CHƯƠNG 04 - ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ - LỤC HÀ TỬ - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

ÔM ĐƯỢC VƯƠNG GIA VỀ

TRUYENHOANGDUNG - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
Tác giả: Lục Hà Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài


CHƯƠNG 04:


Sáng sớm ngày hôm sau, liền có đại sự phát sinh. Em ruột của đương kim hoàng đế - Khang vương gia, phụng khẩu dụ của hoàng đế, tự mình tới cửa thăm hỏi tướng phủ. Bởi vì nghe nói Thẩm tiểu thư suýt chết đuối, hoàng đế liền sai Khang Vương mang theo một đống lớn lễ vật, cố ý đến an ủi.


Thẩm Hoài Bích đang nửa mê nửa tỉnh nghe được tiếng bọn nha hoàn bàn luận, lập tức bật dậy, từ trên giường nhảy xuống, hù dọa một đám người sợ nàng ngã.



Nàng không nói hai lời, đuổi toàn bộ nha hoàn ra ngoài, nghiêm lệnh trong vòng nửa canh giờ, không được đến gần khuê phòng của nàng trong phạm vi mười trượng.



Đứng ở chính giữa căn phòng lớn, xác định xung quanh không có người, nàng hít một hơi thật dài, bắt đầu tập thể dục nhịp điệu thật lực.



"Cổ xoay xoay, cái mông xoay xoay, cánh tay rung rung, bả vai lắc lắc ── "



Sau nửa canh giờ, cửa phòng mở ra.



Thẩm Hoài Bích tiếp nhận khăn ấm nha hoàn đưa tới, lau mồ hôi toàn thân, đổi một bộ quần áo, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.



Kiên nhẫn chờ đợi một hồi, tiểu đồng đưa tin cuối cùng cũng đến.



"Lão gia căn dặn tiểu thư đến tiền thính (phòng chờ của khách), nghênh tiếp khách quý."



Hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán. Thẩm Hoài Bích đắc ý cười một tiếng, lần nữa tự đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới. Trang phục OK, tạo mẫu tóc OK, tinh thần OK!



"Dẫn đường đi!" Nàng tràn đầy tự tin, nghênh đón thử thách sắp tới.



Đi qua chín khúc hành lang quanh co, xuyên qua vài cái đình viện, chưa đến tiền thính thì từ xa đã nghe được tiếng nói chuyện.



Người đang nói không phải ai khác, chính là Lý đại soái ca mà hôm qua nàng đã gặp tại sân sau, em ruột của hoàng đế thiên triều, Khang vương gia.



"Thẩm Tướng Gia." Hắn cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi, khoan thai từ tốn nói: "Lệnh thiên kim lần này bất hạnh rơi xuống nước, Bổn vương cảm thấy thông cảm sâu sắc. May là Thẩm tiểu thư phúc đức lớn lao, bình yên vô sự. Tục ngữ nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Tin tưởng Thẩm tiểu thư sau khi trải qua kiếp nạn như thế, cuối cùng sẽ nhanh chóng gặp được người tốt, kết thành một đoạn nhân duyên. Về phần Tần Thám Hoa bị mất tích, đó cũng là trời cao đã định. Hắn cuối cùng là người vô phúc,có duyên không phận với Thẩm tiểu thư." Sau một lúc do dự, hắn lại nói thêm: “Tung tích của Tần Thám Hoa... Bổn vương đáp ứng Tướng Gia, sau này nhất định sẽ hỗ trợ tìm kiếm."



Thẩm Hoài Bích ở ngoài cửa nghe xong cũng không nhịn được mà bội phục hắn. Nhiều lời dễ nghe như vậy, nếu như hôm qua không gặp được hắn, thì khẳng định nàng thực cho là Khang Vương thật sự muốn giúp nàng đây!



Sau khi sửa sang lại y phục trên người, nàng ho nhẹ một tiếng ở ngoài cửa, rồi nhẹ nhàng cất bước, hơi lắc lư vòng eo tròn quay, long trọng xuất hiện trong tầm mắt của Thừa Tướng và Khang Vương.



Trước hết nàng thi lễ với Thẩm Thừa Tướng, lão cười vui vẻ cầm tay nàng, rồi giới thiệu đôi bên.



"Tiểu nữ Hoài Bích, Khang vương gia là lần đầu tiên gặp! Bích nhi, Khang vương gia là khách quý tới cửa hiếm có, lần trước đến tướng phủ chúng ta cũng đã cách mấy năm, mau ra mắt Vương gia."



Thẩm Hoài Bích quay thân thể mềm mại sang phía Lý Văn Chinh, sóng mắt liếc một cái, thản nhiên cười một tiếng: “Vương gia vạn phúc. Tiểu nữ nhìn Vương gia thật sự quen mặt, vốn tưởng rằng mới gặp qua gần đây, không nghĩ mấy năm qua mới là lần đầu tới cửa thăm hỏi, thật là làm vẻ vang cho Thẩm phủ, cho kẻ hèn này."



Trong câu nói ám chỉ hành vi của hắn hôm qua chưa được chủ nhân đồng ý mà đã vào phủ.



Lý Văn Chinh vẻ mặt đều bình tĩnh; thần sắc không đổi, chỉ mỉm cười đáp lại "Tại hạ cũng là nghe đại danh của thiên kim Thẩm gia đã lâu, chỉ là vô duyên được gặp. Hôm nay mới được nhìn thấy dung nhan một lần, quả nhiên là.. Châu tròn ngọc sáng, hơn người."



Ý tứ là nói, hắn tuyệt không thừa nhận chuyện hôm qua đã đến, mà nàng quả nhiên tựa như là siêu cấp mập mạp trong truyền thuyết!



Khóe miệng Thẩm Hoài Bích hơi giật giật, gượng gạo thốt ra vài câu.



"Quá khen, quá khen!"



Thẩm Thừa Tướng không biết nguyên nhân trong đó, nghe được Khang Vương khen tặng nữ nhi, thì đôi mắt cười tít thành một vạch.



"Tiểu nữ tuy nói chuyện có hơi bướng bỉnh, nhưng dù sao từ nhỏ đã được dạy bảo trong khuê phòng, nề nếp gia phong thế gia vẫn phải có, hiển nhiên so với nữ nhân xuất thân bình thường không giống nhau, đáng tiếc người bình thường không nhìn ra điểm tốt của Bích nhi nhà ta, vẫn là Vương gia tinh mắt! Đúng rồi, Khang vương gia, Bích nhi nhà ta năm nay vừa mới mười tám, còn chưa có gả cho nhà người ta, ha hả a..." Hiển nhiên là lão đã quên đi chuyện nữ nhi từng mạnh mẽ bức hôn Tần Thám Hoa.



Lý Văn Chinh tay run lên, nửa chén trà bị đổ ra trên bàn: “Xấu hổ, xấu hổ, vẫn là Tướng Gia thật tinh mắt." Hắn nhân cơ hội nói theo, chỉ sợ Thẩm Thừa Tướng chuyển dời mục tiêu đến trên người hắn.



Thẩm Hoài Bích khâm phục không thôi. Thừa Tướng lão cha đây mới là hình mẫu cưng chiều vô điều kiện nha!



Thẩm Thừa Tướng lại dài dòng một đống lớn những lời vô nghĩa, Lý Văn Chinh dụi dụi khóe mắt, sau một hồi nhẫn nại thật lâu, lúc này mới chuyển đề tài trở về đến việc chính.



"Lễ vật đã đưa đến, nếu Thẩm tiểu thư không việc gì, như vậy Bổn vương xin cáo từ ── "



Trên mặt Thẩm Thừa Tướng lộ ra tươi cười, đang muốn nói một chút những lời khách khí nào là hoàng ân mênh mông linh tinh các loại, đột nhiên nghe thấy tiếng nói lớn ở bên cạnh: "Chậm đã!"






Bốn con mắt kinh ngạc nhìn lại, người vừa nói đúng là Thẩm Hoài Bích.



Lý Văn Chinh ho nhẹ một tiếng "Thẩm tiểu thư còn có gì chỉ giáo?"



Thẩm Hoài Bích ánh mắt sáng ngời. Nói giỡn, cực phẩm soái ca làm cho nàng động tâm đang ở ngay trước mặt, mặc dù hôm qua thái độ của hắn làm cho nàng cực kì khó chịu, nhưng nàng từ trước đến giờ không phải người ưa ghi hận, huống chi nếu như bỏ lỡ hôm nay, lần sau cũng không biết đến lúc nào mới có thể lại gặp nhau.



"Khang vương gia, hôm nay khí trời tốt như vậy, hà tất phải vội vàng quay về? Khó có được một lần ngài đến tướng phủ, không bằng ta dẫn ngài ra hậu hoa viên đi dạo, tâm sự một chút?"



Đúng vậy, không thể vội vàng, cứ khởi đầu từ bằng hữu, rồi từ từ đi từng bước.



Lý Văn Chinh ngẩn người, sắc mặt chợt sầm xuống.



"Thẩm tiểu thư, trước mặt Tướng Gia, ngươi thân là một cô nương, sao có thể càn rỡ vô lễ như thế?"



Thẩm Hoài Bích cũng sửng sốt. Sao vậy, tại thiên triều, nàng thân là chủ nhân tướng phủ, mang khách nhân đi tản bộ nói chuyện phiếm ở trong nhà mà cũng không được sao?



Không thể nào, thời đại này xem ra suy nghĩ còn phải bảo thủ hơn à?



Trong lúc nàng vẫn còn đang suy tư, Lý Văn Chinh đã mang thuộc hạ, làm bộ muốn rời khỏi.



Thẩm Hoài Bích khẩn trương. Hắn ngay cả một ly trà đều còn chưa uống xong, cũng mới nói được mấy câu với nàng, làm sao lại tức giận muốn đi?



Không được, nàng không thể để cho hắn đi ngay như vậy được!



Nàng vội vàng gọi lớn: “Khang vương gia, ngài không nên tức giận, tiểu nữ thuần túy là nhiệt tình hiếu khách, cũng không có ý đồ gì khác ──" Trong tình thế cấp bách, nàng đi về phía trước hai bước, hơi nghiêng người về hướng Lý Văn Chinh đang ngồi. Hắn lập tức bị một bóng lớn bao phủ.



Lý Văn Chinh giật mình, đột ngột đứng phắt dậy, lui lại nửa bước, nói với vẻ không vui: "Thẩm tiểu thư, xin tự trọng!"



Bị phản ứng kịch liệt của hắn hù dọa, nàng ngẩn ngơ, thở phì một hơi, lui về phía sau vài bước, chán nản ngồi trở lại trên ghế, chôn mặt vào giữa hai tay.



Vốn đang không cảm thấy cái gì, nhưng vừa mới ban nãy, khi đứng gần lại hắn, nàng chợt ý thức được khối thân thể này lớn hơn nữ nhân bình thường nhiều lắm.



Cũng khó trách hắn chán ghét mình. Nếu như nàng thấy nam nhân so với chính mình mà to gấp đôi, thì nàng cũng bị dọa đến lui về phía sau.



Bong bóng ảo tưởng màu hồng bị vỡ thành ngàn vạn mảnh, biến thành những mẩu băng giá, chui vào trong lòng.



Tâm tình Thẩm Hoài Bích liền trở nên vô cùng chán nản. Sau một hồi thật lâu, âm thanh buồn bã vọng ra từ giữa hai tay "Đa tạ vương gia tới cửa hỏi thăm, xin thứ lỗi cho tiểu nữ tử bất tiện ra ngoài đưa tiễn."



Lý Văn Chinh trái lại sửng sốt, hắn trao đổi ánh mắt Tĩnh Nam Hầu gia Phương Tiểu Hầu cùng đi đến đây.



Nghĩ đến hành động theo bản năng lui về phía sau vừa rồi, đã làm tổn thương đến lòng của nàng.



Thẩm Hoài Bích trở lại khuê phòng, đuổi hết hạ nhân ra ngoài, rồi ôm chăn bông nức nở khóc một hồi.



Ai! Vận xấu của nàng quả nhiên vẫn còn kéo dài, mối tình đầu tiên kể từ khi thiên triều, lại phải chấm dứt bằng thất bại.



Mặc dù loại chuyện này đối với nàng mà nói đã là thường xuyên như cơm bữa. Có điều là lần này, hoàn toàn không giống với những kinh nghiệm thất bại trong dĩ vãng.



Cảm giác đối với Lý Văn Chinh... Nói như thế nào đây, chỉ cần thấy hắn, liền bắt đầu từ đáy lòng đến toàn thân đều rung động, đây không phải là chân mệnh thiên tử gặp được trong truyền thuyết đấy chứ!



Thẩm Hoài Bích giấu đầu dưới gối, buồn bã suy nghĩ. Trước đây, vị Thẩm tiểu thư kia xem ra vẫn còn may mắn lắm. Nàng thích Tần Thám Hoa là xuất thân bình dân, chức quan lại không cao, coi như đối phương không thích nàng, ít nhất nàng có thể sử dụng thế lực để kéo người tới phủ.



Còn nàng, người mình thích là em ruột hoàng đế, thân phận quý trọng, chức quyền lại cao.



Đừng nói cướp về phủ, chỉ cần mở miệng nhắc đến điều này thì cũng đã là tử tội.



Nàng phục ở trên giường, trơ mắt nhìn mặt trời lặn sau núi ngoài cửa sổ, vầng trăng đã lên, nàng xuống giường, xúc động thở dài.



"Uống rượu ca hát, đời người được bao nhiêu. Tựa như sương mai, cuộc sống thảnh thơi... Tiểu Hoàn, mang rượu tới!"



Tiểu Hoàn quay người, vỗ vỗ cái lưng bị thương mới khỏi, chậm rãi đem vào hai bầu rượu, nhìn tiểu thư, trong mắt chỉ có sự tôn sùng.



Từ sau khi tân lang hụt bỏ trốn, tiểu thư xúc cảm đau buồn, văn chương tăng tiến a!



Ngoài cửa sổ màn đêm dịu dàng, trong cửa sổ bóng người chớp động.



Không tới nửa canh giờ, hai bầu rượu liền cạn sạch.



Thẩm Hoài Bích uống đến say chuếnh choáng, nàng mang bầu rượu rỗng không, tiêu sái đi đến bên cửa sổ, ném bầu rượu xuống, sau đó phục ở trên bàn, rơi vào trong giấc mộng đẹp sâu lắng.



Nàng mơ thấy Lý Văn Chinh.



Hắn mặc chiếc trường sam lụa màu xanh nhạt, đầu đội mũ Minh Châu giữ tóc, hơi mỉm cười với nàng.



Nàng chăm chú nhìn hắn lại gần, phong thái nhanh nhẹn. Trái tim nàng bởi vì chờ mong mà nhảy lên kịch liệt, hắn nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, môi chậm rãi hé mở, nói với nàng những từ làm cho tâm linh nàng chấn động mãnh liệt.



"Ta... Thích..."



Nụ hôn rơi xuống trong nháy mắt, Thẩm Hoài Bích chợt bừng tỉnh từ trong mộng.



Ngoài cửa sổ vầng trăng treo cao, cảnh đêm sâu lắng, ngọn nến trên bàn đung đưa.



Nàng xoa xoa ngực. Bởi hình ảnh trong mộng, mà trái tim của nàng đến nay vẫn còn nhảy lên kịch liệt.



Điều này thực khó tin.



Thẩm Hoài Bích nàng, lần đầu tiên trong đời gặp mộng xuân!



Hơn nữa nam chính trong mộng lại là nam nhân mà nàng mới chỉ gặp hai lần, ngay cả nói cũng không có nói quá vài câu!



Thẩm Hoài Bích nhìn ra ngoài cửa sổ, ôm tai, ngẩn người hai phút đồng hồ.



Thì ra đây chính là vừa thấy đã yêu a!



Cảm giác... Thật tốt.



Nếu như có thể ở chung một chỗ với hắn, hẳn có thể được gọi là hạnh phúc chứ...



Đợi đã, hạnh phúc? Nàng xui xẻo mười tám đời, tới bây giờ còn chưa được trải nghiệm qua hai chữ "Hạnh phúc" này!



Chẳng lẽ, sự xuất hiện của hắn ám chỉ vận xấu làm bạn với nàng lâu nay rốt cuộc tuyên cáo kết thúc. Nàng bắt đầu chính thức Đổi Vận?



Chẳng lẽ, hắn chính là trời cao sắp xếp bồi thường cho nàng?



Nghĩ tới đây, Thẩm Hoài Bích chỉ cảm thấy một dòng nước ấm trào lên từ đáy lòng, trong nháy mắt chảy tới tứ chi bách huyệt. Rồi "ầm" một tiếng, bong bóng màu hồng nhạt màu đỏ như mưa bay đầy trời, khiến cho tinh thần nàng lên cao, sức sống tỏa ra bốn phía.



Đêm khuya tĩnh lặng, vào thời khắc mọi âm thanh đã lặng đi, đột nhiên một tiếng hô lớn như trời long đất lở truyền ra từ phía tướng phủ, âm thanh to lớn vang vọng cả bầu trời đêm Kinh thành ──



"Khang vương gia, ta thật thích chàng!"



Trong màn đêm trăng sáng sao thưa, đếm những ngọn đèn dầu từng nhà đang sáng dần lên, thấy được số lượng dân chúng kinh thành bị thông báo thâm tình của nàng làm bừng tỉnh cũng đã đạt đến hơn vạn người.



Trong đó, bao gồm cả phủ Định Quốc Tướng Quân bên cạnh Thẩm tướng phủ, phủ Hình bộ Thượng Thư đối diện, phủ Lễ Bộ Thị Lang ở gần đó, cùng với bên trong hoàng cung ở cách xa hai con đường.v.v.



Lý Văn Chinh hôm nay vào triều, đón nhận vô số ánh mắt kì dị cổ quái.



Mặc dù hắn trẻ tuổi, nhưng tính cách điềm đạm, chín chắn, làm việc cần mẫn tận tụy, ngày thường xử sự càng là khiêm tốn. Một người như vậy, khó có thể tìm được đề tài để bàn luận.



Tuy nhiên hôm nay, kinh thành lại nổ ra một tin đồn vô cùng liên quan đến hắn. Nhất thời làm trong ngoài triều đình rung động, các quan lại đều hưng phấn không thôi.



Lúc vào triều tiến điện, đi qua bên người các quan viên, hắn nghe được vô số câu thì thầm.



"Có phải thật không? Không có khả năng chứ?!"



"Tuyệt đối không giả! Hạ quan lấy mũ ô sa trên đầu đảm bảo, thật có chuyện này!"



"Quả thực khó tin, Tần Thám Hoa mất tích còn chưa đến vài ngày, Thẩm tiểu thư liền thay lòng đổi dạ..."



"Suỵt! Hắn đã tới."



Các quan viên đang to nhỏ lập tức chỉnh đốn y quan, đứng đúng quy củ.



Lý Văn Chinh mắt nhìn thẳng, giả vờ làm bộ không nghe thấy gì, đứng vào vị trí của mình.



Vất vả đợi lâm triều kết thúc, hắn đến Ngự Thư Phòng đánh cờ với Hoàng đế. Dọc đường đi lại nhận được vô số ánh mắt kì dị cổ quái của đám người thái giám cung nữ, hắn vẫn mắt nhìn thẳng, làm ra vẻ cũng không phát hiện điều gì, cứ thế đi thẳng qua.



Đánh xong hai ván cờ, đến nửa ván thứ ba, Hoàng đế ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt của hắn hồi lâu, rồi sờ sờ cằm nói: "Lão Ngũ, hôm nay trẫm mới phát hiện, vóc người ngươi thật sự là rất khá."



Hắn không nói lời nào, ánh mắt tiếp tục nhìn bàn cờ.



Hoàng đế nói tiếp: "Trẻ tuổi tuấn tú, phong thái thanh nhã nhanh nhẹn, khó trách có thể bắt được trái tim của Thẩm gia thiên kim."



Bộp một tiếng, hắn hạ con cờ trắng, bức chết một cái đại long* của chính mình, sau đó đứng dậy, cung kính nói: "Ván cờ này thần thua, hôm nay đã đánh đủ ba ván. Trong nhà thần còn có việc, xin được cáo lui trước." Không đợi Hoàng đế nói thêm gì, hắn đã phẩy tay áo bỏ đi.



*đại long: ở đây chắc là chỉ một nước cờ tốt.


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.