắt lên, đảo qua Thẩm Hoài Bích ở phía đối diện.



Nàng ngồi ở góc hẻo lánh nhất, cúi thấp đầu, xoắn cái khăn tay, sắc mặt cực kỳ khó chịu.



Hắn vốn cũng chán ghét nàng ỷ thế hiếp người, ép buộc Thám Hoa đương triều làm trượng phu, nhưng nhìn cục diện hôm nay, chợt cảm thấy nàng thật đáng thương, đơn giản là dáng người mập mạp, liền bị người cười nhạo đến mức độ như thế.



Hắn không khỏi lại nghĩ. Nếu như Thẩm tiểu thư có vóc người xinh đẹp hơn một chút, dựa vào gia thế của nàng, Tần Thám Hoa cũng chưa chắc sẽ nhẫn tâm bỏ nàng!



Thở dài trong lòng, hắn không nhịn được lại nhìn nàng một cái.



Vừa lúc nàng cũng ngước mắt nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.



Thẩm Hoài Bích trong lòng vừa là chua xót, vừa là phẫn nộ. Những kẻ Vương bát đản này, nàng chẳng qua là dáng người mập một chút mà thôi, lại không có khai quật phần mộ tổ tiên nhà ai, có cần phải công kích dáng người của nàng như vậy không?!



Chẳng lẽ dáng người mập, tới chỗ nào đều phải bị người làm nhục?



Đang tức đến đỉnh đầu bốc khói, nàng chạm phải ánh mắt của Lý Văn Chinh ở phía đối diện. Nàng thấy được trong mắt hắn mơ hồ mang theo thương hại, trong lòng không khỏi run lên, chua xót một hồi. Việc bọn họ cười nhạo dáng vẻ của nàng, toàn bộ đã bị hắn nhìn thấy!



Càng nghĩ càng khổ sở, nàng ngửa đầu uống sạch một ly rượu, đặt ly rượu lại trên bàn: “Ta cũng ngâm một bài!"



Mọi người đưa mắt nhìn nhau một lát, đột nhiên không hẹn mà cùng nổ ra tiếng cười.



Tham gia nhiều lần Du Viên Yến như vậy, bọn họ lần đầu tiên nghe nói, Thẩm gia tiểu thư cũng có thể làm thơ!



Phương Tiểu Hầu tưởng tượng ra dáng vẻ nàng ta đầy người thịt béo, cúi gục xuống bàn để làm thơ thì cười đến đau bụng.



Hắn lau nước mắt do cười nhiều, nói với Thẩm Hoài Bích: "Thẩm tiểu thư đã có tác phẩm, thì không ngại đọc ra, để cho mọi người nghe một chút."



Nàng không chút nghĩ ngợi, mở mồm lại nói: "Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu. Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu!”



(Bỏ ta đi xa



Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu



Làm rối lòng ta



Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu.)



Nàng đọc xong hai câu thơ, liền làm mọi người ngồi đây kinh ngạc.



Phương Tiểu Hầu phốc một cái, rượu trong miệng phun hết lên trên bàn.



Nói giỡn đi? Phì nữ này thật là biết làm thơ nha? Hơn nữa vừa mở miệng chính là một câu tốt như vậy!



Thẩm Hoài Bích nhìn chung quanh. Chưa từng nghe qua chứ? Chưa từng nghe qua chứ?



Người ở đây tuyệt đối chưa ai được đọc Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ, Đường Tống bát đại gia. Hừ, hôm nay nàng mượn danh thơ nghìn đời của Lý Thái Bạch, chèn ép ngạo khí của đám Vương bát đản bọn họ!



Nàng lại đọc: "Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi kiêu sầu sầu canh sầu" thì mọi người ngồi đây đã lặng ngắt như tờ.



(Rút đao chém nước, nước trôi mãi



Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu)



Toàn bộ bài thơ đọc xong, Phương Tiểu Hầu trố mắt một lúc lâu. Bộp một tiếng, cây quạt trong tay rơi xuống trên bàn.



Sau một hồi im lặng thật lâu, đột nhiên có người lớn tiếng mở miệng, cuống quít bảo: "Mau cầm giấy bút đến! Ghi lại bài thơ này nhanh lên một chút!"



Lại có người cuống quít hỏi lại Thẩm Hoài Bích: “Xin hỏi Thẩm tiểu thư, bài thơ này tên là gì?"



Nàng hừ nói: "Liền gọi là 'Đêm mùng bẩy tháng bảy đến Du Viên' đi!"



Nói xong, nàng đứng lên, nhìn đủ loại sắc mặt của mọi người xung quanh, rồi rất kiêu ngạo phất tay áo nhanh chân bước đi.



Khi đi qua trước mặt Lý Văn Chinh, bước chân nàng không nhịn được dừng một lát.



Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "Thẩm tiểu thư làm thơ thật hay."



Nàng hành lễ với hắn, rồi đi về phía cổng, nhưng trong lòng có chút cay đắng. Ngươi rốt cục cũng chịu nhìn ta.



*Cả bài thơ nè



Bản dịch thơ của hieusol - Tàng Thư Viện:



“Bỏ ta đi xa



Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu



Làm rối lòng ta



Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu



Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm



Biệt ly say ngất chốn cao lâu



Kiến An cốt khí Bồng Lai ý



Tài thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu



Thi hứng dâng cao khoe tráng chí



Hái trăng kia vào tay ta mau



Rút đao chém nước, nước trôi mãi



Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu



Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt



Xõa tóc rong thuyền ta phiêu du.”


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.